TÔI BỊ NHÂN THIẾT BẮT CÓC

“Anh…” Đầu lưỡi của Tư Thiên giống như thắt lại, không thể nào sắp xếp một câu nói hoàn chỉnh, mặt nghẹn đến đỏ bừng.

“Không nói nên lời thì đừng làm khó mình, đi rửa miệng vết thương trước đã, em mua thuốc cho anh đây.” Thịnh Khanh đột nhiên thấy trùm phản diện hung tàn nay lại giống như xử nam ngây thơ nghẹn đến đỏ mặt, không khỏi cảm thấy có chút khác lạ.

Chỉ là cô không biết, lúc này Tư Thiên đã quyết tâm sau này sẽ dốc lòng khổ học, nghiên cứu đào tạo thật sâu, đến lúc đó đã không còn dáng vẻ ngây thơ như bây giờ nữa rồi.

Xử lý xong miệng vết thương cho anh, Thịnh Khanh bỏ đồ ăn trên bàn vào lò vi sóng hâm lại, sau đó bày lên bàn.

“Em chưa ăn cơm sao?” Tư Thiên ngồi trên ghế sô pha.

“Đương nhiên là chưa rồi, vì vết thương trên mặt anh mà em đi mua tất cả những sản phẩm có hiệu quả tốt ở những hiệu thuốc từ lớn đến bé đấy.”

Thịnh Khanh xới cơm ra, nhìn thấy dường như thức ăn trên bàn chưa được động đến: “Tư Thiên, anh ăn cơm chưa?”

“Chưa.”

“Vì sao không ăn?”

“Anh…”

“Lại đây ăn cơm.”

“Ồ.”

111 và 001 ngốc nghếch ngồi bên cạnh gặm thức ăn cho mèo, lần lượt choáng váng: “???”

Người đàn ông này là ai? Tư Thiên mà yếu thế như vậy à?!

“Tư Thiên, giờ học ngày mai đổi sang buổi chiều nhé, cơm nước xong em muốn đến bệnh viện thăm Quý Thanh Thanh và anh trai em.” Thịnh Khanh cầm đũa.

“Được.” Vẻ mặt anh phức tạp nhìn cô, sau đó rất nhanh đã thu hồi tầm mắt.

Đêm qua thật sự không xảy ra chuyện gì sao?

Tư Thiên thật sự không nhớ rõ, tuy rằng chuyện đó tuyệt đối chưa xảy ra, nhưng những chuyện khác thì sao?

Thịnh Khanh bị Tư Thiên nhìn thì có chút chột dạ, cơm nước qua loa rồi thu dọn chén đũa, xách túi vội vã chạy tới bệnh viện.

Thật ra…

Không phải đêm qua chưa xảy ra chuyện gì hết.

Thịnh Khanh ngồi taxi tới bệnh viện, ngơ ngác nhìn vào lòng bàn tay mình.

Đêm qua Tư Thiên hưng phấn một cách khó hiểu, làm ra rất nhiều chuyện không phù hợp với nhân thiết của anh.

Lúc thì lôi kéo cô xem TV, lúc thì nhiệt tình mời cô cùng chơi game.

Thịnh Khanh quá mệt mỏi, hơn nữa nhân thiết nói đến là đến, thừa dịp tinh thần cô không tỉnh táo nắm quyền kiểm soát cơ thể dễ như trở bàn tay.

Chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn, khuôn mặt Tư Thiên lướt qua, cơ thể ngã xuống giường một cách khó hiểu, Thịnh Khanh muốn xóa bỏ dấu vết, nhưng dấu vết kia lại để lại quá rõ ràng.

Muốn thần không biết quỷ không hay mà xóa bỏ là không thể nào.

Lúc ấy Thịnh Khanh cảm thấy, chỉ cần cô không nói thì sẽ không có ai biết là cô làm.

Vì thế, cô bất chấp tất cả kéo Tư Thiên sang bên cạnh, thoải mái đắp chăn đi ngủ.

Thẳng đến buổi sáng, ý thức của Thịnh Khanh mới dần tỉnh táo, ý thức biến mất hơn phân nửa quay về, cô nhanh chóng chạy thoát khỏi hiện trường, tùy tiện lấy cớ bao biện cho khuyết điểm của mình.

Thịnh Khanh cảm thấy những ngày sắp tới không thể nào đối diện với Tư Thiên nữa, cô rất sợ không cẩn thận một cái là để lộ tiếng gió.

“Cô gái, tới nơi rồi.” Tài xế dừng xe, tắt đồng hồ đi.

“Vâng.”

Thịnh Khanh trả tiền, trong tay cầm giỏ trái cây vừa mới mua ngoài tiệm, dựa theo số phòng Thịnh Đình An đưa cho tìm đến phòng bệnh của Quý Thanh Thanh.

“Quý Thanh Thanh, cô thật sự không nhận ra tôi sao?”

Thịnh Khanh chưa đi đến cửa đã nghe thấy một giọng nói.

Có vẻ… Là Hứa Mặc Vân.

Thịnh Khanh thấy anh ta vẫn ăn mặc như thế, quét mắt xuống dưới là nhìn thấy Hứa Mặc Vân lông vàng đang ngoan ngoãn ngồi đó.

Hay thật đấy, Hứa Mặc Vân thật giả đều có ở đây.

“Không nhận ra.” Vẻ mặt Quý Thanh Thanh thờ ơ, lẳng lặng đặt quyển sách trên tay xuống, thản nhiên làm ngơ anh ta.

“Người phụ nữ nhẫn tâm, giao tình giữa chúng ta mà cô nói quên là quên sao.” Hứa Mặc Vân lẩm bẩm.

“Thế rốt cuộc anh là ai?” Quý Thanh Thanh không vui nhăn mày.

“Tôi là Hứa Mặc Vân.” Anh ta tức giận nói một câu.

“… Anh cố ý đến đây đùa giỡn tôi đấy à?” Quý Thanh Thanh giận dữ bật cười, vẫy tay với Hứa Mặc Vân lông vàng, “Mặc Vân, đến đây, kệ xác tên kỳ quái này.”

Đương nhiên là Hứa Mặc Vân lông vàng thân thiết với Quý Thanh Thanh hơn, nó lập tức rời khỏi anh ta, chạy đến bên cạnh Quý Thanh Thanh.

Hứa Mặc Vân thấy cô ấy đặt tên con chó giống mình thì giận sôi máu.

Tuy rằng đúng là cô đang gọi con chó.

Một mình Quý Thanh Thanh đã đủ làm anh ta bực mình lắm rồi, bây giờ lại có thêm một con sói con mắt trắng thoạt nhìn có vẻ ngoan ngoãn đang giương nanh múa vuốt.

Bây giờ trạng thái của Quý Thanh Thanh không được tốt lắm, không những không được làm cô ấy tức giận mà còn không được nặng lời, cũng không được dùng sự trấn áp hay dùng thân phận bên B để yêu cầu tra tấn cô ấy.

“Quý Thanh Thanh, tốt nhất cô nên cầu nguyện cả đời này không thể khôi phục ký ức, bằng không ngày nào tôi cũng đến công ty quấn lấy cô, bôi nhọ thanh danh của cô.”

Thịnh Khanh thấy Hứa Mặc Vân không biết sống chết phun ra lời tàn nhẫn, đột nhiên hiểu ra vì sao anh ta hy sinh nhiều như vậy mà vẫn chẳng có ai thích, ngược lại fan CP của Tư Bắc Xuyên và nữ chính Quý Thanh Thanh còn nhiều hơn so với anh ta và Quý Thanh Thanh.

Hóa ra là hoàn toàn dựa vào phụ trợ đồng hành.

“Còn có, tên của con chó ngu ngốc này là lấy theo tôi đấy.” Hứa Mặc Vân chầm chậm móc thẻ căn cước ra khỏi ví, đưa tới trước mặt Quý Thanh Thanh.

“Thấy rõ chưa?” Anh ta thu hồi căn cước, nhét vào ví.

“… Ừm, thấy rõ rồi.” Giờ phút này, vẻ mặt Quý Thanh Thanh có chút phức tạp.

Hứa Mặc Vân thấy ánh mắt của Quý Thanh Thanh còn tưởng rằng cô ấy áy náy, trái tim lập tức mềm nhũn, vốn định không bám lấy cô ấy nữa.

Nhưng lời tiếp theo của Quý Thanh Thanh lại khiến Hứa Mặc Vân cảm thấy sự đồng tình của mình trở nên dư thừa rồi.

“Anh không cần thiết phải làm vậy, vì chó mà đổi tên cũng không phải chuyện vinh dự gì, hơn nữa tôi cũng không phải người vô học đến mức sao chép tên của người khác để đặt tên cho chó.”

Quý Thanh Thanh vô cùng tự tin với trình độ văn hóa của mình, cô ấy không tin tên của chó nhà mình là bắt chước theo Hứa Mặc Vân.

“Cái cô này!” Hứa Mặc Vân cảm thấy không thể ở cùng Quý Thanh Thanh được nữa, anh ta sợ nếu ở lại lâu hơn mình sẽ chết trẻ mất.

Hứa Mặc Vân nổi giận đùng đùng ra khỏi phòng bệnh, lửa giận lớn đến nỗi Thịnh Khanh đang ngơ ngác đứng lù lù ngoài cửa cũng không phát hiện ra.

“Tiểu Khanh? Tới rồi sao không đi vào?” Thịnh Đình An cầm hộp cơm đã rửa sạch đi đến bên cạnh Thịnh Khanh.

“Không, em vừa mới đến thôi.” Thịnh Khanh mỉm cười.

“Vào thôi.” Thịnh Đình An nói.

“Sếp.” Quý Thanh Thanh nửa dựa vào đầu giường bệnh.

“Ừ, cảm giác thế nào rồi?” Thịnh Đình An ngồi xuống chiếc ghế cạnh mép giường, hỏi.

“Cũng không tệ lắm, khi nào tôi mới có thể xuất viện thế? Xương cốt khắp người tôi sắp rỉ sét đến nơi rồi.” Quý Thanh Thanh đấm đấm lên chân mình, có chút làm nũng nói.

Thịnh Đình An: “Nhanh thôi, chờ quan sát thêm mấy ngày nữa là có thể xuất viện.”

“Người này là?” Lúc này Quý Thanh Thanh mới chú ý tới Thịnh Khanh đang bước vào.

“Đây là em gái tôi, Thịnh Khanh, hiện tại đang là học sinh lớp 12 của trung học Giai Anh.”

“Chào em.”

“Chào chị.” Thịnh Khanh đặt giỏ trái cây lên tủ đầu giường.

“Lớp 12 rồi, qua hai ba tháng nữa là thi đại học có phải không?” Quý Thanh Thanh hỏi.

Thịnh Khanh: “Đúng ạ.”

Trong phòng bệnh, hai cô gái nói chuyện phiếm, Thịnh Đình An yên lặng ngồi trên ghế gọt táo.

Anh ấy rửa táo, cắt quả táo thành hai miếng đều nhau rồi đưa cho hai cô gái ở đây.

Thịnh Khanh nhận lấy, cắn một ngụm, nhai nhai.

Cô ăn một hồi mới phản ứng lại, bây giờ cô đã quen với sự tồn tại của Thịnh Đình An rồi.

Nghĩ vậy, Thịnh Khanh khó khăn ức chế sự chua xót và khủng hoảng bốc lên trong lòng.

Chua xót là vì trước đây Thịnh Khanh luôn chỉ có một mình, chuyện gì cũng tự làm, nếu không phải bất ngờ được đến thế giới tiểu thuyết, có lẽ đời này cô sẽ không bao giờ cảm nhận được tình thân chân thành tha thiết như vậy.

Khủng hoảng là do một khi bất ngờ rời khỏi thế giới tiểu thuyết, phần tình cảm này sẽ tan thành từng mảnh nhỏ, biến mất không còn dấu vết.

Đến lúc đó, chỉ sợ là cuộc sống sẽ càng thêm gian nan.

Suy cho cùng thì chẳng ai hy vọng rằng, thật vất vả mới đi vào một căn phòng ấm áp, tiếp theo lại phải rời khỏi đó ra ngoài tiếp tục hứng chịu rét lạnh cả.

Thịnh Khanh không dám nghĩ, chỉ là cho đến bây giờ cô vẫn tham luyến sự dịu dàng đó, không hề để ý lúc rời đi có thể cũng bất ngờ như lúc đến hay không.

“111, cậu có biết tôi đến đây bằng cách nào không?” Trong lòng cô yên lặng hỏi 111.

“Đẩy cửa ra mà vào chứ còn gì nữa.” Đầu óc 111 vừa kéo vừa trả lời.

Thịnh Khanh: “… Sau này cậu cách xa 001 chút, dễ bị dốt dần đều lắm đó.”

“Tôi muốn hỏi, cậu biết tôi tiến vào thế giới tiểu thuyết kiểu gì không?” Thịnh Khanh lặp lại câu hỏi.

“Không phải 001 đã nói với cô rồi sao, là bởi vì chấp niệm của cô đối với Thịnh Đình An quá lớn, dẫn tới thế giới tiểu thuyết không thể vận hành bình thường, lúc này mới để cô tiến vào chữa trị bug trong thế giới.”

Đúng là 001 đã nói qua điều này.

“Vậy tôi sẽ ra ngoài kiểu gì?” Thịnh Khanh vội vàng muốn biết đáp án.

“Hừm… Dựa theo tình huống bình thường mà nói, chờ đến khi đại kết cục happy ending, hoặc là chờ cốt truyện tan vỡ, nhưng như vậy thế giới tiểu thuyết sẽ sụp đổ, có lẽ khi cô trở lại thế giới hiện thực sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn. Hơn nữa, cho dù cô có may mắn an toàn trở lại thì nhân vật trong tiểu thuyết cũng không còn tồn tại nữa, bao gồm cả trong trí nhớ của cô.”

“Bất kể là đã từng yêu nhau thế nào, nếu thế giới sụp đổ, những chuyện cô đã từng trải qua trong thế giới tiểu thuyết đều sẽ bị lãng quên không còn một mảnh.”

“Không còn một mảnh?”

“Đúng vậy, tuyệt đối không còn bất kỳ thứ gì sót lại.”

Thịnh Khanh nhéo cằm.

“Cô không cần lo lắng quá, dựa theo trạng thái bây giờ của cô, sau khi hoàn tất nhiệm vụ là có thể trở lại thế giới hiện thực rồi.” 111 còn tưởng rằng cô đang nhớ thế giới hiện thực.

“Vậy, có cách nào để ở lại thế giới này không?” 111 nói xong rất lâu, Thịnh Khanh mới mở miệng hỏi.

111 không nghĩ tới câu trả lời của cô lại là hy vọng được ở lại thế giới tiểu thuyết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi