TÔI ĂN CẨU LƯƠNG MÀ LỚN LÊN


Từ ngày bị Diệp Tiểu Hà dạy dỗ, dù Ninh Khang có kì kèo như nào, Dịch Huyên vẫn là vừa tan làm thì đi đón Nhất Nhất.
Dù quan hệ vợ chồng cao hơn quan hệ con cái, nhưng cô vẫn không xem nhẹ việc làm bạn với Nhất Nhất, để bé thiếu cảm giác an toàn.
Với cả thời gian của cô với Ninh Khang so với người khác là nhiều hơn hẳn.

Cùng nhau đi làm cùng nhau tan tầm, đôi lúc còn cùng nhau ăn trưa.

Tối đến khi không còn bóng đèn Nhất Nhất thì hai người lại ngủ chung với nhau, Ninh Khang không chịu cho bé con ngủ ở giữa.
Chạng vạng về nhà, Ninh Khang lo nấu ăn, Dịch Huyên ở phòng khách chơi với Nhất Nhất, buổi tối ngủ hai người lại bàn về chuyện ở nhà trẻ.
Nói ngắn lại, chỉ cần còn Nhất Nhất, Dịch Huyên sẽ không do dự mà bỏ chồng sang một bên.
Ninh Khang rất có ý kiến, nhưng Dịch Huyên không chịu tiếp thu, còn nghiêm túc phê bình "Anh làm papa, không nên chỉ lo kiếm tiền, cần phải bỏ ra chút thời gian sinh hoạt gia đình nữa."
"Vợ, anh sai rồi." Ninh Khang không có phản bác, làm Dịch Huyên cảm thấy có vẻ mình hơi nặng lời, liền duỗi tay nắm lấy tay anh, nhẹ giọng nói "Em biết anh kiếm tiền không dễ dàng nhưng em cũng dễ tính, tiền đủ tiêu là được, quan trọng nhất là gia đình hoà thuận."
Vừa dứt lời, Dịch Huyên đã bị đè trên giường lớn.
Ninh Khang từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt như lủa đốt.

Dịch Huyên đột nhiên cảm thấy nguy cơ trước mắt, muốn chạy trốn lại bị anh ấn trở về, trầm thấp nói "Vợ, có lẽ gần đây anh không đủ nỗ lực, nên em mới nói anh chưa sinh hoạt gia đình đầy đủ."
"Anh sai rồi, ý em không phải là..."
"Sinh hoạt phu thê" chưa kịp nói ra liền bị hung hăn hôn.
Phổ cập chút kiến thức cho quý vị độc giả, ở trong nhận thức của Ninh giáo sư, sinh hoạt gia đình đồng nghĩa với sinh hoạt vợ chồng.
Sau khi đến đón Nhất Nhất vào tối hôm sau, Diệp Tiểu Hà hỏi chuyện thì cô mới nhớ ra việc xem mắt cho Ninh Hạ Thiên.
"Mẹ, Ninh Khang nói vẫn còn đang tính.

Anh ấy nói Hạ Thiên nửa điểm đều không muốn tìm chồng, phỏng chừng xem mắt cũng chẳng thành đâu.


Với cả dù nói nhà trai không để ý chuyện con cái nhưng nếu như tiếp tục yêu cầu con bé sinh con thì khá khó khăn.

Hạ Thiên từng từ quỷ môn quan trở về một lần rồi, quá mạo hiểm."
Diệp Tiểu Hà nghe xong cũng thấy có đạo lý.

"Được, mai mẹ sẽ từ chối người ta."
"Con cảm ơn mẹ." Dịch Huyên lại bổ sung nói "Mai chúng con có thể sẽ đón Nhất Nhất trễ, bên công ty có tiệc ăn mừng trúng thầu một hạng mục, Ninh Khang nói con cũng tham gia."
"Được, muộn quá thì để thằng bé lại đây luôn đi."
"Con sẽ gắng đón bé sớm."
......
Lâm Nhược Vân hôm nay lại tăng ca, về đến chung cư đã là 11 giờ đêm.

Mua nhà bự ngoại trừ chuyện là để ba mẹ không mặt dày dựa dẫm thì còn có nguyên nhân khác là đầu tư.
Chung cư này tuy đã có tuổi, nhưng cái gì cũng tiện, cô dọn vào ở rất thoải mái.

Điều duy nhất khiến cô bận tâm là hệ số an toàn tương đối thấp, người ngoài có thể tuỳ tiện vào ra, chỉ là không được ở lâu.
Cô vừa đỗ xe xong thì nghe tiếng gọi "Nhược Vân."
Cô còn chưa đi đến trước cổng lớn, một tiếng gọi quen thuộc trong đêm vang lên, dựa vào ánh đèn mờ nhạt, cô nhận ra kẻ phía trước là Tô Hữu Hằng.
Anh ta đứng xiên vẹo trên bức tường cũ, đang gắng để đứng thẳng, nhìn là biết đã uống không ít.
Việc anh ta vì sao uống thành vậy thì cô cũng không để ý lắm.
Dịch Huyên hôm nay gọi với cô nói, NK vừa trúng thầu Hối Long Loan, Tô Hữu Hằng thì lại cho rằng anh ta đang lợi dụng được NK, nhập nguyên liệu với số lượng lớn.

Hiện tại không có hạng mục, chỉ có xử lí mỗi chuyện này cũng đã làm hắn ta quá sức.
Nghe thế Lâm Nhược Vân tưởng rằng mình sẽ vui vẻ, nhưng ngược lại không có.


Cô cũng chẳng thương tâm, tựa như nghe một tin lề đường từ một cái lề đường nào đó vậy thôi.
Nếu là một người không liên quan, cô cũng chẳng muốn tiếp xúc nhiều, huống chi hắn ta đang uống say.

Cô là con gái, dù vì mấy năm nay để tự vệ mà đi học võ, nhưng nam nữ tương quan hơi bị lớn, cô cũng không ngốc đến việc tự khai mào đánh nhau.
Cô làm bộ không nghe thấy, thế nhưng lại bị hắn bắt được.
"Buông ra."
Lâm Nhược Vân dùng sức, Tô Hữu Hằng lại càng dùng sức nắm tay cô.

Lâm Nhược Vân đã tính tới nước đá vào hạ bộ của hắn, thế nhưng lại có một người đi trước một bước.
"Aaaaa" Tô Hữu Hằng đau đớn kêu to, bất đắc dĩ phải buông tay Lâm Nhược Vân.
"Anh là ai?" Tô Hữu Hằng trừng người đàn ông bên cạnh Lâm Nhược Vân.
Diệp Gia Minh duỗi tay ôm Lâm Nhược Vân vào lòng, gằn từng chữ một "Là.người.đàn.ông.bên.gối.của.cô.ấy"
Tô Hữu Hằng nghe được chữ "Bên gối" thì bị đả kích khá lớn, cả người dại ra, ngồi suy sụp dưới đất, rớt cả điện thoại.
Lâm Nhược Vân còn nghĩ sẽ xử lí hắn ta một chút, nhưng màn hình di động đột nhiên hiện lên cuộc gọi từ "Vợ", cô cảm thấy mình đang bao đồng.
Diệp Gia Minh cũng theo cô đi vào.
Khi vào trong rồi, Lâm Nhược Vân liền bắt đầu đuổi người "Anh đi vào trong một lát, Tô Hữu Hằng đi rồi thì đi luôn đi."
Diệp Gia Minh nghe xong liền nói "Lâm Nhược Vân em thật tồi.

Anh giúp em giải quyết một phiền toái lớn, em không định lấy thân báo đáp hả."
"Lấy thân báo đáp" vừa nói xong, Lâm Nhược Vân đã bị một cơ thể cường tráng ôm ấp, ngay sau đó vô số nụ hôn rơi xuống.
"Diệp Gia Minh anh điên hả, hôm qua chúng ta vừa mới..."
Lâm Nhược Vân cũng nói được chừng đó, đợi đến khi cô có thể mắng người tiếp đã là một giờ sau đó.

"Anh dậy đi tắm đi." Lâm Nhược Vân đánh vào tên đàn ông đang ngồi phía sau mình.
Diệp Gia Minh lại càng dính người hơn, hai người nửa chỗ hở cũng không có, anh u oán mở miệng "Lâm Nhược Vân, sao mỗi lần em ăn anh xong lại kéo quần đứng dậy hả, rõ ràng vừa rồi rất hưởng thụ mà."
"Bạn giường không phải đều như thế này ư, anh còn muốn lì lợm đến chừng nào."
Cô trào phúng, làm Diệp Gia Minh càng ngày càng đen "Đúng là miệng chó không khạc được ngà voi"
Ngay sau đó là tiếng sột soạt mặc lại quần áo, cùng âm thanh cửa đóng sầm lại.
Lâm Nhược Vân không hiểu vì sao anh tức giận, cô cũng không thèm duổi theo.

Một người chỉ cùng cô giải quyết nhu cầu s1nh lý thì cô cũng chỉ nghĩ quan hệ hai người đơn giản thế thôi.
Nhưng cô vẫn muốn cảm ơn Diệp Gia Minh.

Bởi vì có anh ta, những kí ức về Tô Hữu Hằng trên người cô mới được nổ tận gốc.
Diệp Gia Minh nói đúng, nhớ mãi không quên chỉ là vì chưa đổi bạn giường mà thôi.
Tô Hữu Hằng bị Hoàng Na Na mang về nhà, nhìn vẻ mặt hắn buồn rầu, cô đau lòng lắm.
Cô duỗi tay xoa mặt anh "Kiên nhẫn nào, chuyện quá khứ cứ để nó qua đi." Dù cho người này ở trong sự nghiệp thành đạt, vẫn là trong lòng luôn có một cô gái.
Tô Hữu Hằng dại ra mà nhìn cô, mấp máy môi "Nhược Vân."
Hoàng Na Na khóc, cô khóc đến tê dại, nước mắt không kìm được mà rơi xuống dưới.
"Em sao lại khóc hả Nhược Vân, anh chọc giận em sao?" Tô Hữu Hằng khẩn trương nói.
Hoàng Na Na khóc ngày càng lớn, duỗi tay ôm cổ hắn ta, nhìn hắn "Cùng em sinh hải tử được không?"
Tô Hữu Hằng đột nhiên cười ngây ngốc như đứa trẻ "Được."
Hội nghị trúng thầu Hối Long Loan diễn ra ở Sơn Hồ Cư, đương nhiên Ninh Khang là người đại diện phát biểu.

Không chút khoe khoang mà lại gần gủi, làm người thán phục.
Dịch Huyên nhìn chằm chằm chồng mình, nghe đến mê mệt.

Đến khi chồng tới gần cô mới thu lại hoa si của mình.
Ninh Khang ngồi xuống cạnh cô "Nơi này anh cần diễn cảnh lão công lạnh lùng, về nhà em muốn ấm nóng thế nào cũng được."
Nghe được lời lưu manh này, Dịch Huyên đột nhiên đỏ bừng mặt, liếc anh.
Hai người không coi ai ra gì mà chụm đàu ghé tai, giọng to giọng nhỏ, khiến đám cẩu độc thân kêu to "Sếp, vợ sếp nữa, hai người ít cường điệu được không.


Hại bọn em ngày ngày tăng ca không tìm được bạn gái, lại còn thị uy cẩu lương."
Dịch Huyên thẹn thùng, Ninh Khang ngược lại rất bảo vệ người nhà "Các cậu muốn làm việc 7 ngày một tuần thì cứ tiếp tục trêu chọc chị dâu đi."
Mọi người liền im lặng.

Âm thầm tính kế chuốc rượu báo thù.

Ninh Khang hôm nay ai đến cũng không cự tuyệt, Dịch Huyên nhìn anh chảy mồ hồi nhưng vẫn không thể khuyên anh uống ít được.
9:30, Diệp Tiểu Hà gọi điện hỏi Nhất Nhất sẽ ở lại nhà ngoại hay về nhà.
Cô còn chưa kịp trả lời, Ninh Khang đã nói "Tôi cùng với chị dâu các cậu về trước, Nhất Nhất đang đợi."
Cứ như vậy thuận lợi đi về.

Vì Ninh Khang uống nhiều nên Dịch Huyên đương nhiên lái xe.
Chờ đến lúc đón Nhất Nhất về đến nhà thì anh chính thức say khướt, Dịch Huyên đem anh từ ghế phụ đi xuống, anh đều chao đảo.
Cô chỉ có thể đỡ anh, để Nhất Nhất nhấn thang máy, cuối cùng mới đem được người để trên giường lớn.
Nhìn Ninh Khang không còn hình tượng nào, nằm thành chữ "Đại" trên giường, Nhất Nhất mới cười nói "Mama, papa trông cứ như con rùa đen vậy."
Người đang say mèm trên giường đột nhiên nhăn lại thành hình chữ "Xuyên".
Đối với việc Ninh Khang uống thành như vậy, Dịch Huyên rất bực, chỉ có thể nói Nhất Nhất "Nhất Nhất, đã 10 giờ rồi, mama ngủ với bé ở phòng trẻ em nhé."
Nhất Nhất có chút ghét bỏ mùi rượu trên người papa, thế nên liền gật đầu đồng ý.
Dịch Huyên kể chuyện cho Nhất Nhất ngủ, chờ đến lúc bé ngủ say cô mới về phòng chăm chồng.
Cô lấy một cái khăn ướt, lau mặt Ninh Khang.

Rõ ràng người đang nhắm mặt lại đem cô đè dưới thân.

Dịch Huyên giật mình, nhìn thấy hai mắt sáng láng của chồng, chả có tí nào giống uống say cả "Anh giả say ư."
"Không giả say làm sao đổi lại được thế giới hai người chứ." Anh cười đắc ý..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi