TÔI BỊ NHÂN THIẾT BẮT CÓC

Nói xong, Trịnh Tu còn trìu mến gõ lên mũi cô một cái.

Đôi mắt Thịnh Khanh cay muốn chết.

Lúc này cô mới phát hiện nhân thiết có bao nhiêu khủng bố, cứ thế mà bùng nổ một cách khó hiểu, hơn nữa còn bị một tên con trai cơ bắp sến súa sỉ nhục.

Cảm giác này thật là muốn chửi thề…

Trịnh Tu là nam sinh hay chơi thể thao, làn da không tính là trắng, miễn cưỡng coi như màu lúa mì khỏe mạnh, nhưng lại vô cùng cố chấp với hình tượng công tử văn nhã, quả thực đúng là hiếm có khó tìm…

“Tôi là người đứng đắn, cho nên cậu phải viết hai mươi trang giấy A4 thuyết minh ưu điểm của mình, hai mươi trang còn lại phải nói được sẽ dùng phương pháp gì để bảo đảm không làm lãng phí thời gian của tôi, hơn nữa phải viết kín hai mặt đấy.” Thịnh Khanh khoanh tay trước ngực, lúc nào cũng cảnh giác đề phòng Trịnh Tu nhào lên làm cay mắt mình.

“Đơn giản!”

Trịnh Tu đi rồi, nhưng huyền thoại của cậu ta vẫn còn đó.

Thịnh Khanh xoa xoa tay, rõ ràng trong ngoài đều đã bọc đến ba lớp mà cô còn tưởng rằng mình đang bị đặt trong tủ lạnh vậy.

Mặt khác, cái tủ lạnh còn có mùi rất lạ, khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Cả ngày Thịnh Khanh sống trong cảnh lo lắng hãi hùng, sợ nhân thiết đột nhiên thức tỉnh nữa.

Cũng may là đã kết thúc sửa chữa.

Ba phút trước khi kết thúc việc sửa chữa, loa phát thanh đột ngột vang lên.

“Tôi là Lưu Đồng, chủ nhiệm lớp 12/1, sau đây, tôi xin được nói lời xin lỗi vì đã nói năng lỗ mãng với bạn học Thịnh Khanh…”

Thịnh Khanh đang thu dọn cặp sách thì thình lình nghe thấy giọng nói này.

Lời nói kia giống như giọt nước rơi xuống chảo dầu, khiến lớp 12/1 lập tức nổ tung.

Cả lớp mồm năm miệng mười loạn thành nồi cháo.

“Thịnh Khanh, nghe thấy không nghe thấy không, tớ phải chụp lại mới được.” Ngô Giang Hoài nói xong liền cầm lấy di động.

Chụp thì chụp còn công khai mở đèn flash, hiệu ứng âm thanh cũng chưa tắt.

Lớp học ồn ào như vậy bỗng im ắng một cách thần kỳ.

Chỉ nghe thấy một tiếng “tách” vang dội và một tia sáng khiến người ta không thể mở mắt nổi.

“Ngô, Giang, Hoài!”

Không biết sao lại xui xẻo như vậy, bị chủ nhiệm giáo dục vừa hay đi qua bắt gặp.

“Thịnh Khanh, hình như tớ, xong đời rồi…”

Thịnh Khanh thở dài một hơi: “Yên tâm đi, tớ sẽ thay cậu xử lý hậu sự.”

Vừa dứt lời thì chuông tan học vang lên, Thịnh Khanh nhanh như chớp túm cặp sách chạy ra ngoài.

Động tác liền mạch lưu loát như nước chảy mây trôi, không có một chút thừa thãi nào.

Ngô Giang Hoài nhìn đến trợn trắng mắt.

Thịnh Khanh không ngừng chạy về nhà, thở hổn hển mở cửa ra, nửa người dựa lên tường.

“Về rồi à.” Tư Thiên ngồi trên ghế sô pha, mặc bộ quần áo ở nhà tối màu, nhìn thấy bộ dáng thở hổn hển của Thịnh Khanh thì vô thức nhíu mày, giúp cô rót một ly nước.

“Làm sao vậy?” Tư Thiên đưa nước cho Thịnh Khanh.

Thịnh Khanh ôm ly nước uống ừng ực, uống xong thì qua loa lau vệt nước dính trên môi, điều chỉnh lại hô hấp, xua xua tay.

“Không có gì, em đi ngủ trước đây.” Thịnh Khanh buông cặp sách, cất bước đi về phía phòng ngủ chính.

Cô thả mình xuống giường lớn mềm mại, dùng chăn bọc kín mít cơ thể.

Sau đó an tâm nhắm mắt lại.

001 âm thầm lắc lắc đầu, vẫn còn quá ngây thơ.

Too young, too simple~

Sau khi hoàn thành việc sửa chữa, Thịnh Khanh rất buồn ngủ, vừa dính vào giường là cô đã nhắm chặt hai mắt.

Chẳng mấy chốc đã ngủ say.

Bỗng nhiên, hai mắt Thịnh Khanh đột nhiên mở ra, bật dậy xốc chăn lên, đi đến phòng ngủ của Tư Thiên rồi lộc cộc bước vào trong, một chân đạp lên giường, tay còn lại lưu manh nâng cằm anh lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tư Thiên.

“Bảo bối ~ em có thể mượn anh một nụ hôn không? Em hứa sẽ trả lại cho anh.”

Nói xong, Thịnh Khanh cũng không màng để ý đến Tư Thiên, hôn bẹp xuống một cái.

Giờ phút này, trong lòng Thịnh Khanh:???

Dừng tay, mau dừng tay!!!

Đừng làm việc ngu ngốc nữa!

Xong đời, xong đời rồi, thật vất vả chạy về chính là để đề phòng lần thứ ba này…

Cô đã ngủ rồi mà vẫn còn có thể lôi cô dậy khỏi ổ chăn ấm áp…

Con mẹ nó, đúng là bó tay chịu chết!

“Bảo bối Tư Thiên, anh có biết chơi đàn ghi ta không? Không thì tại sao lại kích thích tiếng lòng em như thế nhỉ?” Nói xong lại hôn thêm một cái.

A a a!

Thịnh Khanh không thể nào khống chế bản thân, cho dù trong lòng đang giãy dụa, nhưng lại không tự chủ được nói ra rất nhiều lời yêu đương kinh thiên động địa.

Thế mà cô còn ghét bỏ Trịnh Tu sến súa, không nghĩ tới núi cao còn có núi cao hơn.

Người này còn sến hơn người kia.

Ôi ——

Thịnh Khanh tiếp tục thao thao bất tuyệt phun ra mấy lời âu yếm: “Bảo bối, anh là sách sao? Không thì tại sao vừa nhìn thấy anh em đã muốn ngủ…”

“Ai ai ai ——”

Tư Thiên bóp chặt vòng eo mà một tay có thể ôm hết của Thịnh Khanh, kéo cô lên giường, để cô đè lên người mình.

Hơi thở nóng rực phả lên chiếc cổ yếu ớt của Thịnh Khanh, giọng nói lưu luyến, chầm chậm nhưng không sao hòa tan được dục niệm: “Đây chính là em nói…”

“Em, ưm…” Không nói mà!

Trong ba phút Thịnh Khanh không ngừng thốt ra mấy lời âu yếm, cô trơ mắt nhìn ánh sáng trong mắt Tư Thiên dần dần biến mất, bây giờ đáy mắt còn đang bùng lên một ngọn lửa…

Tại sao tại sao tại sao!

Mẹ nó!

Ba phút qua đi, trong lúc Tư Thiên suy tư, người chịu thiệt lại chính là Thịnh Khanh!

Nụ hôn của Tư Thiên không hề báo trước, hơi thở che trời lấp đất của người đàn ông dâng trào về phía Thịnh Khanh.

Nụ hôn mãnh liệt không cho phép cô phản kháng.

Một nụ hôn sâu không hề có bất kỳ kỹ xảo gì, chỉ là gặm cắn đôi môi mềm mại của Thịnh Khanh mà thôi.

“Ưm ——” Thịnh Khanh cố sức đẩy Tư Thiên ra, bị anh gặm cho đau đớn, khóe mắt ngấn lệ.

Thịnh Khanh run rẩy nói: “Không không không, Tư Thiên, Tư Thiên, em còn chưa thành niên đâu…”

Tư Thiên ngẩn ra, giọng nói kìm nén: “Anh biết, anh không định chạm vào em.”

“Vậy thì được.”

Thịnh Khanh thở dài nhẹ nhõm, may mà vai ác đại Boss vẫn còn nói đạo lý.

“Nhưng là do em tới trêu chọc anh trước.” Ánh mắt Tư Thiên trở nên nặng nề, trên ngực lộ ra một mảng lớn trắng nõn.

Thịnh Khanh chỉ liếc mắt một cái đã không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt.

“Em em em, là do em quá yêu anh nên mới mới có thể mất khống chế như vậy! Đều do anh quá mê người mà!” Thịnh Khanh bất chấp tất cả mà nói, bao nhiêu lý do nghĩ ra đều trôi tuột ra ngoài, cho nên cô cũng mặc kệ lời này nói ra có bao nhiêu ngang ngược vô lý.

“Anh, anh, anh, anh không được dụ dỗ em nữa!” Thịnh Khanh trả đũa, ánh mắt bối rối, tay chân cứng đờ không biết đặt ở đâu, lung tung ném lại một câu rồi bỏ chạy.

Tư Thiên ngồi trên giường trơ mắt nhìn Thịnh Khanh chạy ra ngoài nhanh như chớp.

Thật lâu sau, anh mới cúi đầu nhìn bàn tay trống rỗng của mình, khóe miệng mang theo ý cười.

Thịnh Khanh trở về phòng, nhiệt độ trên mặt vẫn chưa hạ xuống.

“Leng keng! Đạt được thành tựu [Lửa dục của Tư Thiên] ~”

“Cậu đừng ghê tởm như vậy nữa được không.” Thịnh Khanh nghe ra 001 đang thông báo với giọng điệu lố bịch, đây là cố tình đáp lại cô sao.

“+20 điểm chữa trị!”

“Phù ——” Thịnh Khanh hít hà một hơi.

“Tại sao lần này lại đáng giá như vậy?”

“Bởi vì nó liên quan đến một thứ gì đó không thể diễn tả được, hì hì hì.”

Thịnh Khanh bị sự ghê tởm của 001 làm cho ớn lạnh, cô chà xát cánh tay: “Tôi có thể chữa trị nhân thiết không?”

“Có thể chứ!”

Thịnh Khanh còn chưa dứt lời, trước mặt cô đã hiện ra ba lựa chọn.

“Chọn một trong ba đi!”

“A. Gây chuyện

B. Thả thính khắp nơi

C. Kỹ năng nói lời âu yếm.”

Mỗi sự lựa chọn còn tặng kèm một ví dụ tương ứng.

Ví dụ của gây chuyện chính là hành động Thịnh Khanh đạp chân lên bàn hai nữ sinh lúc sáng.

Thả thính khắp nơi chính là Trịnh Tu lì lợm la liếm cô.

Kỹ năng nói lời âu yếm, không phải vừa mới suýt lau súng cướp cò sao.

Khóe miệng Thịnh Khanh giật giật, trong lúc nhất thời không biết nên chọn cái nào mới tốt.

Thịnh Khanh cẩn thận cân nhắc lợi hại trong đó.

Bây giờ cô đang được vai ác và nam chính che chở, theo đạo lý có chết cũng phải chết trên tay vai ác, có thể tạm thời bỏ qua gây chuyện.

Còn về kỹ năng nói lời âu yếm…

Tuy rằng có chút sến súa nhưng cũng không gây bất lợi gì, nhẫn nại trước vậy.

Nhưng riêng thả thính khắp nơi Thịnh Khanh lại không nhịn nổi.

Nếu để nó lại cuối cùng thì ngày nào cô cũng bị làm cho buồn nôn mất, không cần Tư Thiên điên cuồng ra tay, chính Thịnh Khanh đã lập tức tự mình hiểu lấy, chọc mù hai mắt của mình luôn.

“BBB, tôi chọn B, 001!”

“Được!”

“-20 điểm, điểm hiện tại là 0.”

Thịnh Khanh kéo chăn lên, có chút phiền muộn không giải thích được.

Phiền phức đã được giải quyết chỉ trong một đêm.

“A, không đúng, 001.”

Lúc này Thịnh Khanh mới phản ứng lại.

“Tại sao không để tôi chọn chứ? Tôi không thể chỉ định sao?”

“Ầy gu, vấn đề không phải cô có chọn hay không, mà là chỉ với hai mươi điểm chữa trị kia, cô chỉ xứng đáng với những cái đó thôi.”

“… Được rồi.” Miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này vậy.

Thịnh Khanh nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại.

Cô quá mệt nhọc, vừa nhắm mắt đã ngủ mất.

Cô gái nằm trên giường, hít thở đều đều.

“Cành cạch.”

Một tiếng động rất nhỏ vang lên.

Tư Thiên đi vào phòng ngủ, nhìn cô gái nằm trên giường, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, ngón tay dịu dàng miêu tả đường nét thanh tú của cô.

“Khanh Khanh.”

Tư Thiên ăn nói vụng về, không biết nói những lời âu yếm êm tai, chỉ biết dùng một tiếng nỉ non để biểu đạt tình yêu.

Anh ngồi bên mép giường Thịnh Khanh cả đêm, nắm tay cô mãi cho đến khi hừng đông.

Ngoài cửa sổ vừa mới nổi lên một tia sáng lờ mờ, anh đã lập tức đứng dậy, ra khỏi phòng Thịnh Khanh.

Thịnh Khanh vừa đến lớp đã nhìn thấy Trịnh Tu đứng chờ từ lâu.

Vừa nhìn thấy bộ dạng ra vẻ phong nhã của cậu ta, mí mắt Thịnh Khanh không kiềm chế được giật loạn xạ.

Mắt trái nháy tài, mắt phải nháy họa…

Xong đời, xong đời rồi.

Thịnh Khanh như lâm đại địch, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

Trịnh Tu thấy cô thì mỉm cười khanh khách: “Thịnh Khanh, thứ cậu muốn tớ đã chuẩn bị xong.”

Nói xong, Trịnh Tu giơ một xấp giấy lớn trong tay lên.

Chữ viết dày đặc, thoạt nhìn rất có phân lượng.

Thịnh Khanh lạnh nhạt đáp lại: “Ờ.”

“Cậu xem đi, nếu có yêu cầu gì cần cải thiện thì đưa tớ sửa lại.”

Thịnh Khanh ngoài cười nhưng trong không cười, lạnh nhạt vô tình nói: “Không thành vấn đề.”

Ha hả, vấn đề lớn rồi.

“001!!!”

“Có chuyện gì hử?”

“Tôi nhớ rõ ngày hôm qua vừa mới bỏ ra 20 điểm chữa trị, vì sao thứ này vẫn còn quấn lấy tôi vậy?” Thịnh Khanh yên lặng liên hệ 001.

“Ôi giời, ví dụ của thả thính khắp nơi là kết quả sau này, chứ không phải dịch vụ xóa sổ Trịnh Tu đâu nhé.”

“Tôi chi 20 điểm chữa trị để mua sự cô đơn hả?!”

“Đó không phải là tất cả, ít nhất về sau cô chỉ biết động lòng với một mình Tư Thiên thôi.”

“Tôi giết cậu! Gian thương! Chó má ——”

“Ầy gu, ăn nói thô tục sẽ bị Hệ thống Bảo vệ Thanh thiếu niên bịt miệng đấy! Thật là.”

“Bịt miệng cái beep ấy ——”

Thịnh Khanh chỉ cảm thấy huyệt thái dương đang giật thình thịch.

“Thịnh Khanh à.” Trịnh Tu đột ngột đứng dậy, thâm tình chân thành nhìn cô: “Chúng ta ở bên nhau đi!”

Thịnh Khanh lạnh nhạt từ chối: “Tôi quá đẹp, cậu không xứng xứng với tôi, cút.”

Trịnh Tu không quan tâm nói: “Tớ biết cậu đẹp, nhưng tớ cũng rất đẹp trai mà, hai người chúng ta là trời sinh một đôi! Cho tớ hôn một cái nào ~”

Thịnh Khanh siết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi, toàn thân phát run: “Cứng thật.”

“Sao cậu biết?” Đầu tiên, Trịnh Tu ngẩn ra, sau đó tay nhanh hơn não định hành động.

“… Tôi nói nắm đấm của tôi cứng.”

Thịnh Khanh kìm nén lửa giận, nhưng đáy mắt lại có ngọn lửa đang hừng hực dâng lên, có xu thế thiêu đốt Trịnh Tu thành than.

Đột nhiên, cơ thể Thịnh Khanh cứng đờ, quyền khống chế cơ thể lại bị cướp đi.

Đúng lúc Ngô Giang Hoài đeo cặp sách đi vào, còn đang buồn ngủ, nhìn thấy bóng dáng Thịnh Khanh thì nâng tay lên định chào hỏi cô một câu.

Tay vừa mới giơ lên được một nửa, miệng vừa thốt ra chữ “Thịnh” thì đã mắc kẹt lại trong cổ họng.

Bởi vì chính mắt Ngô Giang Hoài chứng kiến Thịnh Khanh nhỏ gầy dùng tay không quật ngã Trịnh Tu đô con gấp hai lần cô xuống đất.

Ngô Giang Hoài nhìn đến ngây người, đưa tay lên dụi mắt liên tục.

Sau đó lại yếu ớt buông tay xuống, rời khỏi phòng học lớp 12/1, đứng trước cửa hít vào thở ra, tiến vào lớp lần nữa.

“Rầm ——”

Trịnh Tu lại bị quật ngã xuống đất.

“Không thể nào không thể nào, nhất định là mình hoa mắt rồi…”

Ngô Giang Hoài lại lẩm bẩm lui ra ngoài.

Ra rồi lại vào, vào rồi lại ra, Ngô Giang Hoài liên tục xác nhận, cuối cùng cũng gian nan tiếp nhận sự thật này.

“Ngô Giang Hoài, cậu làm gì mà cứ ra ra vào vào vậy hả? Con mẹ nó, cậu cho là…”

Hết ba phút.

Giọng nói của Thịnh Khanh đột nhiên im bặt.

Cô không dám tin, cúi đầu nhìn thoáng qua hai tay mình.

“001…”

“Sao hả?”

“Chúng ta có đang đọc cùng một cuốn sách không vậy? Sao tôi lại không biết Thịnh Khanh còn có kỹ năng này?”

“Hừm… Riêng tư mà nói, vì để đón ý nói hùa với cốt truyện, cho nên yêu cầu cô phải hy sinh những thứ không cần thiết!”

“Bốp bốp bốp ——” Trịnh Tu bò dậy, chuyện đầu tiên cậu ta làm không phải là phủi bỏ bụi bẩn trên người hay tìm Thịnh Khanh tính sổ, mà là dành cho cô một tràng pháo tay giống như kẻ ngốc.

“Không hổ là người con gái tớ thích, rất mạnh mẽ!!!”

Thịnh Khanh: “…”

Vốn dĩ Thịnh Khanh không thể nói tục, nhưng hiện tại…

“Cút con mẹ cậu đi! Ngô Giang Hoài, cậu ngây người đứng đó làm gì? Còn không mau giúp tớ kéo tên này ra ngoài!”

“Ờ ờ.”

Bấy giờ tên ngốc Ngô Giang Hoài mới phản ứng kịp, túm lấy Trịnh Tu kéo ra ngoài.

Thịnh Khanh vất vả ngồi xuống, bị tên Trịnh Tu này làm cho đau đầu muốn chết.

“Thịnh Khanh, nghe nói có người làm phiền cậu, cần anh đây giúp cậu dạy dỗ cậu ta một chút không?” Người nói chuyện là một thiếu niên đang đứng dựa lên cửa sổ, trong miệng ngậm nửa miếng khoai tây chiên, cà lơ phất phơ dò hỏi Thịnh Khanh.

Mặt Thịnh Khanh đầy dấu chấm hỏi, anh trai này là ai vậy?

“Là đàn em cô thu nhận đấy! Hữu nghị nhắc nhở, tên cậu ta là Lý Trọng Cảnh, giá trị vũ lực cao lắm đó.”

“Không cần.”

“Ha.” Lý Trọng Cảnh lạnh lùng cười một tiếng: “Thịnh Khanh, mấy ngày không gặp, cậu thay đổi nhiều lắm đấy.”

Thịnh Khanh nghe cậu ta nói vậy thì trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo ầm ĩ.

Cô vừa cảnh giác nhìn Lý Trọng Cảnh vừa dò hỏi 001: “Này 001, tên này có phải Boss vai ác không vậy?”

“Không phải, chỉ là một vai phụ nho nhỏ thôi, sau này sẽ nhập hội Tư Thiên, lúc cậu ta trưởng thành, không có gì làm là đi chém người hoặc cho cá mập ăn gì đó.”

001 thờ ơ nói ra như thể không liên quan gì đến mình.

Thịnh Khanh nghe vậy thì không khỏi sợ hãi, kẻ đi theo Tư Thiên có thể là người tốt lành gì chứ…

Kẻ điên số hai, yên ổn giữ vị trí vai ác thứ hai.

“Dào ôi, cô không phải sợ, ngày thường cô hay giúp đỡ cậu ta lắm, cậu ta mang ơn cô, cho nên sẽ không làm gì cô đâu, yên tâm đi ha!”

“Sao không nói gì vậy?”

“Không có gì để nói.”

“Điểm này đúng là một chút cũng không thay đổi.” Thiếu niên gục đầu xuống, dáng vẻ cô đơn, nhưng khi mở miệng nói chuyện lại thay đổi hương vị hoàn toàn khác.

“Tôi đi đây, có gì thì gọi tôi nhé.” Lý Trọng Cảnh sâu xa liếc nhìn Thịnh Khanh một cái, sau đó xoay người rời đi.

Thịnh Khanh ôm tay: “001, tôi và vai ác nhỏ này sẽ không có tuyến tình cảm gì chứ?”

001 câm nín, gian nan mở miệng nói: “Ngoại trừ Tư Thiên, cô và những người khác đều trụi lủi.”

“Không tính Trịnh Tu à?”

“Trịnh Tu… Cùng lắm chỉ được coi là người mua nước tương thôi, nếu không phải cô chậm chạp mà sớm xử lý tốt cậu ta thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi.”

“Cậu nói vậy là có ý gì? Hóa ra cốt truyện không có chi tiết này sao???”

“Đúng vậy.”

“Mẹ kiếp!” Thịnh Khanh nhỏ giọng chửi, cố nén cảm giác muốn lật bàn.

Một lát sau, Thịnh Khanh căm giận mở miệng: “Vậy Tư Thiên có mấy người?”

“… Chỉ có mỗi mình cô thôi.”

“Thế còn được.” Thịnh Khanh nghe được đáp án vừa lòng thì hừ lạnh một tiếng.

“Theo tôi thì mấy vai ác này khó xử lý lắm…”

001: “…”

Ban ngày Thịnh Khanh chỉ bùng phát nhân thiết với Trịnh Tu, nhưng dưới dòng nước biển yên tĩnh, sóng gió có thể ập đến bất cứ lúc nào…

Buổi tối sợ là có cốt truyện xảy ra…

Thịnh Khanh đã đoán đúng, sửa chữa còn chưa bắt đầu cô đã bị Ngô Giang Hoài kéo ra ngoài tìm người đánh lộn.

“Đại ca, chúng ta trèo tường ra ngoài thôi!”

“Tớ không…” Đi.

“Đi! Đánh chết mấy con rùa này!”

Mẹ nó!

Trong lòng Thịnh Khanh sống không còn gì luyến tiếc, nhưng ngoài mặt lại hứng thú hừng hực.

Cô khổ quá mà…

Ngô Giang Hoài và Thịnh Khanh thuần thục trèo tường ra ngoài.

Trong trường không thiếu những người lao ra ngoài bức tường để đánh nhau, ăn vạ, vì thế đã có một mảnh kính vỡ trên tường bị những học sinh nghịch ngợm này kéo ra, trông nó tương phản rõ rệt với những phần còn lại.

Đi theo Ngô Giang Hoài đến một cánh rừng nhỏ, ở đó đã sớm có người khoanh tay đứng chờ Thịnh Khanh và Ngô Giang Hoài.

Vẫn chưa hết ba phút.

Thịnh Khanh nghĩ.

Đối diện là một cậu con trai cao gầy, tóc nhuộm màu giống đuôi gà trống, trong miệng ngậm thuốc lá, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng lớn, cũng không biết là thật hay giả…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi