“Vì sao lại gọi như vậy?” Tư Thiên nhướng mày hỏi.
“Bởi vì…” Sao cô biết được…
“Bởi vì ‘nhất nhất đắc nhất, cửu cửu quy nhất*’ mà, thuận lợi suôn sẻ!” Ánh mắt Thịnh Khanh chợt lóe, nghiêm trang nói hươu nói vượn.
(*Nghĩa nôm na là ‘Sự thay đổi của vạn vật như một vòng tuần hoàn, điểm kết thúc cũng chính là điểm bắt đầu’.)
111: “…”
“Em đi sửa sang lại một chút đi, lát nữa anh đưa em ra ngoài ăn cơm.”
Thịnh Khanh thấy Tư Thiên buông lỏng thái độ, nói một tiếng “được”, sau đó tung ta tung tăng đi sửa soạn.
Tư Thiên kéo một cái ghế ngồi xuống, bế 111 đang ăn vạ dưới chân mình lên.
111 nói trước: “Chủ nhân, người muốn biết chuyện gì không?”
“Ừ, đã xảy ra chuyện gì?” Tư Thiên mới đến, chưa kịp hiểu xem mọi chuyện đang phát triển tới giai đoạn nào.
“Tính đến hiện tại, ngoại trừ tuyến tình cảm giữa Thịnh Đình An và Quý Thanh Thanh có chút phức tạp thì những CP phụ khác đều tiến triển rất thuận lợi.” 111 trả lời.
“Tôi và Thịnh Khanh tiến triển đến bước nào rồi?” Người đàn ông chú ý nhất chính là cái này.
“…”
“Sao không nói lời nào?” Tư Thiên thấy 111 im lặng, không vui nhíu mày.
“Người và Thịnh Khanh đang… chiến tranh lạnh.” 111 sợ hãi rụt rè mở miệng.
“Chiến tranh lạnh? Tôi cho phép một nhân thiết ngu xuẩn làm ra hành động không lý trí như vậy từ lúc nào?”
“Còn gì nữa không?” Anh hỏi tiếp.
“Còn có…”
111 nhanh chóng liếc nhìn sắc mặt của Tư Thiên, sau đó liệt kê từng thứ một, nói những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này cho anh, bao gồm cả cuộc nói chuyện với Thịnh Khanh vừa rồi.
Tư Thiên nghe xong, trong lòng đột nhiên nghẹn ngào không thể phát tiết, chỉ thấy anh nghiến răng nghiến lợi, rất có tư vị hận rèn sắt không thành thép.
“Sao nhân thiết của tên đó lại có nhiều chỗ ngu xuẩn như vậy? Ghen tuông với một con chó thì thôi đi, còn oan ức không nói ra? Lúc ghen cũng chỉ biết im lặng? Có cơ hội cả người toàn là thương tích còn không biết làm nũng?”
Tư Thiên siết chặt tay.
“Còn nữa, vì sao Thịnh Khanh lại sợ tôi như vậy?”
“Đều là chuyện tốt do 001 làm đó!” 111 tức tốc trả lời, lập tức bán đứng 001.
“001 không chỉ cắt xén điểm chữa trị của Thịnh Khanh mà còn giấu giếm quà cho lính mới, nó còn nói xấu hình tượng của người nữa, làm hại Thịnh Khanh lần nào nhìn thấy người cũng giống như gặp quỷ, còn bịa đặt nói tuyến tình cảm giữa người và Thịnh Khanh trống rỗng, lung lay sắp đổ!” 111 không chỉ nói ngoa còn thêm mắm dặm muối, lòng đầy căm phẫn.
001: “…” Đêm nay mặc cậu thêm mắm dặm muối vậy.
“Chủ nhân ~ người ta không có mà ~” 001 muốn biện minh cho mình.
“A đúng rồi, nó còn thường xuyên dùng giọng điệu này ghê tởm Thịnh Khanh!” 001 mở miệng lại giúp 111 mách lẻo thêm một cái.
001, KO!
“001, cậu giỏi thật đấy.” Tay của Tư Thiên vuốt ve 111 mấy cái.
“Tư Thiên, em xong rồi, chúng ta ra ngoài đi.” Thịnh Khanh đi đến bên cạnh anh.
“Em chờ anh một chút.” Tư Thiên thả mèo xuống, 111 tự giác về ổ của mình.
Anh xoay người đi vào phòng, chuẩn bị không lâu lắm, nhưng lại rất không vừa lòng với tủ quần áo của mình.
Lựa chọn một hồi lâu mới miễn cưỡng tìm ra một bộ hợp với tuổi.
Thịnh Khanh nhìn vào cái ổ của 111, cái này cô mới mua vào thứ ba, còn phải mua đồ ăn cho mèo có dinh dưỡng cao, bởi vì 111 nói nó khác với những con mèo bình thường, không cần phải tiêm vắc-xin phòng bệnh, cho nên cô không cần tốn quá nhiều tâm tư cho nó.
Thịnh Khanh muốn đưa 111 đi, dù sao thì nó cũng đối lập với 001 rác rưởi khiến cô chướng mắt kia.
Mấy ngày nay 111 và Thịnh Khanh vô cùng thân thiết, còn 001 bất hạnh bị cho vào lãnh cung, ăn hôi trong góc.
“Thịnh Khanh, đi thôi, đừng dẫn 111 theo, đến nhà hàng không tiện mang theo thú cưng đâu.” Tư Thiên tự nhiên nắm lấy tay Thịnh Khanh, Thịnh Khanh không chống cự, vì thế Tư Thiên được một tấc lại muốn tiến một thước, càng thêm tự nhiên đan mười ngón tay vào nhau.
“Chúng ta sẽ ăn vịt hồ lô bát bửu, thịt bò nấu canh chua, ba chỉ luộc, thịt thăn chua ngọt, lẩu chua cay…”
Tư Thiên dựa sát vào người Thịnh Khanh, thốt ra mấy lời dụ dỗ, truyền vào lỗ tai cô thẳng đến khi nó văng vẳng trong đầu cô mới thôi.
Vịt hồ lô bát bửu…
Thịt bò nấu canh chua…
Ba chỉ luộc…
Thế nên Thịnh Khanh không chỉ không chú ý tới phong cách ăn mặc mới của anh mà còn lập tức vứt bỏ 111 không hề thương tiếc.
Mèo nhỏ 111 ngồi xổm dưới đất: “…” Lương tâm của cô không đau sao?
Không biết có phải do 111 ảo giác hay không, nó cảm thấy ánh mắt cuối cùng của Tư Thiên tràn ngập khinh thường và khiêu khích với nó…
Đúng là điên rồi, điên thật rồi.
Ai lại rảnh rỗi đi khiêu khích một con mèo nhỏ đáng yêu chứ?
“Bộp ——”
“Méo!”
111 bị tiếng động đột ngột này làm cho sợ tới mức lông tơ cả người dựng đứng, phát ra tiếng kêu thê lương.
“Là tôi nè, 001 đây.” Hamster nhỏ xíu ngồi dưới đất, thân hình bé nhỏ, vô cùng hậm hực nói.
“Sao cậu lại biến thành dạng này? Không phải cậu không có hình thái thực thể sao?” 111 ghét bỏ nhìn hình thái hamster của 001.
“Tại Tư Thiên ấy, anh ta cưỡng ép kéo tôi ra khỏi đầu Thịnh Khanh, đặt tôi vào cơ thể một con chuột, sau đó ném tôi lại đây.” 001 rũ đầu, từ thần thái, động tác đến giọng điệu đều lộ vẻ uể oải.
“Tư Thiên không biết tôi là mèo hả?” Đột nhiên, 111 hỏi.
“Chắc chắn là anh ta biết…” 001 đột nhiên im bặt, sau đó máy móc quay đầu nhìn về phía 111 đang liếm lông.
!!!
Mèo ăn chuột!
001 còn chưa kịp chạy đã nghe thấy 111 chậm rì rì nói.
“Loài mèo cao quý như tôi không nhìn nổi thứ xấu xí như cậu đâu, đúng là ô uế hết cả mắt.” 111 ngẩng cao cái đầu lông xù, có vài phần ngạo.
001: “…”
Nó siết chặt nắm đấm, muốn giết người ngay lập tức.
“Nhìn cái gì mà nhìn…”
111 còn chưa nói xong, 001 đã nhào tới, giương nanh múa vuốt túm lông của 111.
“001! Đừng có túm lông của tôi!”
“Ông đây xé rách miệng mi!!!”
“001!”
Hai hệ thống đánh nhau túi bụi, mắng chửi hừng hực khí thế, nhưng đối với người bên ngoài mà nói, đây chỉ là tiếng mèo kêu hỗn loạn thảm thiết không biết giống thứ gì.
Thịnh Khanh đã sớm vứt 001 và 111 ra sau đầu, giờ phút này, trong đầu cô chỉ toàn là vịt hồ lô bát bửu, thịt bò nấu canh chua, ba chỉ luộc mà Tư Thiên vừa nói…
Tư Thiên đưa Thịnh Khanh đến một nhà hàng, chọn một bàn gần cửa sổ ngồi xuống.
Rất nhanh đồ ăn đã được dọn lên, ngoài mấy món Tư Thiên đã nói còn có vài món khác và đồ ngọt.
“Tư Thiên…” Thịnh Khanh cầm đũa, ảo não nhìn bàn đồ ăn đầy ắp trước mặt.
“Sao vậy?” Tư Thiên buông di động xuống, cầm đũa lên, giương mắt nhìn cô.
“Nhiều thế này ăn không hết, sẽ lãng phí đó.” Thịnh Khanh thèm thuồng nhìn bàn đồ ăn hấp dẫn, nhưng lại không dám hạ đũa xuống quá dễ dàng.
“Ăn không hết thì có thể đóng gói, không lãng phí đâu.” Tư Thiên vừa nói vừa gắp một con tôm hùm vào đĩa, đeo bao tay vào bóc tôm.
“Thế thì em yên tâm rồi.” Thịnh Khanh vui vẻ ra mặt, cầm đũa hướng về phía vịt hồ lô bát bửu mà cô thèm muốn đã lâu.
Từ từ, thịt bò nấu canh chua cũng khá ngon đấy.
Thịnh Khanh đổi hướng, giơ đũa về hướng thịt bò nấu canh chua.
Nhưng mà lẩu chua cay cũng rất ngon…
Thịnh Khanh rối rắm, thịt thăn chua ngọt có vẻ cũng rất hấp dẫn.
Cô yên lặng thu đũa lại, ý thức được.
Mấy kỹ năng kia lại bị kích phát rồi.
“Mẹ nó.”
Thịnh Khanh khẽ mắng một tiếng.
Tư Thiên không nghe rõ: “Em nói gì cơ?”
Lúc này, đống thịt tôm trong đĩa Tư Thiên đã chất cao như núi.
“Không có gì.” Số tôm đã bóc vỏ trong đĩa Tư Thiên cũng rất mê người…
Kỹ năng đáng chết này!
Thịnh Khanh không biết phản ứng này thuộc cái nào trong số những cái 001 đã từng liệt kê cho cô, nhưng trong số những cái cô nhớ rõ thì không có cái nào như vậy cả.
Cầm đũa lên nhưng lại không thể gắp đồ ăn, đây là sỉ nhục đầu bếp chuyên nghiệp đấy!
“001, ơ không đúng, mình gọi nó làm gì, 111.” Trong đầu Thịnh Khanh đã thành lập mối liên hệ với 001, nhưng sau đó cô lại nhớ ra có 111 rồi thì còn cần 001 làm gì nữa, quyết đoán vứt bỏ đối tượng liên hệ ban đầu.
“Sao lại không có phản ứng gì?”
Rơi vào đường cùng, Thịnh Khanh lại gọi 001.
001 cũng không đáp lại.
“Hai người các cậu làm sao thế? Bị đưa đi bảo trì rồi à?” Thịnh Khanh cau mày, nghĩ trăm lần cũng không ra.
“Cho em.” Tư Thiên đặt đĩa tôm đã lột vỏ xuống trước mặt Thịnh Khanh, lúc này mới cầm đũa gắp đồ ăn ăn cơm.
So với Thịnh Khanh, nhu cầu ăn uống của Tư Thiên ít hơn rất nhiều, cho dù là bàn đồ ăn ngon miệng đầy đủ hương vị cũng không khơi dậy nổi hứng thú của anh.
Thịnh Khanh được yêu mà sợ: “Cảm ơn anh.”
Nhưng còn chưa hết ba phút…
Thịnh Khanh cầm đũa, nhưng lại phát hiện mình không thể động đến dù chỉ là một hạt cơm.
Nhân thiết đáng chết.
“Sao lại không ăn? Không hợp khẩu vị của em à?” Tư Thiên thu hết phản ứng của Thịnh Khanh vào trong mắt, rõ ràng biết là vì sao nhưng vẫn muốn khiêu khích cô.
“Không phải…” Thịnh Khanh yếu ớt nói.
Hết ba phút thì đống đồ ăn này nguội hết mất.
Lúc này, thịt bò nấu canh chua vẫn còn bốc khói nghi ngút: “…” Cô mới nguội, cả nhà cô đều nguội.
“Hay là nhìn anh ăn không ngon.” Tư Thiên như tự nói với chính mình, không phải câu hỏi mà là câu khẳng định.
“Không phải mà…” Thịnh Khanh cố vơ vét trong đầu ra vài lời hay ý đẹp dỗ dành anh, nhưng đầu óc lại trống rỗng, căn bản không thể nào thao thao bất tuyệt thốt ra một tràng những lời âu yếm như trước.
“Thịnh Khanh…” Tư Thiên chưa kịp nói đã thấy Thịnh Khanh cầm đũa ăn ngấu nghiến đồ ăn trên bàn.
Rốt cuộc Thịnh Khanh cũng được giải trừ phong ấn, thỏa mãn gắp vịt hồ lô bát bửu vào bát, ăn uống thỏa thích.
Tư Thiên ở phía đối diện uống một ngụm nước, yên lặng nhìn cô.
Trong đầu đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Thịnh Khanh.
Thật vất vả mới cướp được cái bánh kem kia, ôm vào trong ngực, sợ bị va chạm, coi nó như bảo bối, bước ra khỏi cửa hàng bánh kem rồi mà nụ cười trên mặt vẫn chưa biến mất.
Mà hương vị của chiếc bánh kem đó cũng không tệ lắm, không biết là do đói bụng đã lâu hay là do cô đưa cho…
“Tư Thiên, sao anh không ăn?” Thịnh Khanh thấy Tư Thiên cứ nhìn mình, mà cô lại không chịu được ánh mắt chăm chú của anh.
“Anh ăn xong rồi, em cứ từ từ mà ăn.” Tư Thiên khẽ uống một ngụm nước, sau đó đặt ly thủy tinh trong tay xuống.
“Sao lại ăn ít như thế, cơ thể anh không thoải mái sao?” Thịnh Khanh có chút lo lắng nhìn thoáng qua trán anh, ngày đó anh bị thương ở chỗ đấy.
Tư Thiên thấy cô tỏ vẻ lo lắng thì nhanh chóng hiểu ra cô đang lo lắng cái gì.
“Hơi đau đầu chút.” Anh nhấp môi, đầu hơi rũ xuống, làm cho mình thấp hơn Thịnh Khanh một đoạn, để cô thấy rõ hàng mi của anh vì đau đớn mà khẽ run.
“Có cần đến bệnh viện kiểm tra không?” Thịnh Khanh thấy Tư Thiên nói đau đầu thì lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh anh.
“Không cần, vết thương nhỏ thôi, không cần phiền phức như vậy.” Tư Thiên xoa xoa huyệt thái dương.
“Để em giúp anh xoa đầu.”
Tuy rằng Thịnh Khanh chưa từng học mát xa, nhưng khi được bàn tay thơm tho mềm mại của cô dán lên, Tư Thiên lại cảm thấy đáng giá.
Đành diễn kịch một lát vậy.
Tư Thiên không hề do dự mà hưởng thụ sự phục vụ của Thịnh Khanh.
Thịnh Khanh xoa bóp đến khi hai tay mỏi rã rời Tư Thiên mới bằng lòng buông tha cho cô.
Cái biểu cảm hưởng thụ kia…
Trong nháy mắt, Thịnh Khanh lại cảm thấy Tư Thiên đang diễn kịch trước mặt mình.
Nhưng khi suy nghĩ lại, cô cảm thấy không đúng, đây không phải chuyện mà nhân thiết của Tư Thiên có thể làm được.
Thịnh Khanh biết rõ nhân thiết của Tư Thiên, nhưng cô lại không biết đó chỉ là thứ không hoàn chỉnh, ngay lúc này, một Tư Thiên hoàn chỉnh từ đầu tới cuối đang ngồi đối diện với cô, cho nên khi ở trước mặt anh, chút tâm cơ nho nhỏ của cô căn bản không là gì.
“Em có biết tài xế ngày đó là do ai phái tới không?” Tư Thiên mở miệng.
Thịnh Khanh im lặng, khi cô nhìn thấy có dao cắm trên ngực tài xế đã biết chuyện này không đơn giản, sau đó cũng tìm người đi điều tra, nhưng lại chẳng thu hoạch được gì, xem ra kẻ chống lưng cho tên tài xế này cũng không đơn giản chút nào.
Cuối cùng, vụ tai nạn nghiêm trọng này chỉ có thể được kết luận là do tài xế say rượu dẫn tới chiếc xe mất khống chế.
Khó mà tưởng tượng nổi nếu không có Tư Thiên thì bây giờ Thịnh Khanh sẽ biến thành dáng vẻ gì.
Một bãi thịt nát, nát thành từng miếng, hay là được quy tắc thế giới bảo vệ giống như Tư Thiên, miễn cưỡng biến thành người thực vật?
Cô không biết, cũng chẳng muốn biết.
Thịnh Khanh ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, anh đã thay đổi kiểu áo lông cao cổ màu đen hay mặc, bây giờ cũng không mặc áo sơ mi, chỉ mặc một chiếc hoodie màu đen bình thường.
Nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên cổ của anh cũng càng trở nên rõ ràng hơn.
Vụ tai nạn xe cộ kia gần chỉ khiến Tư Thiên nằm viện một tuần, Thịnh Khanh không thể không cảm thán trước hào quang mạnh mẽ của vai chính.
“Em không biết.” Một lúc sau, Thịnh Khanh mới trả lời.
“Là Tư Bắc Xuyên.” Tư Thiên nhìn chằm chằm vào cô, muốn xem cô có ấn tượng gì với cái tên này hay không.
Quả nhiên, ánh mắt Thịnh Khanh chợt lóe lên, rồi lại tỏ ra cái gì cũng không biết, chưa từng nghe qua.
111 nói Thịnh Khanh đã từng nhìn thấy cảnh Tư Thiên đánh người, càng thêm tin tưởng anh giống hệt hình mẫu cô đã đọc trong tiểu thuyết, từ đây nhận định Tư Thiên chính là kẻ không chuyện ác nào không làm, thô bạo đến cực điểm.
“Tư Bắc Xuyên? Đó là ai? Từ trước tới nay em chưa từng nghe nói qua.”
Mặc dù biết rõ nhưng Thịnh Khanh lại giả bộ hồ đồ, mà Tư Thiên cũng không có ý định vạch trần cô.
Thịnh Khanh chưa từng nghe qua cũng rất bình thường, bởi vì từ khi còn nhỏ, do bị bắt cóc mà Tư Bắc Xuyên trở nên tàn tật vĩnh viễn, vẫn luôn sống ở nhà cổ, mời gia sư riêng tới dạy học, dần dà, mọi người đều quên mất người con trai trưởng này của nhà họ Tư.
Một Tư Bắc Xuyên tàn tật không thể nào trở thành một người nối nghiệp đủ tư cách, lúc này mới cho Tư Thiên cơ hội tiến vào nhà họ Tư.
“Anh ta không phải người tốt, em không nên biết gì về anh ta thì hơn.” Tư Thiên chậm rãi nói, “Anh ta nhằm vào em không phải chỉ do mỗi thù oán với anh, mà ngay cả anh trai Thịnh Đình An của em, anh ta cũng ghi hận trong lòng.”
“Vì sao?” Thịnh Khanh biết rõ còn cố hỏi.
Cô đã tình cờ đọc được đoạn này, lúc này nghe có vẻ Tư Bắc Xuyên rất trâu bò, nhưng đến giai đoạn phát triển tiếp theo của cốt truyện, toàn bộ thế lực của Tư Thiên đều lộ ra, một Tư Bắc Xuyên như thế hoàn toàn không là cái đinh gì, quả thực đã bị anh ấn trên mặt đất mà dạy dỗ.
Tư Bắc Xuyên định ra tay với Thịnh Đình An, nhưng đám đàn em ngu ngốc của anh ta lại bắt nhầm người, tóm Thịnh Khanh đi mất.
Từ đây Tư Thiên bắt đầu điên cuồng chèn ép Tư Bắc Xuyên, chỉ trong ba chương đã khiến vai ác Tư Bắc Xuyên xuống nhận cơm hộp.
Về phần thù oán giữa Thịnh Đình An và Tư Bắc Xuyên, đại khái là do Tư Bắc Xuyên tâm lý vặn vẹo không thể chịu được nhà bên cạnh có đứa trẻ ưu tú hơn mình.
Thịnh Đình An luôn là người ưu tú nhất so với những đứa trẻ đồng trang lứa, rõ ràng anh ấy và Tư Bắc Xuyên cùng tuổi, thậm chí còn sống cùng một khu nhà, nhưng Thịnh Đình An lại ngày càng ưu tú, giúp việc kinh doanh trong gia đình ngày càng phát triển, còn Tư Bắc Xuyên chỉ có thể ngây ngốc ở trong phòng không thể ra ngoài, mà người ngoài cũng chẳng phát hiện ra.
“Vì ghen ghét, Tư Bắc Xuyên là con trai trưởng nhà họ Tư, nhưng lại tàn tật từ bé, thua kém Thịnh Đình An về mọi mặt.”
Rõ ràng hai người ai cũng biết rõ, nhưng Tư Thiên vẫn nói lại một lần.