TÔI CHỈ LÀ TÌNH NHÂN ẤM GIƯỜNG CỦA HẮN!



"Tôi muốn thử với em tư thế mới!".

Hắn cười gian rồi xoay người Mẫn Nhi lại để tay cô trống lên cửa kính, đi vào từ phía sau hắn hôn lên chiếc lưng trắng mịn của cô
"Á đừng!".

Mẫn Nhi bị xoay người ngược với hắn thì bao nhiêu cái buồn ngủ cũng biến mất
Hai tay giữ hắn giữ chặt eo cô hạ thân xuống để cậu nhỏ đúng điểm lực tay dùng hết vào hai bên eo đâm thẳng vào sâu bên trong của cô
"Ưmh..

đau quá...".

Mẫn Nhi lần đầu với tư thế này lại làm ở phía sau cảm giác đau gấp trăm lần những lần trước
Dù hắn chỉ mới cho vào nhưng hai chân cô đã mềm nhũn ra không còn sức để đứng nữa
Nơi nhỏ ôm chặt lấy cậu nhỏ của hắn khiến hắn không thể ra vào được còn kẹp rất chặt khiến Ngao Dịch Vũ như muốn điên lên
"Mau thả lỏng ra! Em muốn kẹp chết tôi à!"1
"Không muốn...đau..tôi không chịu được"
"Đừng làm tôi mất hứng!"
Ngao Dịch Vũ tay trụ xuống bên mông sau đó điên cuồng tấn công với những cú thúc thật mạnh thật sâu, tốc độ cũng vô cùng là nhanh
Mẫn Nhi hai tay không giữ chặt được tấm kính cô phải chuyển qua giữ vào nơi bật vòi nước, cũng không biết bản thân tự bật vòi nước từ khi nào bây giờ cả người đều ướt, mái tóc dài rũ xuống mặt vô cùng ngứa ngáy
"Á...Dịch Vũ..ưmh..tôi không...chịu nổi nữa
..."
"Dừng lại...ư...đi"
Ngao Dịch Vũ giữ chặt eo cô không để cô vùng vẫy mỗi nhịp điệu hắn đều đẩy vào sâu thêm một chút
Đều đều nhanh chậm đến gần 30 phút sau hắn mới dừng lại xoay người cô lại đối diện mình hai tay đưa lên nâng má cô nhìn mình
"Thích không?"

"....."
"Nói xem còn muốn nữa không?"
"Không...!không muốn".

Mẫn Nhi hậm hực nhìn hắn, hành cô biết bao lần rồi hắn lại còn chưa đủ
"Miệng dưới của em thật thà hơn nhiều".

Hắn bế cô ngồi lên đùi mình mặt đối mặt khiến Mẫn Nhi ngại ngùng
"Anh bị điên à? Đã nói là không muốn nữa!".

Mẫn Nhi mệt đến mức phải lớn tiếng với hắn
"Ừ tôi điên rồi tôi điên nên mới để em còn thoải mái qua lại với người khác! Tôi điên nên mới không làm em đến chết!"
"Tôi đã nói là tôi với học trưởng không xảy ra chuyện gì cả!!!"
"Tôi không thể ngu ngốc mà tin lời em!"
"Anh đã từng tin tôi chưa?".

Mẫn Nhi nhìn hắn mong chờ...!
"Chưa từng!"
"Ồ...thế đã từng có tình cảm với tôi không?"
"....chưa từng!"
"Chưa từng? Chưa từng sao anh cứ phải tức giận với tôi? Chỉ cần là tôi thân với ai hay người nào đó giúp đỡ tôi anh cũng ngăn cản? Không có tình cảm thì sao anh phải để ý đến những chuyện của tôi".

Mẫn Nhi không chút sợ hắn, đến giờ phút này trái tim cô đau đớn lấn át những cái nỗi sợ hắn rồi
Thật ra...Mẫn Nhi phải lòng hắn rồi! Không biết đã từ bao giờ nhưng...tình cảm rất sâu đậm rồi...!
"Vì em bán cho tôi! Em là vật ấm giường của tôi!"
"Cho nên khi anh muốn anh đều có thể làm tôi?"
"Đúng! Vì em là thứ ấm giường nhưng chỉ được là của mỗi mình tôi"
Hắn khi nói ra những điều này lại cảm thấy không vừa lòng...hắn có rất nhiều cảm xúc với cô nhưng hắn không thể phân biệt rõ ràng được
"Ngao Dịch Vũ tôi hận anh!! *nhưng tôi cũng yêu anh*"
"Em cứ hận tôi theo ý em đi"
"Còn bây giờ...cậu nhỏ của tôi nó chưa muốn nghỉ ngơi".

Ngao Dịch Vũ không muốn đôi co đến vấn đề này nữa vì hắn không suy nghĩ ra được câu hỏi của cô là như thế nào
Mẫn Nhi hụt hẫng bao nhiêu uất ức muốn khóc cuối cùng đè nén hết vào bên trong thuận theo ý hắn
"Tự đưa vào bên trong em đi".

Hắn khẽ nói vào tai cô rồi cúi xuống liếm láp ở chiếc cổ trắng của cô
Mẫn Nhi bị một tay hắ giữ đặt trên thứ ấm nóng ấy muốn rút tay về cũng không được...đây là lần thứ hai Mẫn Nhi chứng kiến cậu nhỏ của hắn hình như lại to hơn trước rồi nên khi đưa vào lần nào cô cũng thấy như bị rách thịt
Cô dùng một tay giữ lấy vai hắn mắt nhắm tịt lại rồi dùng sức đưa vào bên trong
"Á.."
Hắn vô cùng khó chịu vì cô cứ chần chứ hai tay giữ lấy mông mềm của cô đẩy một lần đưa hết cậu nhỏ vào bên trong
Hai tay Mẫn Nhi ôm lấy cổ hắn
"Ngứa...".


Mẫn Nhi hơi lén nhìn hắn giọng nhỏ như tiếng muỗi, tại thứ đó ở trong người cô đã lâu nhưng hắn chẳng chịu luân động gì cả
"Được tôi chiều em".

Hắn buông một bên ngực cô ra ngước lên nhìn cô, hắn không biết cô là chủ động hay vì những lời nói của hắn rồi giận dỗi nên mới như vậy..

Nhưng chỉ cần cô chủ động thì hắn đều vui như thế hắn có thể thỏa mãn hơn..

Hắn bợ mông cô lên hai chân cô giữ chặt lấy eo mình di chuyển ra sàn nhà tắm đặt cô nằm xuống dưới sàn rồi lại tiếp tục
"Ưmh...ha...sâu quá..."
"Nhẹ chút..."
"Dừng...dừng"
Mẫn Nhi chưa kịp nghỉ một giây khi nằm xuống hắn đã luân động rồi...!
Hắn cứ nhanh dần nhanh dần không muốn để cô có thời gian nghỉ, thỉnh thoảng lại hôn lên môi, trán cô như một lời trấn an rồi lại hết sức ra vào
Hai tay thì trêu đùa ở phía trên hắn cứ bóp rồi lại xoa thỉnh thoảng lại cấu vào hạt đậu một cái khiến cô rên lên như thế hắn mới vừa ý
Bên dưới thì thúc đẩy ra vào bên trên thì không ngừng nắn bóp hắn chẳng biết chán hay mệt mỏi là gì cả
"Dịch Vũ...tôi mệt".

Mẫn Nhi đưa hai tay câu cổ hắn xuống rồi nỉ non đàm phán với hắn
Hắn sức trâu sức bò nhưng cô thì không...!
"Ra cửa sổ nhé!".

Hắn nhặt vài ngọn tóc đang làm càn ở mặt cô sang một bên
"Không nổi nữa"
Ngao Dịch Vũ nhìn bộ dạng mệt nhọc của cô thì bật cười bế cô lên đi ra bên ngoài
Mẫn Nhi nheo mắt nhìn...trời sáng rồi??? Không ngờ cô lại cùng hắn hành nhau cả một đêm như thế? À không hình như là từ ban chiều
"Mọi người thấy mất".

Cô dụi đầu vào cổ hắn làm nũng, sáng rồi hắn còn có ý định ở cửa sổ nhưng như thế hắn tha cho cô rồi không?...!
"Thế ở trên bàn làm việc?"
"Bù sau được không? Không nổi nữa"
"Ngủ đi".


Hắn bế cô lại giường đắp chăn kỹ càng rồi ôm cô ngủ
Hắn còn muốn cô nhiều hơn nữa, để ngủ dậy thì làm thêm cả một ngày cũng được
Bản thân Ngao Dịch Vũ cũng không muốn hành cô đến mức này chỉ là hắn không thể kìm chế được khi nghĩ đến chuyện cô và người con trai kia...!
Nên với hắn chỉ còn các này mới có thể giữ chân cô lại...để cô không xuống được giường cô sẽ không muốn bỏ trốn nữa
(....)
"Ưmh...đừng mà".

Mẫn Nhi đang say giấc nhưng lại có cảm giác thứ gì to lớn đang đè lên cơ thể mình không những nặng còn rất đau
"Anh...!!!"
"Em ngủ ngon nhỉ? Đã sang ngày mới rồi đó".

Hắn nghe tiếng cô thì dừng trêu đùa ngực cô mà nhìn lên
"Anh nói dối không thể đã một ngày được".

Mẫn Nhi nhìn hắn nghi hoặc cô không thể ngủ quên ngày quên giờ như thế được
"Đúng chưa?".

Ngao Dịch Vũ lười nhác cầm điện thoại mở màn hình để Mẫn Nhi nhìn rõ bây giờ cũng không phải là sáng nữa
Mẫn Nhi không thể tin được mình lại ngủ say như thế nhưng tất cả là tại hắn
"A...dừng lại"
"Ngủ dậy rồi thì chúng ta nên tiếp tục!"
"Không muốn...tôi...tôi còn mệt!"
"Em..."
"Ngao Dịch Vũ con ra đây ngay cho mẹ...".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi