TÔI CHỈ MUỐN HỌC HÀNH THẬT TỐT

Vụ án của Lí Tư vẫn tiếp tục.

Sau khi Dư Phú Cường nói ra đột phá, ngay sau đó lời khai của bảo vệ và cô gái cũng chỉ vào Trần Phi.

Vết sẹo trên trán Trần Phi bị thương ở trường trung học, đêm đó, mặc dù hắn dùng khẩu trang che mặt, lại ẩn thân trong tối, nhưng cô gái lúc đó còn nhỏ, lại tò mà mà nhìn hắn.

Sau đó lúc đèn lóe lên thì cô thấy, khi ba Tần cho cô thấy ảnh của Trần Phi, cô liền nhận ra vết sẹo.

Mà đương thời người bảo bảo vệ phá hủy bản ghi giám sát, là Trần Phi.

Lời khai của hai nhân chứng đồng thời chỉ vào Trần Phi, Trần Phi lại không rõ nơi ở, giống như sợ tội bỏ trốn, trực tiếp được liệt kê là nghi phạm hàng đầu.

Dù dưới sự truy nã của cả nước, vẫn không tìm thấy bất kỳ tin tức nào của Trần Phi, hắn ta giống như bốc hơi khỏi thế gian vậy, không tìm ra dấu vết.

Chu Tranh, với tư cách là bạn trai của Lí Tư, cũng được triệu tập về để hỏi.

Chu Tranh ngàn dặm xa xôi từ Mỹ trở về, xuống máy bay còn chưa nghỉ ngơi đã chủ động đến đồn cảnh sát, thái độ vô cùng phối hợp.

Trong phòng thẩm vấn, Chu Tranh ngồi đó với vẻ mặt ung dung bình thản, ngoại trừ một chút mệt mỏi, thì không có chút lo lắng và nhút nhát gì, như thể ở nhà.

Hôm nay gã vẫn một thân đồ trắng như trước, bàn tay bao trong găng tay trắng.

Ba Tần và một nữ cảnh sát khác ngồi đối diện Chu Tranh.

Ba Tần lấy ảnh của Lí Tư, đặt trước mặt Chu Tranh, “Cô gái này, cậu có biết không? “

Chu Tranh liếc mắt nhìn, gật đầu, “Biết, chúng tôi đã từng hẹn hò. “

“Cậu có biết cô ấy bị giết vào tối ngày 9 tháng 3 năm 201x  không?”

“Biết.” Chu Tranh nói, “Vụ giết người đó rất nổi tiếng, tin tức, internet ở khắp mọi nơi đều đưa tin, tôi chắc chắn là biết.” “

Gã ta xoa xoa mi tâm, “Xin lỗi, có thể cho tôi rửa mặt không? Tôi vẫn chưa thích nghi vì lệch múi giờ, rất buồn ngủ. “

Ba Tần hỏi: “Cậu có muốn tôi cho cậu một tách cà phê không?”

Chu Tranh lắc đầu, “Không cần, tôi không tùy tiện uống ở bên ngoài.”

Ba Tần nhớ tới tư liệu tra được – Chu Tranh có bệnh sạch sẽ, một hai năm này càng ngày càng nghiêm trọng, quần áo chỉ mặc màu trắng, không thích người ta tới gần.

“Được rồi, tôi sẽ đưa cậu đi.” “

Chu Tranh đứng trước bồn rửa tay rửa mặt, dùng khăn tay lau sạch tay, rồi lại đeo găng tay lại.

Ba Tần chú ý thấy lớp da tay của Chu Tranh bong ra, màu đỏ ửng, trông rất đáng sợ.

Ông dường như vô tình hỏi: “Bệnh sạch sẽ của cậu rất nghiêm trọng à?”

Thái độ của Chu Tranh rất tự nhiên, “Không tính là rất nghiêm trọng. “

Trở lại phòng thẩm vấn, ba Tần lại hỏi: “Cậu và Lí Tư bắt đầu hẹn hò từ lúc nào?”

Chu Tranh nói: “Đầu âm lịch.”

Nữ cảnh sát bên cạnh nói: “Anh nhớ rất rõ.”

“Đầu âm lịch, cũng là năm mới, khiến con người ta khắc sâu ấn tượng.”

Chu Tranh chồng hai tay lên nhau, vô cùng khó hiểu nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, vụ án Lí Tư bị giết đã kết thúc, hung thủ là do các người tự bắt, chính là một phó giáo sư trong trường bọn tôi –tên là Tiêu Cần nhỉ. Tại sao bây giờ các người lại hỏi tôi về vụ án cũ đã kết thúc? Hơn nữa vụ án có liên quan gì đến tôi không?”

Ba Tần không trả lời gã, tiếp tục hỏi: “Sau khi Lí Tư bị giết, cậu đã đi đâu? Tại sao cậu chưa từng xuất hiện? Thậm chí cậu cũng chưa bao giờ xuất hiện trong vòng bạn bè của cô ấy, không ai biết đến sự tồn tại của cậu? “

Thấy ba Tần không trả lời mình, Chu Tranh nói: “Tôi biết rồi, hai người đang xem xét lại vụ án của Lí Tư? Năm đó xử oan Tiêu Cần?”

Ba Tần gõ nhẹ vào mặt bàn, “Xin vui lòng trả lời câu hỏi của tôi.”

“Ok, tôi trả lời đây.” Chu Tranh phối hợp mở miệng, “Khi Lí Tư bị hại tôi đã chia tay với cô ấy, ngày cô ấy xảy ra chuyện tôi làm party ở nhà bạn, có bạn bè và hình ảnh làm bằng chứng — không tin thì mấy người có thể đi điều tra. Ngoài ra, việc tôi và Lí Tư hẹn hò, cô ấy yêu cầu tôi giữ bí mật, cô ấy nói trước khi ổn định, không muốn bị người ta biết.”

Nữ cảnh sát hỏi: “Hai người chia tay hồi nào?”

“Cảnh sát bây giờ nhiều chuyện vậy sao, ngay cả người yêu chia tay cũng muốn quản?” Chu Tranh suy nghĩ một chút rồi nói, “Thời gian đã qua lâu rồi nên cũng không nhớ rõ lắm, đầu tháng ba hay cuối tháng hai gì đó, tóm lại là trước khi cô ấy gặp không may.”

Ba Tần hỏi: “Cậu có biết Trần Phi không? “

“Trần Phi?” Vẻ mặt Chu Tranh mờ mịt, “Xin lỗi, có ảnh không?”

Ba Tần cho gã xem ảnh của Trần Phi.

Chu Tranh cúi đầu nhìn nửa ngày, cuối cùng mới nhận ra, “Là hắn à, vậy tôi biết hắn. Khi còn học đại học chưa hiểu chuyện, tôi đã cùng với một người bạn ăn hiếp hắn ta.”

Dường như gã ta nhớ lại gì đó, còn nói: “Nói mới nhớ, hình như tôi chia tay với Lí Tư, là vì hắn ta.”

“Là sao?”

“Thành thật mà nói, Lí Tư là cô gái đầu tiên làm cho tôi cảm thấy vô cùng thất vọng.” Chu Tranh cười khổ một cái, “Năm đó ở trường chúng tôi cô ấy coi như là một cô gái xinh đẹp nổi tiếng, rất nhiều người thích cô ấy, tôi cũng không ngoại lệ- cô ấy không chỉ trông đẹp, cũng rất xuất sắc, toàn thân đều là điểm sáng, EQ và IQ cao, nói chuyện với cô ấy rất thoải mái, chỉ cần ở chung với cô ấy một thời gian, chắc chắn sẽ thích cô ấy.

Chúng tôi đã gặp nhau tại một hoạt động nghĩa vụ ở xã khu, tôi đã giúp cô ấy một chút việc nhỏ, cô ấy nói rằng cô ấy sẽ mời tôi ăn tối để báo đáp, cho tôi phương thức liên lạc của cô ấy.

Tôi là nhan khống, ấn tượng về cô ấy cũng rất tốt, nên thường liên lạc với cô ấy, lâu ngày chúng tôi phải lòng nhau, là tôi theo đuổi cô ấy trước.

Nhưng sau khi hẹn hò, tôi mới phát hiện ra rằng cô ấy đã có cush, người đó là Trần Phi, tôi là một người rất tự luyến, cảm thấy tôi rất toàn diện … Với lại mấy người thấy rồi đó, tôi có chỗ nào không sánh bằng Trần Phi chứ? Vì vậy, chúng tôi cãi nhau một trận, tình cảm tan vỡ rồi chia tay.”

Nói đến đây, Chu Tranh lộ ra một chút tiếc nuối, “Thật ra Lí Tư rất phù hợp với tôi, nếu bọn tôi không chia tay, có thể đã kết hôn rồi.”

Ba Tần khẽ gõ một chút lên ảnh của Trần Phi, “Sau khi cậu ta bị đuổi học, cậu có gặp lại cậu ấy không?”

Chu Tranh lắc đầu, “Không.”

Cha Tần hỏi một câu cuối, “Cảnh sát tra được sáng ngày 10, cũng chính là ngày hôm sau khi Lí Tư bị giết, tài khoản cá nhân của cậu có lịch sử rút một số tiền lớn, việc này khớp với việc chúng tôi tra được, cùng ngày Trần Phi nhận được số tiền lớn không rõ nguồn gốc, cậu định giải thích thế nào?”

Chu Tranh nói: “Tôi không biết, năm đó tôi cũng chơi lớn lắm, chi tiêu rất nhiều tiền.”

Gã dừng một chút, lông mày nhíu chặt, “Chờ đã, các người nghi tôi giết Lí Tư, sau đó hợp tác với Trần Phi giá họa cho Tiêu Cần ư?”

Cha Tần nhìn gã một cách nghiêm túc.

“Chúng tôi tra được sau khi Lí Tư bị giết, Trần Phi có một nguồn tiền lớn không rõ, chính hắn cũng rất sợ số tiền này, một cắc cũng không cần, cho cậu hắn hết, vì vậy nên không loại trừ khả năng này.”

Chu Tranh bỗng bật cười, gã đẩy kính, “Chuyện tiền tôi thật sự không thể giải thích được, tiền tôi không thiếu, cácngười biết cha tôi là ai rồi đó…Con người tôi rất hào phóng, các cô gái sau chia tay với tôi có thể nhận được một khoản phí chia tay lớn, tôi nhớ phí chia tay tôi đã cho Lí Tư cũng rất nhiều, sáu triệu. Mặc dù cô ấy đã nói không cần, nhưng sau đó cô ấy cũng không trả lại cho tôi… Đúng rồi, số tiền các người tìm thấy là bao nhiêu?”

“Sáu triệu.” Ba Tần nhìn chằm chằm Chu Tranh, không tha bất kì biểu cảm gì trên mặt gả.

Chu Tranh giang tay, “Không phải là quá rõ rồi hay sao, hung thủ là Trần Phi, gã giết Lí Tư, giá họa cho Tiêu Cần, lấy đi sáu triệu, lời giải thích này rất hợp lý.”

Cha Tần và nữ cảnh sát nhìn nhau, không nói gì nữa, ông lấy bản ghi chép, nói với Chu Tranh: “Chúng tôi không còn vấn đề gì nữa, chốc nữa sẽ có đồng nghiệp tới đưa cậu đi. Ngoài ra xin cậu tạm thời ở lại thành phố y đừng rời đi, nếu chúng tôi cần, có thể sẽ triệu tập cậu. “

“Được rồi, tôi sẽ ở lại một thời gian.” Chu Tranh mỉm cười, tròng kính phản chiếu, vừa vặn che giấu ánh sáng lạnh lóe lên trong đáy mắt gã.

Sau khi tiễn Chu Tranh đi, ba Tần gõ bản ghi chép, sắc mặt rất nghiêm trọng.

Cục xương Chu Tranh này quá cứng, hơn nữa gã chưa từng lộ diện trong vụ án này, không có sơ hở, nếu hung thủ là gã ta, vậy rất đáng sợ.

Nữ cảnh sát hỏi: “Đội phó, bây giờ phải làm gì?” “

Ba Tần trầm ngâm nói: “Căn cứ lời Chu Tranh nói, kiểm tra bằng chứng ngoại phạm của gã trước, về phần Trần Phi, tiếp tục điều tra chỗ ở của hắn đi.”

Dừng lại một chút, ông nói thêm: “Mau tìm Trần Phi càng sớm càng tốt, nếu không tôi lo rằng hắn sẽ … Lành ít dữ nhiều. “



Bên này vụ án đang diễn ra chiêng trống rùm beng, bên kia, Tiêu Mặc và Tần Hoan đều vào trại huấn luyện thi vật lý quốc gia.

Trại huấn luyện được đặt tại Cửu Trung, huấn luyện hoàn toàn khép kín, thời gian là mười ngày, trong thời gian đó phải nộp điện thoại, mỗi ngày chỉ có một tiếng vào ban đêm để liên hệ với cha mẹ, báo bình an cho họ.

Số người tham gia là 60 người, bốn người một ký túc xá, Tiêu Mặc và Tần Hoan được chia cùng phòng.

Cùng ký túc xá cũng có hai học sinh trường trung học Hồ Sơn, cả hai đều mới lớp mười, là mmọt sách chính hiệu, không biết Tiêu Mặc.

Tiêu Mặc và Tần Hoan dọn dẹp lại giường, liền chuẩn bị đi học, lúc đi ra khỏi cửa ký túc xá, vừa vặn phòng ký túc xá bên cạnh cũng có người đi ra.

Đối phương nhìn chằm chằm Tiêu Mặc một lát, bỗng nhiên hô: “Tiêu Mặc? “

“Cậu là?” Tiêu Mặc nghe tiếng ngẩng đầu, thấy đối phương vẻ mặt kinh ngạc, lại xen lẫn vài phần kinh hỉ, vẻ mặt mờ mịt.

Y không nhớ người kia là ai.

Vẻ mặt Của Tô Vân Khải rất phức tạp, “Cậu không nhớ tôi sao? “

Tiêu Mặc lắc đầu, “Xin lỗi. “

“Tô Vân Khải. ” Cậu ta lặp lại lần nữa, “Tôi là Tô Vân Khải, hồi cậu còn học ở Hồ Sơn, chúng ta cùng lớp.”

Tiêu Mặc nhìn Tô Vân Khải, lục lại ký ức trong đầu bị y vứt trong góc, một lúc lâu sau, y hỏi: “Lớp trưởng? “

Thật ra Tiêu Mặc cũng không nhớ rõ bộ dáng Tô Vân Khải, lúc trước y chỉ học ở Hồ Sơn hơn hai tháng, lúc ấy cha Tiêu, mẹ Tiêu lần lượt chết, cả ngày vô tri vô giác, ngủ hoặc nghe nhạc cả ngày, lúc rời đi thậm chí ngay cả tên người trong lớp cũng chưa nhớ được hết.

Tô Vân Khải mỉm cười, “Đúng vậy.”

Tần Hoan cũng nhớ Tô Vân Khải là ai, “Lần tháng 10, là cậu nhắn trong bài viết, nói ra sự thật trong quá khứ? “

Tô Vân Khải gật đầu, “Là tôi. “

Cậu ta đi tới trước mặt Tiêu Mặc, nhìn Tiêu Mặc nói: “Còn nhớ thầy Trịnh không? Đó là giáo viên mà cậu đánh đấy, cách đây không lâu ông đã gần như hại một bạn học tự sát, đã bị cha mẹ khiếu nại đến Phòng Giáo dục, đã bị đuổi khỏi trường, đồng thời hủy bỏ giấy hành nghề, không được làm giáo viên nữa.”

Đối với quá khứ này, thật ra Tiêu Mặc đã sắp cho qua, nghe xong, y chỉ gật đầu, không có cảm xúc phập phồng gì.

Tần Hoan nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói với Tiêu Mặc: “Đi thôi cùng bàn, đã đến giờ đi học rồi. “

“Được.”

“Chờ một chút.” Tô Vân Khải gọi Tiêu Mặc, chậm giọng nói: “Tôi xin lỗi… Năm đó tôi đã không ngăn được chuyện đó xảy ra.”

Tiêu Mặc dừng bước.

Tần Hoan dừng lại theo, hắn nghiêng đầu nhìn Tiêu Mặc, ánh mắt tràn ngập lo lắng.

Tiêu Mặc cười cười với Tần Hoan, sau đó quay đầu lại, “Cậu không cần phải xin lỗi tôi, tôi biết chuyện đó không liên quan gì đến cậu, bất kể là lời lăng mạ của giáo viên hay là lời đâm chọt của bạn cùng lớp, bạo lực học đường hay gì cậu cũng không tham gia, thậm chí còn vô cùng quan tâm đến tôi… Tôi chỉ nhớ lúc tôi vừa đi học, độc lai độc vãng không muốn đáp lại ai cả, nhưng có một người luôn luôn chạy đến và nói chuyện với tôi, người đó là cậu phải không?”

Tô Vân Khải nói: “Cậu đã từng giúp tôi. “

“Vậy sao? Tôi không nhớ.” Tiêu Mặc tiếp tục nói, “Sau này điểm số của tôi kéo chân sau lớp, giáo viên và bạn cùng lớp rất ghét tôi, đôi khi bài thi của tôi cũng tìm không ra, nhưng lúc nào cậu cũng sẽ lấy thêm một phần cho tôi…Lúc đó, giáo viên xúc phạm cha tôi, mẹ tôi, cũng chỉ có bạn đứng ra phản bác, nói đỡ giúp tôi. Nhưng lúc đó tôi đã tức điên lên, mất hết lí trí, hoàn toàn không chú ý tới. “

“Bây giờ cậu… ” Tô Vân Khải muốn nói lại thôi, hồi lâu mới lại hỏi, “Ở Nhất Trung có ổn không?”

Tần Hoan xen vào một câu: “Cậu ấy rất ổn.”

“Ừ, bây giờ tôi ổn.” Tiêu Mặc nói, “Tôi đã gặp được những người bạn tốt, những giáo viên tốt.”

Tô Vân Khải mỉm cười, “Vậy là tốt rồi. “

Tiêu Mặc vẫy tay với Tô Vân Khải, “Tạm biệt. “

Nói lời tạm biệt với Tô Vân Khải xong, sau khi bước ra khỏi ký túc xá, Tiêu Mặc ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời xanh, khóe miệng nhếch lên, để lộ một nụ cười rực rỡ.

“Anh, em tin rằng tương lai sẽ càng ngày càng tốt. “

Tần Hoan ôm ngón tay y, “Chắc chắn rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi