Tiêu Mặc và Tần Hoan ngồi hồi lâu ở “Lâm Hòa uyển”, cho tới rạng sáng, hai người mới rời khỏi.
Lúc ra khỏi tiểu khu, an ninh giữ cổng còn dặn dò bọn họ một câu.
Tần Hoan hỏi: “Muốn về nhà tớ không?”
Tiêu Mặc lắc đầu, “Tớ phải về.”
“Vậy…” Tần Hoan nghĩ lại thì toàn câu chuyện Tiêu Mặc không có nói là y, chỉ dùng “cậu bé” để thay thế, lúc này hắn cũng không thích hợp nói thẳng ra, vì thế lời đến khóe miệng lại đổi thành, “Cậu về trễ nhưu vậy, không sao chứ?”
Tiêu Mặc “Ừ” một tiếng, “Không sao đâu.”
Lúc này cũng không có xe bus và tàu điện ngầm, Tần Hoan đón một chiếc taxi.
Sau khi lên xe, tài xế hỏi: “Đi đâu?”
Tần Hoan nói với Tiêu Mặc: “Về nhà cậu trước, báo địa chỉ nhà cậu cho tài xế đi.”
Hắn còn nói thêm, “Thế này khá tiện đường.”
Tiêu Mặc báo một cái tên tiểu khu.
Trên đường, hai người không nói gì nữa, Tiêu Mặc vẫn nghiêng đầu, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, mặt không chút thay đổi, không biết đang suy nghĩ gì.
Mà Tần Hoan, lại đang nhìn y.
Sau khi xách định là mình thích Tiêu Mặc, Tần Hoan thật ra cũng rất hoang mang.
Hắn thích Tiêu Mặc. Vậy Tiêu Mặc thì sao?
Không hề nghi ngờ, Tiêu Mặc là nam, hắn cũng là nam, nói cách khác… Đồng tính luyến ái.
Tần Hoan từ trước đến nay chuyện gì cũng tự tin không thôi, lại còn độc thân bằng thực lực cho tới giờ, thật sự không biết nên tiếp tục bước tiếp như thế nào.
Lỡ như Tiêu Mặc hoàn toàn không thể tiếp nhận, còn vô cùng thẳng thì sao?
Gặp người mình thích, sự nhát gan luôn dễ dàng trỗi dậy.
Tần Hoan, cũng giống như vậy.
Tần Hoan suy nghĩ hết một lượt tất cả các khả năng, đến cuối cùng cũng không thể lý giải ra cái nào dùng được, ngược lại càng để ý càng loạn, vì thế hắn tạm thời buông tha, giống như lúc trước, coi như là nhìn chằm chằm Tiêu Mặc thôi.
Bởi vì, ít nhất trước mắt Tiêu Mặc rất chân thật, vươn tay có thể chạm được.
Nhà Tiêu Nguyệt Mai cách Lâm Hòa uyển không tính là xa, taxi đi tầm mười mấy phút đã tới nơi.
Tiêu Mặc nói: “Tớ đi trước.”
“Chờ một chút.” Tần Hoan đột nhiên kéo tay của Tiêu Mặc lại, nhìn Tiêu Mặc không chớp mắt, “Giúp tớ nói với cậu bé là, mọi chuyện rồi cũng sẽ tốt thôi.”
Tất cả rồi cũng sẽ tốt thôi.
Mặc dù rất gian nan, nhưng chỉ cần vững bước tiến về phía trước, còn có thể đi về phía trước, sẽ có hi vọng, cái gì cũng sẽ tốt thôi.
Giống như hắn vừa nói, sẽ có tương lai tốt đẹp, sẽ có người yêu thân mật, sẽ có một gia đình êm ấm… Hạnh phúc nhất định sẽ tới.
Tiêu Mặc giật mình.
Sau đó “Ừ.”
Sau đó y lại nhìn Tần Hoan một cái, mới xuống xe.
Xe đi rồi, Tiêu Mặc đứng một lát ở bên ngoài tiểu khu, cho tới khi có bảo vệ cảm thấy lạ rồi đi về phía y, y mới đi vào.
Lúc Tiêu Mặc mở cửa vào nhà, đèn phòng khách vẫn còn sáng.
Nghe thấy tiếng, Tiêu Nguyệt Mai vội đứng lên, đi nhanh ra huyền quan.
“Tiểu Mặc?” Cô gọi Tiêu Mặc lại hỏi, “Sao về trễ như thế? Con chưa ăn cơm đã đi ra ngoài rồi, đói không? Cô đi hâm đồ ăn cho con nhé.”
“Thôi đừng cô.” Tiêu Mặc cản cô lại, “Con đi ăn chung với bạn học.”
Nghe nói xong, Tiêu Nguyệt Mai mới dừng lại, “Không bị đói là tốt rồi.”
Cô lại kéo Tiêu Mặc đi đến sofa ngồi xuống, “Tiểu Mặc, nói chuyện với cô, được không?”
“Được ạ.”
“Đứa trẻ ngoan.”
Tiêu Nguyệt Mai rót một chén nước ấm cho mình và Tiêu Mặc, sau đó nói trước, “Tiểu Mặc, thành thật xin lỗi.”
“Ngài…”
“Phải nói.” Tiêu Nguyệt Mai đè lại tay của Tiêu Mặc, ngăn lời Tiêu Mặc muốn nói, “Câu này, nhất định phải nói, là vì cô, cũng vì Nghiêu Nghiêu.”
Tiêu Nguyệt Mai nhẹ nói, “Tiểu Mặc, thật ra con không cần cảm thấy là con thiếu Nghiêu Nghiêu, cũng đừng nhịn nó, chuyện cô ly hôn với ba nó không hề liên quan tới con chút nào, dượng con chỉ mượn con làm khó dễ thôi, ổng đã muốn ly hôn với cô từ lâu rồi. Ông ta đã có người khác bên ngoài, muốn ly hôn với cô, nhưng công việc của ông ta không cho phép xuất hiện bê bối như vậy, bất lợi cho việc lên chức, vì thế ông ta mượn con là khó dễ, còn dám coi mình thành người bị hại… Nghiêu Nghiêu hiểu lầm, nó sai, trách cô không thể thay đổi suy nghĩ của nó đúng lúc, thành ra như vậy.”
Tiêu Nguyệt Mai vừa nói,, lại vừa nghẹn ngào, cô vỗ nhẹ tay của Tiêu Mặc, “Cô không thể chăm sóc tốt cho con, để con chịu oan rồi.”
“Không đâu.” Tiêu Mặc lắc lắc đầu, “Ngài đã chăm sóc con rất tốt, không có ngài, con vốn không thể chuyển trường, cũng sẽ không có dáng vẻ như bây giờ.”
Y vẫn nhớ rõ đoạn thời gian đó, y như kẻ điên, nếu không ai mang y về chính đạo, chắc có lẽ y thật sự xong rồi.
Tiêu Nguyệt Mai nhìn Tiêu Mặc, “Vậy cũng đừng dọn ra ngoài, trường học không bằng ở trong nhà, cô lo….”
“Cô à.” Tiêu Mặc cắt đứt lời cô, “Bất kể là thế nào, sự xuất hiện của con quả thật làm cho Quý Nghiêu thay đổi, thành tích của em ấy chợt giảm xuống, em ấy phản nghịch, đều là vì con, tình trạng của em ấy bây giờ, vốn không có cách nào thi giữa kì cho tốt, hơn nữa rất dễ đi lầm đường.”
“Vậy còn con?” Tiêu Nguyệt Mai vô cùng buồn.
Tiêu Mặc chợt nhớ tới Tần Hoan, nhớ tới câu “Tất cả rồi sẽ tốt” kia, y nở nụ cười, có thêm sự tự tin, “Một mình con có thể.”
Tiêu Nguyệt Mai nhìn Tiêu Mặc, biết y đã quyết rồi thì sẽ không đổi ý, thở dài một tiếng, cuối cùng cũng không khuyên nữa, đành đồng ý.
—
Trò chuyện với Tiêu Nguyệt Mai xong, Tiêu Mặc liền trở về phòng.
Cùng lúc đó, điện thoại di động của y lại vang lên.
—— Màn hình hiển thị: Tần Hoan.
Tiêu Mặc nhận điện thoại, y còn chưa lên tiếng, chợt nghe bên đầu điện thoại bên kia, Tần Hoan mở miệng trước.
“Bạn cùng bàn này, có phải cậu đã quên cái gì không?” Giọng của Tần Hoan tuy rằng đã cố giả vờ trấn định, nhưng vẫn có thể nghe ra sự lo lắng và nôn nóng.
Hắn bảo Tiêu Mặc về đến nhà rồi thì nói với hắn một tiếng.
Tiêu Mặc rũ mắt xuống, “Thành thật xin lỗi.”
“Ngừng, tớ cũng không muốn cậu phải nói xin lỗi.” Tần Hoan nói, “Không phải là tớ đây lo cho cậu nên nhắn nhiều tin đến vậy lại thấy cậu chưa về…Khụ, không sao chứ?”
“Không sao.” Tiêu Mặc nắm chặt di động, một lát sau lại hỏi, “Còn cậu?”
Tần Hoan tùy tiện nói: “Tớ chắc chắn là không sao rồi, mẹ tớ vừa nghe là tớ đi với cậu liền yên tâm kinh khủng khiếp, bà ấy cực kỳ thích cậu.”
Tiêu Mặc “Ồ” một tiếng.
Hai người lại trò chuyện hồi lâu, từ chuyện thi tháng rồi nói tới Khương Hàng, cong nói tới chuyến đi tới công viên giải trí vào ngày 5, cuối cùng Tần Hoan nói: “Tớ coi giờ cái đã, sắp hai giờ rồi, nên ngủ thôi.”
Hắn nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu, “Có muốn tớ kể chuyện cổ tích trước khi ngủ cho cậu không?”
Nghe Tần Hoan nói thế, Tiêu Mặc nhớ tới giờ nghỉ trưa hôm đó dưới câu chuyện của Tần Hoan mình đã ngủ rất ngon, do dự một lát, trả lời: “Được.”
Giọng của Tần Hoan mang theo ý cười, “Vậy cậu lên giường nằm trước đi.”
Tiêu Mặc nghe theo, “Nằm xong rồi.”
Tần Hoan lại hỏi: “Còn chăn? Đã đắp xong chưa?”
“Ừm.”
“Vậy tớ kể nhé.”
Tần Hoan hắng giọng, ho khan một tiếng, sau đó thả nhẹ giọng, từ từ nói: “Ngày xưa, có một bé chim cánh cụt nho nhỏ…”
Giọng của hắn rất dịu dàng, trong đêm yên tĩnh, tựa như thôi miên, nhẹ nhàng từ tốn lại êm tai, khiến người ta không tự chủ được mà thả lỏng, quên đi tất cả phiền não và chuyện dồn nén, từ người cho đến lòng, đều tĩnh lặng lại.
Trong câu chuyện của Tần Hoan Tiêu Mặc dần dần ngủ.
Nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ bên kia điện thoại truyền đến, Tần Hoan mới dừng lại câu chuyện, sau đó dịu dàng nói: “Ngủ ngon, bạn cùng bàn.”