TÔI CHỈ NHỚ EM

Bây giờ là cuối tháng bảy, nhiệt độ ở thành phố A mấy ngày gần đây tăng cao.
 
Tô Niệm Niệm lên lưng Bùi Ngôn Khanh, không biết là vì nóng hay như thế nào mà hai má cô bất giác đỏ ửng lên.
 
Cô nhìn chằm chằm bên mặt của Bùi Ngôn Khanh, mái tóc đen láy.
 
Nhìn ở khoảng cách gần như vậy, cô có thể ngửi thấy rõ ràng mùi thảo dược nồng nặc trên người Bùi Ngôn Khanh, mùi này có chút giống mùi của bệnh viện, nhưng so với vậy thì tốt hơn nhiều.
 
Nó giống như đang ở trong một khu vườn thảo mộc tươi.
 
Một ngày nóng nực như vậy, Bùi Ngôn Khanh cũng không đổ quá nhiều mồ hôi, chỉ có một lớp nước mỏng trên làn da.
 
Làn da mỏng không tì vết đến mức không nhìn thấy lỗ chân lông, trắng đến mức Tô Niệm Niệm cũng phải ghen tị.
 
Nghĩ như vậy, Tô Niệm Niệm bất giác thốt lên: “Thịt như ngọc.”
 
Bước chân của Bùi Ngôn Khanh khựng lại, thái dương nhướng lên, “Em nói gì đấy?”
 
“Nói anh.”Tô Niệm Niệm nuốt nước bọt: “Bệnh viện các anh có phải là có phương pháp chăm da đặc biệt không vậy?”
 
Đối với những lời trêu chọc của Tô Niệm Niệm, Bùi Ngôn Khanh chỉ có thể bình tĩnh đáp lại: “Không có.”
 
“Trời ban cho nên tôi cũng hết cách.”
 
Tô Niệm Niệm tức cười: “Có thể đừng khoác lác được không?”
 
Bùi Ngôn Khanh sửng sốt: “Cái gì gọi là Versailles?” *
 
Tô Niệm Niệm: …..
 
Cô có lí do nghi ngờ cụm từ cao cấp nhất này người phàm không biết.
 
“Em dạy cho anh học một chút này.”
 
Tô Niệm Niệm nói: “Anh mau khen em nhảy đẹp đi.”
 
Bùi Ngôn Khanh cong môi cười, từ tốn nói: “Em nhảy thật đẹp.”
 
“Thật không?” Tô Niệm Niệm nhàn nhạt hỏi lại: “Anh không biết mỗi ngày có bao nhiêu đoàn múa mời em đi làm trưởng đoàn múa đâu, quả thật không biết phải chọn thế nào, thật sự là khiến người ta thấy phiền não mà.”
 
Câu này vừa nói ra, Bùi Ngôn Khanh đã khựng lại mấy giây rồi đột nhiên bật cười thành tiếng.
 
Anh cười rất nhỏ nhưng mang theo sự thoải mái và vui vẻ hiếm thấy.
 
Tô Niệm Niệm cảm giác được lồ ng ngực truyền đến chấn động, có chút khó chịu nói: "Đừng cười."
 
“Em nói đùa đấy! Chỉ là làm mẫu cho anh thôi.” Cô tức cười nói: “Đừng cười em.”
 
Bùi Ngôn Khanh không cười cô nữa: “Được, tôi không cười.”
 

“Hiểu chưa hả?” Tô Niệm Niệm nói.
 
“Ừm.”
 
Tô Niệm Niệm mở đầu cuộc trò chuyện, mong muốn trò chuyện chỉ quanh quẩn.
 
Cô quyết định hỏi một điều khiến cô luôn ngạc nhiên: "Vậy là anh đã học đại học năm 15 tuổi sao?”
 
Bùi Ngôn Khanh cõng Tô Niệm Niệm đi ra khỏi chỗ chơi đu quay, kiên định nói: “Ừm.” Anh khựng lại rồi từ tốn nói tiếp: “Em không biết lúc đó mỗi ngày có bao nhiêu trường gọi điện thoại đến đâu, quả thật tôi không biết phải chọn thế nào, thật sự khiến người ta phải phiền não mà.”
 
Tô Niệm Niệm: “….”
 
Hôm nay quả thật không thể tiếp tục nói chuyện rồi.
 
Tô Niệm Niệm trông khó coi, “Anh nói như vậy sẽ khiến người khác muốn động thủ đó.”
 
“Ừm.” Bùi Ngôn Khanh lên tiếng: “Nhưng đó là sự thật.”
 
Cái kia cô nói là bốc phét nhưng cái này Bùi Ngôn Khanh nói là thật.
 
Tô Niệm Niệm không cãi được.
 
Không hổ là thiên tài, trong thời gian ngắn đã nắm được bản chất của cụm từ lóng này.
-
 
Có rất nhiều người trong sân chơi, Bùi Ngôn Khanh cõng cô sau lưng nên có rất nhiều ánh mắt đổ dồn từ xung quanh.
 
Đại khái là vì chột dạ, Tô Niệm Niệm càng đỏ mặt, ngón chân tự nhiên co rúm lại.
 
Cô lén liếc nhìn một bên mặt của Bùi Ngôn Khanh, thản nhiên và bình tĩnh.
 
Có thể anh thật sự cảm thấy cõng cô không có gì khác với cõng một đứa trẻ.
 
Tô Niệm Niệm có chút khó chịu.
 
Lẽ nào anh không hề cảm thấy cô có chút sức hút sao.
 
Cô không thể trơ mắt ngồi yên được.
 
Tô Niệm Niệm lén lút siết chặt tay, thò mặt về phía trước, ghé sát vào mắt Bùi Ngôn Khanh, chớp chớp mắt: "Đoán xem hôm nay em trang điểm kiểu gì?"
 
Bùi Ngôn Khanh bỗng hít thở khó khăn, anh vô thức nghiêng đầu ra sau, nhưng khuôn mặt xinh đẹp hồng hào của Tô Niệm Niệm vẫn ở ngay trước mắt anh.
 
Mắt anh khẽ run lên, nhịp tim cũng trở nên loạn xạ.
 
Nhưng một lúc lâu sau, ánh mắt của anh mới khôi phục lại bình tĩnh, nghiêm túc nhìn cô một lát, sau đó hé môi nói: "Trôi rồi.”
 
Tô Niệm Niệm: ?!!
 
Cô đột nhiên quay đầu lại, vội vàng rút một tay xuống, lấy chiếc gương từ trong chiếc túi nhỏ.
 

“Đừng nhúc nhích.” Bùi Ngôn Khanh hất cô lên lại.
 
Tô Niệm Niệm khóc không ra nước mắt: “Nhưng không phải anh nói em bị trôi lớp trang điểm rồi sao?!”
 
“Phải.” Bùi Ngôn Khanh nói rất bình tĩnh: “Nhưng không ai nhìn kĩ vậy đâu.”
 
Tô Niệm Niệm: ? Đây là lời người nói à?
 
Đến bây giờ cô mới thực sự hiểu những gì Tô Diệm nói.
 
Người như anh, có thể có bạn gái sao?
 
Tô Niệm Niệm uất ức một lúc, nhìn thấy hướng anh đi, “Anh muốn cõng em đi ra sao”
 
“Vết thương của em mà không xử lý sẽ sưng lên.” Bùi Ngôn Khanh nói.
 
Vẫn còn một chặng đường dài để đến lối vào của công viên giải trí, Tô Niệm Niệm hối hận vì đã giả vờ yếu đuối và bắt Bùi Ngôn Khanh cõng cô trên lưng, cô điều chỉnh giọng điệu của mình: "Em nghĩ mình có thể đi được.”
 
Nhìn thấy bước chân anh không ngừng lại, Tô Niệm Niệm có hơi hối thúc: “Hôm nay nóng như vậy, bây giờ còn cách cổng ra rất xa.”
 
Bùi Ngôn Khanh sững người, “Em là sợ tôi đi không nỗi à?”
 
Tô Niệm Niệm sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh, cô không nói gì chỉ dùng sự im lặng để bày tỏ thái độ.
 
“Em biết ca phẫu thuật đầu tiên của tôi là làm gì không?” Bùi Ngôn Khanh đột nhiên nảy hứng thú.
 
Tô Niệm Niệm không theo kịp logic của anh, chỉ ‘a’ một tiếng.
 
“Lúc đó tôi phối hợp với thầy hướng dẫn để hoàn thành ca phẫu thuật thay khớp háng. Bệnh nhân nặng 100 kg và được gây mê toàn thân. Toàn bộ quá trình 5 tiếng đồng hồ tôi phải đứng nhấc đùi bệnh nhân lên.” Bùi Ngôn Khanh nhàn nhạt nói: “Tốn sức hơn gấp mấy lần so với việc cõng em.”
 
Tô Niệm Niệm khựng lại một lúc, hoài nghi liếc nhìn Bùi Ngôn Khanh.
 
Bởi vì anh cao ráo nên nhìn có vẻ rất gầy.
 
“Sao anh không nói là em rất nhẹ nhỉ.”
 
Bùi Ngôn Khanh: …..
 
Cảm giác được trên lưng nhẹ nhàng, Bùi Ngôn Khanh trầm mặc, hồi đáp: "Ừm, em rất nhẹ."
 
Tô Niệm Niệm hừ một tiếng: “Qua quýt.”
 
Bùi Ngôn Khanh: ….
 
Khi đến gần lối ra, Tô Niệm Niệm đang định hỏi Bùi Điềm và Sở Ninh thì thế nào, nhưng tiếng kêu kinh ngạc của Sở Ninh đã vang lên từ phía sau bọn họ.
 
“Cậu…. Nhỏ?” Sở Ninh kinh ngạc quan sát hai người, “Niệm Niệm?”
 
Cô bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến mức không thốt nên lời, đang định hỏi kĩ thì đã nhìn thấy đầu gối đang bị thương của Tô Niệm Niệm.

 
“Niệm Niệm, chân cậu bị sao vậy!?” Sở Ninh đau lòng gọi cô, lại cúi người cẩn thận quan sát hai vết thương đó, giọng nói hơi run rẩy: “Cậu nh ỏ, chân của Niệm Niệm, gãy rồi sao?”
 
Bùi Ngôn Khanh lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở Ninh, giọng nói mang theo ý cảnh cáo: “Đừng nói lung tung.”
 
“À, không gãy à.” Sở Ninh vừa nghe thế vội vàng bảo, “Không gãy là được rồi.’
 
Bùi Ngôn Khanh: “….”
 
Sở Ninh vừa mới an tâm được chút thì Bùi Điềm ở phía sau cũng đã nhìn thấy chân của Tô Niệm Niệm, cô bé sợ đến mức mặt trắng bệch, “Chị….chị, chị chị, chân chị làm sao vậy?”
 
Tô Niệm Niệm còn chưa kịp trả lời thì Sở Ninh đã lắc lắc tay: “Cậu ấy không sao đâu.”
 
“Chân chưa gãy.”
 
Dù sao bọn họ từ nhỏ đến lớn không biết đã gặp qua bao nhiêu vết thương lớn nhỏ, trừ phi xương cốt có vấn đề, còn lại đều không sao cả.
 
Sở Ninh nói rất bình tĩnh, mãi cho đến khi cảm nhận một ánh mắt sắc lẹm như dao nhìn qua, vừa quay đầu cô đã thấy đôi mắt đen lay láy của chú nhỏ đang tràn đầy sự cảnh cáo.
 
Sở Ninh: ? Mắc gì mà trông chú nghiêm trọng vậy?
 
Cô lại nghi ngờ nhìn sang Tô Niệm Niệm: “Cậu không phải chỉ bị rách da thôi hả?”
 
Tô Niệm Niệm: ….
 
Nếu tôi có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt tôi thay vì bắt tôi phải chết.
 
Bùi Điềm đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, liền nắm lấy tay áo của Sở Ninh, "Cái gì mà gọi là rách da thôi? Tiên nữ bị té còn có thể tự đi được sao?”
 
“Con nói đúng chứ hả, chú nhỏ?” Bùi Điềm mỉm cười ngây thơ.
 
Bùi Ngôn Khanh không thể tin vào mắt mình, “Chú đưa Tô Niệm Niệm đi băng bó trước, hai tụi con cùng đi về hay tiếp tục ở lại chơi đợi chú đón hai đứa?”
 
“Cùng đi…” Sở Ninh đang định nói cùng đi về đi, ai ngờ giọng nói của Bùi Điềm lại lấn át cô: “Chơi!”
 
“Ý của chị là muốn cùng đi chơi với con!”
 
Sở Ninh: ?
 
Bùi Điềm nhanh nhẹn vẫy vẫy tay: “Hai người mau đi đi, chị dưỡng thương cho tốt nhé!”
 
“Chú nhỏ, tuyệt đối đừng để chị ấy tự đi đấy!” Bùi Điềm cẩn thận nhắc nhở.
 
Mãi cho đến khi nhìn thấy hai người đó đã đi xa, sự kinh ngạc trong đầu Sở Ninh vẫn chưa tan biến.
 
“Tiểu quỷ, em bày trò gì?” Sở Ninh gõ lên trán Bùi Điềm.
 
“Cái gì cái gì chứ?” Bùi Điềm nhìn chằm chằm cô: “Vừa nãy chị còn cầm thẻ em đi mua đồ đấy.”
 
“Bây giờ muốn lật kèo à?”
 
Sở Ninh nghẹn.
 
Đều là cái tiểu quỷ Bùi Điềm này, đi vệ sinh xong lại không muốn chơi đu quay, một hai muốn chơi xe đụng bên kia, cô không chịu liền lấy tiền ra mua chuộc cô.
 
Cô là loại người dễ mua chuộc đến vậy hả?!
 
Đương nhiên là vậy.
 

“Bỏ đi.” Sở Ninh thở dài. Nhìn hai người đã đi xa trước mắt, nghi ngờ nói: “Em không cảm thấy rất kì lạ à? Cậu nh ỏ là người thích quan tâm như vậy?”
 
“Phải rồi.” Bùi Điềm vô tội nói.
 
Sở Ninh hừ một tiếng, “Dù sao chị không nhìn ra được.”
 
Cô lại nói: “Tô nha đầu từng bị ngã suýt gãy xương.”
 
“Cũng không thấy cậu ấy yếu đuối như vậy.”
 
Sở Ninh híp mắt lại, “Vậy nên là….”
 
Trái tim Bùi Điềm treo lơ lững, nín thở đợi.
 
“Nhất định là do thời tiết quá nóng, Tô nha đầu không muốn đi bộ?!” Sở Ninh gõ vào đầu mình, hét lớn: “Phải rồi.”
 
Bùi Điềm: Lạnh toát jpg
 
Tại sao bùi gia lại có một số người cô đơn như vậy.
 
Một mình cô đã phải hi sinh cho Bùi gia quá nhiều!
 
Bùi Ngôn Khanh dẫn Tô Niệm Niệm đến bệnh viện, đến phòng làm việc của anh, anh nói: “Tôi xử lý vết thương cho em một chút.”
 
Tô Niệm Niệm thấy có chút xấu hổ khi làm lãng phí thời gian của anh chỉ vì để xử lý những vết thương nhỏ như vậy, nuốt nước bọt và nói: "Phí khám của anh rất đắt phải không?"
 
Bùi Ngôn Khanh đã lấy thuốc khử trùng và bông gạc, ngồi xổm nửa người trước chân cô, nghe vậy ngước mắt lên: "Sao vậy?"
 
“Miễn phí sao?” Tô Niệm Niệm lại hỏi.
 
Bùi Ngôn Khanh cụp mắt xuống, che đi ý cười nói: “Thời gian nghỉ thì tiền lương gấp ba.”
 
Tô Niệm Niệm thấy khó thở: “Không thể lượng tình cho giá hữu nghị à?”
 
“Không có giá hữu nghị.” Bùi Ngôn Khanh nói.
 
Hai mắt Tô Niệm Niệm tròn xoe: “Thế anh cứ trừ tiền thực tập của anh em đi.”
 
Bùi Ngôn Khanh cong môi: “Nể tình cô giáo Tô.” anh nhúng một miếng gạc bông vào iodophor, và bắt đầu xử lý vết thương từng chút một, “Không lấy tiền đâu.”
 
Bùi Ngôn Khanh tập trung xử lý, nhìn thấy trên đầu gối trắng nõn và mịn màng của cô đột nhiên xuất hiện một vết sẹo đẫm máu, trên vết sẹo mịn màng vẫn còn đất cát, Bùi Ngôn Khanh cau mày, theo bản năng thả lỏng tay hơn một chút.
 
Tô Niệm Niệm cúi đầu, ánh mắt ảo qua hàng mi, sống mũi cao rồi đến nốt ruồi đen trên chóp mũi của anh.
 
Càng nhìn tim càng đập nhanh.
 
Tô Niệm Niệm hoảng hốt thu ánh nhìn, cảm thấy nếu còn nhìn nữa sẽ xảy ra chuyện mất.
 
Bùi Ngôn Khanh dán băng gạt lên cho cô, ánh mắt dán chặt vào vết bầm trên chân trái, “Hai ngày nay đừng tập những động tác mạnh.”
 
Anh lại cầm một chai rượu thuốc đưa cho cô: “Quay về cứ vừa bôi vừa xoa.”
 
“Nhưng em không biết xoa như thế nào.” Tô Niệm Niệm chớp chớp mắt, cong chân trái.
 
“Anh có thể dạy em không?”
 
*Cụm từ khoác lác mà Tô Niệm Niệm nói là từ lóng của giới trẻ trung nhưng Bùi Ngôn Khanh lại không hiểu.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi