TÔI BIẾT MÙI HƯƠNG CỦA EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Editor: Thịt nướng & Cá bống
Tiểu O cảm thấy mình phát hiện ra chuyện gì đó vô cùng khó chịu, thế nhưng không chịu nổi buồn ngủ, mí mắt kéo xuống, rất nhanh cũng ngủ thiếp đi.
Cuối tuần đối với cả nhà mà nói đều là dùng để thả lỏng, Kinh Hưng Thế cùng Bạch Nhược Phong dậy không tính là sớm, trong phòng khách lại không có người, cửa phòng các ba ba đều đóng chặt, dì Khương đẩy ông nội Kinh đi dạo trong hoa viên.
Kinh Hưng Thế nghe thấy ông lẩm bẩm như một đứa trẻ: "Hoa kia, con trai ta trồng!"
"Cỏ đó, con dâu thích!"
"Ông nội như vậy cũng khá tốt." Bạch Nhược Phong bưng sữa đậu nành từ trong phòng bếp đi ra, đặt ở trước mặt Kinh Hưng Thế, an ủi nói, "Có một số việc nên quên còn hơn là nhớ."
Cậu gật gật đầu, nhét bánh quẩy vào trong miệng: "Em chưa bao giờ gặp ông bà, nhưng cha em nói rằng họ rất tuyệt vời."
"Ba anh cũng từng nói với anh." Bạch Nhược Phong thuần thục bóc vỏ trứng gà, bóc xong, băm thành từng miếng nhỏ đặt vào bát Omega, "Đừng nghĩ nữa, ăn cơm trước."
Kinh Hưng Thế ngoan ngoãn thu hồi tầm mắt, ăn hai miếng trứng gà, chuyển đề tài: "Mấy ngày trước có phải anh chưa ăn sáng không?"
Bạch Nhược Phong bị sữa đậu nành làm sặc một chút, thầm nghĩ trong lòng anh đều là em, ăn như thế nào? Trên mặt lại giả vờ bình tĩnh: "Thời gian vào lớp quá sớm, luôn luôn không kịp, nhưng anh sẽ mang theo bánh bao và bánh trên đường ăn, em không cần phải lo lắng."
Kinh Hưng Thế uống hai ngụm sữa đậu nành, xem như tiếp nhận câu trả lời này.

Cậu đưa tay cướp lấy tam giác đường [1] trước mặt Bạch Nhược Phong cắn một miếng, vị béo ngậy nở rộ ở đầu lưỡi.
[1] Tam giác đường là một món ăn ngon (tên tiếng Anh: steamed bun in triangular shape stuffed with sugar), giống như tam giác, màu trắng tinh khiết, lớp biểu bì mềm mại, lối vào ngọt ngào, là một trong những món ăn nhẹ truyền thống của Dương Tuyền và Thọ Dương.

"Ăn ngon không?" Bạch Nhược Phong cũng không tức giận, thuận tay đem ma đoàn [2] cũng đưa cho Phiến Phiến.
[2] Tên thực phẩm 1 loại thực phẩm được nắn từ bột gạo thành hình tròn, có nhân đường, vừng bên ngoài, sau đó chiên với dầu.


Phiến Phiến phồng quai hàm gật đầu, sau khi ăn xong tam giác đường, ăn ma đoàn không nổi liền cắn một miếng nhỏ.

Bạch Nhược Phong không ngần ngại ăn ma đoàn mà Phiến Phiến đã cắn, cảm thấy hôm nay ma đoàn đặc biệt ngọt ngào.
Hai thiếu niên ăn cơm xong, lại lẻn về phòng ngủ, Bạch Nhược Phong lấy điện thoại di động ra hét lên trong nhóm trò chuyện.
Bạch Nhược Phong: "Hôm nay muốn mang theo em trai, phối hợp đánh tốt." Phát xong liền tắt đi, quay đầu đi tìm Kinh Hưng Thế.
Kinh Hưng Thế thay đổi một chiếc áo len cổ cao, nhìn càng thêm gầy gò, đang cầm điện thoại ngồi xếp bằng trên mặt đất.
"Phiến Phiến."
"Ừm?"
"Đến chỗ anh nè."
Phiến Phiến nghe lời tiến đến bên người Bạch Nhược Phong.
Bạch Nhược Phong duỗi chân theo thói quen đưa cậu vào trong ngực, đồng thời liếc mắt nhìn giao diện trò chơi của tiểu O.
Về cơ bản tất cả các anh hùng không có sự thành thạo, có vẻ như thực sự không chơi thường xuyên.
Kinh Hưng Thế thoải mái dựa vào lồng ngực Bạch Nhược Phong, hỏi: "Anh chơi cái gì vậy? "
"Anh chơi gì cũng được, thiếu vị trí nào bổ sung vị trí đó." Bạch Nhược Phong có chút kiêu ngạo.
"Vậy em chơi pháp sư." Kinh Hưng Thế suy tư một lát, chọn vị trí thuận tay nhất.
Khi hắn chọn, đồng đội của Bạch Nhược Phong lần lượt lên mạng.

Trong đó có một người quen thuộc với cậu, là con trai đồng nghiệp của ba anh, tên là Đồng Tự Hiệp, đi lên liền bật giọng nói huyên thuyên.
"Anh Phong, anh Phong!"

"Làm gì?" Bạch Nhược Phong cũng bật giọng trả lời.
"Em trai của anh từ đâu tới, không phải anh chỉ có một đứa em gái sao?"
"Không phải em trai ruột, hơn hẳn em trai ruột." Bạch Nhược Phong vui vẻ ôm Phiến Phiến, "Đừng nói nhảm nữa, mọi người đến đông đủ chưa?"
Người đến đông đủ, Đông Tự Hiệp tiếp tục buộc phải lải nhải trong giọng nói, bắt đầu gào thét từ khi chọn anh hùng, gào thét cho đến khi đếm ngược 5, 4, 3, 2, 1.
Bạch Nhược Phong bị ầm ĩ đến lỗ tai đau, nhịn không được mở miệng: "Cậu gào cái gì?"
"Anh Phong, em bị hòa vị rồi!" Đồng Tự Hiệp đang trong thời kỳ vỡ giọng vịt đực giọng giống như một tiếng sấm sét, khiến Kinh Hưng Thế sợ tới mức run lên.
Bạch Nhược Phong đau lòng muốn chết, ôm Phiến Phiến mắng: "Mùi vị gì bị hòa trộn hả?"
"Tin tức tố a ——!"
Tin tức tố......
Bạch Nhược Phong mắt trợn trắng: "Mùi vị ai mà không bị hòa trộn chứ?" "Ba Omega của Alpha là thanh mai (青梅 - còn gọi là mận xanh), ba Alpha là vị bạc hà, hoà đến chỗ cậu liền trở thành bạc hà có vị ngọt, bất quá tuổi càng lớn, vị ngọt liền nhạt đi.
Tin tức tố cho đến khi trưởng thành mới hoàn toàn định tính, hương vị của Bạch Nhược Phong phỏng chừng rất nhiều là loại Cocktail bạc hà thanh mai này.
Lúc này Bạch Nhược Phong còn không biết có loại rượu gọi là Mojito ①, đương nhiên đó đều là chuyện sau khi trưởng thành, vì thế lúc này tạm thời không nhắc tới.
Phiến Phiến cũng là hoà vị, hương vị sữa và bạch trà hoà cùng một chỗ, kem sữa bạch trà đúng điệu.
Hầu hết các tin tức tố của tiểu A và tiểu O đều xuất phát từ cách này, liên quan đến cha mẹ, và chúng thay đổi theo thời gian trước khi trưởng thành, cho đến khi hoàn toàn hòa nhập.
Tất nhiên, cũng có nhiều trường hợp ngoại lệ, chẳng hạn như sự thức tỉnh của mùi vị lạ trong huyết thống, và sự hồi sinh của mùi vị lạ của thế hệ tổ tiên thứ mười tám
Thuyết mùi vị tin tức tố là một công trình nghiên cứu rất sâu sắc ②
Đồng Tự Hiệp là một trường hợp ngoại lệ.


Ba Alpha của cậu ta là long não (còn gọi là dã hương, danh pháp: Cinnamomum camphora(L.) presl), còn ba Omega là tỏi nghiền.

Huyết thống tin tức tố di truyền gen không có thức tỉnh trước kia, hương vị có thể so với bom sinh hóa.
Cường hãn như Bạch Nhược Phong, chuyển trường đến Bắc Kinh mới vừa gặp đàn em Đồng Tự Hiệp đều thiếu chút nữa không nhịn xuống mà đạp người trực tiếp bay.
May mắn thay, sau này khẩu vị của Đồng Tự Hiệp bắt đầu thay đổi, gen trong máu anh ta lần lượt được đánh thức.

Hôm nay mười ba mùi thơm, ngày mai muối tiêu, làm cho bạn học đói bụng cả ngày, chỉ số tập trung trong lớp giảm mạnh, và cuối cùng cô giáo buộc phải yêu cầu tất cả trẻ em trong lớp xịt thuốc khử mùi để tránh bị cám dỗ đặt bữa ăn tối mỗi ngày.
Trước khi Bạch Nhược Phong chuyển trường trở về tìm Phiến Phiến, Đồng Tự Hiệp vẫn có mùi vị như thì là (danh pháp: Cuminum cyminum L.), nhưng bây giờ...
"Mẹ nó, bây giờ thì là hương vị thì là với tương ớt ngọt ngào hoà cùng nhau rồi!"
Bạch Nhược Phong: "......" Vậy thật đúng là mẹ nó là một quả bom sinh hóa a.
Đồng Tự Hiệp gào thét còn rất thông minh, trò chuyện riêng hỏi Bạch Nhược Phong về người em trai này rốt cuộc là ai.
Bạch Nhược Phong lén lút nâng điện thoại lên, trả lời rằng đó chính là tiểu O mà ngày nào cậu cũng nói đến.
Đồng Tự Hiệp trầm mặc vài phút, lúc đánh tiểu binh lại nhắn tin cho anh Phong: Đó không phải là vợ anh sao?
Bạch Nhược Phong chơi thích khách thiếu chút nữa một tay trượt vào trong tháp.
Đồng Tự Hiệp còn đang bức bách: Anh Phong như vậy không được, lịch sử dạy chúng ta loại hành vi tự nhận anh trai này sẽ không có kết quả tốt.
Đồng Tự Hiệp: Bao nhiêu cặp thanh mai trúc mã đều bại trong dòng thác của thời gian.
Bao nhiêu cặp tri kỉ đều thua trò đùa của số phận.
Bạch Nhược Phong:......
Bạch Nhược Phong: Buộc tôi phải bán cậu một lần nữa.
Đồng Tự Hiệp: Được rồi anh Phong, em chính là muốn nói trúc mã không thắng được trời giáng, ngài...
Đồng Tự Hiệp còn chưa đánh xong đã gào thét trong giọng nói: "Đậu đậu, thích khách đối diện đến "hành" em rồi, anh Phong..."

Anh Phong còn ở đối diện trong bụi cỏ chậm rì rì mà trộm bùa xanh, ném xuống một câu: "Ai cho máu là đồ ngốc." Công lao và danh vọng ẩn chứa.
"......" Đồng Tự Hiệp vừa mới chuẩn bị giải phóng đôi tay chết về lại nhà chính, đối phương thích khách bỗng nhiên bị một cái kỹ năng đông cứng, "Ồ?".

Thừa dịp tạm dừng ngắn ngủi này, xạ thủ do Đồng Tự Hiệp khống chế nhanh chóng lăn trở lại dưới tháp ăn một bao máu, mà pháp sư bỏ lại kỹ năng khống chế đã chuồn lại.
"Có thể a." Đồng Tự Hiệp cười hì hì nói thầm, "Anh Phong, em trai anh lợi hại ghê."
"Còn phải nói nữa sao, Phiến Phiến nhà anh là lợi hại nhất." Bạch Nhược Phong rất thích người khác khen Kinh Hưng Thế, kích động đến mức ôm tiểu Omega hôn một cái.
Sau khi hôn xong, thì đụng phải tuyến thể của Phiến Phiến.
Cảm giác của cái hôn này quá quá rõ ràng, Kinh Hưng Thế có đã quen đi chăng nữa, cũng thất thủ làm rơi điện thoại di động xuống mặt đất, hừ nhẹ nằm liệt trong lồng ngực Bạch Nhược Phong, ánh mắt mê ly, vặn vẹo.
Bạch Nhược Phong trong lòng căng thẳng, ôm lấy Phiến Phiến run rẩy dỗ dành: "Anh không phải cố ý."
"Anh ơi......" Phiến Phiến xoay người nằm vào trong lồng ngực của Bạch Nhược Phong chớp đôi mắt.
Kỳ thật cậu không có mẫn cảm đến nỗi vừa bị chạm vào tuyến thể thân thể ngay lập tức nhũn ra, nhưng vì Bạch Nhược Phong đã ngang nhiên mà hôn cậu, cho nên cậu nhất định không thể bỏ qua cơ hội này.
Kinh Hưng Thế nhẹ nhàng mà dựa vào Bạch Nhược Phong, đỏ mặt kéo cổ áo: "Anh......"
"Ngoan a." Bạch Nhược Phong mồ hôi đầy đầu mà ôm tiểu Omega, ảo não tới mức hận không thể bứt tóc, "Là anh không tốt, là anh sai rồi."
"Anh ơi, em nóng quá." Kinh Hưng Thế trong ánh mắt chan chứa nước mắt, ngón tay câu lấy vạt áo Alpha, "Thật là khó chịu."
Bạch Nhược Phong bị Phiến Phiếu chọc ghẹo đến tê dại da đầu, lắp bắp hỏi: "Khó......!Khó chịu chỗ nào?"
Kinh Hưng Thế không trả lời, mà là gục đầu xuống cầm bàn tay đang đổ mồ hôi của Bạch Nhược Phong, ngượng ngùng mà đặt lên eo mình.
Tác giả có chuyện muốn tâm sự:
① Mojito: Một loại rượu Cocktail, nguyên liệu gồm có thanh mai cùng bạc hà, "Mojo" viết tắt của từ "Mojar" trong tiếng Tây Ban Nha, có ẩn ý là "Ướt át" (che giấu ẩn ý sâu sắc phía sau nó).

② Mùi hương của tin tức tố học cùng tin tức tố di truyền học, cũng là hai giả thuyết của thế giới ABO (vẫn như cũ là hươu nói vượn, ai nghiêm túc người đó thua)..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi