TÔI CHỈ MUỐN HỌC HÀNH THẬT TỐT

Sáng ngày thứ hai vẫn bàn về bài thi,  chưa bàn xong thì bàn tiếp, bàn xong thì bắt đầu học bài mới.

Chỉ là có nhiều bạn học không yên lòng.

Tối là họp phụ huynh rồi.

Họp phụ huynh đấy!

Trong ban có hai ‘vũ khí’ sát thương cực mạnh là Tần Hoan và Tiêu Mặc, môn nào của họ cũng toàn gần trọn điểm trong đống điểm vừa đạt tiêu chuẩn, quả thật là rất dễ khiến người khác chú ý, rồi sau đó giáo viên sẽ đứng trên bục nói về con điểm cao nhất…Không so sánh thì sẽ không có đau thương!

Vì thế hôm nay, mọi người gặp Tiêu Mặc và Tần Hoan, đều tạm thời không muốn nói chuyện với hai người họ.

Mệt tâm quá rồi.

Biết được chân tướng từ chỗ La Âm, Tần Hoan cười thầm, hắn khoác vai Tiêu Mặc, tư thế vô cùng thân thiết, “Không sao, tóm lại là có bạn cùng bàn của tớ là được.”

“Đúng không, ngồi cùng bàn?” Hắn vừa cười vừa hỏi Tiêu Mặc.

Tiêu Mặc quay đầu nhìn hắn, nở nụ cừơi yếu ớt.

Rồi sau đó, hai người cứ nhìn nhau như vậy, hoàn toàn không để mắt tới người ngoài.

La Âm có thể cảm thấy mình bị ngăn cách rất rõ: “…”

Cảm giác CP quả nhiên là không giống bình thường!

Mọi người rầu rĩ, cảm xúc vẫn thầm lan đến trưa, trong tiết học cuối, đạt tới đỉnh!

Đặc biệt là xuyên qua cửa sổ nhìn ra phía ngoài, khi nhìn thấy cha mẹ lục tục đến trường, tiếng thở dài cứ vang lên nối tiếp nhau.

Giáo viên dạy sinh: “…….”

Tiết sinh còn dư năm phút, nhưng thầy Chung dạy không nổi nữa, thầy đảo mắt qua các học sinh đã không còn tâm tư học hành bên dưới lớp, thả viên phấn trong tay xuống, vỗ tay một cái, nói:”Được rồi, tiết này tới đây thôi, mọi người tự học đi, có vấn đề gì thì giơ tay hỏi.”

Diệp Hiểu Hiểu nhanh nhảu nhấc tay nói: “Thầy ơi, thầy ở lại đây đi nha thầy? Có thể nói tốt cho tụi em không.”

Làm cán sự môn sinh, cuộc thi lần này, môn sinh của cậu cũng có thể coi là ổn.

Được lời của Diệp Hiểu Hiểu khai sáng, những người khác cũng xin xỏ theo.

Thầy dạy sinh nghiêm khắc thì nghiêm khắc, nhưng thật ra tai mềm lắm rất dễ nói chuyện, thầy thấy các học sinh dều bày vẻ ‘cầu giúp đỡ’, bất đắc dĩ lắc đầu, đành nói: “Các em đừng lo quá, cuộc thi lần này khó thật, bọn tôi cũng sẽ nói tình huống cho các phụ huynh nghe…”

Lời của thầy dạy sinh là một liều thuốc an thần, vì thế các bạn học vốn đang nằm bẹp dí lại full máu lại.

Mọi người ai tự học thì tự học, ai nói chuyện thì nói nhỏ lại, cuối cùng cũng không thở ngắn thở dài nữa.

Tần Hoan cầm lấy tay trái của Tiêu Mặc, thoắng cái lại nắm ngón tay y, nhỏ giọng ohir: “Cô của cậu có tới không?”

Tiêu Mặc gật đầu, “Ừm.”

Tần Hoan lại hỏi: “Ba của tớ biết cô của cậu sao?”

“Biết.”

Dù sao ba Tần cũng phụ trách án kiện hồi đó, bởi vậy từ lúc mà cha Tiêu mới xảy ra chuyện, Tiêu Nguyệt Mai gặp ông, sau đó cũng có liên hệ.

Tần Hoan chần chờ hồi lâu, thấp giọng nói: “Hôm nay…là ba tớ tới.”

Biết Tần Hoan đang lo lắng cái gì, Tiêu Mặc nói: “Cô của tớ biết việc của cha mẹ tớ không liên quan tới ba cậu, cô sẽ không giận chó đánh mèo đâu.”

Chuông tan học vừa reo, Thái Chân đã tới lớp rồi.

Cô phân đám cán sự phát bài tập ra xong sau đó phân mấy người đi dẫn phụ huynh tìm chỗ ngồi, rồi lại đi vội.

Đón phụ huynh, phân việc làm đồ cũng không liên quan gì tới Tiêu Mặc và Tần Hoan, nhưng họ cũng không rời đi, tựa lưng vào tường, đợi ở hành lang nói chuyện.

Lúc ba Tần tới trường, Tiêu Nguyệt Mai cũng vừa lúc tới.

Hai người gặp mặt ở cổng trường học.

Tất nhiên là Tiêu Nguyệt Mai lên tiếng chào hỏi với ba Tần.

Ba Tần gật gật đầu, nói: “Con tôi chung lớp với Tiêu Mặc, đi chung đi.”

Tiêu Nguyệt Mai nghĩ nghĩ, hỏi một cái tên: “Tần Hoan?”

“Đúng.” Ba Tần nói, “Nó với Tiêu Mặc có quan hệ rất tốt, còn ngồi chung bàn.”

Tiêu Nguyệt Mai nhớ tới mấy lần có duyên gặp được Tần Hoan, lại nhớ tới Tiêu Mặc thả lỏng mình lúc ở chung với Tần Hoan, khẽ cười, “Là vô cùng tốt.”

Chần chờ sau một lúc lâu, cô lại hỏi: “Về án tử của anh tôi…”

“Vụ giết người này đã kết án hai năm trước rồi.” Ba Tần thở dài, hỏi cô, “Cô vẫn chưa buông bỏ sao?”

“Không thể buông bỏ được.” Tiêu Nguyệt Mai nói một cách đầy kiên định, “Anh của tôi không có giết người, anh ấy bị oan, dù cho mấy năm nay vẫn chưa xuất hiện manh mối mới, nhưng tôi chắc chắn sẽ tìm được chứng cớ, chứng minh anh của tôi vô tội.”

Ba Tần nói: “Nếu như tìm được chứng cứ mới, cô có thể đề nghị khiếu nại với bên pháp viện, yêu cầu phúc thẩm lại vụ án…”

Tiêu Nguyệt Mai nói: “Tôi biết chứ.”

Hai người vừa trò chuyện vừa đi tới lầu lớp 11.

Lên tới tầng năm, bên ngoài hành lang ban ba họ thấy Tần Hoan và Tiêu Mặc. Tần Hoan đang nói thầm gì đó cùng, hai người kề sát đầu, sát không chừa kẽ hở.

Khóe miệng của Tiêu Mặc hơi hơi nhếch lên, ánh mắt không còn lạnh nhạt và trầm tĩnh như trước, có thêm một vệt sáng, khiến cả người y sáng sủa hẳn ra.

Dường như là nghe thấy điều gì hay ho, ánh mắt của Tiêu Mặc lóe lên một cái.

Tiêu Nguyệt Mai rất bất ngờ, đồng thời lại còn kích động, giọng nói có hơi run, “Tiểu Mặc?”

Đã bao lâu rồi cô không thấy Tiêu Mặc như thế này?!

— Cởi bỏ lớp ngụy trang, không còn trầm lặng, lại vui vẻ cười đùa…Đứa bé của ngày trước, như sống lại lần nữa.

Nghe thấy tiếng, Tiêu Mặc ngẩng đầu lên.

“Cô.” Y gọi xong thì nhìn ba Tần bên cạnh, cũng gọi, “Chú Tần.”

“Ba, dì.” Tần Hoan ở bên cạnh cũng gọi hai người.

Ba Tần gật đầu với Tiêu Mặc một cái, sau đó vẫy tay với Tần Hoan, “Chỗ con ở đâu?”

Tần Hoan nói: “Con dẫn ba đi.”

Dứt lời hắn lại nhìn về phía Tiêu Nguyệt Mai, “Con với Tiêu Mặc ngồi cùng bàn, ngài cũng vào cùng chứ?”

Tiêu Nguyệt Mai cười cười, “Không sao, hai người vào trước đi, cô còn muốn nói chuyện với Tiểu Mặc một chút.”

Tần Hoan vuốt cằm, dẫn ông ba nhà mình vào lớp.

Tiêu Nguyệt Mai hỏi Tiêu Mặc: “Đã ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa ạ.”

Giọng Tiêu Nguyệt Mai dịu dàng, “Vậy đi ăn trước đi, ăn xong rồi thì về kí túc, họp phụ huynh xong cô sẽ gọi cho con.”

Tiêu Mặc lắc đầu, “Không sao, con không đói.”

“Không đói cũng phải ăn, con xem con gầy thế này này, gió lớn một chút cũng có thể cuốn con bay mất.” Tiêu Nguyệt Mai lại nhịn không được đỏ cả vành mắt, cô sờ sờ tóc của Tiêu Mặc, ánh mắt nhu hòa, “Thấy con ban nãy cười vui như thế, cô rất vui.”

Cô nâng tay lau khóe mắt, rồi nói: “Được rồi, cô vào trước, con nhớ đi ăn cơm, đừng chờ bên ngoài nữa.”

Tiêu Mặc nhìn Tiêu Nguyệt Mai, bỗng nhiên nói: “Cảm ơn ngài.”

Tiêu Nguyệt Mai giật mình, nhưng lại cười lên rất nhanh, “Đứa nhỏ ngốc này.”

Lúc Tiêu Nguyệt Mai đi vào lớp học, Tần Hoan vừa lúc đi ra, hắn trở lại bên người Tiêu Mặc, sau sự che lấp của ống tay áo mà khẽ đụng vào tay của Tiêu Mặc một cái, “Muốn đi không?”

Tiêu Mặc nghĩ nghĩ, nói: “Được.”

Trong phòng học, các phụ huynh đều đang lật xem bài thi và bài tập của con em mình, sau đó so sánh với các bàn trước sau trái phải.

Tiêu Nguyệt Mai và ba Tần lúc vào đã thấy bảng thông báo, biết điểm và xếp hạng của Tần Hoan, Tiêu Mặc rồi cho nên không xem nữa.

Ánh mắt quét  đến phiếu điểm của Tiêu Mặc, ba Tần cảm khái nói: “Nếu ba tôi biết thành tích của Tiêu Mặc, sẽ rất vui.”

“Có thể chuyển tới Nhất Trung thành công, còn phải cảm ơn anh và ba anh.” Tiêu Nguyệt Mai nói, “Nếu như không có Tần lão tiên sinh ra mặt hỗ trợ, hiệu trưởng sẽ không đồng ý.”

Ông Tần từng giảng dạy ở Bắc Đại, hiệu trưởng đương nhiệm của Nhất Trung là học sinh đời đầu của ông, còn cha Tiêu cũng đã từng là học sinh của ông.

Ba Tần nói: “Chuyện này là ba tôi chủ động đứng ra giúp một tay, không liên quan gì tới tôi, tôi cũng nhờ vậy mà mới biết Tiêu Cần từng là học trò của ba tôi, hơn nữa cũng là thành tích của Tiêu Mặc đủ tốt, có thể vượt qua bài kiểm tra của hiệu trưởng dành cho nó, cho nên cô không cần cảm ơn tôi.”

Tiêu Cần là tên của cha Tiêu.

Tiêu Nguyệt Mai khẽ nói: “Dù thế nào đi nữa, cũng vẫn phải cảm ơn anh.”

Lúc này, Thái Chân đi vào lớp, tất cả mọi người yên tĩnh lại.



Hôm nay không chỉ có họp phụ huynh lớp 11, mà còn có lớp 10 và 12.

Tiết tự học buổi tối của lớp 12 bị dời lên tám giờ, cho nên lúc này sân thể dục và sân bóng rổ đều đông nghịt người.

Tiêu Mặc và Tần Hoan xuống khỏi lầu học, vừa lúc thấy được Dư Hải Dược cùng Khương Hàng cách đó không xa. Họ ngồi trên bãi bóng, Khương Hàng vẫn không thèm để ý tới Dư Hải Dược, nhưng Dư Hải Dược cũng không giận chút nào, vẫn rất tự nhiên nói chuyện với Khương Hàng.

“Muốn lại đó à?” Tiêu Mặc hỏi.

“Không.” Tần Hoan nói, “Tớ và Khương Hàng đã nói chuyện rồi, cậu ấy nói là tự biết mình đang làm gì, bảo tớ đừng lo nữa.”

Hắn nghiêng đầu cười một cái với Tiêu Mặc rồi nói: “Chúng ta đi ăn cơm thôi, trễ nữa là không còn đồ ăn.”

Tiêu Mặc “Ừ” một tiếng.

Hôm nay họ không ăn bên ngoài trường,  mà đi ăn ở căn tin lầu ba, Tần Hoan chọn mấy món ăn, Tiêu Mặc chọn mì. Giải quyết xong bữa tối, mới sáu giờ rưỡi hơn, lúc này cách kết thúc họp phụ huynh còn tới gần tiếng đồng hồ, vì thế hai người về kí túc trước.

Từ lúc mở ra chốt hôn hôm qua trở đi, hai người hôn lần nữa, càng thêm tự nhiên.

Cảm giác răng môi tương giao làm cho Tần Hoan bị ghiền.

Sau khi Tần Hoan ấn Tiêu Mặc lên trên cửa kí túc, một tay khoát lên eo của Tiêu Mặc, tay kia thì nâng mặt của Tiêu Mặc, ôn nhu hôn Tiêu Mặc, đầu lưỡi duỗi ra thăm dò như hôm qua, tìm kiếm hương vị ngọt ngào trong khoang miệng của Tiêu Mặc.

Mà Tiêu Mặc dựa lưng vào cửa, hơi ngước đầu, thừa nhận cái hôn của Tần Hoan, đáy mắt dần dần nổi lên sương mù, hơi nước mông lung.

Hôn một lúc lâu, Tần Hoan mới buông Tiêu Mặc ra, hắn rũ mắt nhìn vào mắt của Tiêu Mặc, giọng hơi khàn, “Ngọt quá.”

Ánh mắt Tiêu Mặc mềm nhũn, y nhìn chằm chằm Tần Hoan, “Vừa mới ăn kẹo.”

Hôm qua thì Tần Hoan ăn kẹo, hôm nay là Tiêu Mặc ăn kẹo.

Thảo nào nụ hôn ngọt ngấy.

Tần Hoan nhìn Tiêu Mặc không chớp mắt, bờ môi của hắn chạm vào trán của Tiêu Mặc, lại mơn trớn tới chóp mũi, “Hôn lại lần nữa nhé?”

Tai của Tiêu Mặc đỏ ửng, dời mắt, không nhìn Tần Hoan nữa.

Tần Hoan khẽ cười một tiếng, lại đưa môi tới hôn lên môi Tiêu Mặc.

Họp phụ huynh xong là đã bảy giờ rưỡi, Tiêu Nguyệt Mai ở cửa trường học gọi điện thoại cho Tiêu Mặc.

Còn ba Tần vì có việc ở đồn cảnh sát, cho nên đã đi trước.

Tần Hoan thấy Tiêu Mặc cúp điện thoại, nói ngay: “Tớ đi xuống với cậu.”

“Được.”

Ba người gặp mặt ở cổng trường.

Nhìn thấy Tần Hoan, Tiêu Nguyệt Mai hơi bất ngờ, “Sao con vẫn chưa về?”

“Bạn cùng bàn của con vẫn chưa nói cho ngài nhỉ, “Tần Hoan nói xong nở nụ cười, “Bây giờ con cũng trọ ở trường, ở chung phòng kí túc với cậu ấy.”

“Tốt quá.” Tiêu Nguyệt Mai nói, “Nhiều người thì cũng sẽ không vắng lạnh nữa, còn có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Cô nói xong, tầm mắt lại dừng trên người Tiêu Mặc, “Tiểu Mặc, thứ sáu sinh nhật con, muốn ăn cái gì? Đến lúc đó cô làm cho con.”

“Thứ sáu bọn con phải đi du lịch mùa thu, một ngày một đêm, hơn nữa cũng không cần phải tổ chứ sinh nhật riêng cho con.”

“Đây là sinh nhật mười tám tuổi của con, nhất định phải tổ chức.” Tiêu Nguyệt Mai nói, “Nếu thứ sáu mấy đứa đi du lịch thì vậy tuần này cho qua, để cô xem coi ngày nào được…”

Suy tư mấy giây, cô mới nói, “Vậy quyết định thứ bảy tuần này đi, buổi trưa bỏ qua cho con, chiều con có thể hẹn bạn đi ra ngoài chơi, sinh nhật mười tám tuổi nhất định phải náo nhiệt, như thế sẽ không tiếc nuối.”

Tiêu Nguyệt Mai không nán lại lâu, đúng tám giờ cô đi về.

Nhìn theo bóng Tiêu Nguyệt Mai, Tần Hoan liền nắm tay của Tiêu Mặc đi về kí túc.

Bây giờ trời đã tối hoàn toàn, đường về kí túc không còn một ai, cho nên nắm tay cũng không sao, sẽ không bị bắt gặp.

Đi đến dưới lầu kí túc, Tần Hoan mở miệng, “Sinh nhật tới quán cà phê nhà tớ đi, ở đó có sân sẵn, ăn uống cái gì cũng có, mẹ tớ chắc chắn cũng sẽ rất hoan nghênh…”

Tiêu Mặc ngắt lời hắn, lắc đầu nói: “Tớ không muốn tổ chức.”

Tần Hoan hỏi: “Là do thấy phiền sao? Hay lo là mọi người không rảnh?”

“Không phải.” Tiêu Mặc rũ mắt, thứ bảy tớ muốn đi thăm cha mẹ tớ.”

Vì phải đi làm, đã mấy tháng rồi y chưa đi thăm họ, nhân dịp cuối tuần này có thời gian, y muốn đi ở chung với họ thật lâu. Sau đó nói cho họ biết, bây giờ y sống rất tốt, sẽ không còn sợ nữa.

Nghe nói xong, Tần Hoan nắm tay của Tiêu Mặc chặc hơn chút nữa. Hắn thả nhẹ giọng, từ tốn nói: “Vậy dịp khác sẽ tìm thời gian cho cậu tới, dù sao chúng ta cũng không cần tự học buổi tối, dù cho không phải cuối tuần, tối cũng rảnh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi