Thịnh Khanh đuổi kịp bước chân của Đoạn Vũ Từ: “Đoạn Vũ Từ, tôi có thể giúp cậu!”
Đoạn Vũ Từ xoay người nhìn cô, trào phúng nhếch miệng: “Thôi đi.”
Nói xong lại tiếp tục đi về phía trước.
“Thằng nhãi chán sống này!” Thịnh Khanh thầm mắng một tiếng.
“Đoạn Vũ Từ, tôi không nói đùa đâu, tôi có cách che lại vết thương trên mặt cậu, còn có thể giúp cậu hẹn Dịch Linh Linh nữa.”
Sở dĩ Thịnh Khanh có thể nắm chắc việc hẹn Dịch Linh Linh như vậy hoàn toàn là do Dịch Linh Linh đi hỏi thăm phương thức liên hệ của cô khắp nơi.
Đoạn Vũ Từ nghe Thịnh Khanh nói vậy thì bước chân bỗng dưng dừng lại, quay đầu nhìn cô, có lẽ cô thật sự có cách.
“Vì sao cậu lại giúp tôi?” Đoạn Vũ Từ hỏi.
Thịnh Khanh mặt không đỏ tim không đập nói dối: “Dịch Linh Linh luôn dây dưa với tôi, nhưng tôi là giới tính nữ yêu thích nam.”
“… Được.” Đoạn Vũ Từ im lặng một hồi rồi đồng ý.
Cậu ta đồng ý thì chuyện đã thành công được một nửa rồi.
Thịnh Khanh đưa Đoạn Vũ Từ tới một tiệm trà sữa ngồi, gọi cho mình một ly trà sữa, sau đó đến tiệm làm đẹp gần đó mua đồ trang điểm.
“Đây là lần đầu tiên tôi làm loại chuyện này, cậu nhẫn nại chút nhé.”
Thịnh Khanh chuyên chú tán phấn nền cho Đoạn Vũ Từ, mãi cho đến khi che lại hết mấy vết xanh tím ứ đọng trên mặt cậu ta mới thu tay lại.
Sau khi tán thêm một lớp phấn nữa, Thịnh Khanh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn khuôn mặt cậu ta vừa lòng gật đầu.
Vừa nãy cô gửi cho Dịch Linh Linh một đoạn tin nhắn, quả nhiên, cô ấy không chỉ trả lời rất nhanh mà còn đồng ý lời mời của Thịnh Khanh.
Thịnh Khanh hẹn Dịch Linh Linh đến công viên giải trí.
“Được rồi, bây giờ chúng ta đến công viên giải trí thôi.” Thịnh Khanh vỗ vỗ bột phấn trên tay.
“Được.”
Dịch Linh Linh đứng trước cổng công viên giải trí, trong tay còn cầm ba tấm vé.
“Dịch Linh Linh!” Thịnh Khanh nhìn thấy Dịch Linh Linh thì phất tay với cô ấy.
Ánh mắt Dịch Linh Linh chạm phải Thịnh Khanh thì dần trở nên dịu dàng.
Đoạn Vũ Từ chứng kiến cảnh này: “…”
“Thịnh Khanh!” Cô ấy đi đến trước mặt Thịnh Khanh, hoàn toàn làm lơ Đoạn Vũ từ cao to đang đứng bên cạnh cô.
“Chúng ta vào thôi.” Thịnh Khanh tự giác đứng bên tay phải Đoạn Vũ Từ, để cho Dịch Linh Linh và cậu ta có thể đừng bên cạnh nhau.
Thế nhưng ——
Dịch Linh Linh lại trực tiếp đi đến bên tay phải Thịnh Khanh, dùng cô ngăn cách Đoạn Vũ Từ.
Thịnh Khanh: “???” Kế hoạch hoàn hảo của tôi!!!
“Đi thôi Thịnh Khanh.” Dịch Linh Linh cười khanh khách.
Đoạn Vũ Từ ra vẻ bình tĩnh.
Bước vào công viên giải trí, một âm thanh nhắc nhở vang lên.
“Leng keng! Hoàn thành nhiệm vụ, +30 điểm chữa trị, điểm chữa trị hiện tại là 45.”
Giọng nói máy móc bình tĩnh này phát ra từ 111, rất dễ phân biệt.
001 bị đoạt chén cơm máy móc lặp lại: “Tung hoa ~ tung hoa ~ tung hoa ~”
Thịnh Khanh thấy nó ủ rũ như vậy thì cảm thấy buồn cười, lúc 111 chưa xuất hiện thì lúc nào nó cũng vênh mặt hất hàm sai khiến cô, bây giờ 111 đoạt mất chén cơm của nó, nó lại giống như quả bóng xì hơi.
“Leng keng! Tuyên bố nhiệm vụ mới, [Tác hợp Đoạn Vũ Từ và Dịch Linh Linh], nhiệm vụ khen thưởng 35 điểm chữa trị.”
001 nghe 111 khen thưởng hào phóng như vậy thì suýt nữa bị một ngụm máu làm cho sặc chết, hơn nửa ngày vẫn chưa phản ứng lại.
Vì 35 điểm chữa trị, Thịnh Khanh phải nỗ lực tác hợp cho Đoạn Vũ Từ và Dịch Linh Linh trong công viên giải trí.
Nhưng Dịch Linh Linh lại giống như cái máy theo dõi trên người cô, lần nào cũng đứng bên phải cô, ngăn cách Đoạn Vũ Từ một cách hoàn mỹ.
Ngay cả khi chụp ảnh, Thịnh Khanh cố ý để hai người họ đứng gần nhau nhưng không hiểu sao bọn họ vẫn bị chính cô ngăn cách.
Haizz, sầu chết tôi rồi.
Thịnh Khanh yên lặng đặt tấm ảnh vừa rửa vào ốp điện thoại, đuổi kịp bước chân của Dịch Linh Linh.
Chơi được một lúc, Thịnh Khanh mệt mỏi muốn ngã xuống đất, nhưng hai người một trái một phải bên cạnh cô lại đang trong hai trạng thái khác nhau.
Một người rầu rĩ không vui, sừng sững không ngã, một người hưng phấn như thỏ điên, nhảy nhót lung tung.
Thịnh Khanh bị kẹp ở giữa: Hủy diệt đi, tôi mệt rồi.
“Thịnh Khanh, cậu mệt lắm sao? Hay là chúng ta về trước đi?” Dịch Linh Linh cũng chẳng đòi hỏi gì, chỉ cần cả buổi chiều có thể nhìn thấy gương mặt của Thịnh Khanh là đã khiến người cuồng sắc đẹp thời kỳ cuối như cô ấy vô cùng hưng phấn rồi.
“Không! Tôi vẫn chơi được, chúng ta chơi tiếp đi!” Làm sao Thịnh Khanh có thể để Dịch Linh Linh về sớm như vậy.
Thịnh Khanh uống xong ngụm trà sữa cuối cùng, ném cốc đi, hoạt động gân cốt rồi chạy theo Dịch Linh Linh.
“111, tôi có thể sử dụng điểm chữa trị để sửa chữa giá trị nhan sắc cho Đoạn Vũ Từ không?”
Thịnh Khanh nghĩ tới nghĩ lui, cô phải bắt được đúng bệnh của Dịch Linh Linh thì mới hốt thuốc được.
“Được.”
“Cần bao nhiêu điểm chữa trị thế?” Thịnh Khanh hỏi.
“Đạo cụ tặng kèm cho lính mới, không cần điểm chữa trị.” 111 trả lời.
“Quà tặng kèm cho lính mới?” Cho tới bây giờ, Thịnh Khanh chưa từng nghe 001 nhắc đến thứ này.
“001, cậu như vậy là sao?” Giọng điệu của 111 rất không tốt.
001 cười mỉa: “Ai nha, người ta là hệ thống nhỏ bé mới nhậm chức mà, quên rồi sao ~ hê hê.”
111: “…”
Thịnh Khanh có 111 rồi thì không muốn để ý tới 001 đen đủi được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều nữa: “Mặc kệ 001, sửa mặt của Đoạn Vũ Từ trước đã.”
“Được.”
Thái độ phục vụ của 111 cực kỳ đúng chỗ, dựa theo yêu cầu của Thịnh Khanh mà liên tục điều chỉnh lại ngoại hình của Đoạn Vũ Từ trong thế giới này.
Nghe 111 miêu tả, sau khi sửa chữa thì ngoại hình trong thiết lập nhân vật của Đoạn Vũ Từ cũng thay đổi theo, sau này mọi người sẽ chỉ nhớ rõ diện mạo sau khi thay đổi của cậu ta.
Thịnh Khanh vừa lòng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã biến đổi của Đoạn Vũ Từ.
Cô cẩn thận quan sát gương mặt cậu ta, quả thực nhan sắc thuộc dạng trung bình trở lên, nhưng làn da và độ tinh xảo của đường nét trên gương mặt lại thiếu tinh tế, sau khi điều chỉnh lại, giá trị nhan sắc của Đoạn Vũ Từ lập tức tăng lên năm độ.
Quả nhiên, Dịch Linh Linh đã có phản ứng.
“Đoạn Vũ Từ, cậu đi phẫu thuật thẩm mỹ đấy à?”
Thịnh Khanh nghe Dịch Linh Linh nói vậy thì đầu quả tim run lên, chột dạ.
“111, cô ấy nhìn ra rồi sao?”
111 bình tĩnh đáp: “Không đâu.”
Nghe 111 phủ định Thịnh Khanh mới yên tâm, không tiếp tục truy hỏi nữa.
001 thường xuyên bị Thịnh Khanh nghi ngờ năng lực nghiệp vụ:???
“Không có.” Đoạn Vũ Từ trả lời.
Thịnh Khanh thấy hai người bắt đầu nói chuyện phiếm thì lặng lẽ lui khỏi chỗ ngồi giữa hai người.
Vừa nãy cô mới uống hết một ly trà sữa cho nên bây giờ có chút mắc tiểu.
Thịnh Khanh kéo Đoạn Vũ Từ ra khỏi danh sách đen, nhắn tin bảo cậu ta mình vào WC trong công viên, giải quyết vấn đề sinh lý.
“Phù!” Thịnh Khanh giải quyết được một trong những chuyện lớn nhất trong đời thì vô cùng thư thái.
“Leng keng! Hoàn thành nhiệm vụ, +35 điểm chữa trị, điểm chữa trị hiện tại là 80.”
Thịnh Khanh nghe thấy âm thanh nhắc nhở dễ nghe, cả thể xác lẫn tinh thần không khỏi cảm thấy thoải mái.
“111, tôi có thể loại bỏ bao nhiêu kỹ năng với số điểm này?”
“Năm cái.”
Năm cái, nghĩa là bình quân cứ mười sáu điểm chữa trị thì loại bỏ được một kỹ năng.
Thịnh Khanh lại nghĩ tới lúc trước 001 keo kiệt bắt cô dùng đến 25 điểm chữa trị để loại bỏ một kỹ năng.
Nghĩ lại đúng là đau lòng mà.
Lần trước Thịnh Khanh không triển khai toàn văn, mấy ngày nay cũng xóa bỏ được vô số kỹ năng kỳ quái, duy chỉ còn lại hai cái ——
Đứng núi này trông núi nọ và dùng vai quật ngã.
Thịnh Khanh thường xuyên phát tác dùng vai quật ngã, nhưng cô lại cảm thấy như vậy cũng khá tốt, quật ngã được một tên cao to như Trịnh Tu, coi như đang rèn luyện thân thể đi, ổn áp đấy chứ.
Còn đứng núi này trông núi nọ…
Thật ra Thịnh Khanh chưa từng trải qua cái này lần nào.
“111, “đứng núi này trông núi nọ” là cái gì vậy? Trước nay tôi chưa từng phát tác lần nào.”
“Một khi phát tác, cô sẽ không ngừng thay đổi đối tượng mình thích.”
“Chỉ là thích người khác thôi hả? Liệu có phải vừa thích vừa tiến đến ôm ấp người ta không?” Thịnh Khanh bị 001 hố đến sợ rồi, cho nên lo lắng vẫn còn phản ứng dây chuyền nào đó.
“Không đâu, chỉ là trong lòng chuyển sang thích người khác mà thôi.”
Lời nói của 111 giống như cho Thịnh Khanh uống một viên thuốc an thần, lúc này cô mới thả lỏng: “Để tôi nhìn xem còn kỹ năng nào nữa không.”
Lúc này không chỉ có 111 im lặng mà ngay cả 001 nhàn rỗi không có chuyện gì làm cũng im lặng theo.
Lúc sau 111 mới mở miệng: “Vậy cô kiên cường lên nhé.”
Đến cả 001 cũng phun ra một câu khó hiểu: “Cố lên! Cô có thể mà!”
Thịnh Khanh cảm thấy kỳ quái, nhưng khi nhìn thấy dòng chữ dày đặc trên màn hình, mắt cô muốn hoa luôn rồi.
“Cô chọn đi.”
Thịnh Khanh: “…”
“Nữ phụ ác độc này cũng lắm tật xấu quá nhỉ.”
Thịnh Khanh không nhịn được lải nhải.
Cô chọn vài cái trong số đó tiến hành xóa bỏ, sau đó lại lâm vào phiền muộn.
Ai, cô lại biến thành kẻ nghèo hèn rồi.
Thật là khó khăn quá.
Thịnh Khanh ra khỏi công viên giải trí, đứng cạnh đèn giao thông bên đường.
Cô có chút bực bội, đầu óc trống rỗng, đến khi đèn xanh sáng đã lâu mà vẫn không chú ý tới.
“Đèn xanh sáng rồi kìa.”
111 nhắc nhở.
Lúc này Thịnh Khanh mới lấy lại tinh thần, nhưng đã chậm, đèn xanh đã chuyển sang đèn đỏ.
Thịnh Khanh không còn cách nào, chỉ có thể chờ đợi vòng tiếp theo.
Tại điểm mù nơi tầm mắt cô không nhìn thấy, đang có một chiếc Minibus lao thẳng về phía cô.
Thấy sắp đụng phải Thịnh Khanh nó không những không né tránh mà còn đột nhiên dậm chân ga tăng tốc, có vẻ là muốn đẩy cô vào chỗ chết.
Thịnh Khanh không kịp trốn tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc Minibus xám xịt cũ nát mất khống chế lao về phía mình.
Thịnh Khanh theo bản năng nhắm mắt lại.
Cơn đau đớn trong tưởng tượng không đến như cô nghĩ, nhưng vẫn vang lên tiếng va chạm xe rất lớn.
Thịnh Khanh mở to mắt, đập vào mắt là hình ảnh chiếc xe đã biến thành một đống đổ nát.
Chiếc Minibus cũ nát bị đâm nát thành từng mảnh nhỏ, kính chắn gió vỡ đầy đất, kính chiếu hậu rơi xuống, còn có vài mảnh kim loại vỡ tung tóe trên mặt đất.
Tài xế trong xe nhìn vô cùng thê thảm, cả người toàn là máu, trên ngực còn cắm một chiếc dao nhọn.
Thịnh Khanh bị hoảng sợ.
Mà tình cảnh của chiếc xe hơi màu đen đột nhiên lao tới cũng không mấy lạc quan, tài xế gục xuống tay lái, túi khí bung ra, trên trán chảy máu, bàn tay đeo đồng hồ cũng toàn là vết máu.
Khoan đã, chiếc đồng hồ đó!
Ánh mắt Thịnh Khanh chạm đến chiếc đồng hồ kia, trong lòng nảy lên suy đoán không tốt.
Tay chân cô lập tức lạnh lẽo, thậm chí còn cảm thấy nhịp tim của mình bắt đầu chậm lại.