TÔI CHỈ LÀ MỘT NGƯỜI QUA ĐƯỜNG MÀ THÔI


Đêm đó Tá Nguyệt mất ngủ.

Cậu giành nguyên một đêm để xây dựng tường rào tâm lý cho mình, nghĩ nhiều nghĩ lâu, nghĩ lắm vào rồi cũng tự thông suốt luôn.

Nghĩ đến trải nghiệm lần đầu khi hai người hôn nhau ở Verlassen, rồi lại đến tuốt cho nhau ở trong bệnh viện, ngoại trừ chưa đâm vào trong thì tất cả đều rất là thoải mái.

Cho nên Tá Nguyệt tin tưởng Elrey có thể làm tốt được việc này mà…
Mà khoang.

Tá Nguyệt tự nhiên cho mình một cái bạt tai dọa cho Acacia đang ăn sáng đối diện sợ quéo còng.

Elrey chỉ nói là cậu đến để chứng minh mình đã trưởng thành hay chưa, tại sao cậu lại nghĩ đến cái hướng 18+ kia vậy?!
Nhìn thấy thiếu niên tóc đen sắp sửa tự tát bản thân thêm một lần nữa, Acacia nhanh chóng cảng cậu lại, bằng không Tá Nguyệt sẽ tự vả mình thành cái đầu heo mất!
Ăn sáng xong Tá Nguyệt ngơ ngác đến trường, giữa đường mới nhận ra mình quên cặp sách lại phải chạy ngược về lấy, đến nơi thì phi hành khí công cộng chạy đi mất rồi…

Không còn cách nào khác đành phải tự cuốc bộ đến trường…
Tuy nhiên đi được một đoạn ngắn thì một chiếc phi hành khí sang trọng sáng bóng dừng lại ngay bên cạnh cậu, cửa kính hạ xuống lộ ra một khuôn mặt đẹp trai sáng sủa: “Mời cậu lên xe”
Không quen không biết tự nhiên mời người ta lên xe, anh trai không sợ bị người ta nghi ngờ là phường bắt cóc sao?
Tá Nguyệt đứng hình một lúc lâu mới nhận ra đối phương là ai, chính là dị năng giả thời gian làm việc dưới trướng Elrey, cậu nheo mắt nhìn chăm chú vào mặt người ta, nhìn đến mức như thể muốn đục luôn cái lỗ đạn trên mặt hắn.

Mộ Hàm Bạch toát mồ hôi mẹ mồ hôi con để cho Tá Nguyệt nhìn, trong lòng đang cầu trời khấn phật cho cậu đừng nhận ra thân phận của mình, thế nhưng có lẽ do lời cầu nguyện của hắn không được thành tâm cho lắm nên bề trên không chấp nhận, chỉ nghe thiếu niên mang theo giọng nói nghi hoặc vang lên bên ngoài xe: “Cậu là Mộ Hàm Bạch đúng không?”
Mộ Hàm Bạch heo chết không sợ nước sôi: “…Không phải”
Tá Nguyệt vỗ đùi một cái rõ to, nhanh chân trèo lên phi hành khí, vừa ngồi vào ghế sau đã hăng hái nói: “Đúng là cậu rồi!”
Mộ Hàm Bạch: “…” Tôi đâu có thừa nhận mà sao cậu đoán chắc như đinh đóng cột vậy?!
“Trông cậu như này ngầu lắm đó” Tá Nguyệt bắt đầu vuốt đuôi ngựa.

Hai người hàn huyên suốt dọc đường đi, Mộ Hàm Bạch ban đầu có chút e ngại nhưng dần dần rồi cũng bị cuống vào cuộc nói chuyện với Tá Nguyệt từ khi nào mà chính bản thân hắn cũng không biết.

Mắt thấy sắp sửa đến trước cổng trường, Tá Nguyệt bảo Mộ Hàm Bạch dừng xe cách học viện một đoạn bởi vì cậu không muốn thu hút sự chú ý chút nào, chiếc phi hành khí này trông không rẻ, một đứa ‘dân đen’ như cậu mà bước xuống từ trên đó đảm bảo kiểu gì đám học viên cũng đồn ầm lên cả trường cho mà xem.


Bước chân vào cổng học viện, cảm giác như đã xa cách thật lâu thế mà trong lòng Tá Nguyệt chẳng có cảm xúc gì quá lớn, kiểu như xúc động hay bồi hồi chẳng hạn, dù sao cậu cũng ở trong ký ức tận mấy năm trời mà.

Tuy nhiên nhìn đi nhìn lại, trong mắt vẫn chẳng đọng lại chút thổn thức nào với học viện.

Không biết là do lời Liam nói về bản chất thế giới làm ảnh hưởng tới tâm lý của cậu hay là do bản thân đã thức tỉnh một nửa dòng máu dị khủng nên khiến cảm xúc cũng trở nên trơ lỳ như dị khủng không nữa.

Một phần ba trái tim nằm trong ngực Acacia, không biết nó truyền đến cảm xúc gì cho y đây.

Tá Nguyệt rất tò mò.

Sân trường đầy ắp học viên nói cười rôm rả, tiếng bước chân tràn ngập hơi thở khỏe khoắn của thiếu niên thiếu nữ, những cái bóng in hằn trên mặt đất không chút lỗ hổng nào! thế nhưng bọn họ chỉ là những dãy số liệu vô tri.

Thực chất lời Liam nói cậu chỉ tin một nửa.


Còn lại cậu sẽ tự xác nhận xem.

Tuy nhiên Tá Nguyệt biết cho dù nơi này có phải là thế giới ảo được tạo ra để bào mòn các dị năng giả hay không thì sự tồn tại của Uế vẫn là sự thật, không dưới hai lần Tá Nguyệt nhìn thấy lũ sâu đen thoát ra từ người Uế lảng vảng xung quanh cậu.

Tá Nguyệt đứng trước hồ nước của học viện suy nghĩ nhập tâm đến mức có người đứng sau lưng cũng không biết, mãi cho đến khi vai bị vỗ một cái thì cậu mới giật mình xoay người lại nhìn, bất giác va vào hai đôi mắt xanh thẳm như nước biển, là chị em nhà Felix…
Cậu bất giác nhìn Leila nhiều hơn một chút, nhưng chỉ kéo dài vài giây rồi thu hồi lại ánh mắt.

Việc Leila bị Uế ký sinh chỉ là suy đoán của Tá Nguyệt, còn cần phải dựa vào kỳ kiểm tra sắp tới đây của học viện để kiểm chứng… mặc dù cách của cậu hơi thô bạo một chút nhưng mà đó là con đường tắt nhanh nhất để đi.

“Eo ôi Tá Nguyệt, anh lấy đâu ra cái hoa tai trông nữ tính thế này??”
Vẫn là chất giọng cà chớn của Elix, cậu ta nhìn chăm chú vào tai phải của Tá Nguyệt, cảm thấy mình thế mà bị thu hút bởi một vật tầm thường như thế này thì đâm ra khó hiểu vô cùng.

Leila thì không nghĩ như thế, cô cảm thấy mặc dù chiếc hoa tai đúng là có chút nữ tính, nhưng lại đính kèm bên tai Tá Nguyệt tạo cho người nhìn cảm giác thiếu niên như ngọc thậm chí có ảo giác đẹp đến lóa mắt, đặc biệt là mái tóc và đôi mắt đen của cậu, khi phối với trang sức màu đỏ lại càng đẹp hơn, trông không khác gì một thanh kiếm đen tuyền nhuốm máu…
Leila giật mình vì hình dung của mình, cô không ngờ có một ngày mình lại đi hình dung Tá Nguyệt thành một thanh kiếm, tuy nhiên rất nhanh cô đã ném chuyện này ra sau đầu, đưa tay túm tóc Elix ngăn lời nói tào lao của hắn, bản thân cô thì khen ngợi Tá Nguyệt.

Ba người vừa đi vừa nói chuyện với nhau, đến khu học của mình thì tạm biệt nhau rồi chia ra hai hướng, Leila và Elix vừa đi vừa chửi nhau như chó với mèo, Elix chửi mãi không thắng chị mình thì bèn lảng qua chuyện khác: “Này chị có thấy sáng nay Tá Nguyệt có gì đó khác thường ngày không?”
Leila buông tay khỏi cái đầu vàng chóe của em trai mình, gật đầu đồng tình nói: “Chị cũng để ý thấy… trông có vẻ… trưởng thành hơn?”

Elix xì một tiếng khinh bỉ: “Gì mà trưởng thành chứ, chị nhỏ hơn người ta nữa kìa chứ ở đó mà nói nhiều”
Đáp lại Elix là một cú tát giáng từ trên trời xuống ót của hắn đến từ Leila.

Tá Nguyệt đi vào lớp học, vẫn là ánh mắt nồng cháy như tình yêu sa mạc của bạn học, cậu nhìn một lượt về phía cuối lớp liền thấy Cican đã ngồi sẵn ở đó, thấy cậu nhìn đến, đối phương đưa tay vẫy vẫy với cậu.

“Hôm nay anh đi học rồi này” Tá Nguyệt kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Cican rồi sau đó vươn tay kéo cửa sổ ra để gió tràn vào làm dịu không khí ngột ngạc ở hàng ghế dưới.

Cican cười cười với Tá Nguyệt: “Eli bảo không nuôi đồ vô học”
Tá Nguyệt có chút nghẹn, lúc này cậu mới nhớ hình như Cican làm quảng gia cho Eli, cậu tò mò không biết Cican gặp Eli như thế nào… còn có cơ thể này là ra làm sao, tuy nhiên đây là vấn đề nhạy cảm, không thể hỏi ở nơi này được, vậy nên lời vừa đến bên môi thì bị Tá Nguyệt cưỡng chế nuốt xuống dưới…
“Sáng nay em có gặp người mà em nghi ngờ là bị Uế ký sinh” Tá Nguyệt trông có chút uể oải nói tiếp: “Tuy nhiên không có bất cứ dấu hiệu gì khả nghi, nếu được thì em mong là cô ấy không phải”
Cican chống cằm nhìn thẳng lên bục giảng: “Là Leila à?”
Tá Nguyệt không giấu giếm gật đầu, bây giờ cậu có dấu thì không sớm cũng muộn gì Eli cũng tự tìm ra thôi, nên cứ thành thật đi thì hơn.

“Mặc dù bị Uế ký sinh nhưng đa phần thời gian là chủ nhân cơ thể đó làm chủ, Uế chỉ xuất hiện khi nhện cần nạp năng lượng, thường là cứ nửa tháng nó sẽ xuất hiện một lần, tính đến bây giờ thì có lẽ nó đã cho lũ nhện ‘ăn xong’ rồi, đành phải chờ nửa tháng tiếp theo…” Cican liếc nhìn Tá Nguyệt: “…Trùng hợp tổ chức kỳ thi cuối kỳ của học viện”
Tá Nguyệt đưa mắt nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài, từng tảng mây trôi lềnh bềnh không quan tâm sự đời ở dưới mặt đất mà thỏa mãn thả cho bản thân chúng trôi dạt khắp nơi theo cơn gió, tay phải cậu bóp viên hồng ngọc bên tai, dưới ánh sáng mặt trời, hồng ngọc lóe lên ánh sáng đỏ hồng tinh khiết, giảng viên bước vào lớp như thường lệ, tiếng giày vang lên từng bước ‘cộp, cộp’ như gõ trống vào buồng ngực học viên, cùng lúc đó thiếu niên tóc đen đáp lại Cican: “Em biết”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi