TÔI BỊ NHÂN THIẾT BẮT CÓC

Tư Thiên lấy quần áo trong tủ ra ném lên giường, sau đó treo từng bộ quần áo mới đã giặt lên.

“Dạy học? Chuyện này từ khi nào, sao tôi không biết?” Tư Thiên treo quần áo xong thì khép cửa tủ lại.

111: “Thịnh Khanh muốn tìm gia sư, người thấy tất cả những người nộp đơn đều là nam sinh viên, bọn họ ai cũng trẻ tuổi hoạt bát, người sợ Thịnh Khanh tiếp xúc nhiều với bọn họ, sau đó đích thân đi tìm một thân phận giả chèn ép những người đó.”

Tư Thiên đứng trước tủ quần áo im lặng một hồi lâu.

“Giúp tôi tìm hết sách giáo khoa đến đây, xem ra phải thức đêm xem lại rồi.”

“Chuyên tâm làm bài.” Tư Thiên gõ mặt bàn, cắt đứt suy nghĩ của Thịnh Khanh.

111 cũng vì vậy mà thoát khỏi hồi tưởng.

Thịnh Khanh chống đầu nhìn chằm chằm vào Tư Thiên, đột nhiên thấy anh trợn tròn mắt, chưa kịp né tránh đã bị anh bắt được.

“Em làm xong rồi.” Thịnh Khanh mất tự nhiên thu hồi tầm mắt, đẩy vở lên trước mặt anh.

“… Sao câu này lại để trống?” Tư Thiên cầm vở xem xét cẩn thận, chỉ vào một câu Thịnh Khanh bỏ trống.

“… Em không biết làm.” Thịnh Khanh có chút khó xử.

“Đúng là hơi khó thật.” Tư Thiên xem xong đề bài, cầm bút đi đến bên cạnh cô: “Nhìn nhé…”

Lúc Tư Thiên đến gần, Thịnh Khanh ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.

Nhưng cô lại không miêu tả được đây là mùi gì.

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng trắng nõn của anh, từng sợi lông tơ nhỏ bé được bao bọc dưới ánh đèn dịu dàng ấm áp.

Những lời còn lại Thịnh Khanh nghe không vào, trong lòng trong mắt chỉ còn lại mỹ nhan thịnh thế (*) của Tư Thiên.

(*) Mỹ nhan thịnh thế: Là lời khen dành cho một người đẹp rạng ngời, mỹ nhan là nhan sắc đẹp, thịnh thế có nghĩa là tuổi trẻ hưng thịnh, nghĩa rộng là trong giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời. Mỹ nhan thịnh thế là một người đẹp đến tột cùng.

“Đã hiểu chưa?”

Bất tri bất giác Tư Thiên đã giải xong đề.

“Không hiểu.” Thịnh Khanh nhìn anh.

Tư Thiên cầm bút, ngẫm nghĩ một lát rồi thay đổi cách giải, dùng phương pháp dễ hiểu giải thích đề bài một lần nữa.

“Hiểu rồi hiểu rồi.” Thịnh Khanh lấy vở về, nhìn thoáng qua đồng hồ.

“Cô chủ, thầy Tiền, mời hai người xuống dưới ăn cơm.” Quản gia đứng ngoài gõ cửa.

“Được, chúng cháu xuống ngay đây.” Thịnh Khanh đáp, vui vẻ đứng dậy thu dọn đồ đạc của mình rồi kéo Tư Thiên xuống tầng.

Nhưng anh lại không hề di chuyển, thậm chí còn đè Thịnh Khanh xuống ghế, giữ chặt tay cô.

“Thịnh Khanh, buổi tối ở quảng trường Việt Khê có lễ Carnival kỷ niệm năm mươi năm, chúng ta cùng đi xem náo nhiệt đi.”

“Nhưng mà em còn nhiều bài tập về nhà lắm.” Thịnh Khanh do dự, tuy rằng cô cũng muốn ra ngoài chơi, nhưng ai bảo bây giờ cô lại là học sinh cuối cấp học mệt như chó chứ.

“Em là Thịnh Khanh, không cần dựa vào cách này để cải thiện bản thân, huống chi còn có anh ở đây.” Tư Thiên nhìn thoáng qua cặp sách của Thịnh Khanh.

Không biết có phải cô bị ảo giác hay không, thế mà lại nghe ra vẻ trào phúng từ trong câu nói của anh.

“Anh sẽ tìm người giúp em, em cứ yên tâm, giáo viên của các em tuyệt đối không thể nhìn ra.” Tư Thiên vừa nói vừa ra vẻ lơ đãng, ánh mắt đảo qua 111 đang liếm móng vuốt.

111 lập tức ngồi nghiêm chỉnh: Anh anh anh, đây là có ý tứ gì vậy???

Tư Thiên thu hồi tầm mắt, đột nhiên nhéo nhéo lòng bàn tay cô, đôi mắt rũ xuống.

Thịnh Khanh không nhịn được bị sắc đẹp làm cho mờ mắt, ngơ ngác nói: “Được.”

Tư Thiên thấy cô nói vậy thì khóe môi cong lên.

Thịnh Khanh lại chìm đắm một lần nữa, ngây người hồi lâu.

Kỳ quái, sao lúc trước lại không cảm thấy Tư Thiên đẹp như vậy nhỉ?

Cơm nước xong, Thịnh Khanh và Tư Thiên đến quảng trường Việt Khê.

Trên quảng trường người đến người đi rộn ràng nhốn nháo, khắp nơi đều có đồ trang trí.

Ban tổ chức dựng sân khấu ở trung tâm quảng trường, tiết mục còn chưa bắt đầu, bên dưới đã có rất nhiều người tập trung đến xem.

Nghe nói lần này sẽ có một nhóm nhạc nam hàng đầu cả nước xuất hiện trên sân khấu.

Thịnh Khanh chẳng mấy quan tâm đến nhóm nhạc nam, cô chỉ biết sự kiện ngày hôm nay thật sự được tổ chức rất đẹp mắt!

Đủ loại món ngon từ khắp mọi miền đất nước được bày biện trên các quầy hàng tạm bợ.

Đậu hủ thúi, bánh kếp mặn, mì lạnh nướng, bánh bao hấp, bánh gạo chiên, mực teppanyaki…

Tư Thiên vừa liếc mắt nhìn Thịnh Khanh đã biết cô đang nghĩ cái gì, thấp giọng cười một tiếng, nắm tay cô dạo quanh mấy quầy hàng ven đường.

Thịnh Khanh đứng xếp hàng trước quầy bán bánh, đến lượt cô, cô thuần thục bảo dì bán hàng đừng cho cà rốt và hành rồi tiếp nhận bánh trứng.

Tư Thiên đứng cách Thịnh Khanh không xa, trong tay xách không ít túi.

Đều là mấy món Thịnh Khanh cắn được vài miếng rồi để xuống mua thứ khác.

Ban đầu, lúc Tư Thiên dẫn Thịnh Khanh đến quầy hàng thứ nhất còn định mua hai phần, sau đó lại phát hiện mua hai phần là hoàn toàn dư thừa.

Bởi vì Thịnh Khanh cắn được vài miếng rồi đưa hết phần còn lại cho Tư Thiên, sau đó xoay người đi đến quầy bán hàng rong khác mua món nào đó cô chưa từng ăn.

Thịnh Khanh cầm bánh mì nóng hổi vừa ăn vừa đi đến bên cạnh anh.

“Ặc, chúng ta mua nhiều như vậy sao?” Thịnh Khanh cau mày, cô không biết mình lại mua nhiều đồ ăn vặt như vậy.

“Hơn nữa mỗi phần còn chưa ăn được bao nhiêu.” Tư Thiên nói xong, nhấc cái túi trên tay trái đưa cho Thịnh Khanh chiêm ngưỡng một chút.

“Sớm biết đã không ăn cơm chiều rồi.” Cô cắn vài miếng bánh, có chút tiếc nuối nhìn mấy quầy hàng còn lại.

Cô lưu luyến thu hồi tầm mắt, kéo Tư Thiên: “Đi thôi, đương đoán bất đoán, phản thụ kỳ loạn (*).”

(*) Đương đoán bất đoán, phản thụ kỳ loạn: Phải quyết – đoán mà không quyết – đoán, trái lại phải chịu họa loạn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi