TÔI CHỈ MUỐN HỌC HÀNH THẬT TỐT

Beta: Satoshi

Lạc Hân Hàn đi rồi, Tiêu Mặc vẫn ngồi im đó.

Y cúi đầu, tay nắm tay, gân xanh nổi hằn trên mu bàn tay, còn lòng bàn tay thì bị móng tay cấu hằn ra dấu.

Y dùng sức quá, dường như làm vậy thì mới có thể phát tiết toàn bộ uất ức trong lòng ra hết.

“Mặc Mặc.” Tần Hoan đau lòng gỡ hai tay đang nắm chặt của Tiêu Mặc ra, đan tay mình vào, không cho y tiếp tục tự làm mình bị thương, “Đừng để lời của Lạc Hân Hàn nói trong lòng, lúc trước ông nội cũng đã nói rồi, mấy người trong hình này đều là kẻ vong ân phụ nghĩa, cho nên đừng quá để ý tới họ.”

“Gã ta đã từng là học trò mà ba em quan tâm…” Sắc mặt của Tiêu Mặc rất nhợt nhạt, môi cũng không có chút huyết sắc nào, y cười giễu một cái, cảm thấy buồn thay cha mình.

–Cha Tiêu làm người tốt nửa đời người, đối xử thật lòng với mọi người, không hề giả dối tí nào, ông quan tâm chăm sóc cho người khác, gần như là chuyện thường ngày, nhưng đến cuối cùng, lại bị đám học sinh mình thật lòng thương này cho rằng mình là sát nhân điên cuồng giả nhân giả nghĩa.

Tần Hoan nắm thật chặt lấy tay Tiêu Mặc, “Đợi đến khi rõ chân tướng thì họ sẽ hối hận, sẽ phải cắn rứt lương tâm.”

Tiêu Mặc đứng lên, “Em đi rửa mặt cái đã.”

Đến khi y quay lại, ngoại trừ ánh mắt hơi đỏ ra, thì đã không nhìn ra được dấu vết đau lòng nữa.

Tiêu Mặc ngồi xuống lần nữa, bưng li cà phê đã nguội lạnh trước mặt lên uống, sau đó nói: “Để em xem lại những gì mà Lạc Hân Hàn vừa nói.”

Tần Hoan gật gật đầu: “Ừ, được.”

Tiêu Mặc tìm một cuốn vở từ trong cặp ra, lật ra trang mới, căn cứ theo lời Lạc Hân Hàn nói ban nãy, vẽ một sơ đồ quan hệ ra.

“Lạc Hân Hàn nói, Lí Tư là người cuối cùng gọi điện thoại cho cha em.” Tiêu Mặc vừa nhớ lại chuyện đêm hôm đó vừa nói, “Đêm đó mưa, là ngày kỷ niệm kết hôn của cha mẹ em, sau khi tan việc ba em đi mua bánh kem, lúc ấy còn gọi điện thoại cho em… Đúng rồi, thời gian, em nhớ khi đó radio đang đọc tin, vừa hay đang đưa tin án tử của một kẻ ấu dâm…”

Tần Hoan đưa bút qua, viết thời gian 19:00 – 19:30.

“Thời gian chết của Lí Tư là tám giờ tối đến mười một giờ, trong lúc đó cha của em đang ở cửa tiệm làm bánh gần đó đặt bánh ngọt, mà từ nhà em tới nhà của Lí Tư mất hơn một tiếng, cha em bị xác nhận là hung thủ tại vì cảnh xác tìm được nửa dấu giày ở hiện trường, là dấu giày của cha em, còn có một miếng bánh ngọt trên drap giường, bên trên có tên của cha em. Drap giường có bánh ngọt, thì đồng nghĩa với việc cha em lấy bánh ngọt rồi mới tới…. Giả thiết bảy giờ rưỡi cha em lấy bánh ngọt, sau đó nhận được cuộc gọi của Lí Tư, rồi chạy tới nhà cô ta, quả thật có thể đến trong khoảng thời gian chín giờ đến mười một giờ…. Thời gian thì không có vấn đề.” Tiêu Mặc nhíu mày lại, tự lẩm bẩm, “Vậy cái khác thì sao? Vậy chỗ nào có vấn đề chứ?”

Lúc ấy Tiêu Mặc còn nhỏ, không xem hồ sơ, cũng không biết quá nhiều về vụ án, chỉ biết giản lược thôi, cũng có beiets tời từ trong tin tức — bất luận là mẹ Tiêu hay là Tiêu Nguyệt Mai, đều không hẹn mà cùng lựa chọn gạt Tiêu Mặc, hai người hy vọng Tiêu Mặc có thể trưởng thành thật tốt.

Tiêu Mặc mím chặc môi, bởi vì không hiểu rõ về vụ án, nên y không thể tìm được chỗ vi phạm, chỉ có thể để tối về tìm Tiêu Nguyệt Mai.

–Y cần phải hỏi rõ toàn bộ quá trình xảy ra vụ án mới được.

Tần Hoan nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng, nếu không nghĩ ra thì đợi về hỏi cô, cô ấy hẳn sẽ biết.”

“Em sẽ không bộp chộp. “

Tiêu Mặc cụp mắt xuống, ánh mắt dừng ngay mối quan hệ giữa những nhân vật được liệt kê trong giấy, y cân nhắc một lúc, cuối cùng y vẽ vài vòng tròn trên tên của Trần Phi.

“Hắn ta ắt hẳn là biết điều gì đó. “

“Đúng vậy, theo Trần Phi, lý do hắn ta đến cúng bái bác là vì hắn ta nhớ công ơn của bác, nhưng Lạc Hân Hàn nói rằng hắn ta đã gặp Trần Phi bị đuổi học, Trần Phi có vẻ hận bác hơn là biết ơn. “Tần Hoan nói,” Điều này cũng không đúng, nếu những gì Lạc Hân Hàn nói là sự thật, tại sao Trần Phi lại hận bác chứ? Chuyện gì đã xảy ra giữa bác và Trần Phi? Điều này có phải là lúc trước Trần Phi còn có chuyện gạt chúng ta? “

Tiêu Mặc ngẩng đầu, “Về phần Trần Phi, anh đã từng hỏi chú Tần chưa?”

“Anh hỏi rồi.” Tần Hoan nói, “Nhưng ba anh nói rằng vụ án năm đó, Trần Phi từ đầu đến cuối không có liên quan, khi cảnh sát đang điều tra quan hệ với Lí Tư, mặc dù không tra ra được Trần Phi, nhưng Trần Phi lúc đó đã bị đuổi học hơn nửa năm, và cũng rời khỏi thành phố Y. Khi vụ án xảy ra, hắn ta không ở thành phố Y, vì vậy họ nhận định rằng vụ án này không có gì liên quan đến Trần Phi, hiển nhiên họ không triệu tập hắn ta. “

Tiêu Mặc nói: “Cô của em tra được là Trần Phi không nói dối. Hắn ta thực sự đã ở quê trong suốt những năm qua – quê của hắn ở tỉnh G. Sau khi nghỉ học, hắn đã mở một cửa hàng nhỏ, nhưng mấy tháng trước hắn đã bán cửa hàng đó, và tiền được trả lại tiền cho cậu của hắn. Mẹ hắn được chẩn đoán mắc bệnh ung thư vú cách đây 4 năm và cần phải phẫu thuật. Đang cần tiền gấp, Trần Phi không còn cách nào khác đành phải bán cửa hàng nhỏ để góp đủ tiền để trả lại cho cậu của mình. Từ trong tài liệu tra được này, dường như Trần Phi không có bất kì vấn đề gì cả, nhưng em luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm…Nhất định là đã bỏ sót chỗ nào đó. “

Tần Hoan cũng như Tiêu Mặc, cũng thấy kỳ quái.

Hai người ngồi ở Starbucks một lúc lâu, cho đến buổi chiều Tiêu Nguyệt Mai gọi điện cho Tiêu Mặc, bảo là phải đi liên hoan bên ngoài vào buổi tối, cuộc thảo luận tạm thời dừng lại.

Tần Hoan hỏi: “Hiện tại đi tìm cô của em sao?”

“Nửa tiếng nữa cô ấy sẽ đến đón em.” Sau khi Tiêu Mặc nói xong, tiếp tục xem sơ đồ quan hệ, đầu ngón tay chọt chọt vào tên của Trần Phi, đột nhiên hỏi: “Năm đó khi điều tra những người xung quanh Lí Tư, đám người chú Tần đã điều tra người thích Lí Tư không? “

Lí Tư rất xinh đẹp, tính tình hướng ngoại, vui vẻ, ấm áp và tốt bụng như Lạc Hân Hàn đã nói, ở trường có rất nhiều người thích cô ấy.

Tần Hoan nhíu mày, “Em nghi ngờ đây là vụ giết người vì tình sao?”

Tiêu Mặc xoa xoa thái dương, lại chớp chớp mắt cho đỡ mệt, “Chỉ là phỏng đoán thôi, có bất kỳ khả năng nào thì em đều sẽ đoán.”

Tần Hoan suy nghĩ một chút, đột nhiên nói:  “Lạc Hân Hàn vừa nói, ‘Lí Tư tin tưởng người đàn ông đấy biết bao nhiêu, buổi tối gọi điện thoại mời ông ấy về nhà’, bình thường mà nói nếu nữ tin tưởng thầy giáo của mình, cũng sẽ không bao giờ gọi cho một vị thầy giáo đã có gia đình đến nhà vào buổi tối. Dù có chuyện lớn đến đâu, bạn cũng không cần phải hẹn tại nhà riêng của mình, hẹn gặp ở ngoài mới là chuyện bình thường. Ai cũng biết tránh nghi ngờ, cô ấy không có khả năng không biết. Hơn nữa bác cũng vậy, đó là kỷ niệm ngày cưới của ông và bác gái, rốt cục là có việc gì quan trọng làm cho ông cách nhà không xa mà không kịp chạy về nhà trực tiếp mang bánh ngọt đến nhà Lí Tư? Chúng ta đặt giả thiết, nếu lúc đó Lí Tư gọi điện cho bác, nhưng đó lại là cầu cứu thì sao? Nếu cuộc gọi đó là Lí Tư đang cầu cứu, vậy thì nhất định bác sẽ vội vàng chạy tới … Đúng rồi, đêm hôm đó khi về nhà  bác trai có nói gì không? Hay có điều gì bất thường không?  “

“Đêm hôm đó … ” Tiêu Mặc cau mày nhớ lại, theo trí nhớ, rồi chậm rãi nói, “Em nhớ cha em về đến nhà gần 11 giờ, sau khi về đã xin lỗi mẹ em trước, sau đó ông bắt đầu gọi điện thoại… Đúng rồi điện thoại, ông tiếp tục gọi điện nhưng đầu dây bên kia dường như không trả lời, ông đang rất sốt ruột, rồi nắm lấy chìa khóa xe và chuẩn bị đi ra ngoài, mẹ em thuyết phục ông ấy, vì giờ đó đã muộn lắm rồi.  “

Tần Hoan cầm bút và sổ, viết giả thuyết ra, sau đó viết hai chữ  “sốt ruột ”  “điện thoại ” bên cạnh, khoanh tròn hai từ mấu chốt.

“Nếu thành lập giả thuyết này, thì bác trai đã đi đến đó, nhất định là không nhìn thấy Lí Tư, nếu không ông ấy sẽ không nóng lòng như vậy. Ông ấy có đến nhà Lí Tư không?” Tần Hoan hỏi, “Năm đó khi thẩm lí vụ án, bác đã nói gì? Ông ấy có gặp Lí Tư không, có vào nhà Lí Tư không? “

Tiêu Mặc lắc đầu,  “Em không biết.”

Tần Hoan hỏi: “Em nói dấu giày và dấu bánh ngọt đều ở trong phòng đúng không?”

“Ừm, cảnh sát nói thế. “

Tần Hoan suy nghĩ một chút, sau đó viết “Không gặp Lí Tư “,  “Có vào nhà không” vào sổ tay, sau đó đặt một dấu chấm hỏi bên cạnh.

“Nếu bác ra tay cứu người, nghĩa là lúc đó hung thủ đang ở cùng Lí Tư. Lí Tư biết hung thủ và có quen biết với hung thủ, nếu không, cô ta sẽ không để gã vào nhà mình, rồi sau đó Lí Tư nhận ra nguy hiểm, gọi điện cho bác, mong bác giúp đỡ cô ấy, không biết chuyện gì xảy ra sau đó, cô ấy chọc giận hung thủ … và sau đó hung thủ đã giết chết Lí Tư.

“Không, không đúng.” Tiêu Mặc nói, “Lí Tư biết hung thủ, nhưng không nhất thiết phải quen biết với hung thủ, nếu không, cô ấy sẽ không cảnh giác khi giao tiếp với người quen, nếu không cô ấy sẽ không gọi cho cha em, hẳn là không quen, nhưng người kia đột nhiên xuất hiện ở nhà cô ấy, sau khi vào cửa thành công, định làm gì đó với cô ấy, cô ấy mới có thể hoảng sợ mà gọi cho cha em – nếu vậy thì giả thuyết cuộc gọi đó là một cuộc gọi cầu cứu sẽ được thành lập. “

Tần Hoan nói: “Nếu đây là thật, hãy tiến xa lên trước. Nếu bác trai không vào cửa thì sao? Điều đó có nghĩa là hung thủ đã không rời đi sau khi giết Lí Tư, mà ở trong nhà cho đến khi bác trai đến và ấn chuông cửa nhưng không đi mở cửa. Mà lúc đi bác trai lại vô tình làm rơi bánh ngọt – hung thủ nhìn thấy, chợt nghĩ ra cách tạo hiện trường giả, liền mang bánh đó vào nhà, và in dấu giày của bác lên?  “

Tiêu Mặc cau mày nói: “Nếu là như vậy, thì có rất nhiều chỗ sơ hở, cảnh sát không có khả năng không phát hiện ra, trừ phi hung thủ có tay trên – “

Giọng của y dừng lại, đầu ngón tay bắt đầu run lên không thể kiểm soát.

“Đừng suy nghĩ nhiều, đây chỉ là suy đoán của chúng ta. ” Tần Hoan nắm lấy tay Tiêu Mặc, đổi chủ đề, “Mặc Mặc, cô của em sắp đến rồi.”

Vừa dứt lời, điện thoại của Tiêu Mặc reo lên.

Lúc Tiêu Mặc trả lời điện thoại, Tần Hoan lấy điện thoại ra, ghi lại tất cả các mối quan hệ, điểm đáng ngờ, phỏng đoán.

Những việc chuyên nghiệp vẫn cần những người chuyên nghiệp hơn.

Mặc dù ba Tần là cảnh sát, khó có thể trực tiếp tham gia phá án, nhưng hỗ trợ phân tích ở sau lưng, thì không sao cả.

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Mặc nói:  “Cô em nói rằng cô ấy sẽ đến sớm. “

“Vậy hôm nay trước cứ đến đây vậy.” Tần Hoan lắc điện thoại, “Những suy đoán và điểm đáng ngờ này, anh đem về hỏi ba anh, ông ấy biết nhiều hơn.”

Sau một lúc dừng lại, hắn hỏi lại: “Lâm Chí Phong, cô em đã điều tra chưa? “

“Gã ta đã ra nước ngoài ba năm rồi, vẫn chưa trở lại.” Tiêu Mặc nói, “Lâm Chí Phong thực sự không liên quan gì đến vụ án. Gã ta không biết Lí Tư, chỉ biết có Trần Phi, ngày Lí Tư gặp chuyện không may, gã ta đã đi Singapore với bạn, thám tử tư chụp được ảnh, chính là ngày hôm đó. “

Tiêu Mặc đang nói, chợt ngừng, “Trần Phi nói, Lâm Chí Phong ở cùng ký túc xá với hắn ta, đúng không?”

Tần Hoan gật đầu, “Đúng vậy, là Lâm Chí Phong đổ oan cho hắn ta trộm đồng hồ, hắn ta bị đuổi học.”

“Tại sao Lâm Chí Phong lại ghét Trần Phi đến vậy?” Tiêu Mặc khó hiểu, “Theo lời cô em gửi người điều tra, tuy đám người Lâm Chí Phong không tốt, nhưng họ không bắt nạt ai ngoại trừ Trần Phi … Cho nên chỉ có Trần Phi, vậy lý do đâu? Hơn nữa lúc đầu, gã ta bắt nạt Trần Phi chỉ từ một chuyện nhỏ nhen, sau đó mới thành hãm hại. Theo cách nói của Trần Phi, mục đích của Lâm Chí Phong là đuổi học hắn ta, tại sao chứ? “

Tần Hoan lắc đầu, “Trần Phi và Lâm Chí Phong đều không liên quan đến vụ án, cho nên trừ chính họ ra thì không ai biết những chi tiết này.”

Tiêu Mặc lấy bút viết dòng chữ  “Lâm Chí Phong ”  “Ghét Trần Phi ” lên giấy, sau đó đặt một dấu chấm hỏi bên cạnh.

Y thì thầm:  “Nếu có thể tìm được Lâm Chí Phong để hỏi thì tốt rồi.”

Tần Hoan đậy nắp bút, nhét sổ tay vào trong ba lô của Tiêu Mặc, “Đi thôi.”

Tiêu Mặc trả lời  “Ừm “.

Hai người rời quán Starbucks và đi đến quảng trường, trời không mưa nữa nhưng vẫn âm u, đằng xa là những đám mây u ám, một cơn mưa nặng hạt đang dần ập đến.

Xe của Tiêu Nguyệt Mai không lâu sau đã dừng lại trước mặt họ.

Quý Nghiêu hạ cửa kính xe xuống rồi nói với hai người họ: “Lên xe đi. “

Tần Hoan sờ sờ mu bàn tay Tiêu Mặc, mở cửa đẩy anh vào, “Thứ ba gặp lại, tớ tự bắt xe về.”

“Chờ đã.”

Tiêu Nguyệt Mai cũng quay lại và nói: “Đi chung nào, cô đưa con về, trời sắp mưa rồi, con không mang ô sẽ bị ướt.”

Cô nói thêm một câu,  “Cô định đi đường đó, tiện đường đưa con về thôi. “

Tần Hoan nghe xong, lại nhìn bầu trời u ám, cũng không khách khí nữa.

“Vậy thì làm phiền ngài rồi.”

“Không có đâu.”

Tần Hoan lên xe ngồi ở ghế sau với Tiêu Mặc, cũng không lâu sau, mưa dần nặng hạt hơn rồi trút ào ào xuống.

Đường trơn vào những ngày mưa, Tiêu Nguyệt Mai chăm chú lái xe, không nói gì.

Xe rất êm.

Tiêu Mặc cụp mắt xuống, cứ xuất thần mà nghĩ về chuyện giữa Lâm Chí Phong và Trần Phi.

Tần Hoan ăn không ngồi rồi, giống như lúc đi học, một tay chống má, quay đầu sang bên cạnh nhìn Tiêu Mặc chăm chú, làm nhìn thê cuồng ma.

Lúc sắp đến nhà của Tần Hoan, Tiêu Mặc đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn Tần Hoan.

Y vừa định nói, nhưng nhớ đến Quý Nghiêu, nên y không trực tiếp nói ra, mà là lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Tần Hoan – [Em nghĩ ra rồi.]

Tần Hoan không phản ứng kịp – [Hả?]

– [Bạn bè. Mặc dù Lâm Chí Phong đang ở nước ngoài, nhưng bạn của gã thì không, năm đó người đã bắt nạt Trần Phi với Lâm Chí Phong,  có lẽ sẽ biết nguyên nhân.]

– [Chỉ cần có thể biết nguyên nhân Lâm Chí Phong muốn Trần Phi nghỉ học, chuyện Trần Phi luôn che giấu, có lẽ chúng ta có thể biết được.]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi