TÔI BỊ THỐNG ĐỐC ĐẠI NHÂN TỎ TÌNH


Trong bệnh viện, Lý Tài Đô ngày đêm canh chừng bên ngoài phòng bệnh.

Cơ thể Tư Mẫn Văn ở đó lâm vào hôn mê, hơn nữa hơi thở rất yếu, ngay cả nhịp đập cũng vậy.
Bác sĩ nói cô có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Chuyện này không giấu được Lý Vân Phúc, mấy ngày đầu còn nói dối cậu là cô bận, không tiện gặp.

Nhưng bây giờ đã gần một tháng trôi qua, qua cả Tết âm rồi mà cô vẫn như vậy, đành phải đưa cậu bé đến nơi thăm.

Rốt cuộc cũng không biết là vấn đề ở đâu mà khiến tình trạng của cô trở nên nặng nề…
Lý Tài Đô nhớ lại mọi chuyện, vẻ mặt tiều tụy vì lo nghĩ quá nhiều.
Ngày hôm ấy, có người đến mạo danh cấp dưới của Giang Thệ Huy, bảo anh ra gặp, đi gần đến nơi thì chạm mặt Giang Thệ Huy.

Ai ngờ kẻ đó thấy anh ta liền chạy đi ngay, Lý Tài Đô cũng nhận thấy điều chẳng lành, vội vã kéo bạn mình quay lại.

Hai vệ sĩ không thấy đâu, mở cửa ra liền thấy họ nằm bất tỉnh trong đó.
Khi Lý Tài Đô đi vào thì đã muộn, những tên ác ôn ấy đã ra tay với cô xong xuôi.

Nhìn gương mặt còn vương lại vẻ hoảng sợ của Tư Mẫn Văn, anh đau lòng khôn xiết, càng đau lòng hơn khi nghe bác sĩ nói về tình trạng nguy hiểm của cô.

Ngay trong đêm, vào lúc bác sĩ thông báo rằng Tư Mẫn Văn đã vượt qua cơn nguy kịch, anh lập tức trở về Biệt phủ.

Anh tra hỏi sáu tên côn đồ đó, chúng không khai, anh chỉ nhẹ nhàng nhếch môi cười khẩy, lấy gậy golf của mình ra.
“Giờ thì chúng mày có khai không?”
Dứt lời, Lý Tài Đô vung tay vụt mạnh vào đùi một tên, lần lượt, cả sáu tên quỳ xuống trước mặt anh.

Đối với những kẻ bất nhẫn như vậy, anh tuyệt đối sẽ không nương tay mà dùng bạo lực dạy dỗ lại bọn chúng.

Nói đạo đức với những kẻ này khác nào nước đổ lá khoai, anh không muốn tốn công vô ích! Anh cũng không kiêng kỵ điều gì chỉ vì thân phận Thống đốc này!
Sáu tên run bắn, cuối cùng cũng khai.

Nhưng lượng thông tin lại quá ít ỏi!
“Chúng tôi được một người đàn ông thuê, nghe giọng có vẻ khàn khàn giống một lão già trung niên thích uống rượu.

Chúng tôi chỉ nhận lệnh từ ông ta qua kết nối bộ đàm, không hề thấy mặt ông ta…”
Lý Tài Đô nghiêm túc suy nghĩ, mỗi khi anh xoay người là đám côn đồ lại giật mình vì tưởng anh định đánh tiếp.

Anh chỉ đăm chiêu rồi hỏi: “Địa điểm?”

“Là… là bãi đỗ xe của khách sạn!”
“Chúng tôi không để ý biển số xe, không biết ông ta là ai! Thống đốc, ngài tha cho chúng tôi đi, lần này chúng tôi ngu muội nên mới phạm phải sai lầm tày trời! Cầu xin ngài đừng giết chúng tôi!”
Bọn chúng tiếp tục quay ra xin xỏ, có lẽ là thật sự sợ anh sẽ trừ khử mình trước khi bàn giao cho cảnh sát.

Nhận thấy sát khí trên người anh, cả đám cúi gằm mặt, chân bị đánh đến nỗi đau nhức, tím tái.
Lý Tài Đô giận dữ ném gậy golf đi, cây gậy cứng hơn đá cứ thế văng vào ngực một tên.

Người đàn ông cất tiếng, ánh mắt thâm trầm: “Chúng mày cầu xin tao nhẹ tay, nhưng chúng mày từng nhẹ tay với cô ấy chưa? Cô ấy đã nói mình là phu nhân Thống đốc, chúng mày không nghe à?!”
Nỗi giận xen lẫn nỗi thương tâm trào lên trong lòng khiến Lý Tài Đô chỉ muốn siết chết lũ này cho hả dạ.

Song anh không làm thế, lạnh lùng quay lưng lại với chúng, giọng anh bình thản không chút gợn sóng.
“Tao sẽ không giết chúng mày, nhưng nếu cô ấy có mệnh hệ gì, tao sẽ không để chúng mày yên thân!”
Lý Tài Đô sắp xếp lại, bàn giao sáu tên cho cảnh sát.

Khi thấy thương tích của bọn chúng, cảnh sát nghi ngờ hỏi có phải Thống đốc đã đánh thì bọn chúng chỉ lắc đầu phủ nhận.
Phía nhà họ Lý cũng nhận được tin, cha mẹ cô đến thăm Tư Mẫn Văn, còn ông cụ thì không đi, có lẽ là vì sĩ diện.

Ai nhìn thấy cảnh cô nằm bất động, mắt mũi nhắm nghiền, mặt mày tái nhợt cũng phải rủ lòng thương cảm.

Chuyện Thống đốc Lý Tài Đô bị ám sát được đưa lên các trang mạng xã hội, truyền hình quốc gia, các cơ quan điều tra vào cuộc, đồng thời bên cạnh anh luôn có người túc trực bảo vệ 24/24 để đảm bảo an toàn cho anh.

Anh cũng lên tiếng xác nhận về vụ ám sát này, bày tỏ sẽ tra đến cùng kẻ đứng sau đã khiến hôn thê của mình bị thương.
Lý Tài Đô đã nhìn thẳng vào ống kính máy quay, lời lẽ đanh thép mà chan chứa thâm tình: “Người đang nằm trong bệnh viện chính là vị hôn thê của tôi, tôi sẽ thay cô ấy đòi lại công bằng!”
Trong mắt của toàn dân trên đất nước này, Tư Mẫn Văn đã thực sự trở thành hôn thê của Thống đốc, không còn là “cô gái nghi ngờ đang qua lại với Thống đốc” như mấy tháng trước.

Nghe anh nói cô vì anh mà mới như vậy, mọi người càng tỏ ra phẫn hận đám côn đồ và kẻ đứng sau.
Kể từ lúc đó cho tới thời điểm hiện tại, Lý Tài Đô luôn nỗ lực điều tra tất thảy manh mối còn sót lại, hiện trường cùng camera, phối hợp nhuần nhuyễn với bên cảnh sát.
Vừa lau mồ hôi cho Tư Mẫn Văn xong, anh nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, rồi lại mở video trong laptop lên, nghiền ngẫm lần thứ mấy trăm không rõ.

Video chỉ quay lại được bóng dáng mơ hồ của chiếc xe lúc đi vào, đi ra từ góc khuất, nơi đó vừa tối vừa là góc chết, muốn soi ra manh mối gì đó là điều khá khó khăn.

Nhưng Lý Tài Đô không chịu từ bỏ, ngoài những lúc làm việc của mình ra, hễ rảnh là anh lại đến chăm cô, còn tìm tòi, điều tra, bao nhiêu việc đổ lên đầu mà anh vẫn xoay xở được!
Thực ra anh đã có đối tượng nghi ngờ nhất định rồi, bởi dáng dấp chiếc xe này có phần quen thuộc, chưa kể đám côn đồ ấy lại mô tả người thuê chúng là “một lão già trung niên thích uống rượu”.

Chắc chắn phải uống nhiều thì đám côn đồ mới nói giọng ông ta khàn, thông qua cửa kính ô tô khép hờ thậm chí còn ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.
Phen này có người không yên!
Lý Thịnh làm xong rồi thì sợ hãi, ông ta sợ sẽ bị điều tra ra.

Mặc dù đã tuân thủ những điều mà Tư Tiểu Lạc căn dặn, song có tật giật mình, ông ta bất an tới nỗi chỉ dám ru rú trong nhà.
Còn Tư Tiểu Lạc cứ thi thoảng lại bị ông ta gọi điện làm phiền, cô ta có chút gắt gỏng không muốn bắt máy.


Bấy giờ, cô ta đang đến văn phòng của Tư Vô Linh, chuông điện thoại chợt reo vang khiến cô ta giật bắn mình.
Tư Tiểu Lạc nhìn ngó xung quanh rồi đứng vào một góc: “Ông đừng có suốt ngày gọi cho tôi có được không? Ông muốn bị phát hiện hả?”
“Cô không lo lắng hay sao mà có thể bình tĩnh đến vậy? Nếu tôi bị phát hiện thì cô cũng đừng hòng giữ trong sạch!”
Lý Thịnh giở giọng hăm dọa, vừa nói vừa uống một ngụm rượu.
Thái độ của ông ta khiến Tư Tiểu Lạc rất khó chịu: “Ông càng như vậy thì khả năng bị phát hiện lại càng lớn.

Mọi chuyện sẽ không có gì, chỉ cần lúc đó ông không lộ mặt, không lộ biển số xe thì Lý Tài Đô sẽ không biết ông!”
“Cô bảo muốn cùng hợp tác đối phó với Lý Tài Đô, kết quả thì sao? Không những không làm gì được hắn mà còn giết phải một bảo mẫu không đâu!” Lý Thịnh trách móc.
“Hừ, chẳng phải do ông vô dụng ư? Có mỗi một cô gái mà phái đến tận sáu tên đàn ông cũng không xử lý xong, còn để bị bắt?” Tư Tiểu Lạc cười khẩy, đôi mắt tràn ngập sự ngông cuồng, “Lý Thịnh, đừng quên Lý Tài Đô đã công bố Tư Mẫn Văn chính là hôn thê của hắn, cho nên, ông nghĩ hắn điên cuồng muốn tìm ra kẻ đứng sau là vì cái gì?”
“Vì cái gì?”
“Vì anh ta yêu Tư Mẫn Văn, muốn trả thù cho Tư Mẫn Văn! Do đó tôi mới bảo ông phải ra tay từ cô ta.

Tại sao ông không lợi dụng triệt để điểm yếu này, Lý tổng? Làm người thì phải thông minh lên chút!”
Cô ta nói liến thoắng, kế tiếp nhanh nhẹn tắt điện thoại đi.

Nếu Lý Thịnh còn tìm cô ta một lần nữa chỉ vì chuyện vặt vãnh này, cô ta sẽ chấm dứt hoàn toàn can hệ hợp tác.
Trông cô ta ung dung như chuyện chẳng hề liên quan đến mình.

Trước khi hành sự, cô ta đã tính toán rồi, đương nhiên sẽ không để mình dễ dàng bị bắt thóp….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi