TÔI BỊ HỆ THỐNG CHECK IN DU LỊCH TRÓI CHẶT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không ít người mua oa khôi xong rồi vừa đi vừa ăn, ngoài ra còn có vài người dứt khoát đứng trước tiệm ăn.

Vậy nên nơi này có rất nhiều người, có người đang xếp hàng, có người đang ăn…

Rất nhiều người đi ngang qua thấy hàng người đang xếp hàng đợi, lại bị mấy người đứng ăn oa khôi hấp dẫn, vậy nên cũng gia nhập vào đội ngũ xếp hàng.

Đường Tư Kỳ lại ăn thử vị đường đỏ.

Oa khôi ngoài giòn trong mềm như cũ, vừa thơm vừa giòn, khác với nhân thịt bò, nhân đường đỏ dính dính, hơi nóng, thế nhưng mùi thơm của đường đỏ làm người ta muốn ngừng mà không ngừng được.

Hình như trong nhân đường đỏ còn có thêm một ít bơ đậu phộng, tạo nên hương vị rất đặc thù.

A a a! Ăn ngon!

Nhưng có một vấn đề, sau khi cắn hai cái, cô phát hiện đường đỏ rất dễ chảy ra ngoài, cắn bên trái chảy ra bên phải, cắn bên phải chảy ra bên trái, cắn ở giữa thì chảy cả hai bên!

A a a! Thật là gian nan!

Đường Tư Kỳ đứng trước cửa tiệm đấu tranh với oa khôi đường đỏ, tuy hơi chật vật nhưng mùi vị đúng là ngon không tả nổi!

Hai cái oa khôi vào bụng, Đường Tư Kỳ đã no bảy phần.

Trời ạ… Thành Đô thật đúng là thiên đường mỹ thực!

Mới chỉ ăn hai cái bánh nướng nhưng Đường Tư Kỳ đã rút ra kết luận như vậy.

Đường Tư Kỳ định hai hôm nữa lại đến ăn thử các vị khác.

Cô đi về phía trước thêm mấy trăm mét, lại gặp thêm một hàng có không ít người đang xếp hàng: Tiệm bánh đúc đậu Trương lão nhị.

Đường Tư Kỳ xoắn xuýt, có nên xếp hàng không? Có nên ăn hay không đây?

Cô cắn răng, đến đã đến rồi, gặp cũng đã gặp rồi, ăn!

Đường Tư Kỳ vốn cho là tên nào thức nấy, món nổi danh nhất của tiệm này hẳn sẽ là bánh đúc đậu, không ngờ trong lúc xếp hàng, cô lại thấy rất nhiều người đều gọi một món tên là mì nước ngọt.

Đến lượt Đường Tư Kỳ gọi món, cô liền gọi một phần mì nước ngọt và một phần bánh đúc đậu, ăn xong hai bát này có lẽ cũng không ăn thêm được những thứ khác.

Đường Tư Kỳ cầm phiếu, tìm chỗ ngồi, chờ không bao lâu thì đã gọi đến số của cô, cô thuận lợi nhận hai món mỹ thực của mình.

Đường Tư Kỳ nếm thử mì nước ngọt trước (1), bởi vì cô vô cùng hiếu kỳ, nghe tên mì nước ngọt rất khó để tưởng tượng ra cách làm, nhưng dù là làm thế nào thì chắc hẳn sẽ ngọt như tên.

(1) Mì nước ngọt:

undefined

Cô cầm đũa gắp mì lên, sợi mì này khá thô, không giống với sợi mì bình thường. Không biết có phải là được làm thủ công hay không.

Sau khi trộn lên, mỗi sợi mì đều thấm nước sốt.

Đường Tư Kỳ nếm thử một miếng, oa, mùi vị rất đặc biệt!

Có vị ngọt, có một chút vị cay, còn có cả vị vừng, rất thần kỳ!

Sợi mì rất dai, nhai rất sướng miệng, nước sốt dính đều lên mì, tạo nên hương vị vô cùng hấp dẫn. Đường Tư Kỳ ăn miếng thứ nhất thì không dừng lại được, dứt khát ăn hết luôn cả bát, quên mất bản thân còn một bát bánh đúc đậu.

Đã bảo là no rồi mà…

Một bát mì nước ngọt vào bụng, Đường Tư Kỳ bắt đầu ăn đến bánh đúc đậu (2), khác hoàn toàn với mì nước ngọt, bánh đúc đậu rất mềm, bên trên rải một lớp hành lá, chan thêm dầu ớt, vừa thơm vừa cay, tươi ngon sảng khoái, ăn vào miệng thấy cảm giác man mát, không tệ.

(2) Bánh đúc đậu:

undefined

Chỉ là so hai món ăn với nhau, Đường Tư Kỳ càng thích ăn mì nước ngọt, bởi vì món này rất đặc biệt.

Ăn xong bánh đúc đậu, Đường Tư Kỳ ợ một tiếng no nê, thực sự là không ăn thêm nổi thứ gì khác…

Trước khi đi, Đường Tư Kỳ thử check in.

Tuy tiệm này nhìn có vẻ lâu đời, nhưng lúc ăn Đường Tư Kỳ thật sự không để ý hai món này có phải đồ ăn gốc Tứ Xuyên hay không, cứ check in trước rồi tính.

[Chúc mừng ký chủ đã check in mỹ thực Tứ Xuyên "Mì nước ngọt" và "Bánh đúc đậu" thành công, hệ thống khen thưởng 48 giờ thời gian sống, 1000 đồng vàng. Tiến độ check in mỹ thực Tứ Xuyên: 3/50.]

Hahaha, đơn giản quá mà, Đường Tư Kỳ vốn nghĩ 50 món rất khó, không ngờ tùy tiện ăn 3 món trên đường đã check in được xong 3 món rồi.

Xem ra nhiệm vụ này không khó.

Hơn nữa, ăn xong 3 món mỹ thực này, Đường Tư Kỳ đột nhiên cảm thấy mình đã đến đúng nơi, Thành Đô – thành phố mỹ thực, tuy trước đây cô chưa từng nghĩ tới việc xếp Thành Đô vào một trong những nơi phải đến, nhưng giờ bỗng đến đây, thưởng thức đồ ăn ngon của nơi này, Đường Tư Kỳ thấy như gene mỹ thực trong cơ thể đã thức tỉnh, có lẽ thành phố này rất hợp với kẻ tham ăn như cô.

Đường Tư Kỳ ăn no căng cả bụng, cô tiếp tục đi bộ dọc theo con phố, đúng là quanh nhà nghỉ cô đặt có rất nhiều món ăn ngon, dọc đường đi cô thấy không ít hàng quán vào giờ cơm đều tấp nập khách ra vào.

Ngoại trừ oa khôi Nghiêm thái bà và bánh đúc đậu Trương lão nhị ra, Đường Tư Kỳ còn phát hiện ở góc đường có một tiệm bán xiên tên “Tiệm xiên WC”.

Bề ngoài hàng này xấu xí, tên còn kỳ quái như vậy, nhưng lại buôn bán cực kỳ tốt.

Đường Tư Kỳ ngạc nhiên, cô lên mạng tra thử, hóa ra ban đầu hàng này không có tên, bởi vì gần đấy có nhà vệ sinh công cộng, vậy nên khi thực khách truyền tai nhau đều sẽ nói là tiệm xiên gần nhà vệ sinh, lâu dần, chủ tiệm cũng thoải mái, thẳng thắn đặt tên là “Tiệm xiên WC”, vậy là tiệm này cứ vậy mà nổi danh.

Đường Tư Kỳ no nấc cả lên, cô nghĩ thầm vẫn nên thôi đi, sau này lại quay lại, tối nay cô thật sự không thể ăn thêm gì nữa rồi.

Cô tiếp tục đi dạo, còn đi ngang qua một hàng bánh ngọt cung đình buôn bán cực kỳ tốt, xem giới thiệu mới biết đây cũng là cửa hàng lâu năm gần Văn Thù Viện.

Tiệm này có rất nhiều cửa sổ thanh toán, nhưng trước mỗi cửa đều có một hàng người.

Đường Tư Kỳ thực sự nhịn không nổi, nghĩ thầm hay là mua một chút, đêm nay không ăn được thì có thể để dành sáng mai ăn mà.

Vậy là cô xếp hàng, sau đó bắt chước người đứng trước mua 4 miếng bánh Mille-feuille, 0,25kg cung đình đào tô và 0,25kg tiêu muối tô (3).

(3) Bánh Mille-feuille:

undefined

Cung đình đào tô:

undefined

Tiêu muối tô:

undefined

Trả tiền xong, Đường Tư Kỳ cầm theo túi đồ ăn thong thả về nhà nghỉ.

Đại sảnh tầng 1, nhóm người ghép nhóm đi Thao Lâm ăn cơm đã về, mọi người đều đang náo nhiệt buôn chuyện về mỹ thực Tứ Xuyên.

"Cá sông đấy đúng là rất tươi, lâu lắm rồi tôi không ăn món cá nào ngon như thế."

"Đấy là vì ông thích ăn cay, tôi lại thấy hơi bị cay quá."

"Ầy, đến Tứ Xuyên là phải ăn cay! Nếu không có mà để lỡ mất bao nhiêu đồ ăn ngon à!"

"Haizzz, ấy… mỹ nữ, mai cậu có muốn tham gia nhóm bọn mình không, sáng mai bọn tớ đi Cơ sở nghiên cứu nhân giống gấu trúc khổng lồ, đến trưa sẽ cùng nhau ăn cơm."

Một nam sinh vóc người mập mạp bước tới, tự giới thiệu mình: "Tớ là ‘Đại Kiều là vợ ta’ trong nhóm, cậu có thể gọi tớ là Đại Kiều."

Đường Tư Kỳ: "Khụ…"

Hài quá trời, cô nhìn khuôn mặt trông rất hào sảng kia, làm thế nào cũng không mở miệng gọi Đại Kiều được.

Nếu thật phải đối chiếu với tướng trong Vương giả vinh diệu thì nên gọi là Trình Giảo Kim mới phải, Đường Tư Kỳ âm thầm gào thét trong lòng.

Đường Tư Kỳ vốn không mấy thích trò chuyện với người lạ hay là cùng người lạ đi chơi. Nhưng qua thời gian du lịch lúc trước, Đường Tư Kỳ cũng dần dần quen với việc hẹn bạn ở nhà nghỉ cùng nhau tham quan chơi bời.

"Sáng mai các cậu đi Cơ sở nghiên cứu nhân giống gấu trúc khổng lồ? Chỗ có thể thấy gấu trúc đấy hả?" Đường Tư Kỳ hỏi.

Lúc trước cô cũng đã nghiên cứu hướng dẫn, Cơ sở nghiên cứu nhân giống gấu trúc khổng lồ là nơi nhất định phải đi khi đến Thành Đô, lúc đi sở thú Hồng Sơn ở Nam Kinh, Đường Tư Kỳ chỉ nhìn thấy một con gấu trúc, hơn nữa nó còn đang ngủ, khá là đáng tiếc, lần này đến Thành Đô thì nhất định phải xem cho đã mắt mới thôi!

Một nam sinh khác bước tới cười haha, nói: "Ông lại bảo người ta gọi ông là Đại Kiều, ai mà gọi được, vậy đi, gọi ông là chú Kiều nhá?"

Nam sinh bĩu môi: "Tôi vốn họ Kiều, gọi Đại Kiều không quá đáng chớ."

"Quá đáng."

"Không được, gọi chú Kiều già quá, vai vế không đúng, tôi cứ gọi là Đại Kiều đấy, mỹ nữ, ở đấy có thể thấy rất nhiều gấu trúc, nhưng nếu đi muộn thì sẽ không thấy được gấu trúc còn tỉnh, buổi trưa bọn nó sẽ ngủ trưa, chúng ta phải đi sớm, như vậy có thể nhìn thấy lúc cho gấu trúc ăn, khi đó gấu trúc nhanh nhẹn lắm."

Một nam sinh khác cũng tự giới thiệu mình: "Tớ tên aa Đông Phương, cậu gọi tớ Đông Phương là được, bên kia còn có mấy người, mọi người định cùng đi một xe, ở nhà nghỉ có thể thuê được xe, đủ người là đi được. Cậu có chắc chắn là sẽ đi không?"

Đường Tư Kỳ hỏi: "Tiền xe là bao nhiêu thế?"

"Bây giờ tạm định tiền xe hai chiều là 25 tệ 1 người, xuất phát ở nhà nghỉ, lúc về có thể đưa đến gần nhà nghỉ hoặc đưa thẳng đến nhà hàng, sau đó tự chúng ta trở về."

Đường Tư Kỳ nghĩ thầm, 25 tệ cũng không đắt, bèn nói: "Được, thêm cả tớ nữa, sáng mai mấy giờ tập trung thế?"

"Tám giờ."

Khá lắm, đúng là rất sớm.

"Được…"

"Mỹ nữ, cậu tên gì?"

"Gọi tớ Tiểu Kỳ là được."

"Tiểu Kỳ nhớ đừng đến muộn nhé, sáng mai tám giờ ở đại sảnh, đúng giờ xuất phát, không chờ người đến muộn đâu. Bây giờ là mùa hè, buổi trưa nóng nực gấu trúc không thích ra ngoài chơi."

"Được, tớ biết rồi."

Dặn xong, Đông Phương đến chỗ khác trong đại sảnh hỏi xem còn ai muốn tham gia nữa không, Đại Kiều thì lại nhìn chằm chằm đồ ăn Đường Tư Kỳ đang để trên bàn.

"Tiểu Kỳ, cái này cậu mua ở hàng bánh ngọt cung đình gần Văn Thù Viện à?"

"Đúng thế."

"Là cái hàng rất nhiều người xếp hàng đúng không?"

"Đúng rồi."

Đường Tư Kỳ thấy cậu ta thật sự không dời mắt nổi thì mở túi, lấy ra ba loại bánh.

"Hay là cậu ăn thử xem, tớ vẫn chưa ăn đâu." Đường Tư Kỳ cười nói.

Đại Kiều bối rối xoa tay vào quần áo: "Đừng… đừng, thế ngại lắm, chẳng qua là… thật ra lúc trước tớ có ngồi xe đi ngang qua nhưng chưa kịp mua, nghe nói bánh ngọt của hàng này ăn ngon cực kỳ."

Đường Tư Kỳ lấy giấy ăn, cầm một miếng bánh Mille-feuille cho cậu ta.

"Tớ thực sự đã ăn rất no rồi, cậu thử giúp tớ cũng được."

Dáng vẻ Đại Kiều giống như thịnh tình không thể từ chối, tuy xoắn xuýt nhưng vẫn nhận lấy miếng bánh.

"Haha, tớ thì thấy tối nay ăn hơi ít nên giờ hơi đói bụng, cảm ơn cậu nhé Tiểu Kỳ."

Nói xong thì cắn một miếng lớn, một miếng bánh Mille-feuille bị cậu ta cắn chỉ còn non nửa.

"Uầy, ngon lắm luôn! Vị rất thuần! Bơ này, cảm giác này! Quả nhiên là hàng bánh ngọt nổi tiếng! Miếng này bao nhiêu tiền thế?"

"Tớ nhớ miếng bánh này là 2,5 tệ."

"Không thể nào, rẻ vậy à!" Đại Kiều kinh ngạc.

Đường Tư Kỳ gật đầu, khẳng định: "Đúng là 2,5 tệ, cậu xem, hóa đơn vẫn còn này."

"Trời ạ, khó tin thật." Đại Kiều ăn nốt nửa còn lại, dáng vẻ vẫn chưa đã thèm.

Đường Tư Kỳ nhìn mấy miếng bánh còn trong túi: "Chờ đã… hình như có gì đó sai sai. Ban nãy tớ mới cho cậu nửa miếng, còn nửa miếng đây này."

Cô cầm giấy ăn, lại lấy nửa miếng bánh ra khỏi túi.

"Haha, đúng là rẻ thật, ban nãy tớ còn nghĩ nửa miếng đấy là một miếng hoàn chỉnh chứ."

Đại Kiều cầm bánh, mắt sáng lên: "Trời ạ, hàng này ở đâu thế? Bây giờ tớ lập tức đi xếp hàng!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi