TÔI BỊ THỐNG ĐỐC ĐẠI NHÂN TỎ TÌNH


Bước chân Tư Mẫn Văn có phần ngượng nghịu, cảm thấy vẫn không quen với thiết kế này.

Tuy chiếc váy được may đo cẩn thận, kín đáo, làn váy dài đến tận mắt cá nhân, bên ngoài còn có áo khoác măng tô dài vừa ấm vừa che kĩ càng, có điều cô vẫn bất an khi diện.
Tư Mẫn Văn ngẩng đầu nhìn, mười phần mong đợi lời nhận xét từ Lý Tài Đô.

Không biết anh sẽ đánh giá cô trông thế nào trong bộ đồ này.
"Hai cô cháu đẹp quá!"
Giang Thệ Huy kêu lên, anh ta xuýt xoa không ngừng, tầm mắt đi qua đi lại giữa hai người.
Lý Vân Phúc thì rất ra dáng, cậu nhóc bảnh bao theo cách riêng biệt, xen lẫn vẻ ngoài non nớt, bộ vest trên người ôm vừa khít, dưới cổ thắt một chiếc nơ màu đỏ xinh xinh khiến ai vừa nhìn cũng phải tan chảy.
Lúc này, biểu cảm trên mặt Lý Tài Đô cũng đã giãn ra.

Có lẽ đây mới thực sự là Tư Mẫn Văn mà anh vẫn nghĩ, cao quý, đài các, có chút thanh lịch lại không kém phần kiêu sa.

Thêm nữa, tác phong của cô vô cùng đoan trang, chuẩn mực, không hề xuất hiện một chút biểu hiện không dung hợp với bộ đồ.
Hơn nữa, anh có cảm giác thân phận bảo mẫu cũng không thể lấn át được khí chất của cô gái này.
Nói chẳng ngoa nhưng chiếc váy này như sinh ra để dành cho cô vậy.
Trong lúc miên man đắm chìm trong vẻ đẹp này, Lý Tài Đô nghiêm túc giữ im lặng, anh không thốt lên bất kì lời thừa thãi nào.
Thấy anh có vẻ hững hờ, không hiểu sao lòng Tư Mẫn Văn bỗng nhiên chùng xuống, có chút oán trách vô cớ.

Anh nói thích cô mà cũng tiếc một lời bình phẩm hay khen ngợi về cô à?
Chán thật!
Tư Mẫn Văn nhủ trong lòng rồi xoay người hỏi Giang Thệ Huy: "Anh Giang, bao giờ chúng ta đi vậy?"

"Đi bây giờ đây."
Giang Thệ Huy nhanh nhẹn khoác một chiếc áo măng tô có cùng kiểu dáng với Tư Mẫn Văn, nhưng là màu đen.

Anh ta đã sửa soạn từ lâu đời, chỉ đợi mỗi cô mà thôi.
Lý Vân Phúc là trường hợp ngoài ý muốn, song anh ta vẫn rất hoan nghênh.

Người lớn thì không nên so đo với trẻ con.
"Tạm biệt ba! Ba thật sự không đi sao?"
Cậu nhóc vẫy tay chào nhưng miệng thì vẫn gặng hỏi lại.
Lý Tài Đô chỉ đành bất lực gật đầu, anh có văn kiện gấp cần hội đàm, không thể bỏ lỡ được.

Do đó, hi sinh một buổi đi chơi là điều khó tránh khỏi.
Lý Tài Đô khom lưng, trọng trách nặng nề đều nhờ con trai, hạnh phúc của ba cũng nhờ con trai.

Anh khẽ nhắn nhủ: "Vân Phúc, bảo vệ cô Mẫn Văn của con."
Dứt lời, anh liếc nhìn Giang Thệ Huy đang chỉnh quần áo, nội tâm bứt rứt thế nhưng lực bất tòng tâm.
Trước sau như một Tư Mẫn Văn vẫn duy trì trạng thái "tôi không muốn để ý tới anh", chỉ là Lý Tài Đô cho rằng cô đang cố tình né tránh anh, hoàn toàn không nghĩ là do cô giận dỗi mình.
Lý Tài Đô cau mày nhìn ba người xúng xính rời đi, qua một lát mới quay lên phòng làm việc.
...
Buổi đêm giá lạnh nhưng vô cùng lãng mạn.

Gió, tuyết, rượu, hoa và nến, chúng kết hợp hoàn hảo tạo nên khung cảnh lung linh đến mức sống động.
Tư Mẫn Văn cảm giác hơi vi diệu, cô chăm chú ngắm nhìn kiến trúc trước mắt.

Đây đích thị là một lễ hội với rất đông người tham gia.

Ở đây cung cấp các mặt hàng đa dạng, có cả hàng ăn uống, hàng bán đồ chơi, hàng biểu diễn, dường như không gì là không có cả.
Không khí này khiến Tư Mẫn Văn nhớ lại lễ hội hằng năm được tổ chức trong kinh thành, năm nào cô cũng được thay váy mới trẩy hội, sau đó đi dạo cùng cha và nha hoàn Doan Thước.

Lúc đó cô vui vẻ, hạnh phúc biết bao.
Bây giờ nhớ lại mà ngỡ như chuyện hôm qua, hốc mắt Tư Mẫn Văn cay xè, mũi cũng cay, cô hít mũi một cái, ngăn không cho bản thân xúc động.

Giang Thệ Huy phát hiện cô khác lạ, đưa cho cô một tờ khăn giấy.

Tư Mẫn Văn không khách sáo nhận lấy, nhẹ nhàng chấm lên khóe mắt.
Cô không trang điểm, đồ trang điểm của cô đều làm bằng hoa và các nguyên liệu tự nhiên quý hiếm, ở đây đương nhiên không dễ tìm nên cô chỉ đành để nguyên mặt mộc.

Cô cũng chưa tìm hiểu xem đồ trang điểm ở thế giới này có những gì.
Tư Mẫn Văn theo chân Giang Thệ Huy đi vào sâu hơn, trong lúc luồn vào dòng người, dựa vào ưu thế chiều cao, sức khỏe, anh ta dễ dàng giúp cô có một lối đi thông thoáng hơn.


Lý Vân Phúc được anh ta bế, cậu nhóc nhỏ như vậy, nếu ở dưới thì sẽ bị người ta chèn ép mất.
Bọn họ đi đến một quầy bán hoa, hoa nọ hoa kia hoa gì cũng có.

Tư Mẫn Văn vui đến sáng mắt, bởi có những loại hoa vừa đẹp vừa độc lạ mà cô lần đầu được thấy.
Tỉ như loại hoa hồng này ngoài màu đỏ thuần túy ra cô còn thấy nó có màu đen, màu trắng, màu hồng, xanh dương, hay còn có cả màu vàng.

Tất cả đều rực rỡ không kém cạnh nhau, hoa nào hoa nấy có vẻ đẹp riêng không lẫn đi được.
Thấy cô say mê mấy đóa hoa hồng, Giang Thệ Huy nhếch môi cười, anh ta tiến tới gần quầy hoa, muốn mua cho cô một bó.
Tư Mẫn Văn đứng yên, ngó nghía xung quanh, song một bóng người đột ngột lướt qua đã va vào cô.

Tư Mẫn Văn ổn định thân hình, vừa ngẩng mặt lên liền trông thấy bóng lưng Tư Tiểu Lạc.
Cô có phần khó chịu, đây đã là lần thứ hai cô tình cờ gặp Tư Tiểu Lạc ở thế giới này.

Mới đầu, cô còn tự nhủ rằng bản thân không quen, không biết cô ta, thế nhưng cứ gặp hết lần này đến lần khác như vậy, cô thực sự có chút bồn chồn không yên.
Đắn đo vài giây, Tư Mẫn Văn lập tức cất bước đuổi theo.

Mọi hành động của cô chỉ là bất giác, cũng không hề suy nghĩ nhiều.
Dòng người đông đúc khiến Tư Mẫn Văn hoa cả mắt, sau khi chen qua, cô theo Tư Tiểu Lạc bước đến một góc vắng vẻ.
Không biết Tư Tiểu Lạc có phát hiện cô đi theo không, nhưng cô ta đi mãi không dừng, đến tận tòa nhà vắng lạnh gần đó thì mới đi vào.
Tư Mẫn Văn chần chừ không dám bước vào, đứng trước tòa nhà cổ bằng gỗ cảm thấy mình thật nhỏ bé.

Cô bất ngờ nhận ra bản thân đã lạc mất Giang Thệ Huy, trong lòng tức khắc dấy lên cảm xúc hoang mang.
Cô xoắn hai tay vào nhau, đương lúc định làm liều theo Tư Tiểu Lạc đi vào trong đó thì có ai đó đã giữ cô lại.
Tư Mẫn Văn giật mình, ngoảnh lại sau, không ngờ đến người này lại là Lý Tài Đô - người vốn dĩ đang phải ở nhà với đống công việc.
"Tại sao anh lại ở đây?"
Câu đầu tiên mà Tư Mẫn Văn hỏi chính là câu này, trên mặt cô toàn là bất ngờ, trong mắt len lỏi sự mừng rỡ.
Lý Tài Đô nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của cô, hàng lông mày rậm cau lại thật khẽ.


Giọng anh vang lên đúng lúc: "Anh xong việc rồi nên đi tìm em.

Giang Thệ Huy và con đâu, sao em lại ở đây một mình?"
Anh hỏi vậy, Tư Mẫn Văn liền ngập ngừng đáp: "Lúc nãy tôi chạy lung tung...!nên lạc họ rồi."
Lạ lùng là Lý Tài Đô không hề nói gì, anh chỉ dịu dàng nhìn cô.

Với tính cách của anh, cô cứ ngỡ ít nhất anh phải quở cô vài lời.

Nhưng anh chỉ nói: "Anh đưa em đi tìm họ."
Lý Tài Đô gọi điện cho Giang Thệ Huy, sau đó anh nhìn quanh, thấy một cây thông cao vút nổi bật ở đó.

Anh nhẹ nhàng, tự nhiên nắm tay Tư Mẫn Văn, lòng bàn tay cô mềm mại, mịn màng, tay nhỏ đến nỗi anh có thể dễ dàng mà nắm trọn.
Nhìn đám đông, Lý Tài Đô cảm giác ngột ngạt khôn cùng.

Anh không thích nơi đông người.
Đang đi thì đèn bốn xung quanh đột nhiên tắt rụp, chỗ này không phải hàng nến cho nên không có ánh nến.

Không gian tối mò khiến cho mọi người xôn xao, thoáng chốc cục diện trở nên lộn xộn.
Lý Tài Đô nắm chặt tay cô, sợ trong bóng tối, hai người sẽ bất cẩn thất lạc.
Trong lúc mọi người nháo nhào kháo nhau bật đèn thì một âm thanh bỗng vang lên, không khỏi dọa cho mọi người thót tim: "Không được bật đèn, không ai được bật đèn!"
Tư Mẫn Văn bị làm cho giật mình, tâm lý đang yếu khiến cô sợ hãi nép vào lòng Lý Tài Đô, bấu chặt cánh tay của anh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi