TÔI CHỈ NHỚ EM

Long trời lở đất, hôm nay Bùi Ngôn Khanh tan ca đúng giờ.

 

Châu Nguyên đến để trực đêm, vỗ vai Bùi Ngôn Khanh, chua chát nói: “Này, hôm nay may mắn quá nhỉ.”

 

Bùi Ngôn Khanh thay đồ, bật cười, cũng không phủ nhận: “Cũng được.”

 

Nói xong anh liền rời đi.

 

“Đi nhanh như vậy làm gì?” Châu Nguyên gọi anh lại, ánh mắt có ý trêu chọc cười nói: “Không biết còn tưởng trong nhà cậu đang giấu một tiểu ngọt ngào nào đấy.”

 

Bước chân của Bùi Ngôn Khanh khựng lại, quay đầu nhìn anh.

 

Châu Nguyên thấy sắc mặt anh kì lạ, thốt lên một tiếng ‘mẹ ơi’, “Không phải chứ? Còn có thật cơ á?”

 

Bùi Ngôn Khanh không phủ nhận, do dự một lúc rồi nhỏ giọng hỏi: “Cậu có biết mấy cô gái nhỏ bây giờ thích cái gì không?”

 

“Hả?” Châu Nguyên hỏi mơ hồ: “Em gái nhỏ bao lớn?”

 

“Là….” Bùi Ngôn Khanh li3m môi, cố gắng phun ra con số ước chừng, mơ hồ nói: “Đầu hai mươi.”

 

Châu Nguyên nhíu mày, phát hiện ra chuyện không hề đơn giản, khó tin nói: “Cậu có vấn đề gì nè?!”

 

Bùi Ngôn Khanh không lên tiếng.

 

“Đầu hai mươi?” Châu Nguyên hơi khịt mũi, một lúc sau anh như nhớ ra gì đó, mở to mắt: “Không phải là cô gái nhỏ lần trước đó chứ?”

 

Bùi Ngôn Khanh không phủ nhận, nhàn nhạt nhìn qua.

 

“Không nhìn ra đó nha.” Châu Nguyên nhún vai, nhướng mày nói: “Cậu cầm thú dữ vậy?”

 

Bùi Ngôn Khanh mím môi, “Tớ đi đây.”

 

“Được được được, coi như là tớ chưa nói.” Châu Nguyên vẫy tay, “Cậu mua một đóa hoa hồng, hoặc son hay túi gì gì đó, càng đắt càng tốt.”

 

“Con gái thật sự cực kì thích ăn, miệng thì nói muốn giảm cân, một nửa số hộp họ mang về nhà trong các lễ hội mua sắm là đồ ăn vặt."

 

“Cậu cứ mua mấy thứ đó đi, nói chuyện thì ghé sát mặt vào, tớ tin chắc không có con gái nào, hừ, tiểu cô nương nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay của cậu."

 

Bùi Ngôn Khanh im lặng mấy giây, suy nghĩ một lúc rồi trịnh trọng gật đầu.

 

“Tớ biết rồi.”

 

Lúc Sở Ninh nhận điện thoại của Bùi Ngôn Khanh thì cô đang dựa lên đầu giường chơi game.

 

Một kì nghỉ hiếm có, cô quay về nhà một chuyến, hạnh phúc đến mức không biết trời trăng mây gió là gì.

 

Bùi Ngôn Khanh vào thẳng vấn đề: “Có thời gian không?”

 

“Không có.” Sở Ninh sứt đầu mẻ trán, không có chuyện gì khiến người ta lo lắng bằng việc đang chơi game thì đột nhiên có người gọi đến, nhưng cuộc điện thoại này cô lại không dám tắt.

 

Bên đó im lặng một lúc, “Vậy sao? Vốn cậu muốn mua đồ cho con….”

 

“Đợi đã, con lập tức xuống lầu.”

 

Sở Ninh ngồi xuống hàng ghế sau xe, uể oải híp mắt, “Cậu nhỏ, sao đột nhiên nhớ đến người cháu gái đáng thương mà cậu yêu thương nhất này vậy?”

 

Bùi Ngôn Khanh nhìn vào gương chiếu hậu, ánh mắt không chút dao động, “Bình thường tụi con thích túi hay son hiệu gì?”

 

“Thích hoa gì? Thích ăn đồ ăn vặt gì?”

 

Sở Ninh: “Chỉ cần là đắt, con đều thích.”

 

Nói xong, trong xe trở nên im lặng.

 

Cô nghi ngờ nhìn vào ánh mắt hơi lạnh nhạt của Bùi Ngôn Khanh, đột nhiên phát hiện ra điểm sáng.

 

Là ‘tụi con’, chứ không phải là ‘con’.

 

Tốt lắm.

 

“Cậu nhỏ.” Sở Ninh nhoài người lên chỗ khe hở giữa hai ghế hàng trước, nháy mắt với Bùi Ngôn Khanh: “Như này là cậu chuẩn bị xuống tay à?”

 

Bùi Ngôn Khanh nhướng mày, “Nói năng đàng hoàng.” Cái gì mà xuống tay? Nói như thể anh làm chuyện trái pháp luật vậy.

 

“Hừ.” Sở Ninh hất cằm, lạnh lùng nói: “Cậu tự tin là Tô nha đầu có thể chấp nhận một người cao tuổi như cậu?”

 

Trên mặt Bùi Ngôn Khanh hiện lên một tia mờ mịt, anh sửng sốt trong chốc lát, "Cậu không biết."

 

Sở Ninh quan sát biểu cảm của anh, đột nhiên thấy vui vẻ.

 

Người cậu nhỏ này của cô đối với phương diện tình cảm quả thật là một tờ giấy trắng.

 

Cô nhớ rằng cô đã từng đọc trong một tạp chí tình cảm không tên, trong quan hệ nam nữ, rất nhiều lần là nữ chậm rãi móc câu, nam ngơ ngác cắn câu, cuối cùng ngu xuẩn cho rằng mình đuổi theo nam trước.

 

“Thế nếu không chấp nhận, thì phải làm sao nhỉ?” Sở Ninh đột nhiên muốn trêu anh.

 

Ánh mắt của Bùi Ngôn Khanh hơi dao động, nhẹ giọng nói: “Thế thì cậu phải cố gắng hơn một chút?”

 

“Phụt.” Sở Ninh cười to, cố ý nói: “Thế cậu nhỏ, Lý Thành Tinh cũng thích Tô nha đầu.”

 

“Cậu cảm thấy tô nha đầu nghĩ cậu là gì ha?”

 

“Nghĩ cậu lớn tuổi? Nghĩ cậu EQ thấp?”

 

Đúng lúc đã đến bãi đậu xe của trung tâm mua sắm, Bùi Ngôn Khanh dừng xe lại, hai tay nắm chặt vô lăng, lạnh lùng nhếch môi: "Sở Ninh.”

 

“Con còn muốn mua đồ không nhỉ?”

 

Sở Ninh lập tức làm động tác khóa miệng.

 

Nhưng Bùi Ngôn Khanh phát hiện ra rất nhanh dẫn theo Sở Ninh đi dạo phố là một lựa chọn cực kì sai lầm.

 

Trung tâm mua sắm có hơn mười tầng, từ tầng một đến tầng cao nhất, bình thường đại tiểu thư đi vài bước đã khóc lóc la hét, bây giờ lại có thể đi hết cả vòng cũng không lên tiếng giận dữ câu nào.

 

Cuối cùng Bùi Ngôn Khanh xách mười mấy túi lớn nhỏ, mặt anh đanh lại: “Còn chưa xong?”

 

Sở Ninh khoanh tay, khẳng khái nói: “Cậu nhỏ, nếu ngay cả chút sự kiên nhẫn này cũng không có thì cái kia có tính là gì.”

 

“Tô nha đầu mà đi dạo phố thì chỉ hơn chứ không kém.”

 

Hai bên thái dương của Bùi Ngôn Khanh giật giật, anh hít một hơi thật sâu: “Đi thôi.”

 

Dạo phố xong đã là 10 giờ tối.

 

“Cô ấy thích hoa gì.” Bùi Ngôn Khanh nghiêng đầu nhìn Sở Ninh đang vùi đầu len lén thưởng thức bánh kem, cảnh cáo nói: “Buổi tối đừng có ăn.”

 

Sở Ninh mỉm cười, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu theo đuổi người ta thì không phải nên tặng một đóa hoa hồng lớn sao?”

 

“Nếu cậu ôm 99 đóa hoa hồng, tỏ ra dễ thương, có lẽ cũng được.”

 

Bùi Ngôn Khanh: “….”

 

Sở Ninh chỉ tùy ý nói một câu thôi, suy cho cùng chuyện tặng hoa tầm thường như vậy, cô không tin ông cậu thiên thần của cô sẽ làm theo.

 

Nhưng lúc Bùi Ngôn Khanh quả thật ôm một đóa hoa hồng lên xe, cô suýt nữa kinh ngạc rớt cả hàm.

 

Dưới ánh trăng trắng lạnh, người đàn ông cao lớn, ôm một bó hoa hồng đỏ lớn, đôi mày và đôi mắt lạnh lùng thường ngày như phủ một tầng sương mù mềm mại, khi đôi mắt đen láy khẽ nhìn ai chắc hẳn người đó sẽ tim đập xao xuyến mất.

 

“Hoa này được không?” Bùi Ngôn Khanh cúi mặt hỏi, anh đưa đóa hoa qua, đầu ngón tay cầm bó hoa ấm như ngọc.

 

Được chứ, sao lại không được. Tô nha đầu có thể nhảy bổ lại luôn đấy chứ!!!

 

Sở Ninh suýt chút nữa hét lên, hóa ra người đàn ông tặng hoa cũng rất lãng mạn!

 

Cô kiềm lại bàn tay muốn tóm lấy, chợt bừng tỉnh: "Ngày mai Tô nha đầu sẽ không phải thành mợ nhỏ của con đấy chứ?”

 

Bùi Ngôn Khanh đặt qua ra ghế sau, nghe xong khóe môi anh cong lên.

 

“Cậu đưa con về.” Bùi Ngôn Khanh lên xe, “Đồ tối nay mua con có thể lấy một nửa.”

 

Sở Ninh sáng mắt, được voi đòi tiên nói: “Thế hoa này con có thể lấy đi một nửa không?”

 

Một lúc sau, không có ai phản hồi.

 

Cô nghiêng đầu nhìn qua.

 

Thấy cậu nhỏ mình không đổi sắc mặt nhìn điện thoại, ngón tay thon dài siết chặt lại.

 

Một lúc lâu.

 

Anh ngước mắt lên, giọng nói cố bình tĩnh: “Toàn bộ hoa con lấy đi đi.”

 

“Ngày mai tạm thời không dùng tới rồi.”

 

“Hả?” Sở Ninh ngơ ngác: “Tại sao không dùng tới? Không phải cậu với Tô nha đầu hẹn…gặp riêng sao?”

 

Bùi Ngôn Khanh khởi động xe, nhìn về phía trước: “Cô ấy nói mai có việc.”

 

Sở Ninh ừm một tiếng, thấy kì lạ lắc đầu, “Cậu ấy có việc gì mà con lại không biết được chứ?”

 

Lời nói vừa dứt cô cảm thấy không khí trong xe có chút không đúng lắm.

 

Sở Ninh hít một hơi thật sâu, nhìn liếc sang người bên cạnh.

 

Cậu nhỏ nhà mình mím chặt môi, ngón tay phải gõ từng nhịp lên vô lăng.

 

Cô âm thầm ngồi nhích ra xa một chút.

 

Thường thì khi anh làm động tác này, nó báo hiệu tâm trạng anh cực kì tệ.

 

Cậu nhỏ của cô, cứ như vậy bị cho leo cây rồi sao?

 

Sau khi về nhà, Sở Ninh điên cuồng spam wechat của Tô Niệm Niệm.

 

“Tô nha đầu, ngày mai có chuyện gì lớn mà quan trọng hơn chuyện chung thân đại sự hả?!”

 

“Mau nói coi!”

 

“Cậu đang làm gì vậy? Cậu có biết cậu bỏ lỡ bao nhiêu triệu không hả?!”

 

“Tô nha đầu, cái con nhỏ này?”

 

Sở Ninh gửi nhiều tin nhắn nhưng toàn bộ đều bặt vô âm tính, hai bên thái dương cô giật giật.

 

Cô quyết định gọi thẳng qua, bên kia báo ngoài vùng phủ sóng.

 

Sở Ninh: Mất điện thoại?

 

Cô hết cách, cúi đầu chạm vào đóa hoa hồng tinh xảo dưới ánh đèn, có chút thương hại lắc đầu.

 

Tô Niệm Niệm gửi xong tin nhắn đã khóa máy điện thoại.

 

Cô không dám nhìn tin nhắn trả lời lại của Bùi Ngôn Khanh, chỉ dám làm con rùa rụt cổ.

 

Tối đó cô chui vào chăn rất sớm, nhưng ngủ không hề yên giấc, cảnh tượng trong mơ rất kỳ lạ.

 

Cô mơ thấy trước kia.

 

Những ký ức bị niêm phong và bị khóa đó lần lượt xuất hiện.

 

Một số khuôn mặt đã bị mờ từ lâu, nhưng những từ đó cô vẫn còn nhớ đến bây giờ.

 

Mấy người hầu xúm nhau ăn hạt dưa tán gẫu, châm chọc nhìn cô: “Nhà giàu như vậy cũng tốt, đứa nhỏ ngốc như vậy mà còn được nuôi sung sướng.”

 

“Còn không phải sao, trong thôn tôi có một đứa trời sinh đã ngốc, mười mấy tuổi bị người nhà ép bán cho thôn kế bên làm vợ rồi.”

 

“Bởi vậy mới nói vẫn nên coi số đó.”

 

“Này, đừng nói nữa, coi….”

 

“Ay ya, sợ gì, con nhỏ ngốc này bây giờ 1 công 1 bằng nhiêu còn không biết, sao nghe hiểu.”

 

Sau đó, cô đứng ngoài cửa, lắng nghe cuộc cãi vã giữa Tô Thiên Trạch và Tống Tử.

 

“Đây còn không phải là một lỗi từ việc lấy ra từ trong bào thai? Lúc mang thai, bà cứ một hơi muốn quán xuyến công ty, bây giờ hay rồi ha? Đứa con này như thế, mặt mũi tôi để đây?”

 

Tống Tử tức giận trả lời lại ông: “Ông đang trách tôi? Nói không chừng liệu có phải do gen của Tô gia không hả, nhà ông có bà con xe bị thiểu năng à?”

 

“Tôi có vấn đề? Thế Tô Diệm sao lại thông minh như vậy hả?”

 

“Bỏ đi bỏ đi, sinh cũng đã sinh rồi, cứ nuôi đi.”

 

Mãi đến khi lên cấp 2.

 

Bạn cùng bàn của Tô Niệm Niệm là Lâm Thư Thành, cậu bé thông minh và nổi tiếng nhất trong lớp, và cậu ấy là người duy nhất chịu khó nói với cô ấy: "Tính sai rồi nè.”

 

Sau đó, Lâm Thư Thành sẽ giúp cô sửa cho đúng.

 

Mặc dù anh đều đối xử tốt với mọi người nhưng Tô Niệm Niệm rất trân trọng lòng tốt này và cố gắng đền đáp bằng nhiều cách khác nhau.

 

Cô sẽ mang theo sữa cho anh, làm điểm tâm cho anh.

 

Mãi cho đến khi một nữ sinh thông minh và xinh đẹp nhất trong lớp, Cát Giai cười hì hì hỏi anh: “Tô Niệm Niệm có phải đang theo đuổi cậu không vậy? Cậu thích cô ta?”

 

Phản ứng của Lâm Thư Thành rất lớn, nụ cười trước giờ luôn ấm áp bỗng nhiên biến mất, nói một cách thờ ơ: "Làm sao có thể? Tớ mà lại đi thích một con ngốc không biết cộng trừ?”

 

Câu nói này như cọng rơm làm gãy lưng con lạc đà.

 

Cô nghĩ, mặt miệng người đời sao lại đáng ghê tởm như vậy.

 

Tô Niệm Niệm quyết tâm nghỉ học.

 

Cô trốn trong phòng múa ở nhà, nhảy cả hai ngày liền.

 

Chỉ có múa cô mới có thể cảm nhận được tự do tuyệt đối, mới vượt qua tất cả những chiếc lồ ng giam giữ cô.

 

Lúc cô nhắc đến chuyện nộp đơn chuyển trường, Tô Thiên Trạch lại khắt khe hỏi cô: Nếu chọn múa thì con chỉ có một con đường này.”

 

“Bởi vì con không có lựa chọn khác.”

 

“Con sẽ không hối hận.”

 

Tô Niệm Niệm nhớ như in câu trả lời của mình.

 

Lúc mở mắt ra lần nữa, đã là trưa ngày hôm sau.

 

Vỏ gối thấm đẫm nước mắt, Tô Niệm Niệm lơ đãng một lúc, cô dụi dụi đôi mắt đau nhức.

 

Rất lâu.

 

Tô Niệm Niệm mò tìm điện thoại rồi mở lên.

 

Tay cô hơi run run nhấp vào khung chat với Bùi Ngôn Khanh.

 

Bên đó là tin nhắn tối hôm qua, từng câu từng chữ cực kì kiên nhẫn---

 

“Thế tôi đợi em có thời gian, được không?”

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Quá khứ đã là quá khứ rồi! Nha đầu của chúng ta sau này sẽ có mỹ nhân, có anh trai, có Sở Ninh, có Bùi Điềm! Lúc viết hai chương này tôi cũng đau lòng, nhưng trong cuộc sống như thế này, nha đầu của chúng ta vẫn tỏa sáng rực rỡ!

 

Còn về đám người xấu xa đó, tôi sẽ cố gắng hết sức để họ nhận quả báo (vỗ tay).

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi