TÔI BẮN SƯNG BỤNG CHỒNG CŨ


Ngày hôm đó trở về Lục Doanh Châu uống liền vài túi sữa.
Đang uống, hắn bỗng nhiên cảm thấy không ổn lắm.
Đầu váng, trước mắt như thể hiện lên sao nhỏ xoay tròn.
“Mình bị làm sao thế này…” Hắn ôm lấy đầu, quỳ gục xuống đất.
Nhân cách thứ ba: “Anh bị say sữa à? Uống sữa cũng uống vừa phải thôi chứ.”
Say sữa?
Lục Doanh Châu nhíu mày, giơ tay chạm lên mặt mình, quả nhiên nóng bỏng.
“Không thể nào, rượu tôi còn không say mà.” Tửu lượng của hắn rất tốt.
Nhân cách thứ ba: “Có vài người không say rượu, nhưng lại say sữa.”
Lục Doanh Châu vẫn còn có thể giữ lại lý trí.
Hắn gắng gượng ngồi dậy, vừa ngồi lên sô pha, bỗng nhiên thấy đằng trước xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
“Lộc Kiến?” Lục Doanh Châu dụi mắt, suýt nữa cứ ngỡ mình thấy ảo giác.
Người kia xoay người lại.
Gương mặt kia như được khắc ra cùng một khuôn với mình.
Chỉ là, hắn mặc âu phục màu đỏ rượu như mới tham dự buổi tiệc thượng lưu nào trở về.
“Đúng, là tôi.” Lộc Kiến câu môi cười.
Lục Doanh Châu nghiến chặt răng, tiến tới đè hắn vào tường, dữ dằn chất vấn:
“Tên khốn! Bao giờ anh mới biến mất khỏi thế giới của tôi?!”
Lộc Kiến nhìn hắn, giọng điệu thong thả: “Vậy cần phải xem biểu hiện của anh.”
“Biểu hiện của tôi? Anh bị điên rồi.” Lục Doanh Châu cứ thế vung cú đấm tới.
Đùng — tiếng đấm trầm đục.
Hắn đấm phải mặt tường cứng đơ lạnh lẽo.
Mắt Lục Doanh Châu hiện lên kinh ngạc.
Lần trước, hắn nhớ rõ ràng Lộc Kiến bị mình đấm trúng mà.
Lộc Kiến cười, nụ cười mang theo độc địa, hứng thú:
“Anh vẫn là như vậy, không có bất cứ tiến bộ gì hết.”
Đúng rồi, uống thuốc.
Lục Doanh Châu lảo đảo đi vào phòng vệ sinh, mở tủ âm tường lấy một lọ thuốc ra.
Tay hắn run rẩy đổ một đống thuốc màu trắng ra.
Thấy bóng người kia cũng đi vào theo, hắn bất chấp lý trí, ngửa đầu cho cả đống thuốc đó vào miệng.
Lộc Kiến nói nhỏ vào tai hắn: “Uống nhiều như vậy, anh sẽ chết……”
“Cút đi!” Lục Doanh Châu lạnh lùng nói: “Mau cút đi.


Tôi sẽ không để anh làm tôi và Tạ Ngộ bị thương.”
Không hề nghi ngờ, Lộc Kiến là một tên điên.
Giống như lời Thiện Lệ nói, đối phương là phần táo bạo, biến thái bị đè nén trong tinh thần hắn.
Mấy thứ này chắc chắn không tốt.
“Tôi có tổn thương hai người đâu.” Lộc Kiến bật cười ha ha, “Người tổn thương Tạ Ngộ từ đầu đến cuối chính là anh chứ.”
Lục Doanh Châu trừng mắt, vỗ mặt, cố gắng làm mình tỉnh táo.
“Đều là giả……”
“Tất cả đều chỉ là ảo giác…”
“Bàn Nhược Ba La Mật Đa Tâm Kinh, khi Bồ-tát Quán Tự Tại hành sâu Bát-nhã Ba-la-mật-đa, Ngài soi thấy năm uẩn đều không, liền qua hết thảy khổ ách…”
Không biết là thứ gì có tác dụng, bóng người trước mắt hắn bắt đầu đung đưa rồi biến mất.
Loáng thoáng, Lục Doanh Châu nghe thấy đối phương nói: “Tôi có thể biến mất, nhưng mà anh phải đáp ứng điều kiện của tôi.”
“Cái gì?” Hắn cảnh giác.
Lộc Kiến: “Cho tới tận lúc chết, anh phải đối tốt với Tạ Ngộ.”
Lục Doanh Châu nghĩ thầm chuyện này quá đơn giản.
“Không cần anh nói, tôi vốn dĩ đã định làm vậy.”
Ánh đèn trên đỉnh đầu lập loè.
Lục Doanh Châu phục hồi tinh thần, mới phát hiện mình đang ngồi trên sàn gạch lạnh băng của phòng vệ sinh.
Trên mặt đất rơi vãi mấy viên thuốc trắng.
Hắn chống tay lên nắp bồn cầu đứng dậy, nhìn mình trong gương.
Tóc rối tung, hai má ửng đỏ.
Lục Doanh Châu lại cúi đầu.
Vết đỏ trên nắm tay vẫn rõ ràng, chạm vào một chút sẽ nhói đau.
“Tiểu tam anh ở đâu?” Hắn lẩm bẩm.
Phòng tắm trống rỗng, không ai đáp lại.
Giống như chuyện vừa rồi hắn trải qua chỉ là một giấc mộng hư vô mờ mịt.

Kể từ ngày đó về sau, Lộc Kiến quả thực không hề xuất hiện nữa.
Nhân cách thứ ba thì vẫn còn thường xuyên xuất hiện đùa cợt tấu hài với Lục Doanh Châu
Nhưng vì Tiểu tam không có ý xấu, không tạo thành thương tổn tới cuộc sống của hắn, nên Lục Doanh Châu cũng mặc kệ.
Hắn lại đi khám tâm lý một lần nữa.
Thiện Lệ đánh giá là: “Bệnh của anh khỏi rồi, nhưng không khỏi hoàn toàn.”
Nói ngắn gọn thì trước mắt hắn không cần lo lắng về Lộc Kiến .
Hơn nữa Lục Doanh Châu còn phát hiện, chỉ cần mình đối xử với Tạ Ngộ càng tốt, sức mạnh của hai nhân cách khác sẽ bị suy yếu theo đó.
Chẳng phải chỉ cần đối tốt với bạn trai thôi sao?

Lục Doanh Châu nghĩ bụng, hắn cũng giỏi chứ.
Thế nên kể từ hôm đó, mỗi ngày sau giờ làm, hắn đều sẽ ngồi xe một tiếng rưỡi đi tới nhà Tạ Ngộ.
Hắn về khá muộn, Tạ Ngộ bình thường đều đã ăn tối rồi.
Bọn họ sẽ nắm tay dạo bước chung quanh, ngắm trăng thưởng nguyệt.
Có điều Lục Doanh Châu biết, đời sống như vậy sẽ kéo dài không lâu.
Thêm mấy ngày nữa, hắn sẽ phải cùng đoàn làm phim 《 Kình Đảo 》 đến đảo Ninh Sơn quay những cảnh còn lại.
……
Tái hợp sau hai năm chia xa, Tạ Ngộ lần đầu tiên trải nghiệm tình yêu của người bình thường.
Trước kia khi bọn họ ở bên nhau, hầu hết thời gian đều trôi qua trên giường.
Hắn thích đòi lấy, xâm chiếm.
Làm thân thể Lục Doanh Châu hoàn toàn thuộc về mình, đánh dấu lên thân thể hắn.
Tạ Ngộ sẽ cảm thấy rất thỏa mãn.
Nhưng bây giờ, bọn họ gần như không làm tình nữa.
Mỗi ngày đều chỉ nắm tay, hôn môi, lòng Tạ Ngộ lại đầy ắp cảm giác an toàn xưa nay chưa từng có.
Lục Doanh Châu sẽ thường làm đồ ăn khuya cho hắn, nấu cháo hải sản hắn thích.
Ban đêm, bọn họ sẽ cùng nhau nghe nhạc thai giáo, Lục Doanh Châu sẽ ôm lấy hắn từ phía sau, nhẹ nhàng vỗ về hắn, ru hắn đi vào giấc ngủ.
Nếu có thể, Tạ Ngộ hận không thể dừng thời gian tại thời khắc này.
Tối hôm nay, Lục Doanh Châu đang ôm hắn, đột nhiên hỏi: “Khoảng thời gian gần đây em có thấy anh kỳ lạ lắm không?”
Tạ Ngộ: “Hả? Không thấy.”
Nếu Lục Doanh Châu tốt như vậy có thể xem như kỳ lạ, vậy hắn thà đối phương cứ mãi kỳ lạ như vậy.
“Không phải……” Lục Doanh Châu nghĩ cách dùng từ, nói: “Ý của anh là có bao giờ em thấy anh rất phân liệt không? Thi thoảng giống vài người khác nhau.”
Tạ Ngộ: “Không có.”
Thực ra là có.
Tạ Ngộ có thể cảm thấy rõ thay đổi trên người Lục Doanh Châu.
Người trước đó đạp xe, lái siêu xe tới tặng hoa hắn hình như là người khác.

Nhưng mà Tạ Ngộ không nói ra.
Hắn không muốn để Lục Doanh Châu biết mình trước đó đã điều tra.

Lục Doanh Châu hẳn là rất coi trọng riêng tư cá nhân, nếu đối phương không muốn mình biết chuyện tinh thần phân liệt, Tạ Ngộ sẽ bằng lòng làm kẻ ngốc.
“À.” Lục Doanh Châu như đang suy tư gì.


Chuyện này cứ mãi canh cánh trong lòng Lục Doanh Châu.
Tạ Ngộ thật sự không cảm nhận được sự khác biệt giữa các nhân cách của hắn sao?
Ngày hôm sau, Lục Doanh Châu gửi tin nhắn hỏi Thiện Lệ.
Thiện Lệ: [ Tại sao cứ gặp phải vấn đề tình cảm là cậu tới tìm tôi thế? Tôi là bác sĩ tâm lý, không phải chuyên gia tình……]
Lục Doanh Châu: [ chuyển khoản ]
Lục Doanh Châu: [ chuyển khoản ]
Lục Doanh Châu: [ chuyển khoản ]
Thiện Lệ: [ khụ khụ khụ đủ rồi, cảm ơn Lục thiếu, đúng, tôi chính là một chuyên gia tình cảm]
Thiện Lệ: [ Hành vi của Tạ tiên sinh tôi cho rằng có thể được khái quát bằng một câu: Anh vĩnh viễn không thể đánh thức một người giả vờ ngủ ]
Lục Doanh Châu: [ ý của anh là Tạ Ngộ đã phát hiện rồi? ]
Thiện Lệ: [ đương nhiên, nhân cách Lộc Kiến quá khác bản thân cậu.

Với quan hệ của hai người sao cậu ấy không phát hiện ra được.

Nhưng tôi cảm thấy cậu không cần phải quá lo lắng, người Tạ Ngộ yêu chắc chắn là cậu.

]
……
Ngày Lục Doanh Châu phải rời khỏi thành phố S đi đảo Ninh Sơn, trời mưa lất phất.
Tạ Ngộ sửa soạn hành lý cho hắn, cố ý bỏ thêm hai túi sữa và đá khô:
“Sau đó ngày nào em cũng sẽ cho người chuyển sữa mới tới.”
Quản gia đứng bên cạnh giật mình nhìn cảnh này.
Chuyện gì đây?
Lục Doanh Châu thoáng ngượng ngùng, tầm mắt dao động: “Ừm, cảm ơn.”
“Anh với em mà còn phải cảm ơn,” Tạ Ngộ nhướng mày, “Chi bằng gọi tiếng ông xã em nghe thử.”
Tạ Ngộ đã rất lâu rồi không được nghe đối phương gọi mình ông xã.
Nói thật, trong lòng hơi ngứa ngáy.
Lục Doanh Châu: “…… Khụ khụ.”
Quá xấu hổ.

Hắn không trơ trẽn như nhân cách thứ ba, nhất thời không nói nên lời.
Nhân cách thứ ba: “Ê ê, tôi không trơ trẽn.

Học tập đi, bạn trai biết làm nũng mới có sữa uống.”
Lục Doanh Châu: “……”
Không bỏ qua được chuyện sữa này à?
Tiễn Lục Doanh Châu lên xe rồi, Tạ Ngộ vẫn không nỡ.
Bọn họ vừa mới quay lại được mấy ngày đã phải chia xa.
Nhưng vì sự nghiệp, Tạ Ngộ có thể thấu hiểu.

Hắn chỉ hận giờ bụng mình to như vậy, không thể cùng đối phương sang đó.
Lục Doanh Châu nhìn hắn, nói: “Nhiều nhất không quá một tháng anh sẽ về, em ở nhà có việc gì hoặc nhớ anh thì cứ gọi điện.”
Tạ Ngộ: “Ừm, em sẽ nhớ anh.”
Tài xế thúc giục: “Thiếu gia, Lục tiên sinh chúng ta phải xuất phát, bằng không không kịp giờ máy bay cất cánh…”
Tạ Ngộ vẫy vẫy tay, lùi về phía sau nửa bước: “Anh đi nhé.”
Lục Doanh Châu đặt tay lên trên cửa xe.
Hắn chần chừ rồi đột nhiên đi xuống ôm lấy Tạ Ngộ, hôn nhẹ lên trán đối phương:
“Anh cũng sẽ nhớ em.”
Âm lượng câu này rất nhỏ.
Tim Tạ Ngộ lại đập thật nhanh.
Lục Doanh Châu xoay người lên xe, quay đầu vẫy tay chào hắn: “Tạm biệt ông xã.”
Lần này, người khác đều nghe thấy.
Quản gia đứng bên cạnh nở nụ cười.
Mặt Tạ Ngộ tức thì đỏ bừng.

Tin hai người họ tái hợp thực ra không giấu giếm được lâu trong giới thượng lưu.
Chủ yếu là bởi vì sau khi được người nào đó đồng ý, Tạ Ngộ không nhịn được đăng lên vòng bạn bè.
Nội dung là ảnh Lục Doanh Châu nấu cơm trong bếp.
Vừa đăng ảnh lên, phần bình luận đã nổ tung.
[ Hai người quay lại? ] [999] [ chúc phúc chúc phúc ] [ Bao giờ sếp Tạ dẫn Lộc ảnh đế ra ngoài chơi đấy ]
……
Hạ Lạc Lạc trước đó may mắn add wechat của Tạ Ngộ WeChat kéo xuống update liền lăn lộn trên giường.
A a a thuyền cô chèo real rồi!
Mối tình ngoảnh đi ngoảnh lại vẫn là anh này thực sự khiến người ta vui sướng.
Tạ Thừa An gửi tin nhắn cho hắn: [ Hai người lại về với nhau? ]
Tạ Ngộ: [ Ừ.

]
Tạ Thừa An: [ lần này đối tốt với người ta đấy, đừng có dọa người ta chạy nữa ]
Kỳ thật mới đầu hai người li hôn, Tạ Thừa An đã từng khuyên Tạ Ngộ chi bằng tìm một ai đó khá khá, như Phó Tu Chi cũng được, đã theo đuổi hắn nhiều năm như vậy.
Nhưng hiện tại, nghe nói hồi trẻ Phó Tu Chi đã bao nuôi một thế thân trông giống Tạ Ngộ.
Chỉ mình Lục Doanh Châu vẫn còn trong trắng sạch sẽ.
Cho nên lần này bọn họ gương vỡ lại lành, Tạ Thừa An cũng bình thường trở lại.
Có vài người xem ra bẩm sinh sẽ hút nhau tựa như nam châm.

Tạ Ngộ: [ khỏi cần cậu nói]
Hắn vẫn luôn biết, gương vỡ dẫu dính lại với nhau cũng sẽ có vết nứt.
Cho nên lần này hắn tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó nữa.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi