TÔI BỊ MẮC KẸT TRONG CÙNG MỘT NGÀY


Nghe xong cuộc trò chuyện của Ngô Thần và Lý Nhược Băng xong, Tô Thanh Ảnh hoàn toàn bối rối.
Nhưng có một số chỗ cô ấy vẫn hiểu được, vid dụ như Ngô Thần nói cái gì mà “quỳ xuống”, “đừng làm khó cô ấy”.

Mặc dù không biết cụ thể, nhưng cô ấy vẫn hiểu nghĩa đen.
Sở dĩ cô ấy bối rối là vì cô ấy không biết vì sao Ngô Thần và Lý Nhược Băng lại cãi nhau.
Mở đầu là gì nhỉ?
Dường như Ngô Thần sắp gây chuyện, Lý Nhược Băng thuyết phục anh, nói anh xằng bậy.
“Thanh Ảnh…” Ngô Thần nhìn Tô Thanh Ảnh, nói.
“Chồng, hai người vừa mới… còn nói về mẹ của em… rốt cuộc hai người đang nói gì?” Tô Thanh Ảnh hỏi Ngô Thần.
“Chuyện này không quan trọng.” Ngô Thần hơi mỉm cười, anh ra hiệu với Tô Thanh Ảnh: “Thanh Ảnh, em ngồi đối diện tôi đi, hiện tại tôi có mấy lựa chọn muốn em chọn.”
Tô Thanh Ảnh hơi nhíu mày tỏ vẻ nghi hoặc.
Cô đi đến bên kia bàn, ngồi đối diện với Ngô Thần.
Lý Nhược Băng đứng ở cạnh bàn, khoanh tay không nói lời nào.
“Em trả lời tôi trước.” Ngô Thần nhìn Tô Thanh Ảnh, nói: “Sáng mai, sau khi trở về, em định đối mặt với mẹ của em, đối mặt với những lời trách móc vì bỏ nhà ra đi như thế nào? Bà ta sẽ mắng em đúng không?”
“Em…” Tô Thanh Ảnh mở miệng rồi dừng lại, cô ấy tỏ ra lúng túng, lo lắng.

Đây là cảm xúc từ trong tiềm thức, sự sợ sệt mẹ của mình đã ngấm vào tận xương.
“Em muốn! Em muốn chống lại bà ấy, em muốn nói chuyện với bà ấy! Bà ấy làm sai! Em muốn lấy hết những sai lầm mấy năm nay của bà ấy ra để…” Đúng là sau khi Tô Thanh Ảnh được Ngô Thần “khuyên bảo”, gan của cô ấy lớn hơn trước nhiều, nhưng cũng có giới hạn ở việc sinh ra ý nghĩ chống lại mẹ của cô ấy mà thôi.
Chỉ nghĩ thôi thì cũng không có ích lợi gì, cô ấy không thể chống lại bằng hành động thực tế được.

Có lẽ sau khi cô ấy trở về, bà Tô mới răn dạy hai câu thì cô đã héo rồi.
Thật ra vấn đề lớn nhất của Tô Thanh Ảnh là cô thiếu tự tin.
Nếu như cô tự tin, thì cô bất cần đời một chút, đanh đá một chút, không thích nghe lời thì chưa chắc bà Tô có thể làm gì, dù sao… cô là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tô.
“Em cảm thấy em có thể giảng giải đạo lý gì với mẹ của mình?” Ngô Thần hỏi lại.
Tô Thanh Ảnh lập tức cứng họng.
Làm gì có đạo lý nào không thể giảng giải? Chỉ là đừng nghĩ nói đạo lý với bố mẹ, không chỉ nhà họ Tô tồn tại vấn đề này mà rất nhiều gia đình đều như vậy.
“Không có cách nào sao?” Ngô Thần hỏi.
Tô Thanh Ảnh vẫn không nói lời nào, tinh thần xuống dốc không phanh.
Thật ra cô ấy vô cùng rõ ràng, nghĩ thì nghĩ, làm thì cũng có thể làm nhưng e rằng kết quả cuối cùng là chống lại thất bại.
“Hiện tại tôi có hai lựa chọn, em quyết định xem tôi có gọi cuộc điện thoại này hay không.” Ngô Thần lại cầm điện thoại lên ra hiệu một chút.

Màn hình đang ở dao diện gọi điện, mười một số điện thoại đã được nhập vào, chỉ còn có nhấn nút gọi nữa thôi.
“Lựa chọn thứ nhất, tôi không gọi điện, sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Ngày mai em trở về, sau đó… em sẽ quay lại cuộc sống như trước kia, sau này chúng ta chỉ có thể gặp mặt bí mật.

Khi thân thể của bố em càng ngày càng kém, chắc chắn sẽ cho em xem mắt, em từ chối nhưng bọn họ vẫn sẽ ép em.”
“Nếu có người đàn ông nào có điều kiện phù hợp, cũng chấp nhận điều kiện của nhà em là ở rể, thì tôi sẽ làm người đó bốc hơi khỏi thế giới này.

Nhưng mà… em phải chịu đựng sự ngột ngạt ở nhà của mình.

Cho dù bố của em qua đời thì tình trạng này cũng sẽ không chấm dứt.

Bởi vì mặc dù thân thể của bố em không tốt, thì mẹ của em vẫn rất khỏe mạnh, ở trong nhà, bà ta vẫn là “hoàng thái hậu”.

Cho dù em đến năm mươi tuổi, ở cái tuổi đã biết số mệnh là gì thì e là em vẫn bị người mẹ hơn bảy mươi tuổi trói buộc.”
Ngô Thần nói xong, Tô Thanh Ảnh cũng đổi sắc.
Cô ấy cũng cảm thấy tương lai rất khó khăn…
Lý Nhược Băng nghe, cô biết Ngô Thần không hù dọa Tô Thanh Ảnh, có thể sự thật là vậy.
Nhưng đây không phải trọng điểm.

Trọng điểm là phương án thứ hai của Ngô Thần, rốt cuộc Ngô Thần muốn làm gì?
“Lựa chọn thứ hai, tôi gọi cuộc điện thoại này…” Nói rồi, Ngô Thần dừng một chút, anh nhìn chằm chằm Tô Thanh Ảnh: “Tôi còn liên hệ với những người khác, tôi sẽ để em lấy được quyền lực lớn nhất của nhà họ Tô trong thời gian ngắn nhất.

Em sẽ trở thành chủ tịch của Tập đoàn Kim Phúc.


Tôi sẽ làm em không những có quyền quyết định ở công ty mà còn có tiếng nói trong gia đình! Tôi sẽ làm mẹ của em cúi đầu trước em, không còn kiểm soát em nữa, thậm chí còn sợ em.

Bà ta sẽ hiểu ra rằng bà ta không thể kiểm soát người đã trở nên cường đại là em nữa.

Bà ta chỉ có thể chấp nhận.

Mà bố của em… có lẽ ông ấy vui mừng cùng kiêu ngạo hơn.”
Nói rồi Ngô Thần nghiêng người ra sau, sau đó lung lay điện thoại rồi nói: “Chọn đi, Thanh Ảnh!”
Tô Thanh Ảnh ngây người.
Lý Nhược Băng cũng vậy.
Bởi vì hai người đều cảm thấy lựa chọn thứ hai của Ngô Thần giống như truyện cổ tích.
“Tô Thanh Ảnh, mời em chọn, vận mệnh của em do em quyết định.” Ngô Thần lại nói một câu, sau đó nở nụ cười.
Tô Thanh Ảnh vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Đột nhiên, cô ấy động đậy ngón tay, sau đó giơ ký hiệu “A” lên, thực tế là số hai.
“Cái, cái thứ hai được không?” Tô Thanh Ảnh chọn, còn hỏi lại Ngô Thần.
Giống như lựa chọn thứ hai quá khó khăn, nếu cô ấy chọn thì sẽ làm anh cảm thấy khó xử.
“Tất nhiên.” Ngô Thần cười, sau đó bấm gọi rồi đặt điện thoại ở bên tai.
Lý Nhược Băng còn chưa kịp nói gì thì Ngô Thần đã gọi rồi.
Cô mấy máy môi không lên tiếng, sau đó ngồi cạnh Ngô Thần, nghiêng đầu định nghe lén.

Thật ra cô đang không nghe lén mà là nghe công khai, Ngô Thần không để ý đến cô, muốn nghe thì nghe, cô nghe được gì mới lạ.
Có thể là bởi vì hành động của Lý Nhược Băng, Tô Thanh Ảnh cũng đứng lên, bước đến bên cạnh Ngô Thần, ngồi vào lòng anh, ôm lấy cổ anh, sau đó xê dịch cơ thể để nghe lén.


Cô ấy cũng phải nghe!”
Hai người phụ nữ này thật là…
Nếu không thì tôi mở loa ngoài? Hai người có mệt không đấy?” Ngô Thần nói.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên hai tiếng tút tút thì đầu bên kia bắt máy, Ngô Thần chưa kịp mở loa ngoài thì đã nói.
“Này? Ai đấy?” Đầu bên kia mở miệng hỏi, là giọng nói đầy nội lực một người đàn ông.
“Dạo này còn mơ thấy ác mộng không? Có mơ đến Lương Viễn của kho hàng Nam Hợp không?” Ngô Thần thản nhiên nói.
Đầu bên kia bỗng im bặt, đến cả tiếng hít thở cũng không có.
Ngay sau đó là tiếng ồn, giống như người bên kia đang cầm điện thoại đi lại, còn có tiếng điện thoại ma sát với quần áo, có cảm giác như người đó vừa giấu điện thoại vừa đi.
Mười mấy giây sau, sự yên tĩnh trở lại.
Vô cùng yên tĩnh, đến cả chút tạp âm cũng không có, chỉ có ở không gian kín mới có thể yên lặng như vậy, có lẽ người đó cầm điện thoại trốn đến căn phòng không có ai.
“Cậu! Cậu là ai?” Người đàn ông bên kia lại nói.

Giọng nói vừa nhỏ vừa chứa đựng sự căng thẳng.
“Bạch Khải Phong bảo tôi nói cho ông một tiếng, nghe nói mấy năm nay ông kiếm khá nhiều tiền phải không?” Ngô Thần lại thản nhiên nói.
“Rốt cuộc cậu là ai?” Người bên kia cuống lên.
Lúc này Ngô Thần giơ tay trái nhìn thoáng qua đồng hồ, đã gần năm giờ chiều.
“Một tiếng sau, phòng trà Khánh Nguyên ‘Cao Sơn Lưu Thủy’.” Nói rồi, Ngô Thần cúp máy.
Một cuộc điện thoại chỉ vẻn vẹn sáu câu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi