TÔI BÁN THỨC ĂN TRÊN WECHAT PHÁT TÀI

TÔI LÀM GIÀU

TỪ BÁN THỨC ĂN TRÊN WECHAT

Tác giả: Tô Hương Lan Sắc

Editor: Autumnnolove

Chương 48

Kết thúc bảo vệ luận văn tốt nghiệp chưa đến mấy ngày thì bên trường đại học đã thông báo sinh viên đi chụp ảnh tốt nghiệp. Chụp ảnh tốt nghiệp xong, các bạn sinh viên lần lượt nhận được bằng tốt nghiệp, khoảng thời gian bốn năm đại học cuối cùng cũng hoàn toàn khép lại.

Vào hôm nhận bằng tốt nghiệp, cả khoa đã tổ chức một bữa tiệc tri ân đầy xúc động. Hôm đó, Hướng Vãn chỉ diện một chiếc váy dài màu trắng tương đối đơn giản, nhưng vẫn là người nổi bật nhất trong số bạn bè cùng lớp. Không ai có thể phủ nhận hiệu quả của bánh a giao, trà lá sen và bánh mặc ngọc, cho nên trong bữa tiệc, thái độ của các bạn học dành cho Hướng Vãn hết sức thân thiết. Nhỡ đâu một ngày nào đó có nhu cầu cấp bách, nói không chừng cũng dễ mở lời hơn một chút.


"Hướng Vãn, chúc mừng cậu nha, còn chưa tốt nghiệp đã có sự nghiệp thành công rồi".

"Cậu cũng có ăn bánh a giao phải không? Thoạt nhìn sắc mặt càng ngày càng tươi tắn".

"Đúng đó, da trắng đến phát sáng luôn, thêm mái tóc đen nhánh nữa, cảm giác hơi giống công chúa Bạch Tuyết".

"Cậu không nói mình còn không để ý luôn đó, đúng là rất trắng, mà còn là kiểu trắng trẻo khỏe mạnh ấy".

"Trước kia cậu ấy đã trắng sẵn rồi", tuy rằng là trắng bệch do bệnh tật.

Các bạn học đi kính rượu giảng viên, nhận được những lời dặn dò cuối cùng của thầy cô rồi mới tự do hoạt động, nhiều bạn học nữ túm tụm xung quanh Hướng Vãn. Hướng Vãn nghe bạn bè nói, cảm thấy ánh mắt của những bạn học nữ này rất tinh. Đúng là dạo này cô trắng ra một chút, lý do tất nhiên là nhờ vào công dụng của bánh bạch ngọc rồi. Không những trắng ra, mà làn da của cô còn trở nên săn chắc và đàn hồi hơn, ngay cả lỗ chân lông cũng nhìn không thấy.


Có lẽ là gần như mỗi ngày đều gặp nhau, họ không nói thì nhóm Dương Điềm cũng chẳng nhận ra. Nghe thấy họ nói như vậy, nhóm Dương Điềm lập tức quay đầu nhìn người đang ngồi ở bên cạnh mình, bỗng nhiên cảm thấy hình như trắng ra nhiều rồi, vả lại...

Dương Điềm trực tiếp duỗi tay sờ soạng khuôn mặt Hướng Vãn một hồi, phát hiện làn da Hướng Vãn vừa mềm vừa mịn giống như trứng gà bóc vỏ, hơn nữa còn chẳng nhìn thấy lỗ chân lông cơ. Hai mắt Dương Điềm không khỏi sáng rực khi nghĩ đến những loại thực phẩm dưỡng sinh của nhà Hướng Vãn.

Hướng Vãn để ý thấy vẻ mặt của Dương Điềm, biết là cô ấy đã đoán ra rồi, trước tiên gật đầu, sau đó lắc đầu. Dương Điềm cũng lập tức hiểu ý Hướng Vãn, khống chế phấn khích và bưng ly rượu trái cây trên bàn lên uống một ngụm. Những bạn học nữ xung quanh không chú ý đến hai người họ vừa trao đổi ánh mắt với nhau, còn đang khen ngợi làn da khỏe mạnh của Hướng Vãn.


Cách đó không xa, Sử Lị Lệ nhìn thấy nhiều người khen ngợi và nịnh nọt Hướng Vãn, càng nhìn càng tức giận. Tần Cối* còn có hai ba người bạn chí cốt, huống hồ là Sử Lị Lệ. Bạn bè thấy cô ta không vui, ra sức an ủi: "Đắc ý nhất thời chẳng được gì cả, cười đến cuối cùng mới là người thắng".

(*Tần Cối: gian thần khét tiếng sống ở triều Tống - Trung Quốc. Gần 1000 năm qua, nghiệp ác mà Tần Cối gây ra dù đã bị quả báo nhưng vẫn chưa thể gột rửa hết, vẫn phải chịu sự phỉ nhổ của người đời.)

"Giờ mới tốt nghiệp thôi mà, ai biết tương lai ra sao".

"Tôi nghe nói cô ta đã đưa ba mẹ đến đây và giao cửa hàng cho họ quản lý luôn rồi, gia đình cô ta còn một đứa em trai nữa đấy, bây giờ cô ta làm lụng đầu tắt mặt tối, tiền kiếm ra sau này cho ai còn chưa nói trước được đâu à".
Sử Lị Lệ nghe mấy cô bạn của mình nói thế, nghĩ lại bản thân là con gái một, sau này mọi thứ trong nhà đều thuộc về cô ta, cuối cùng cũng cảm thấy sảng khoái bởi vì cô ta có một điểm vượt trội hơn Hướng Vãn. Cô ta nở một nụ cười, nói: "Các cậu nói đúng, biết kiếm tiền thì có gì hay ho đâu, còn không phải là hy sinh cho thằng em sao. Xớ, sau này thằng nào lấy cô ta đúng là xui tám đời đó".

Sau khi để cho trí não bay cao bay xa để cảm thấy bản thân vượt trội hơn người, Sử Lị Lệ không ngồi yên một chỗ nữa, cô ta bưng ly lên và bắt đầu di chuyển. Mấy bạn học nữ cũng không thể nào cứ túm tụm ở chỗ Hướng Vãn mãi, trò chuyện một lúc rồi dần tản ra. Họ đi cả rồi, Hướng Vãn và nhóm Dương Điềm mới trò chuyện với nhau.

"Phải rồi Vãn Vãn, chẳng phải trước đó cậu nói rằng muốn đi coi nhà sao? Có ưng được căn nào chưa?". Lý Mộc Di sực nhớ tới mà hỏi.
"Mình có đi xem vài dự án căn hộ, có một căn mình thấy ổn lắm. Cách bày trí của nhà mẫu rất được, cơ sở vật chất của khu phố đều tuyệt, vả lại còn nằm trong khu trường học".

Hướng Vãn đã đi xem một số khu bất động sản gần đây, so với căn hộ chung cư lớn hay villa mà ba mẹ muốn mua cho cô, Hướng Vãn lại thích căn hộ ở khu phố đó hơn. Bởi vì nó thật sự rất được, vả lại cô còn có thể mua được tận hai căn hộ với số tiền trong tay mình, sau này em trai chuyển tới đây học cũng tiện. Cô nói xong, nhớ ra trong điện thoại có video và hình chụp, bèn mở ra cho mấy cô bạn xem thử.

"Quao, có đài phun nhạc nước, có hồ nhân tạo, còn có rừng cây và mấy khu vườn nhỏ, cơ sở vật chất đúng là rất được".

"Bố cục căn hộ thật sự rất tuyệt, là căn nhà mơ ước của mình đó!".
"Thật sự có một nơi xinh đẹp đến vậy sao?". Hạ Thanh xem xong video và hình ảnh bèn hỏi.

"Công trình bên trong khu phố gần như hoàn tất cả rồi, không khác trên hình là bao". Hướng Vãn nói.

Một bạn học nam đi ngang qua cạnh loáng thoáng nghe được vài câu, không khỏi tò mò nán lại và hỏi: "Ai trong nhóm các cậu ghê vậy, vừa mới tốt nghiệp đã nghĩ tới chuyện mua nhà rồi sao?".

Nói xong, bản thân cậu bạn cũng đã ngộ ra, chắc chắn là Hướng Vãn. Nghĩ tới Hướng Vãn là một cô gái mà giỏi giang cỡ này, cậu bạn vừa hâm mộ vừa cảm thấy tâm trạng có chút phức tạp.

Dương Điềm không suy nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời: "Tất nhiên là Hướng Vãn nhà bọn mình rồi".

--Editor: Autumnnolove-

Bên này đang nói chuyện mua nhà, bên kia Sử Lị Lệ lại tái phát "bệnh cũ". Một số bạn học nữ có mối quan hệ tương đối bình thường với cô ta nghe được cô ta đang nói xấu sau lưng Hướng Vãn, cảm thấy giữa họ không thù không oán, sắp tốt nghiệp rồi mà còn như vậy, thật sự có chút khó chịu.
"Chuyện trong nhà người ta mà cậu cũng biết à? Chẳng lẽ mỗi ngày cậu đều chui dưới gầm giường của cậu ấy?". Có lẽ sau ngày hôm nay, cơ hội gặp mặt về sau rất ít, các bạn học nữ cũng không cần lo lắng ngại ngùng khi chạm mặt nhau trong trường nữa.

Sử Lị Lệ nghe được giọng nói thì hơi sửng sốt, đến khi nhận ra không phải là nhóm Dương Điềm, trong lòng thầm mắng cô bạn kia đúng là thích xen vào chuyện của người khác, rồi nói: "Ủa thì đúng là vậy mà, mấy gia đình sinh hai con vào những năm đó, mà đứa thứ hai còn là con trai nữa, là biết người nhà trọng nam khinh nữ rồi còn gì".

"Khoan hãy nói nhà Hướng Vãn có phải là loại trọng nam khinh nữ hay không, tôi chỉ muốn biết, trọng nam khinh nữ và người chị phải hy sinh cho thằng em có liên quan gì nhau?".

"Gia đình trọng nam khinh nữ nào mà không tẩy não con gái trong nhà, cậu xem mấy đứa con gái sinh ra trong những gia đình có mấy đứa không phải hy sinh đời chị củng cố đời em đâu?".
Những bạn học bên cạnh nghe thấy các cô ấy tranh cãi, ban đầu còn có chút khó hiểu, sau khi biết được là đang tranh cãi về Hướng Vãn, ánh mắt họ nhìn Sử Lị Lệ hết sức bất lực. Bạn học nam lúc nãy nghe được Hướng Vãn và nhóm Dương Điềm thảo luận chuyện mua nhà lập tức lên tiếng: "Ba mẹ Hướng Vãn còn đang mua nhà cho cậu ấy kia kìa, sao có thể trọng nam khinh nữ chứ".

"Không thể có chuyện đó được!". Sử Lị Lệ phản bác một cách vô thức. Cô ta là con gái một trong nhà, mà gia đình còn chưa mua nhà cho cô ta. Mẹ của cô ta nói rằng cô ta là một đứa con gái thì cứ tìm người chồng có nhà là được, không cần phải tự mua nhà làm gì, vả lại căn nhà đang ở hiện tại sau này cũng là của cô ta. Vốn dĩ Sử Lị Lệ cảm thấy thế thì rất ổn, nhưng sau khi biết tin ba mẹ Hướng Vãn sẽ mua nhà cho Hướng Vãn, cô ta lại cảm thấy ghen tị và không muốn chấp nhận.
Bạn học nữ nói chuyện mới nãy nói với giọng điệu khinh miệt: "Cậu có tin hay không thì người ta cũng mua nhà cho con người ta".

Cô bạn nói xong cũng không muốn lãng phí thời gian với người bạn cùng lớp đáng xấu hổ này, xoay người muốn đi tìm bạn thân của mình.

--Wattpad: Autumnnolove-

Căn phòng khá ồn, Hướng Vãn không biết bên kia đang cãi nhau vì cô, có bạn học nữ cố tình tới đây nói cho cô biết, lúc này cô mới biết chuyện. Sử Lị Lệ là ai thì cô cũng biết từ lâu rồi, nhưng cô không thích lãng phí thời gian với cô ta trong ngày họp mặt vui vẻ thế này. Chỉ cần cuộc sống của cô ngày một tốt hơn, Sử Lị Lệ sẽ tự mình tức chết thôi. Hướng Vãn không để bụng, không có nghĩa là Dương Điềm không để bụng. Cô ấy lập tức chạy thẳng đến chỗ Sử Lị Lệ và mắng Sử Lị Lệ một trận hả dạ.
Bữa tiệc này kéo tới mười hai giờ mới kết thúc được, lúc gần tàn tiệc, cảm xúc chia xa dâng trào, một số bạn học nữ thậm chí còn đỏ hoe mắt. Ngay cả nhóm bạn Hướng Vãn cũng cảm thấy có chút thổn thức trong lòng khi nhìn lại từng khuôn mặt quen thuộc. Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, mọi người hẹn nhau sẽ họp mặt lại vào dịp Quốc Khánh, rồi mới lần lượt ra về.

Đã giờ này rồi, tất nhiên ba Hướng không yên tâm để con gái đi về một mình, đã lái xe tới dưới lầu chờ sẵn. Chiếc xe cũ trong nhà đã chạy bao nhiêu năm rồi, bây giờ trong nhà dư dả, Hướng Vãn bèn đề nghị ba Hướng đổi một chiếc xe mới. Ban đầu ba Hướng không muốn, nói rằng mua để dành tiền mua nhà cho cô, nhưng sau khi Hướng Vãn nói cho ba Hướng nghe số dư trong thẻ ngân hàng của mình, và bảo là mua xe mới sẽ an toàn hơn, cuối cùng ba Hướng mới thay đổi ý định. Chiếc xe mới đổi tuy không đắt lắm, nhưng vừa nhìn biết ngay là xe mới. Ba Hướng ngồi trong xe chờ, nhìn thấy con gái ra ngoài, lập tức hạ cửa sổ xe xuống và gọi.
"Ba? Chẳng phải con nói là không cần đến đón con sao?". Hướng Vãn thấy ông ấy vẫn tới, lon ton chạy tới.

Ba Hướng cười nói: "Đã muộn lắm rồi, không đi đón con ba không yên tâm đâu, kêu mấy đứa bạn của con lên xe luôn đi".

Dù sao ba Hướng cũng đã tới rồi, Hướng Vãn chỉ có thể vẫy tay gọi nhóm Dương Điềm, rồi chào tạm biệt mấy người bạn học đang đứng gần đó. Các cô gái lên xe rồi, xe nhanh chóng chạy đi.

Nhóm bạn học đang đứng gần đó chờ xe nhìn theo bóng dáng chiếc xe rời đi, không khỏi bàn tán: "Ai nói nhà Hướng Vãn trọng nam khinh nữ vậy? Thế mà là trọng nam khinh nữ à?".

"Từ sau khi tốt nghiệp tiểu học, mình đã không còn được hưởng chế độ đưa đón của ba mẹ rồi".

"Mình nhớ rất rõ là lúc Hướng Vãn vừa mới nhập học, cả nhà cậu ấy đều đến. Hình như ba mẹ cậu ấy còn mời bạn học cùng phòng và phòng bên cạnh đi ăn bữa cơm, nhờ họ trông chừng Hướng Vãn một chút đấy".
"Lúc mới nhập học sức khỏe của cậu ấy không tốt, đúng là cần phải có người trông chừng mới được".

Nghe thấy mấy lời này, ngay cả khi những bạn học đó không còn chú ý đến Sử Lị Lệ nữa thì sắc mặt cô ta vẫn rất khó coi.

--Fanpage: Autumnnolove-

Sau khi nhận được bằng tốt nghiệp trong tay mới tình là hoàn toàn từ giã cuộc sống đại học, chính thức đặt chân vào xã hội. Các bạn học khác hoặc tiếp tục đi học và chuẩn bị thi lên thạc sĩ, hoặc bắt đầu tìm việc làm, Hướng Vãn thì nhẹ nhàng hơn một chút. Thức dậy sau một đêm thiếu ngủ hiếm hoi, Hướng Vãn vừa mới vệ sinh cá nhân xong, bõng nhiên nhóm Dương Điềm đến nhà.

"Sao các cậu lại đến đây?". Hôm qua về nhà rất muộn, Hướng Vãn còn tưởng họ sẽ ngủ tới tận trưa. Thành ra khi thấy họ đến nhà, cô có chút bất ngờ.
"Là mình gọi hai cậu ấy tới đó, Vãn Vãn, cậu nói cho mình biết đi, có phải cậu lại nghiên cứu ra sản phẩm mới không?". Dương Điềm ôm cánh tay Hướng Vãn, vẻ mặt háo hức.

Vốn dĩ Dương Điềm định ngủ một giấc thật dài, nhưng trong đầu bỗng nhiên hiện ra một màn trong bữa tiệc tối qua, vì vậy lật đật thức dậy. Chỉ có thể nói rằng làn da trắng mịn và lỗ chân lông thu nhỏ có sức hấp dẫn quá lớn đối với phụ nữ mà thôi.

Thật ra Hướng Vãn đã có kế hoạch đẩy ra bánh bạch ngọc sau khi tốt nghiệp, cho nên cô sẽ không tiếp tục giữ bí mật, "Đúng vậy, có một món bánh dùng để dưỡng nhan, gọi là bánh bạch ngọc, giúp làm trắng da và trẻ hóa làn da, thu nhỏ lỗ chân lông".

Nghe Hướng Vãn nói xong, Lý Mộc Di còn kích động hơn cả Dương Điềm: "Thật sao? A a a ! Vãn Vãn đỉnh của chóp luôn!".
Phản ứng của Lý Mộc Di cũng rất dễ hiểu, trong số bốn người bạn thân, Hướng Vãn vốn dĩ rất trắng, Dương Điềm và Hạ Thanh tạm được, riêng làn da của Lý Mộc Di thì hơi ngả vàng.

"Tất nhiên, nếu các cậu đã tới đây rồi thì vừa hay mình sẽ làm cho các cậu ăn thử?". Hướng Vãn cười nói.

Nhóm Dương Điềm nghe vậy, liên tục gật đầu. Tuy họ rất chờ mong bánh bạch ngọc, nhưng vẫn không theo Hướng Vãn vào phòng bếp vô khuẩn, mà ngồi ở sô pha chờ đợi. Làm bánh bạch ngọc nhanh hơn bánh mặc ngọc nhiều, nhưng có lẽ là vì các cô ấy quá mức háo hức, cho nên cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm.

Chờ thêm một lúc, Dương Điềm bỗng nhiên hít hà mũi và nói: "Hình như mình ngửi được mùi sữa?".

"Mũi chó hả? Cửa đóng bít bùng thế kia mà cậu cũng ngửi ra được sao?", Lý Mộc Di trêu ghẹo. Song, Dương Điềm đúng là không có nói bừa, bởi vì ngay sau đó Hướng Vãn đã đẩy cửa ra, một cỗ mùi sữa từ chiếc đĩa trên tay cô thoang thoảng khắp phòng khách. Lý Mộc Di khâm phục mà dựng ngón tay cái cho Dương Điềm, đứng dậy đón lấy chiếc đĩa trên tay Hướng Vãn và đặt lên bàn trà.
"Đẹp quá!". Hạ Thanh khen ngợi một câu, sau đó mọi người lấy điện thoại ra chụp lại vài tấm hình. Chụp xong, họ mới cầm lên phần bánh của mình và chuẩn bị giải quyết.

"Ưm, nó ngon hết sảy con bà bảy". Vừa cắn xuống một miếng, mùi thơm sữa ngọt ngào mà không béo ngậy làm cho Dương Điềm mê say, chưa kể đến nước sốt trái cây bên trong những hạt mềm bị vỡ ra sau khi cắn. Nuốt xuống một miếng bánh bạch ngọc rồi, dư vị ngọt ngào pha chút chua ngọt lấp đầy khoang miệng, khiến người ta muốn ăn mãi thôi.

Hôm nay dậy muộn, Hướng Vãn còn chưa kịp ăn bữa sáng, nhìn thấy mấy cô bạn ăn quá ngon miệng, vì vậy cũng bưng phần của mình lên ăn. Bánh bạch ngọc cũng được chia thành ba cái một phần, cô vừa mới bắt đầu ăn cái thứ hai thì mấy cô bạn đã ăn xong rồi, còn bày ra vẻ mặt ăn chưa đã thèm. Bánh bạch ngọc không chỉ ngon mà còn mang lại cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái giống như những món ngon dưỡng sinh khác của tiệm.
Sau khi để bản thân đắm chìm trong cảm xúc đó một hồi, Dương Điềm mới tìm lại giọng nói: "Bánh bạch ngọc này thật sự quá ngon, không hề thua kém bánh mặc ngọc chút nào".

Lý Mộc Di thích ăn chua ngọt, dư vị còn đọng lại trong miệng, nói: "Mình cảm thấy bánh bánh ngọc ngon hơn bánh mặc ngọc ấy chứ".

"Ăn ngon như nhau", Hạ Thanh nói.

Trong lúc mấy cô bạn đang trò chuyện, Hướng Vãn cũng đã ăn xong, cô hỏi các cô ấy có muốn uống trà lá sen hay không. Nhà người khác có lẽ sẽ khó mua trà là sen, nhưng quan hệ giữa họ và Hướng Vãn rất tốt, tất nhiên là không keo kiệt rồi, thậm chí người nhà của họ còn được thơm lây, ai ai cũng khen họ đã quen được một người bạn tốt.

"Không, không, mình muốn giữ lại dư vị này thêm một lúc nữa", Dương Điềm nhấm nháp dư vị trong miệng và nói.
Hướng Vãn nghe thế thì không khỏi cười rộ lên. Sau đó cô còn giảng giải tỉ mỉ công dụng của bánh bạch ngọc với họ. Sau khi biết được Hướng Vãn muốn chuẩn bị ra mắt sản phẩm mới, họ không làm phiền cô nữa.

Chờ mấy cô bạn ra về, Hướng Vãn mới trở lại phòng bếp vô khuẩn và bắt đầu chuẩn bị bánh a giao, trà lá sen, bột mặc ngọc cho ngày hôm nay. Tuy đã được một khoảng thời gian rồi, càng ngày càng có nhiều khách hàng mua được bánh a giao, trà lá sen hay bột mặc ngọc, nhưng mỗi ngày sản phẩm ở cửa hàng trực tuyến vẫn rất ăn khách. Thậm chí nhiều người đã đặt báo thức hằng ngày, xem việc tranh giành mua hàng ở Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh như nhiệm vụ cần phải hoàn thành mỗi ngày vậy.

Đêm đó, Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh vừa mới bổ sung hàng hóa, gần như đã bị cướp sạch chỉ trong một giây. Không biết có phải đã trở thành thói quen hay không, mà những khách hàng không cướp được sản phẩm lại chạy tới weibo của Hướng Vãn khóc lóc kể lể một trận, hy vọng cô có thể bổ sung nhiều hàng hơn nữa. Nhưng bình luận còn chưa kịp gõ ra, họ đã nhận được thông báo bài đăng mới từ weibo của Hướng Vãn trước rồi. Xem xong, nhóm khách hàng lập tức kích động vô cùng.
[ Trời đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi, thiệt dị sao? Trên đời này thật sự có thứ tốt thế sao? ]

[ Làn da vừa trắng vừa trẻ hoá, còn có thể thu nhỏ lỗ chân lông ư? A a a! Bà chủ, từ rày về sau, chị chính là nữ thần của em, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! ]

[ Thật sự có thể thu nhỏ lỗ chân lông hẻ? Không phải tui không tin bà chủ, mà là chỉ dựa vào ẩm thực là có thể thu nhỏ lỗ chân lông thì đúng là rất khó tin đó. ]

[ Cũng đúng, theo tôi được biết thì những sản phẩm dưỡng da trên thị trường hiện nay rất khó đạt được hiệu quả này. Nếu thật sự muốn thu nhỏ lỗ chân lông chỉ có nước đi thẩm mỹ viện thôi. ]

[ Không tin bà chủ thì quý vị có thể không mua là được, dù sao thì tôi vẫn tin bà chủ! ]

[ Đúng đó, mọc tóc cũng khó lắm chứ bộ, nhưng chẳng phải bà chủ vẫn làm được sao. Vì mái tóc đen nhánh và dày đã được phục hồi này của tôi, tôi sẵn sàng tin tưởng bà chủ. ]
[ Tôi có nói là tôi không tin bà chủ đâu, thắc mắc một chút không được sao? ]

[ Không được, bà chủ là nữ thần trong lòng tôi, không ai được bôi nhọ cô ấy! ]

[ Không tới mức phải như vậy chứ... ]

[ Bây giờ nói tin hay không tin chẳng có nghĩa gì, chờ khi bánh bạch ngọc được đưa ra thị trường, tự mình nếm thử mới biết được. ]

[ A a a...Tự nhiên phát hiện bánh bạch ngọc và bánh mặc ngọc như nhau, đều làm ăn tại chỗ. Chán ghê! ]

[ Hu hu hu, lại tiếp tục hâm mộ những người ở thành phố H. ]

.....

[ Nếu có thể chế biến bánh mặc ngọc thành bột mặc ngọc thì chắc là bánh bạch ngọc cũng có thể mà, cùng lắm là hơi khó ăn chút thôi. ]

[ He he he he, vừa hay được nghỉ hè rồi, em có thể đến thành phố H chơi một thời gian, nhâm nhi bánh mặc ngọc và bánh bạch ngọc ra trò. Mấy anh chị cứ từ từ mà ăn bột mặc ngọc và bột bạch ngọc đi. ]
[ Aishhh! Cái thằng chớt tiệc này, người như cậu rất dễ bị đánh đó biết không? ]

-Fanpage: Bản dịch 0 đồng-

Ngay khi Hướng Vãn đăng bài weibo, lập tức thu hút một đợt thảo luận rầm rộ. Không riêng gì bình luận bên dưới weibo của cô, mà còn nhanh chóng được các fans chia sẻ đến những nền tảng khác nữa.

Nhóm cư dân mạng đã từng ăn thực phẩm dưỡng sinh của Hướng Vãn tất nhiên là vừa vui mừng vừa háo hức, nhóm chưa từng ăn thì ôm thái độ nghi ngờ. Có một fan nọ của cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh bình thường rất thích tham gia vào các diễn đàn làm đẹp, cô ấy cảm thấy thứ tốt như bánh bạch ngọc không thể không để cho mọi người cùng biết, vì vậy cố tình đăng một bài giới thiệu. Vốn dĩ cho rằng mọi người sẽ háo hức giống mình, ai ngờ nhận được phản hồi giống như bị dội một gáo nước lạnh vậy. Nhiều người có cấp bậc cao trong diễn đàn đều lần lượt phản hồi cho biết đúng là thức ăn có thể dưỡng nhan, nhưng không thể nào có được hiệu quả như lời cô ấy, khuyên cô ấy đừng để bị lừa.
Chủ topic thấy mọi người đều không tin, bèn giới thiệu tỉ mỉ hơn về cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh và những thực phẩm của cửa hàng, bảo mọi người có thể lên mạng tìm hiểu thử xem. Song, những người ở đây dường như không có hứng thú tìm hiểu, trái lại còn có người nói rằng cô ấy quảng cáo trá hình.

Tuy chủ topic giải thích rằng bánh bạch ngọc còn chưa được tung ra thị trường và cô ấy không hề quảng cáo, nhưng vẫn có người nghĩ là cô ấy đang tạo sức hút cho sản phẩm trước. Vốn dĩ chủ topic đang có thiện chí, nhìn thấy những phản hồi này suýt nữa thì giận rơi nước mắt.

[ Chủ topic: Cửa hàng này chỉ có ở thành phố H thôi, vả lại chờ đến khi bánh bạch ngọc được đưa ra bán, e rằng người mua nó còn phải xếp thành một hàng dài đằng đẵng, còn cần tôi quảng cáo làm quần què gì! Chẳng qua tôi có lòng tốt nên mới giới thiệu thôi, không tin cũng được. Còn những người vừa mắng chúng tôi á, anh hùng thì sau này đừng bao giờ mua bánh bạch ngọc, bột bạch ngọc, và những sản phẩm của cửa hàng này. Chúc quý vị uống nước thôi cũng phì ra, tóc rụng không còn một cọng! ]
Chủ topic phản hồi lại xong, dứt khoát rời khỏi diễn đàn. Sau đó, cũng có một vài người biết đến Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh nên đứng ra giải thích thay chủ topic, nhưng lại càng có nhiều người mắng mỏ chủ topic có tật giật mình nên mới chạy trốn, nói rằng cô ấy đúng là đăng bài quảng cáo rồi. Nhưng những người dùng đang nghi ngờ và không tin tưởng này hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến việc bánh bạch ngọc được đưa ra thị trường.

Bánh bạch ngọc đơn giản hơn bánh mặc ngọc nhiều, sau khi cửa hàng đóng cửa, ba Hướng đến chung cư của Hướng Vãn để học cách làm, khoảng một tiếng là rành. Để đề phòng tình huống xấu nhất, ngày đầu tiên bánh bạch ngọc được bán, Hướng Vãn còn cố ý tới cửa hàng hỗ trợ. Giá bán bánh bạch ngọc và bánh mặc ngọc bằng nhau, về phần ăn bao lâu mới có hiệu quả thì còn tùy vào cơ địa của mỗi người.
Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh ở quảng trường đã hoạt động được mấy tháng rồi, từ sau khi có bột mặc ngọc, đã giúp hạn chế số lượng khách hàng cố tình tới thành phố H xuống một mức độ nhất định. Tất nhiên, có những khách hàng giàu có và rảnh rỗi, cảm thấy bột mặc ngọc không ngon, vẫn sẵn sàng đặc biệt tới thành phố H một chuyến để ăn.

Vốn dĩ tình trạng đến cửa hàng sớm và xếp hàng đã đỡ hơn trước rất nhiều, nhưng bởi vì là ngày ra mắt bánh bạch ngọc, nên sáng sớm hôm nay, mới bảy giờ sáng đã có khách hàng chờ sẵn ở cửa rồi. Trong số những người này có không ít người mặc quần áo của shipper, rõ ràng là mua hộ những khách hàng không thể đến đây xếp hàng.

"Anh Lưu, sao hôm nay dẫn luôn con gái đến đây vậy?". Một anh shipper nhìn thấy một anh bạn shipper của mình đang xếp hàng phía sau, còn dẫn con gái đến cùng và xếp hàng, không khỏi thắc mắc.
Anh Lưu cười đáp: "Tranh thủ thời gian con bé nghỉ hè nè, anh đưa nó tới đây xếp hàng thì có thể mua thêm được một phần, bán trao tay lại cho người khác cũng kiếm được thêm chút tiền tiêu vặt cho con bé".

Dù sao thì đồ của cửa hàng này không lo không bán được.

"Cách này hay đó, tiếc là con trai em mới có ba tuổi, nhỏ xíu xìu xiu", anh shipper mở lời trước nói với vẻ tiếc nuối.

Ngoài mấy anh shipper, khách hàng khác đa phần là nữ, cũng có khách hàng nam, nhưng lác đác lắm.

"Hóng quá trời quá đất, thật sự là ước gì có thể tua thẳng sang tháng sau để coi thử coi hiệu quả sau khi ăn bánh bạch ngọc ra sao".

"Các chị nghĩ bánh bạch ngọc có thật sự có tác dụng tốt như quảng cáo sao?".

"Cô đã đứng ở đây rồi, chẳng lẽ cô còn nghi ngờ chắc?".

"Cũng không phải là em nghi ngờ gì, chẳng qua là kỳ vọng quá lớn, em hơi sợ sẽ bị thất vọng thôi".
"Yên tâm, đồ của cửa hàng này đã làm chúng ta thất vọng bao giờ đâu. Cô xem vòng eo của tôi này, từ sau khi giảm cân thành công, lâu lắm rồi không tăng trở lại đó".

Từng phút trôi qua, rõ ràng cửa hàng còn chưa mở cửa, mà ngoài cửa đã có một đội ngũ rồng rắn xếp hàng rồi.

"Em cũng muốn đi xếp hàng...". Cửa hàng bên cạnh đã mở cửa, nhân viên cửa hàng nhìn ra đội ngũ xếp hàng bên ngoài, không khỏi hâm mộ.

"Lúc này mới thấy ích lợi của việc có người yêu nè, bạn trai của chị đã đi xếp hàng giúp chị rồi!".

"Chị nói xem em kêu con chó nhà em ra xếp hàng dùm em được không?".

"Con husky nhà em đó hả? Em chắc chứ?".

"Thôi quên nó đi, nó là thứ vô dụng. Em sẽ đợi sau khi tan ca, xem thử còn cơ hội hay không vậy..."..

-Wattpad: Autumnnolove-

Khoảng tám giờ sáng, nhân viên cửa hàng đến tiệm trước để quét dọn, sau đó ba mẹ Hướng Vãn mới đến.
"Quào! Bà chủ nhỏ, da cô đẹp thế, là do ăn bánh bạch ngọc đúng không?".

Nhóm khách hàng nữ cuối cùng cũng chờ được bà chủ tới, vốn dĩ đang rất hớn hở, sau đó để ý tới làn da của Hướng Vãn dưới ánh mặt trời trắng tới phát sáng, không nhìn thấy một chút lỗ chân lông nào, không khỏi cảm thấy kích động. Hướng Vãn khẽ gật đầu, rồi đi theo ba Hướng đến thẳng phòng bếp nhỏ.

Làn da trắng trẻo có thể che được cả trăm khuyết điểm, da dẻ của Hướng Vãn vốn dĩ đã rất trắng rồi, lại không có nhiều khuyết điểm, sau khi ăn bánh bạch ngọc, trông càng xinh đẹp chẳng khác gì một cô tiên nhỏ. Tuy người xinh đẹp hơn không phải là mình, nhưng những khách hàng nữ ngoài cửa vẫn vui tới mức muốn nhảy cẫng lên.

Ba Hướng và Hướng Vãn đi vào phòng bếp nhỏ, không lâu sau đó, mùi thơm bắt đầu bay ra. Những khách hàng quen đã quá quen với mùi hương của bánh mặc ngọc rồi, nhưng ngửi được một mùi hương khác giống như mùi sữa, họ lập tức đoán được chắc chắn là bánh bạch ngọc.
"Thơm xỉu, ngửi thôi đã cảm thấy sẽ ăn rất ngon".

"Ngoài bột mặc ngọc ra, thức ăn nhà này có khi nào không ngon đâu".

"Ừ nhỉ, tính ra chúng ta cũng rất may mắn, trên mạng có rất nhiều người muốn mua mà chưa có cơ hội đó".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi