TÔI BỊ THỐNG ĐỐC ĐẠI NHÂN TỎ TÌNH


Thực tế chứng minh Lý Tài Đô không hề nghĩ nhiều, lúc qua phòng Tư Mẫn Văn, cửa đã bị khóa trái từ bên trong.

Anh sốt ruột gõ cửa hồi lâu cũng không thấy cô lên tiếng.
Điệu này chắc chắn là không ổn rồi.
Vì vậy, Lý Tài Đô mau chóng bảo người hầu tìm chìa khóa, còn Lý Vân Phúc đứng một bên thì sắp khóc đến nơi.
Khi cửa vừa mở, hai cha con xông vào, không gian rất tối nhưng không cản trở được họ.

Lý Tài Đô bật đèn phòng, ánh sáng lập tức khiến họ nhìn rõ Tư Mẫn Văn đang nằm trên giường.
Khuôn mặt cô gái ửng hồng, trông có vẻ rất bình yên, thoạt nhìn giống như không có chuyện gì.

Nhưng Lý Tài Đô thấy vậy, mày càng nhíu chặt hơn, anh lật Tư Mẫn Văn nằm ngửa, sau đó kiểm tra hơi thở của cô.
Hơi thở vô cùng yếu ớt, sắc mặt Lý Tài Đô lập tức không được tốt.

Anh nhìn lướt bộ quần áo đang bó lấy người Tư Mẫn Văn, cả khăn quàng cổ dày cộp kia nữa.
Không còn thời gian chần chừ, Lý Tài Đô trèo lên giường, nói với Lý Vân Phúc: "Mau gọi bệnh viện!"
Lý Vân Phúc quệt nước mắt rồi gật đầu chạy đi lấy điện thoại.
Mà Lý Tài Đô hành sự rất nhanh, anh cởi áo khoác và khăn quàng cổ khỏi người Tư Mẫn Văn.

Bên trong cô mặc nhiều lớp áo, có điều may mắn không phải loại áo cao cổ bó sát.
Lý Tài Đô chỉ để lại lớp áo dài tay mỏng cuối cùng để cô dễ thở, sau đó liền tiến hành hô hấp nhân tạo.


Tay vừa ép lên lồng ngực cô, ấn xuống vài ba cái thì Tư Mẫn đột nhiên mở bừng mắt.
Anh cũng không hiểu rõ trạng thái của Tư Mẫn Văn lắm, nhưng vẫn nhìn vào đôi mắt mơ màng của cô hỏi: "Tư Mẫn Văn, có khó thở không?"
Tư Mẫn Văn khó khăn gật đầu, mặc dù đã tỉnh nhưng ý thức còn hơi mơ hồ.

Cô nhìn vẻ mặt lo lắng của anh, rồi lại nghĩ.
Kế tiếp, dường như nhận thấy Lý Tài Đô đang cứu mình, cô liền cau mày, mấp máy nói nhỏ: "Đừng...!cứu...!tôi!"
Lời vừa được thốt ra, Lý Tài Đô liền có chút cả kinh, giọng nói cũng trở nên âm u.
"Tư Mẫn Văn, cô không muốn sống nữa à?!"
"Đừng...!cứu...!tôi..."
Cô chỉ lặp lại thỉnh cầu này, còn tha thiết nắm tay anh.
Trong mắt Lý Tài Đô, dáng vẻ không thiết sống của Tư Mẫn Văn khiến anh vô cùng gai mắt, đồng thời cảm thấy giận dữ khi cô không thèm coi trọng tính mạng của mình.

Anh không biết cô đã gặp phải chuyện gì, nhưng nếu cô đã nói vậy thì anh càng phải cứu cô.
Xe cấp cứu tới rất nhanh, Tư Mẫn Văn lập tức được đưa đến bệnh viện.
Hai cha con ngồi trong xe canh chừng Tư Mẫn Văn, cho đến khi cô được đưa đến bệnh viện rồi làm kiểm tra.

Sau khi xác định không có vấn đề gì lớn thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ nói rằng do Tư Mẫn Văn bị ngạt thở nên mới có tình trạng nửa tỉnh nửa mê như vậy, cũng may được sơ cứu kịp thời, không gây nguy hiểm gì.

Hiện tại, đã chắc chắn rằng cô an toàn.
Lúc này, Tư Mẫn Văn đang ngủ, tuy nhiên có thể thấy mặt cô rất căng thẳng, bàn tay siết chặt ga giường.
Lý Tài Đô nhìn mà không khỏi thở dài, cuối cùng cũng không thể làm gì giúp cô, bỗng nhiên cảm thấy bất lực.
Anh suy nghĩ về lời cô từng nói, đáy lòng đau đáu, thôi thúc Lý Tài Đô điều tra kĩ càng.

Tại sao cô lại có ý nghĩ tiêu cực như vậy?
Lý Tài Đô quay sang hỏi Lý Vân Phúc, không nhắc với cậu nửa lời về chuyện lúc nãy: "Từ hôm qua đến nay cô Mẫn Văn có nói điều gì bất thường với con không?"
Không hỏi thì thôi, anh vừa lên tiếng, Lý Vân Phúc liền nước mắt ngắn, nước mắt dài: "Cô không nói gì cả, hoàn toàn không có biểu hiện bất thường."
"Vậy...!có từng gặp hay nói chuyện với ai ngoài con không?"
Lý Vân Phúc cẩn thận nghĩ, sau đó nghĩ đến một người từng nói chuyện với Tư Mẫn Văn lúc trưa.

Cậu đã để ý, hình như người kia nói gì đó khiến Tư Mẫn Văn rất khó chịu.

"Ba, con nhớ ra rồi, là cô người hầu!"
Lý Vân Phúc chỉ cần trả lời vậy là Lý Tài Đô đã không cần hỏi thêm.
Đồng hồ tích tắc, tích tắc biểu hiện thời gian dần trôi.


Sự chờ đợi gần như đang đánh đố lòng kiên nhẫn con người.
Lý Tài Đô cho Lý Vân Phúc ngủ, đắp chăn cho cậu rồi ra hành lang hít thở.

Lý Vân Phúc nằng nặc đòi ở lại, anh cũng hết cách.
Gọi một cú điện thoại về nhà, phân phó người điều tra cho thật rõ ràng xem hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Bốn góc Biệt phủ đều được lắp camera, không để lọt chỉ một dấu vết.
...
Rạng sáng, gió hiu hiu bên ngoài cửa sổ.

Trời lạnh mà quang, bầu trời trong như một mặt gương không tì vết.
Thời tiết có vẻ đã ấm lên không ít, sáng sớm còn có nắng chiếu vào.
Trên giường bệnh, Tư Mẫn Văn mệt mỏi trở mình, tỉnh dậy, phát hiện nơi bản thân đang nằm đột nhiên xa lạ.
Độ vài giây, cô giật mình ngồi thẳng dậy, hoang mang nhận ra đây không phải là phòng mình.

Đôi mắt to tròn đảo quanh, khoảnh khắc trông thấy Lý Tài Đô và Lý Vân Phúc quấn chăn nằm trên giường nghỉ phía bên cạnh, cô nhẹ nhàng thở hắt ra, an tâm hơn rất nhiều.
Rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, Tư Mẫn Văn vươn vai, giãn gân cốt, nhìn xuống dưới bỗng thấy là lạ.
Ơ...!quần áo của cô sao thế này? Cảm giác thiếu mất mấy lớp.
Tư Mẫn Văn sợ muốn thất hồn lạc phách, nước mắt cứ vậy mà tuôn rơi không kiểm soát.

Cô đưa tay chặn dòng lệ nóng hổi này lại nhưng vô ích, nước mắt phút chốc thấm ướt gò má cô.
Đầu óc Tư Mẫn Văn xoay chuyển, vừa hỗn loạn vừa mờ mịt, cô cố gắng nhớ lại.

Cảm giác ngâm mình trong dòng nước ấm, từ từ chìm xuống, ngạt thở, sau đó trái tim lại bình yên như sắp được trở về nhà.
Cô còn nhớ đã từng kêu Lý Tài Đô đừng cứu mình, đúng vậy, cảm giác được trở về nhà lúc đó rất chân thực, cô chỉ muốn đắm chìm.


Nếu Lý Tài Đô không đánh thức giấc mơ của cô, không đột nhiên phá rối, cứ để cô như vậy...!chết đi, biết đâu đó cô sẽ trở lại như lúc trước, không còn dây dưa gì với thế giới này?
Trong lòng Tư Mẫn Văn như có ánh sáng, nhận ra chân lý, mình đến đây bằng cách nào thì trở về bằng cách đó.
Khi cô từ trên bờ tường ngã xuống, liệu có phải lúc đó cô đã hồn lìa khỏi xác? Rồi một mạch xuyên qua?
Vậy bằng cách chết đi như vậy, có lẽ cô có thể trở về.
Tư Mẫn Văn trách mình sao không nghĩ ra sớm hơn, nhưng bây giờ thì vẫn kịp.

Không thử thì làm sao biết?
Cô xuống giường, mặc kệ trời lạnh, áo chưa khoác, chân trần đi ra ngoài.

Tay đặt lên tay nắm cửa, ấn xuống, mở cửa, trước lúc ra ngoài liền sực nhớ ra gì đó.
Tư Mẫn Văn chầm chậm quay đầu nhìn hai cha con Lý Tài Đô, cảm thấy tình cha con giữa họ thật khắn khít.

Lý Vân Phúc có vòng tay của Lý Tài Đô bảo vệ, chỉ hy vọng cậu bé một đời bình an, không sóng gió.
Cô coi đó là lời từ biệt cuối cùng dành cho họ, sau đó dứt khoát đi ra.
Dáng vẻ của Tư Mẫn Văn khiến cho rất nhiều người phải ngoái đầu nhìn, cô không quan tâm, đứng cạnh lan can quan sát.
Chiều cao bức tường ấy vừa vặn bằng tầng hai nơi này, Tư Mẫn Văn chẳng cần biết đây là Biệt phủ Thống đốc hay nơi xa lạ nào.

Sau khi tìm được đường xuống tầng hai, cô nhanh chóng trèo lên lan can.
Tư Mẫn Văn dang tay, giây phút này, trong mắt ánh lên niềm tin được quay trở lại phủ Thừa tướng, làm nữ nhi của cha, làm nữ nhi của mẹ, lại là đích nữ được mọi người yêu mến, chiều chuộng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi