TỘI ÁC


- Anh Văn Kỳ nói chị đã biết bí mật của bọn em…
Bí mật nào? Cô ta đang nói cái quái gì thế nhỉ?
-…Và em cũng tin như vậy… - Tú Nhi nhẹ nhàng ngồi xuống ghế và gõ tay vào vị trí bên cạnh - …Chị ngồi đi…
Tôi cẩn thận ngồi xuống cạnh cô ta, mắt vẫn dán chặt vào cái máy quay với vẻ đề phòng.
- Chị biết đó, trừ phòng của ba và bọn em, mọi nơi trong nhà đều có lắp camera sẵn. Cái này là em nhờ một người bạn bí mật mua về, cả Văn Kỳ cũng không biết sự tồn tại của nó đâu…

Thật ghê gớm. Ai nói cô ta mù thì dễ bị bắt nạt?
- Tối nào em cũng bật nó lên vì chỉ có một mình…Thật sự em rất sợ những lúc như thế…
Tối nào cũng bật? Nghĩa là trong cái máy quay đó sẽ có hình ảnh tôi lẻn vào phòng cô ta.
- Lúc mới mua, em cũng không biết mình sẽ dùng nó như thế nào, vì chị biết đó, em không nhìn thấy gì cả.
Tôi khẽ thở phào dù hai tay vẫn còn lạnh toát.
- Chị là người duy nhất em có thể tin tưởng và nhờ vả…- Tú Nhi vừa nói vừa mở chiếc máy quay ra trước mặt, giọng run run đầy xúc động – Bây giờ em muốn chị nhìn vào đó và nói cho em biết người đã ở trong phòng với em đêm qua là ai.
- Sao cô không đi nhờ anh trai của mình? – Tôi lập tức quay mặt đi vì quá choáng.
- Em biết anh ấy đang cố che giấu điều gì đó…Tuy hai mắt em không thấy đường nhưng vẫn có thể nhận ra Văn Kỳ đang gặp phải vấn đề rất nghiêm trọng. Xin chị… - Hai dòng nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má cô ấy - …Chị chỉ cần nhìn vào đó và nói cho em biết, người đàn ông ở trong phòng em tối qua là ai thôi…

Thật là kinh khủng. Bây giờ lại muốn lôi cả tôi vào chuyện này sao?
Không, không, tôi không muốn tiếp tục vướng vào rắc rối.
Một bóng đen xuất hiện trong phòng rồi chạy nhanh về phía tủ. Người đó chính là tôi chứ không phải ai khác. Sau đó không lâu thì Thế Anh bước vào với dáng đi xiêu vẹo. Cánh cửa không khóa dường như đã khiến hắn ta rất bất ngờ. Rồi hắn xăm xăm đi đến bên giường. Lúc này tôi mới nhận ra đoạn phim không hề có tiếng.
Thế Anh bắt đầu vuốt ve gương mặt của Tú Nhi rồi lải nhải điều gì đó. Rồi hắn cuối xuống hôn cô ta, đó cũng là lúc mà Tú Nhi thức giấc. Tôi thấy cô ấy vùng vẫy và kháng cự rất dữ dội. Còn gã anh trai tồi tệ thì đáp trả bằng một thái độ hung hăng không hề thua kém. Nhưng khi chiếc áo khoác mà hắn đang mặc chà sát lên mặt của Tú Nhi thì cô ấy bỗng thôi kháng cự. Và việc gì phải đến cũng đã đến. Tất cả chỉ là sự hình ảnh hóa những việc tôi đã nghe thấy tối qua…ghê tởm và hung tợn…
Quay qua nhìn gương mặt sợ hãi lẫn hồi hộp của cô gái bên cạnh, tôi thật sự không biết mình phải nói gì. Dù với tôi, là ai cũng không có gì thay đổi nhưng đối với cô ấy, nếu tiếp tục cho rằng người đã làm chuyện ấy với mình là Văn Kỳ thì có lẽ sẽ dễ sống hơn. Nhưng việc gì tôi phải quan tâm đến sự vui buồn của những con người đó? Chính họ là người khiến gia đình tôi tan nát. Nỗi dằn vặt khiến tôi không thể nào mở miệng.
Phải biết nhẫn tâm để sống mạnh mẽ hơn.
Đây là một trong những cơ hội tốt để báo thù.
Sau khi nhắc đi nhắc lại với mình điều đó, tôi cố gắng hít một hơi dài trước khi trả lời:

- Người đó là Văn Kỳ.
Và thế là Tú Nhi bật khóc.
Cuối cùng mình cũng bị sự mềm yếu đánh bại.
Cô gái vội vàng nắm lấy tay tôi và nói trong những giọt nước mắt
- Cảm ơn chị…Cảm ơn chị nhiều lắm…Chị không biết là điều vừa nói có ý nghĩa với em thế nào đâu…
Tốt nhất là cô đừng làm gì để tôi phải hối hận.
Tôi làm tất cả đều vì Văn Kỳ chứ không phải cô đâu.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi