TÔI BIẾT MÙI HƯƠNG CỦA EM


"..."
"...!Phiến Phiến.".

"Đừng tự tìm đường chết." Kinh Hưng Thế ưu sầu xoa đầu Bạch Nhược Phong, "Ăn cơm nhanh đi."
Bạch Nhược Phong vội vã ăn cơm, tiện đà nhớ tới: "Kỳ thật khi còn bé anh đã hỏi câu này."
Kinh Hưng Thế: "..."
"Cũng bị đánh một trận." Tiểu A sau khi nhớ ra thì hoảng sợ, "Hình như đó là lần đầu ba Omega giận anh."
Nói đến những việc mà tiểu Bạch Nhược Phong đã trải qua tuyệt đối không chỉ thế này, thế nhưng có thể làm cho anh khắc sâu ấn tượng đến lên cấp ba còn nhớ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Khi đó Bạch Nhược Phong chuẩn bị tốt nghiệp tiểu học, làm bài tập xong liền ngồi chổng mông lên xem TV.
Trên TV bày ra đủ thứ trò lố nhố nhăng nhít, cái nào cũng thiển cận và tầm thường: A này ngoại tình, O này đau lòng.

Những đứa trẻ mới lớn như anh sao có thể nhìn ra cái gì là trọng điểm chứ chỉ cảm thấy rằng việc một cặp vợ chồng ly hôn và giành lấy một đứa trẻ là điều rất phi lý.
Không giống các ba của anh, tình cảm vẫn nồng nàn như xưa.
Bạch Nhược Phong vui cười hớn hở nghĩ, tuy rằng ba Omega thường xuyên cùng ba Alpha đấu võ mồm, thế nhưng ba Alpha không tức giận, mặc kệ O nói gì, chỉ đưa tay xoa gáy, sau đó ôm người trong lồng ngực hôn nhẹ là lại tốt đẹp như cũ thôi.
Đây cũng có thể coi là một minh chứng "sai lầm", chưa nói đến việc đã tạo cho Bạch Nhược Phong biết bao nhiêu tự tin vào tương lai mà lúc này tạm thời không nhắc tới, lại nói tiếp Bạch Nhược Phong xem tivi xong tản bộ đến nhà bếp tìm đồ ăn, bỗng nhiên nhìn thấy ba Omega đang cùng ba Alpha trừng mắt.
Trừng xong liền nhào tới cắn rồi gặm.
Ba Alpha vẻ mặt nghiêm túc, hiếm thấy không có bóp gáy ba Omega, ngược lại là trực tiếp cõng người trở về phòng.
Trong bộ phim truyền hình, người ta nói rằng sự đổ vỡ của mọi mối quan hệ bắt đầu bằng những thay đổi về chi tiết nhỏ.
Nguy rồi.
Thế giới của tiểu Alpha trời long đất lở.
Các ba ba sắp ly hôn nha nha nha.
Bạch Nhược Phong không dám rơi lệ, ban đêm ôm chăn bông tuyệt vọng nghĩ, tương lai mình sẽ ở cùng ai?
Ai cũng không nỡ.
Vậy thì, vậy thì ở cùng...!Cùng Phiến Phiến cũng được.
Phiến Phiến vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ hắn.
Ngày thứ hai lúc Bạch Dịch đến gọi con trai rời giường, bạn nhỏ ngủ mơ mơ màng màng há mồm liền hỏi: "Ba, bao giờ các ba sẽ ly hôn?"
Bạch Dịch tức giận đến mức vén cổ áo ngủ của con trai lên trực tiếp đặt lên thớt làm món "Măng xào thịt".
Bạch Nhược Phong bị đánh liền tỉnh, khóc sướt mướt ôm eo ba Omega: "Hai người...!Hai người không ly hôn có được không?"
"Ly...Ly cái đầu ngươi thằng nhóc quỷ!" Bạch Dịch tức giận muốn hôn mê, lớn tiếng gọi học trưởng có tiếng giỏi giang trong gia đình xuống, "Anh Mâu, con trai anh kêu chúng ta ly hôn!"
Sau đó Bạch Nhược Phong lại bị đánh thêm một trận.
Nhưng lần đánh này khiến bạn nhỏ tỉnh táo.
Khà khà, ba ba - hai người bọn họ vẫn là chung một chiến tuyến, tình cảm vẫn tốt chán!
Sau một thời gian, bạn nhỏ lớn lên một chút, đọc một số sách, xem một số bộ phim, cuối cùng hiểu được ý nghĩa của việc ba Alpha trực tiếp bế ba Omega.
Ai nha, thật mắc cỡ.
Bạch Nhược Phong xấu hổ cũng đã quên chuyện ly hôn kia, thời gian qua đi nhiều năm, rốt cuộc tại thời điểm cuối tuổi mười bảy lại nhớ tới.
Bạch Nhược Phong nói: "Ngẫm lại như vậy, khả năng hai người bọn họ ném anh ra đường còn cao hơn ly hôn."
Kinh Hưng Thế yêu thương vỗ vỗ đầu anh: "Cho nên anh vẫn nên ăn cơm đi."
"Đúng rồi, lúc đó anh thật sự nghĩ tới nếu hai người họ không ở cùng nhau thì anh ở với ai."
"Với ai?"
"Với em chứ ai a." Bạch Nhược Phong nói như đây là chuyện hiển nhiên, trong miệng còn cực kỳ không có hình tượng mà ngậm xương sườn, khóe môi thậm chí còn lấm tấm dầu.
Nhưng Kinh Hưng Thế chính là cảm thấy Bạch Nhược Phong đẹp trai muốn chớt.

(=)))) ngốk ngếck nhưng người ta có ngừi iu)
"Nghĩ gì thế?" Bạch Nhược Phong thấy Phiến Phiến ngẩn người, giơ tay nặn nặn chóp mũi của cậu, "Ăn xong, tới xem ký túc xá với anh."
"Anh được xếp ký túc xá rồi hả?" Kinh Hưng Thế bình tĩnh lại.
Cậu mới vừa nộp đơn lên, vẫn chưa nhận được phản hồi.
"Ừm, được xếp rồi." Bạch Nhược Phong đắc ý nhíu mày, "Mỗi ngày anh đều hối thúc giáo viên chủ nhiệm, chắc là bị anh phiền đến không chịu được? Chỉ trong phút chốc đã được phê duyệt rồi."

Sau đó từ trong túi tiền lấy ra một tấm thẻ phòng: "Của em."
"Của anh đâu?"
"Anh đánh thêm một cái nữa rồi." Bạch Nhược Phong liền từ trong túi tiền lấy ra một tấm thẻ giống y như đúc "Bao giờ em được xếp ký túc xá, anh cũng sẽ đi đánh thêm một cái, hai ta muốn ở phòng nào thì ở phòng đó."
Làm như là nhà mình vậy.
Nhưng mà Kinh Hưng Thế lại yêu thích sự nhiệt tình này của Bạch Nhược Phong.

Cậu cười híp mắt cất thẻ phòng vào: "Chú Mâu với chú Bạch chắc chắn không biết anh lại muốn trọ ở trường."
"Nếu hai người biết chắc là cũng sẽ không phản đối đâu?" Bạch Nhược Phong không quá chắc chắn mà vò đầu, "Ở ký túc xá thôi mà...!Anh cũng đâu phải muốn nổ tung trường."
Kinh Hưng Thế đá tiểu A một phát: "Đừng ở đó mà nói bừa."
Bạch Nhược Phong lập tức đàng hoàng ăn cơm.
Tòa ký túc xá của trường thực nghiệm nằm ở góc phía Nam của sân trường, giữa lớp học và ký túc xá cách nhau một cái căn tin, sân tập, cùng với một đường thẳng rộng thênh thang tới cổng trường.
Bạch Nhược Phong mang theo Kinh Hưng Thế lảo đảo tản bộ đến dưới tòa ký túc xá, gọi một cách hoa mỹ là tiêu cơm, thực tế là muốn cùng Phiến Phiến ở chung nhiều hơn vài phút, lúc đi trên đường còn muốn nắm tay vì sợ bị người khác nhìn thấy sững sờ không dám.
Yêu sớm bị bắt không phải là việc nhỏ, Phiến Phiến sẽ bị ghi lỗi.
Kinh Hưng Thế biết về mối quan tâm lo lắng của tiểu A và cũng không có ý định ở trong trường học công khai tình yêu, học sinh lớp 11 mà đi khắp nơi khoe khoang chính mình yêu sớm, đây không phải là tự tìm đường chết đó sao?
Huống chi hai người bọn họ ai cũng không biểu lộ, tầng giấy mỏng giữa họ không biết lúc nào mới có thể chọc thủng.
Kinh Hưng Thế nghĩ đi nghĩ lại, lại muốn hôn nhẹ lần nữa.
Cậu nhìn quanh bốn phía, trong tòa ký túc xá yên lặng, học sinh nội trú hoặc là chưa ăn cơm xong hoặc ăn xong cũng đang nghỉ ngơi.
"Vào thôi." Kinh Hưng Thế kéo tay tiểu A, quẹt thẻ phòng vào cửa, "Tầng mấy?"
"508." Bạch Nhược Phong tìm một vòng không tìm được thang máy, không nhịn được mắng một tiếng, "Đậu má!"
"Không phải chứ, năm tầng đều không thang máy?" Alpha không tin đi ra ngoài, nhìn ra ngoài cửa sổ tầng trệt "...!Phiến Phiến, tòa ký túc xá tổng cộng có năm tầng, anh ở tầng cao nhất."
"Rất tốt." Kinh Hưng Thế không quan tâm lắm, "Rèn luyện thân thể cũng tốt."
Bạch Nhược Phong phẫn nộ gật đầu, tiến lên hai bước nắm lấy cổ tay Phiến Phiến: "Đừng sợ, leo không nổi thì nói, anh sẽ cõng em."
Kinh Hưng Thế sững sờ bị chọc đến phát cười: "Chỉ năm tầng thôi mà, sao mà em leo không nổi chớ?"
Bạch Nhược Phong mím môi không nói lời nào, leo lên hai tầng lầu, muốn cõng Phiến Phiến trên lưng.
"Nhược Phong!" Kinh Hưng Thế đá vào chân anh hai lần và thở dài bất lực, "Sao anh lại cố chấp như vậy chứ?"
"Không được sao?"
"...!Được rồi." Cậu vùi mặt vào cổ tiểu A lẩm bẩm nói: "Anh sao cũng tốt hết."
Bạch Nhược Phong nghe không rõ: "Em nói gì?"
"Cố lên" Kinh Hưng Thế lườm một cái, "Còn ba tầng nữa."
Bạch Nhược Phong lúc này như lửa được đổ dầu một hơi xông lên lầu năm, đến trước cửa cũng không thả Phiến Phiến xuống, đi tới bên giường mới đặt cậu xuống.

Kinh Hưng Thế bò lên giường và quay đầu lại xem tiểu A.
"Chăn là anh mới nhận từ chỗ quản lý ký túc xá, vừa mới phơi nắng xong, em có thể trực tiếp nghỉ ngơi."
Kinh Hưng Thế xoa bóp góc chăn, kéo tới dưới mũi ngửi một cái, là mùi nắng ấm.

Cậu liền đến xem cái giường khác trong phòng.

Ký túc xá trường thực nghiệm là loại phòng 2 người, giường ở trên bàn học ở dưới, giữa bạn cùng phòng không ảnh hưởng lẫn nhau, thế nhưng trên giường Bạch Nhược Phong chỉ có khung bền chắc như thép, ngay cả miếng đệm giường đệm cũng không có.
"Lên đi." Kinh Hưng Thế quá lười biếng để điều tra nguyên nhân, dù sao cũng là tiểu A có thể chiếm được chỉ có một cái chăn giường, nhường cho cậu, chính mình lại gục xuống bàn học tạm bợ.
Kinh Hưng Thế thực sự đoán đúng, dù cho Bạch Nhược Phong có cùng quản lý ký túc xá "thấy sang bắt quàng làm họ" đến đâu thì cũng chỉ đổi được một cái chăn giường, nếu chỉ có một, vậy khẳng định là nên nhường cho Phiến Phiến.
Phiến Phiến thân thể không tốt, bị cảm lạnh thì phải làm sao?
Đáng tiếc Bạch Nhược Phong người tính không bằng trời tính, không tính tới việc Phiến Phiến sẵn lòng mời anh ngủ chung giường.
Nguy rồi.
Tiểu Phiến Phiến của mình lớn rồi.
Bạch Nhược Phong thịch thịch thịch leo lên, vén chăn bông lên và ôm lấy Kinh Hưng Thế vào lòng, thở hổn hển.
Kinh Hưng Thế hơi cụp mắt xuống, bàn tay lạnh lẽo dừng lại trên eo Bạch Nhược Phong vài giây, ngón tay gảy gấu quần áo, chui vào.


Bạch Nhược Phong hít vào một hơi khí lạnh vì rét, nằm thẳng bụng, đè chặt hai bàn tay của cậu vào lòng.
"Phiến Phiến, còn lạnh không?"
"Lạnh a." Kinh Hưng Thế đặt chân vào giữa hai chân tiểu A và lẩm bẩm, "Anh, anh không nghĩ tới làm chút gì với em sao?"
Giọng nói Phiến Phiến tràn đầy oan ức, âm thanh buồn bực hờn dỗi, Bạch Nhược Phong sợ rằng trong một giây tiếp theo em ấy sẽ khóc.
Nhưng là...!Làm cái gì?
Anh muốn ôm Phiến Phiến, muốn hôn nhẹ Phiến Phiến, nếu như có thể sờ sờ...!thì còn gì tuyệt hơn.
Đang trong thời kỳ trưởng thành tiểu A còn có thể còn dục vọng nào khác cơ chứ?
Không còn a, anh cảm thấy toàn bộ thanh xuân của mình đều là Phiến Phiến.
"Phiến..

Phiến Phiến Phiến Phiến..." Bạch Nhược Phong nhỏ giọng nói, kề sát môi ở hõm cổ Kinh Hưng Thế, "Anh có thể...!Anh có thể...!Cái kia..."
"Cái gì?"
"Chính là...!Chính là cái gì kia..." Tiểu A ngượng ngùng.
"Cái gì nha?" Kinh Hưng Thế khẩn trương đến hô hấp dồn dập, không chắc chuyện Bạch Nhược Phong muốn với chuyện mình muốn là cùng một việc.
"Chính là cái kia." Bạch Nhược Phong trán toát mồ hôi, nhớ lại cảm giác đè Phiến Phiến lên tường hôn, cả người đều khô khốc, "Cái mà chúng ta làm qua...!cái kia a."
Kinh Hưng Thế lông mi khẽ động, tâm tình đều che giấu tại đáy mắt, nhìn có vẻ bình tĩnh, trên thực tế lòng bàn tay đã ướt đẫm.

Bạch Nhược Phong căng thẳng đến mức không cảm nhận được.
Làm qua cái nào nha?
Kinh Hưng Thế quá buồn sầu.
Bọn họ...!Bọn họ ngoại trừ hôn ra cũng không làm cái gì a?
Thực sự vội chết O rồi.
Nhưng Kinh Hưng Thế có vội đi chăng nữa cũng vô ích, Bạch Nhược Phong lén lén lút lút cúi người nhiều lần, đôi môi còn không có đụng tới cậu liền rút lui trở về.
Phiến Phiến, Phiến Phiến hẳn là thích mình đi?
Tuy rằng lời tỏ tình lúc trước không nói ra nhưng nhìn ra cũng có ý này, Phiến Phiến hẳn không phải là thờ ơ không động lòng chứ?
Kia...!Phiến Phiến thích mình, em ấy có thích nụ hôn của mình không?
Đầu Bạch Nhược Phong đau đầu dữ dội, cảm thấy mình đang đạo đức giả, chuyện gì to tát, chẳng phải chỉ là một nụ hôn thôi sao? Cũng không phải chưa từng hôn qua! Sao lại phải xoắn xuýt như vậy?
Nhưng trong thực tế, Bạch Nhược Phong chỉ cần nhìn thấy Phiến Phiến, nội tâm lập tức giống như vắt bánh quai chèo, ưu sầu a, cắt không đứt càng sửa càng loạn.
Cuối cùng vẫn là không khống chế được, đến gần ôn nhu hôn nhẹ một cái.
Kinh Hưng Thế còn chưa kịp phản ứng, cảm xúc ấm áp liền lập tức biến mất, tiểu O nhất thời tức giận đến xoay người cưỡi lên bên hông Bạch Nhược Phong, cúi người giận hờn hôn một cái.
Lần này Bạch Nhược Phong cũng có chút cảm thấy chưa đã nghiền, đè lại gáy Phiến Phiến ôm người vào ngực, thử thăm dò hôn lên khóe miệng của cậu, sau đó chậm rãi chuyển đến đôi môi.

Phiến Phiến nhân cơ hội vươn đầu lưỡi, ngã vào vòng tay ấm ấp của Bạch Nhược Phong, rồi lén lút vén chăn qua đỉnh đầu, bọc cả hai lại.
Dưới tấm chăn căng phồng là sóng lớn mãnh liệt, ngọn đồi hình vòm một chốc lăn tới bên trái, một chốc lại chuyển qua bên phải, chờ tới khi Bạch Nhược Phong ló đầu ra khỏi tấm chăn bông, Phiến Phiến đã mềm nhũn nằm trên ngực tiểu A.
Trên môi ẩm mềm còn có dấu răng nhợt nhạt, hai gò má đỏ chót.
Trên thực tế hai người bọn họ hôn không bao lâu, phần lớn thời gian ở dưới chăn đều để ôm tới ôm lui: Kinh Hưng Thế muốn nằm trong lồng ngực Bạch Nhược Phong, Bạch Nhược Phong lại muốn để tiểu O cưỡi trên eo mình.
Đôi khi...!Bọn họ cũng không phải lúc nào cũng ăn ý trong cùng một việc.
Rất nhanh sau đó đầu Kinh Hưng Thế cũng từ dưới chăn nhô ra, oan oan ức ức mà phồng má.

Bạch Nhược Phong khốn nạn liền nhịn không được lấy đầu ngón tay đâm đâm.

Phiến Phiến trừng tiểu A liếc mắt một cái, đợi đầu ngón tay lại đưa tới thêm lần nữa, cậu há mồm cắn một cái.
Đầu ngón tay Bạch Nhược Phong hơi tê dại, cả người đều choáng váng.
"Anh vừa đá em." Tiểu O nhả ra, cúi người liếm hầu kết của Bạch Nhược Phong, tiếng nói sàn sạt mềm mại, "Để làm gì nha..."
"Anh không phải cố ý." Bạch Nhược Phong ôm người, lúc này không dám thử để cho cậu cưỡi trên eo mình, mà tùy em ấy ưỡn người, "Đạp trúng chỗ nào rồi?"

Tay Kinh Hưng Thế từ trong chăn mò đến, nắm lấy tay tiểu A, lại kéo tới dưới chăn.
"Ưm ưm ưm..." Tiểu O híp mắt, hàng loạt tiếng rên rỉ khiến Bạch Nhược Phong đỏ mặt.
Alpha khó nhọc ngồi dậy: "Phiến Phiến, không nên như vậy."
"Hả?"
"Em sẽ phát tình sớm mất." Mặt Bạch Nhược Phong càng đỏ hơn, miễn cưỡng rụt tay lại, "Anh không nỡ."
"Phát tình sớm rất thống khổ, ba Omega của anh trước đây thân thể không tốt cũng là bởi vì phát tình sớm lại sớm không kịp đánh dấu, ba Alpha vẫn tự trách bản thân rất nhiều năm."
"Hai người bọn họ khi nhắc đến việc đánh dấu sẽ cãi nhau tới cãi nhau lui."
Bạch Nhược Phong đề cập đến vấn đề của các bậc cha chú như thuộc trong lòng bàn tay: "Em xem a, phát tình sớm đáng sợ không?"
Kinh Hưng Thế đương nhiên biết Bạch Nhược Phong thực sự nói thật, chỉ là có lúc cậu không khống chế được chính mình.
Bởi vì đây là Bạch Nhược Phong a.
"Anh ơi." Tiểu O cũng ngồi dậy, tựa vào trong ngực Bạch Nhược Phong nhìn màu đỏ đôi sừng nhọn của quốc kỳ nhô lên từ cửa sổ, "Chúng ta sẽ luôn...!luôn như thế này sao?"
Cậu xấu hổ khi nói ở bên nhau, bởi vì họ cũng không tính là ở bên nhau, cho đến nay vẫn chưa hôn nhau đúng cách dưới tình huống tỏ tình rõ ràng.
Bạch Nhược Phong so với Kinh Hưng Thế lạc quan hơn nhiều: "Được mà."
Tại sao không chứ?
Đây là Phiến Phiến của anh mà.
Bọn họ trầm mặc mấy phút, sau đó mới tự thấy xấu hổ, ai cũng không tiện mở miệng trước.
Nhưng tâm trạng tốt đẹp của Kinh Hưng Thế đã tan thành mây khói khi nghĩ đến Bạch Nhược Phong còn chưa tỏ tình.
"Bạch Nhược Phong, có phải anh không muốn hẹn hò không?"
Bạch Nhược Phong bị hỏi choáng váng: "A?"
Kinh Hưng Thế lập lại một lần, tiếng nói có chút run rẩy: "Anh có phải là không muốn hẹn hò với em đúng không?"
Đây cũng quá oan uổng.
Bạch Nhược Phong lúc nào cũng nghĩ tới chuyện hẹn hò, anh cả ngày nhìn Phiến Phiến trong đôi mắt đều chứa tràn đầy tình yêu, bản thân đều sắp thành tình thánh.
"Không phải, anh sao có khả năng không muốn chứ?" Tiểu A vội vội vàng vàng phủ định.
Kinh Hưng Thế yên lặng nhìn chằm chằm Bạch Nhược Phong nhìn một lát, xác nhận alpha không phải đang qua loa lấy lệ cho xong chuyện, thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy còn em?" Bạch Nhược Phong trả lời, phục hồi tinh thần lại, "Phiến Phiến, em muốn hẹn hò sao?"
Phiến Phiến phớt lờ, đảo mí mắt.
Bạch Nhược Phong có chút nôn nóng, dính vào lưng Kinh Hưng Thế lầm bầm.

Cũng chỉ Kinh Hưng Thế có thể chịu được, ôm chăn ngáp.
Bạch Nhược Phong không nhận được lời hồi đáp, mệt mỏi, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, lên mạng nghiên cứu, tìm kiếm một đống thứ.
Cái gì mà "Nếu cắn tuyến thể mới có thể cho Omega khoái cảm mãnh liệt nhất ", "Không đề cập tới điều kiện tiên quyết là phát tình sớm, có thể làm tới bước nào"...
"Khụ khụ."
Bạch Nhược Phong đang xem tới mê mẩn đột nhiên thức tỉnh, mạnh mẽ đem di động nhét vào chăn.
"Khỏi cần lướt Chrome, không đáng tin cậy." Kinh Hưng Thế mím môi cười, "Rảnh rỗi tìm trên Chrome, còn không bằng đọc nhiều sách sinh lý đi."
Bạch Nhược Phong sắc mặt hồng hồng gật đầu, nhìn Phiến Phiến xong lại ngẩn người, không nhịn được dính qua ôm eo cậu: "Cái kia..."
"Hả?"
"Hai ta bây giờ có tính hay không là..."
Tiếng chuông chói tai đánh gãy lời Bạch Nhược Phong, khiến cho tiểu A mạnh mẽ nuốt hai chữ "Người yêu" vào trong.
"Mấy giờ rồi?" Kinh Hưng Thế vội vội vàng vàng từ đứng lên trên giường, "Nguy rồi, có phải bị muộn rồi không?"
Bạch Nhược Phong đỡ cậu bò xuống dưới giường: "Phiến Phiến, sau này chúng ta thi đến chung một thành phố đi."
"Bắc Kinh?"
"Ừm."
"Anh biết em muốn học gì hả?"
"Biết."
Kinh Hưng Thế ngạc nhiên nhìn Bạch Nhược Phong: "Anh thật sự biết hả?"
"Anh biết mà." Bạch Nhược Phong từ trên giường nhảy xuống, nâng eo Phiến Phiến, ôm tiểu O còn đang nằm nhoài trên cầu thang đặt xuống dưới đất, "Lúc nhỏ em đã nói với anh rồi, muốn học kiến trúc."
"Anh còn nhớ?"
"Ừm."
Kinh Hưng Thế đôi mắt cong cong, dùng cánh tay ôm lấy cổ Bạch Nhược Phong đến gần: "Em cũng nhớ lúc nhỏ anh đã nói muốn làm cảnh sát."
"Hiện tại cũng vẫn rất muốn làm a..." Bạch Nhược Phong khe khẽ thở dài, nhớ tới tin tức mà ba ba nhờ chú Phạm thúc thúc truyền đạt, "Năm nay lịch kiểm tra thân thể sớm hơn dự kiến, thời gian để anh chuẩn bị càng ngày càng ít."
"Chắc chắn anh có thể đậu mà."
"Không đậu chắc bị ba anh đánh chết quá?" Bạch Nhược Phong âu sầu trong lòng.
Hai ba tốt nghiệp trường cảnh sát đều đang ở Bắc Kinh chờ hắn kìa.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu thật sự thi đậu, huấn luyện viên rất có thể là ba Omega của hắn.
"..." Bạch Nhược Phong bỗng nhiên rơi vào trầm tư.

"Làm sao thế?" Kinh Hưng Thế lôi kéo tiểu A chạy về hướng lớp học.
Bạch Nhược Phong giật giật run: "Phiến Phiến a, em nghĩ lỡ mà ba anh thành huấn luyện viên của anh, sao mà anh đậu được?"
Cậu xì một tiếng nở nụ cười: "Anh sợ chú Bạch hả?"
"Cũng không phải sợ." Bạch Nhược Phong nghĩ, anh chỉ là không muốn làm cho ba thất vọng.
Mặc dù nhìn qua có vẻ Bạch Dịch đối với hắn yêu cầu không cao, thế nhưng trên thực tế lại mang nhiều kỳ vọng.

Rốt cuộc, người cha nào mà không hy vọng con trai mình xuất sắc?
Bạch Nhược Phong rất yêu ba Omega, không muốn để cho ba mình khổ sở.
Trên đường nhỏ đi đến lớp học, Bạch Nhược Phong thỉnh thoảng kể cho Phiến Phiến lý tưởng và mục tiêu của chính mình, trường cảnh sát thủ đô tiểu A đi từ nhỏ đến lớn, có nhiều chỗ còn quen biết hơn so với các ba.
Kinh Hưng Thế hết sức chuyên chú mà nghe, cậu yêu thích bộ dáng lúc Bạch Nhược Phong nói về tương lai, bởi vì anh ấy sẽ tự tin đến mức tỏa sáng..
Chắc là chính bản thân anh ấy cũng không biết đi?
Lúc nói đến trường cảnh sát thủ đô, anh ấy thật sự rất đẹp trai.
Kinh Hưng Thế thật sự là thích đến chết mất, trước khi trở lại lớp học, thừa dịp bốn bề vắng lặng, duỗi tay ra ôm Bạch Nhược Phong một chút: "Anh ơi, cố lên."
"Em cũng vậy." Bạch Nhược Phong tâm lý ấm áp, tiện tay xoa đầu cậu, "Tan học nhớ chờ anh."
Kinh Hưng Thế gật đầu, nhảy nhót đi lên lầu.
Bạch Nhược Phong nhìn theo Phiến Phiến chạy vào lớp, hai tay cắm ở trong túi quần, tiêu sái mà lắc lư đến phòng học lớp 12.

Từ Phàm ngồi ở hàng thứ ba, đang nằm nhoài trên bàn học ngủ, anh Phong chạy tới lấy tay gõ gõ bàn học, tiểu A trong nháy mắt nhảy lên: "Thưa thầy em sai rồi!"
"Sai cái gì mà sai?" Bạch Nhược Phong nín cười, "Còn chưa vào lớp nữa."
"Anh Phong a..." Từ Phàm ngã ngồi tại chỗ bắt đầu ngáp, đưa tay lên vò mái tóc rối như tơ vò, giống như máy tính một lần nữa khởi động chậm rãi khôi phục lại bộ nhớ, đồng thời thành công quay trở về thời gian ăn trưa.
"Anh Phong, em phát hiện, anh bị vợ quản nghiêm."
Bạch Nhược Phong đem hai chân ngẩng đầu ở trên bàn huýt sáo, có thể tự hào phản bác: " " Tao như vậy không thể kêu là vợ quản nghiêm."
Từ Phàm: "..."?
"Tao là do Phiến Phiến quản nghiêm." Bạch Nhược Phong thổn thức không thôi, "Phiến Phiến nhà tao a, quản tao chặt cực kỳ."
Từ Phàm: "..." Mẹ nó thiểu năng trí tuệ.
Từ Phàm không thèm để ý tên tiểu A đang tản ra chua mùi thối của tình yêu tuổi học trò, từ trong ngăn kéo móc ra một bản nhạc vỗ vào mặt Bạch Nhược Phong: " Đừng có mà kích thích người khác anh Phong, mau xem phổ nhạc này đi, lát nữa ủy viên học tập tới kiểm tra."
"Kiểm tra cái gì?"
"Kiểm tra chúng ta có thể hát được hay không"
"A?" Bạch Nhược Phong lắc lắc bản nhạc, "Không phải..

Xem phổ nhạc thôi mà sao anh không thể chứ?"
"( Khải Hoàn Ca)*, anh Phong, anh không thể không biết mà đúng không?"
*Odd To Joy ( Symphony No.

9 của Beethoven)
Bạch Nhược Phong trầm mặc.
Không phải không biết, mà là anh Phong không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ hát.
Bởi vì ngũ âm của hắn không đầy đủ.
Trời sinh, hết cách rồi, hai ba nhà hắn ai hát cũng không lạc nhịp, đến đời hắn lại không được, khi còn bé ngay cả quốc ca đều có thể hát sai nhịp, lúc đầu Mâu Tử Kỳ cho là con trai đang hồ đồ, còn đánh tượng trưng trưng hai lần, sau đó mới ý thức tới Bạch Nhược Phong là thật sự không hát được.
Lạc nhịp, lạc đến mức cha cũng không nhận ra loại kia lạc nhịp.
Thật là mất mặt a...!Bạch Nhược Phong trở lại chỗ ngồi của mình, cầm lấy phổ nhạc ngẩn người.
Hình như chỉ có Phiến Phiến không chê hắn hát khó nghe.
Bạch Nhược Phong đưa tay sờ sờ đôi môi của mình đã hôn qua Kinh Hưng Thế, trên mặt hiện ra nụ cười mỉm ngây ngốc tới đỉnh điểm.
Phiến Phiến thật ngọt.
Bạch Nhược Phong lại nghĩ tới đến trong cảnh cầu hôn trong tivi, Alpha đẹp trai ôm đàn ghita ở dưới lầu vừa hát vừa tỏ tình với Omega.
Việc này có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không phát sinh trên người hắn và Phiến Phiến.
Bạch Nhược Phong lực chú ý liền tập trung trên phổ nhạc, lặng lẽ thì thầm mà hát hai câu, bản thân cảm giác cũng không tệ lắm, ít nhất có thể nghe được đang hát cái gì, sao mà hiểu được học ủy vừa vặn từ cửa sau đi tới, lỗ tai dựng đứng, lập tức canh chừng anh Phong thành đối tượng trọng điểm cần được trợ giúp, còn nhắc nhở lão sư lúc xếp hàng ngàn vạn phải đem micro cách tiểu A xa một chút.
Bạch Nhược Phong sắc mặt xám xịt, tan lớp ngồi xổm dưới lầu học theo ủy viên học tập hát phổ nhạc, hát đến một nửa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Kinh Hưng Thế đang đi xuống dưới lầu.
Alpha bấm ngón tay tính toán, ồ, được lắm, tiết thể dục, nhất thời lòng bàn chân như được bôi dầu, xách theo cổ áo của Từ Phàm vừa đi ngang qua, nhảy hai ba lần đến sân thể dục.
Từ Phàm một mặt mờ mịt: "Anh Phong, em muốn đi tiểu."
"Nhịn tí đi." Bạch Nhược Phong xoay người khom lưng lén lút chạy trong vườn hoa bên cạnh sân thể dục, đáng thương Từ Phàm đầu óc mơ hồ chạy theo sau, cuối cùng hai người núp phía sau thùng rác.
Trước mặt Bạch Nhược Phong là có thùng rác tái chế, còn trước mặt Từ Phàm là thùng rác không thể tái chế.
Từ Phàm ngồi xổm đỏ mặt: "Anh Phong, chúng ta sao có thể làm chuyện mất mặt như vậy được chứ."
Hai mắt anh Phong từ lâu dính vào trên người Phiến Phiến đang đứng trong đội ngũ khởi động, hơi đâu mà lo mất mặt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi