TÔI CHÈO COUPLE “ĐỐI THỦ X TÔI”

Có qua có lại, cũng sắp hết giờ nên tôi kéo anh ta qua cho nhóm Mỹ Ngôn chụp mấy tấm rồi dừng.

Tôi nhìn staff đang hối thúc fans rời đi, đến dặn dò bọn họ đi về cẩn thận. Bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một cô gái lạ mặt đứng cách tôi không xa, cứ nhìn tôi muốn nói lại thôi.

Thế là tôi vẫy tay cười với cô ấy một cái, bảo đi về nhớ chú ý an toàn. Đột nhiên cô gái đó như đã hạ được quyết tâm chạy ù tới. Lấy banner vải và bút trong balo ra đưa cho tôi, nói muốn xin ký tặng một người.

“Sao lúc nãy em không đưa ra cùng mọi người?” Tôi tháo nắp bút, “Tặng ai?”

Cô bé nhỏ giọng nói: “To… @Liam Will Liam Will.”

Tên này sao nghe có chút quen tai, tôi cúi đầu xuống nhìn mới biết vì sao lúc nãy cô ấy không đưa cho tôi ký luôn.

Trên banner màu xanh đó có hai hình vẽ chibi, một là chibi Cố Y Lương đang ôm một chibi khác là tôi, cả hai còn nằm trong bong bóng trái tim.

Con mẹ nó đây chăng phải là banner của Nương Tử sao?!

Hơn nữa Liam Will Liam Will, không phải là một trong những đại thần fan CP hôm qua tôi vừa follow sao?!

Còn là một đại thần cung cấp cẩu lương cực cao! Fanfic hơn một nửa là do cô ấy viết!

Đại thần là em đó sao?!

Tôi đè nén sự nhốn nháo trong lòng, vội điều chỉnh tâm trạng lại, khôi phục trạng thái gặp biến không hoảng – Vệ Ngôn Tử.

Tôi cảm thấy chắc lúc nào đó tôi phải kiểm tra lại fans của mình rồi.

Thì ra lúc mấy người làm fan tôi đều đang lén lúc tưởng tượng tôi bị đối thủ đè hả?

Làm thế nào mà một đám thoạt nhìn trang nghiêm chính trực, mà sau lưng toàn xem fanfic với não bổ thế chứ?

Mấy đứa làm papa khó xử quá đi.

Địa vị fans CP vốn đã có chút xấu hổ rồi, quấy rối chính chủ cũng là hành vi rất không lễ phép, có thể là do tôi hóa đá lâu quá nên Liam Will Liam Will bất an khoát tay nói: “Không sao không sao, đừng miễn cưỡng!”

Không biết có nên ký hay không, trong lúc tôi đang khó xử thì thấy Cố Y Lương đi tới, hỏi tôi: “Sao còn chưa đi?”

Tôi trong lúc vô thức nhìn anh ta xin giúp đỡ.

Tôi còn nhạy bén nghe được Liam Will Liam Will đứng bên cạnh ‘A’ một tiếng rất nhỏ.

Thôi, vậy là biết rồi, tối nay tôi lại xuất hiện trong một bộ H văn mấy ngàn từ cho xem.

Tôi vò đã mẻ lại sứt đem banner đó đưa cho Cố Y Lương xem, hỏi ý kiến của anh ta: “Tôi ký cái này được không?”

Liam Will Liam Will nhỏ giọng ríu rít như gà gáy sáng báo bình minh, tôi cũng không thèm để ý. Dù sao không phải ai cũng có thể tận mắt nhìn thấy chính chủ phát đường, tôi có thể hiểu.

“Ký chứ.” Cố Y Lương buồn cười vỗ đầu tôi, “Là muốn tôi ký chung sao?”

Xem đi, đây mới thật sự là cao thủ.

Tôi nghe thấy cổ họng Liam Will Liam Will phát ra tiếng hét cực nhỏ, sợ cô ấy ngất xỉu nên tôi vội vàng nhét bút vào tay Cố Y Lương: “Đây. “

*Fanacc: Tự tay đưa bút cho cao thủ ký tên.

Cố Y Lương không chút suy nghĩ ký tên ngay bên cạnh hình của tôi.

*Fanacc: Cao thủ quăng cẩu lương.

*Fanacc: Được chính chủ trực tiếp phát đường.

Một rổ đường ụp vào trong miệng tôi và Liam Will Liam Will.

Mặt tôi rõ ràng so mặt cô ấy còn nóng hơn, còn phải kiên trì ký tên mình ngay bên cạnh hình chibi của Cố Y Lương, khiến cho tay cô ấy đã run nay càng run hơn.

Tôi đang suy nghĩ dòng ‘To’ kia ai sẽ ghi thì Liam Will Liam Will run rẩy cầm tấm banner vải từ tay tôi về nói: “… Không cần, không cần ghi gửi tặng ai nữa, không thể để tên của em phá hư cảnh đẹp này được, em không xứng…”

Tôi: “…”

Cô ấy cẩn thận gập tấm banner vải kia lại, còn bọc bằng hai lớp.

“Mau trở về đi, trên đường về chú ý an toàn. ” Cố Y Lương nói với cô bé.

Tôi nói tiếp: “Về rồi nhớ báo tin.”

Cô bé ấy đỏ mắt dùng sức vẫy tay với chúng tôi: “Hôm nào quay lại thăm hai người!”

Cứ cảm thấy cảnh này kỳ quái thế nào ấy.

Không đợi tôi nghĩ ra, Cố Y Lương đã nghiêng đầu cười với tôi: “Chúng ta giống đôi vợ chồng tiễn con gái lên Đại học quá.”

Tôi: “…”

Đại thần, xin hãy nương tay! Tôi đã bị thồn quá nhiều đường, quá nhiều cẩu lương rồi.

Lúc tôi xách hai túi quà lên thì không biết Tiểu Trần từ đâu xông ra, chộp lấy một túi trong tay tôi: “Ngôn Ngôn để em, lỡ lát nữa bị paparazi chụp phải fan của anh lại hỏi tại sao trợ lý lại để cho thần tượng họ tự xách đồ.”

Tôi buồn cười nói: “Chỉ mấy bước thôi mà.”

Kết quả cái túi còn lại trên tay tôi cũng bị cầm đi, nhưng là bị Cố Y Lương lấy đi.

Anh ta thấy tôi đứng thừ người ra, ước chừng cái túi màu xanh kia, nói: “Màu xanh, hợp với tôi.”

Tôi: “…”

Tôi: “Anh không cảm thấy câu này của anh có gì không ổn sao?”

Anh ta: “…”

Anh ta: “Xem như tôi chưa nói gì, nhanh về thôi, không thì lát nữa đạo diễn sẽ hối.”

Đang là cảnh quay của nam nữ chính, tôi ngồi trên ghế xếp ở trường quay hết nhìn đông tới nhìn tây.

Cố Y Lương ngồi bên cạnh tôi nhỏ giọng học thuộc  thoại.

“… Huynh muốn mình quên đi, nhưng nó đã khảm vào tâm can, khắc sâu lên từng đốt xương của chính mình, khiến cho huynh…”

Có thể là lời thoại của nam phụ này quá sến súa, khiến anh ta phải dừng vài giây.

Tôi không chút suy nghĩ tiếp lời: “Khiến cho huynh luôn nhớ tới hình ảnh đó, những câu nói đó. Mỗi lúc như vậy huynh càng đau lòng hơn,  nỗi đau khắc cốt ghi tâm. Vì huynh biết, những chuyện như vậy sau này sẽ không còn nữa.”

Anh ta ngạc nhiên nhìn tôi: “… Sao cậu lại thuộc?”

Đây là lời thoại nam phụ nói với nữ chính, không có quan hệ gì với tôi nên anh ta ngạc nhiên cũng phải. Tôi thành thật đáp: “Thoại của mỗi người tôi đều thuộc hết.”

Nói xong cảm thấy có hơi lố nên tôi bổ sung: “Chỉ mấy cảnh thôi, mấy cảnh sau tôi chưa đọc.”

Anh ta càng kinh ngạc hơn: “Cậu xem qua là nhớ hết?”

Tôi gật đầu: “Xem vài lần là thuộc, nhưng mà quay xong là quên hết, nếu không thì chiếm dung lượng não lắm. “

Anh ta lật kịch bản trong tay, chọn thử một đoạn: “Ah, ngươi nói thật là quang minh chính đại, gỡ — “

Tôi: “– Gỡ tấm mặt nạ dối trá của ngươi xuống đi, không phải là lưu manh vô lại, thì cũng là cẩu tặc vô sỉ.”

Anh ta: “Nhược Nhi, muội nhìn sắc trời — “

Tôi: “– đã tối rồi, thôn trấn gần nhất cũng phải mấy dặm nữa mới đến, không bằng chúng ta ở lại đây một đêm.”

Anh ta: “A Vãn! Chân của huynh!”

Tôi: “Chỉ là vết thương nhỏ không có gì đáng ngại, muội có bị thương chỗ nào không!”

Anh ta: “Mắt của muội — “

Tôi: “– sáng như sao trời, dịu dàng như gió đêm, là phong cảnh đẹp nhất huynh từng gặp.”

Dù anh ta đọc lời thoại của ai cũng điều chỉnh được nét mặt và giọng nói, còn tôi thì vẫn vẻ mặt cá chết đọc như trả bài.

Cố Y Lương hít nhẹ một hơi, im lặng nhìn tôi một lúc rồi dời tầm mắt lên trên kịch bản: “… Buổi tối cậu rảnh không?”

Tôi sửng sốt, ló đầu nhìn kịch bản trong tay anh ta: “Đây là thoại của ai, hình như đâu có đoạn này?”

Anh ta nghẹn lời, bất đắc dĩ nhìn tôi nói: “… Không phải, tôi muốn hỏi tối nếu cậu rảnh thì cùng tôi diễn tập?”

Có chứ! Cao thủ xin cứ vui lòng chỉ giáo! Tôi vui mừng đáp: “Có có, anh ở trong phòng chờ tôi, tôi tắm xong sẽ qua.”

Đúng lúc đó Tiểu Trần đang cầm quạt điện đi về phía tôi mặt biến sắc, cảnh giác nhìn xung quanh một lượt, nhìn tôi muốn nói lại thôi, rồi lại nhìn Cố Y Lương bên cạnh tôi. Đưa quạt điện cầm tay cho tôi xong lắc người bung dù chạy đi.

Điện thoại của tôi rung lên, báo có tin nhắn wechat mới.

Nắng Ấm Màu Cam: Ngôn Ngôn à lúc nói chuyện nhớ để ý quan sát hoàn cảnh xung quanh, nhiều người lắm đó.

Tôi còn chưa hiểu gì thì trong khung chat lại nhảy ra mấy tin nhắn mới.

Nắng Ấm Màu Cam: Em bát quái một xíu, có phải anh đã tìm paparazi rồi không? Muốn dùng sắc dụ đối thủ khiến cho anh ta thân bại danh liệt hả?

Nắng Ấm Màu Cam: Vậy…không tốt lắm đâu.

Nắng Ấm Màu Cam: Hay anh muốn dùng sắc dụ đối thủ, lừa tiền lừa tình

Nắng Ấm Màu Cam: Hay anh muốn dùng sắc dụ đối thủ, ngược thân ngược tâm

Nắng Ấm Màu Cam: Như vậy…cũng không hay lắm đâu

Nắng Ấm Màu Cam: Có cần em chuẩn bị gì không? Cần em giúp gì anh cứ mở lời nha!

Tôi cho cậu ta vào blacklist luôn.

.:.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi