TÔI CHỈ NHỚ EM

Trên đường trở về từ quảng trường trung tâm, Tô Niệm Niệm im lặng như gà, nhưng đầu óc cô quay cuồng.
 
Không có lý do nào khác, nhưng những lời yêu thương vừa rồi có chút chí mạng, đến mức cô cảm thấy nếu với thiên thời địa lợi như vậy mà không xảy ra chuyện gì thì cũng thật là vô lý.
 
Ánh mắt của Tô Niệm Niệm đảo qua, thỉnh thoảng dùng lòng bàn tay nóng hổi che mặt, lén liếc nhìn Bùi Ngôn Khanh.
 
Đêm giao thừa, ngoài cửa sổ xe cộ qua lại không ngừng, bóng đèn nê-ông lốm đốm trên mi mắt anh, nửa sáng nửa tối, nhìn không ra tâm tình.
 
Cô chợt nhớ đến lời người đàn ông nói lúc chiều.
 
Ăn rồi làm.
 
Cũng không biết có thật không. Nhưng đánh giá bằng vẻ ngoài điềm tĩnh hiện tại của anh trông không giống một con thú chút nào.
 
Có lẽ tại thời điểm này, đã đến lúc đưa ra một số gợi ý.
 
Vì vậy Tô Niệm Niệm nhẹ giọng nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên của tuổi hai mươi."
 
"Ừ." Đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xoay vô lăng, xe rẽ vào cổng khu dân cư, sau đó vững vàng đậu ở bãi đậu xe, Bùi Ngôn Khanh cởi dây an toàn cho cô, hỏi cô: "Cho nên?"
 
Tô Niệm Niệm chớp mắt với anh, cong môi gợi ý: "Cho nên, hãy làm điều gì đó táo bạo."
 
Sao hả! ! ! Đủ rõ ràng chưa!!!!
 
Ai ngờ, người đàn ông ngày thường mở miệng là vô lại, giờ đột nhiên còn chưa hiểu ra, anh cau mày: “Chuyện gì?”
 
Tô Niệm Niệm bị nghẹn, một lúc sau cô mới lắp bắp được ra một câu: “Uống…rượu đi.”
 

Cô vốn mong đợi Bùi Ngôn Khanh sẽ hiểu, vì vậy uống rượu chỉ là nói nhảm, nhưng khi cô nói điều này, Bùi Ngôn Khanh dừng lại động tác tháo dây an toàn cho cô, chậm rãi ngước mắt lên, đôi mắt đen như có móc câu, "Em chắc chứ?" ”
 
Tô Niệm Niệm không biết tại sao phản ứng của anh lại kỳ lạ như vậy, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng và thừa nhận: "Ừm, rèn luyện tửu lượng.”
 
"Cạch" một tiếng, dây an toàn được cởi ra, một luồng hơi thở ấm áp lướt qua mặt, môi của người đàn ông kề sát môi cô, "Em biết không, lần trước em uống rượu anh đã nói cái gì?"
 
Tô Niệm Niệm sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu, "Cái gì?"
 
Ánh mắt Bùi Ngôn Khanh từ trên xuống dưới quét qua hai gò má của cô, đôi mi mảnh khẽ rủ xuống che khuất bóng tối, thanh âm nhu hòa ẩn ẩn.
 
"Thật sự muốn uống sao?"
 
"... Ừ." Tô Niệm Niệm nín thở, hai má hơi nóng.
 
Cô cảm thấy rằng Bùi Ngôn Khanh dường như đã hiểu.
 
Cuối cùng đã đạt được sự đồng thuận giữa hai người.
 

Tô Niệm Niệm vào cửa, đứng ở hiên nhà cho đến khi Bùi Ngôn Khanh quay lại, ánh mắt cẩn thận dò xét lông mày và ánh mắt cô, có nồng nhiệt nhất định, sự mơ hồ đột nhiên dâng lên.
 
Một lúc sau, anh quỳ xuống, lấy từ trong tủ rượu ra một chai rượu đỏ và một chiếc cốc, chiếc cốc chạm nhẹ vào bàn ăn, phát ra âm thanh lanh lảnh. Năm ngón tay mảnh khảnh khẽ nắm chặt chân cốc, chất lỏng màu đỏ chảy vào vành cốc, "Lại đây."

Tô Niệm Niệm lấy lại tinh thần, chậm rãi đi tới trước mặt anh, thỉnh thoảng liếc nhìn anh, mái tóc mỏng trước trán của người đàn ông che khuất tầm mắt anh, ánh mắt rơi vào ly rượu đỏ.
 
“Sao chỉ có một ly?” Tô Niệm Niệm nhìn ly rượu đã đầy ba phần ba, nghi ngờ hỏi: “Anh không uống sao?”
 
Bùi Ngôn Khanh nhìn cô chằm chằm, không nói gì, nhưng đột nhiên ngẩng đầu lên và uống một ngụm rượu.
 
Tô Niệm Niệm chỉ kịp nhìn yết hầu của anh trượt lên xuống, ngay sau đó, cả người cô bị kéo lên đùi anh, vô thức vòng tay qua cổ anh.
 
Anh còn chưa kịp phản ứng, môi đã bị cạy ra, rượu cay rót vào miệng.
 
Đây là loại rượu cô uống nhiều nhất, nó nồng đến mức không giống rượu vang đỏ, xộc thẳng lên trán cô. Mặc dù, cô không uống chút rượu nào.
 
Bùi Ngôn Khanh trầm giọng nói: “Là rượu pha chế của Úc, nồng độ cồn hơi cao.” Anh ngắt từng chữ, mang theo khát vọng thầm kín, “Chỉ cho em uống một hớp vậy thôi.”
 
Rượu rất nồng, Tô Niệm Niệm sửng sốt, bất đắc dĩ li3m rượu chảy ra từ khóe môi, khi ngước mắt lên liền đụng phải đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, như thể đang lăn lộn với mực dày.
 
Cô muốn nói, nhưng đôi môi lại bị chặn lại, răng bị cạy ra, mùi rượu êm dịu nồng nặc xâm chiếm, Tô Niệm Niệm càng thêm choáng váng, chỉ có thể mặc cho anh đòi hỏi.
 
“Niệm Niệm.” Bùi Ngôn Khanh lùi lại một chút, chóp mũi chạm vào cô, “Em đã nghĩ kĩ chưa?”
 
Cho dù Tô Niệm Niệm có bối rối đến đâu, cô cũng cảm thấy rằng câu hỏi này có hơi giả.
 
Nếu anh thực sự là một quý ông chính trực, anh sẽ không hôn cô đến mức làm cô đơ đẫn khi cô đã say, còn hỏi một câu như vậy.
 
Lợi dụng men rượu, cô trực tiếp kéo cổ anh xuống, cắn yết hầu của anh, mơ hồ nói: "Anh làm được không? Nhiều chuyện nhảm nhí như vậy."
 
Nhưng ngay sau đó cô nhận ra rằng những lời như vậy không nên được nói ra một cách bừa bãi.
 
Khoảnh khắc tiếp theo, thế giới đảo lộn. Cô được người đàn ông vác nhẹ lên vai bước vào phòng tắm.
 
Đèn phòng tắm sáng trưng, ​​chói mắt.
 
Tô Niệm Niệm dần bắt đầu say, nhìn anh bằng đôi mắt như sương mù.
 
Ánh đèn màu cam ấm áp đổ xuống, người đàn ông trước mặt đẹp trai như thần.
 
Trong khoảnh khắc này, trong mắt cô chỉ có thể có anh.
 
Uống rượu thực sự làm tăng lòng dũng cảm của bạn. Tô Niệm Niệm kiễng chân lên, tiếp tục hôn lên môi anh, thậm chí còn thiếu kiên nhẫn cắn anh vài lần.
 
Nước nhỏ giọt xuống, Tô Niệm Niệm mở mắt ra và nhìn người đàn ông trước mặt.
 
Sự lạnh lùng và kiêng dè giữa hai lông mày biến mất, cả người giống như một con yêu tinh.
 
…………

 
---
 
Sáng sớm.
 
Lúc này đã là cuối đông, khi Tô Niệm Niệm mở mắt ra, trời còn chưa sáng, chỉ có một chút ánh sáng xuyên qua khe hở trên rèm cửa lọt vào.
 
Tô Niệm Niệm ấn l3n đỉnh đầu, cố gắng lật người lại, nhưng phát hiện mình không thể di chuyển, vì Bùi Ngôn Khanh đang ôm chặt từ phía sau.
 
Tô Niệm Niệm dừng lại, tất cả những gì xảy ra trong đêm ùa về trong đầu cô, cảnh nào cũng khiến người ta đỏ mặt.
 
Sau một hồi hồi ức ngắn ngủi, cô lặng lẽ quay đầu vùi mặt vào trong gối.
 
Có lẽ là động tác của cô quấy rầy đến người đàn ông, thanh âm khàn khàn từ phía sau truyền đến: "Làm sao vậy?"
 
 Nghe thấy giọng nói này, lông mi của Tô Niệm Niệm run lên, cô càng vùi đầu chặt hơn vì xấu hổ.
 
Cô không thể nào quên, chính là giọng nói này, thì thầm từng câu một, lặp đi lặp lại một cách mạnh mẽ không thể nghi ngờ——
 
"Em là của anh.”
 
Tô Niệm Niệm nhớ rằng cô muốn phản kháng, nhưng bị buộc phải lặp đi lặp lại: "Em là của anh."
 
Sau đó, anh nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt trên mặt cô, giữa mày và mắt mang theo nụ cười, giống như yêu tinh giống đực đang hút năng lượng, anh cười ủ rũ nói: "Ừm, anh hiểu rồi."
 
Không thể nhớ lại ký ức, Tô Niệm Niệm cúi đầu và phớt lờ an, nhưng cảm thấy hơi thở của người đàn ông từ sau gáy của cô từ từ di chuyển xuống, và cô rụt cổ lại.

Ánh mắt Bùi Ngôn Khanh rơi xuống xương b ướm có hình thù đẹp đẽ, trên đó có những dấu hickey dày và mịn, ánh mắt anh tối sầm lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e, giọng điệu có vẻ áy náy: “Có phải anh hơi quá đáng không.”
 
Tô Niệm Niệm: “Anh không có quá đáng.”
 
"Ừ." Bùi Ngôn Khanh đáp, "Anh cũng nghĩ rằng anh..."
 
Còn chưa nói xong, Tô Niệm Niệm đã lạnh lùng cắt ngang: "Anh là muốn ăn thịt luôn.”
 
Bùi Ngôn Khanh: "..."
 
Cuối cùng, Bùi Ngôn Khanh như đã mở một loại công tắc không biết xấu hổ nào đó, làn da nhớp nháp lại nổi lên, ngón tay trượt dọc theo lưng cô đến vòng eo, "Vậy để anh xoa cho em?"
 
Tô Niệm Niệm vốn muốn tránh đi, nhưng tay anh xoa bóp rất giỏi, cô sững người một lúc, sau đó thả lỏng và thoải mái nheo mắt lại.
 
“Đỡ hơn chưa?” Bùi Ngôn Khanh hỏi cô.
 
"Tạm tạm."
 
Sự mệt mỏi được giải tỏa, Tô Niệm Niệm sảng khoái đến mức quên mất mọi thứ, nhưng đến lúc cô nhận ra có gì đó không đúng thì đã quá muộn rồi.

 
"..."
 
-
 
Ngày đầu năm mới là sự khởi đầu của một năm mới thịnh vượng, tuân theo lời chúc năm mới đẹp đẽ đã ấp ủ từ lâu, chưa kể đến việc phía trước như thế nào, nhưng không thể, ít nhất là không nên, trải qua nó trên giường chứ?
 
Tô Niệm Niệm nghiêm túc dạy dỗ Bùi Ngôn Khânh, "Người ở tuổi trung niên rồi, tại sao anh không có chút ý chí nào? Mau đứng lên.”
 
Đã gần trưa, ngoại trừ bữa sáng không thể nhúc nhích nỗi, Bùi Ngôn Khanh phải xuống giường bưng lên cho cô, sau đó giống như kẹo dẻo, cằm đặt trên vai cô, từ phía sau ôm cô không buông, thản nhiên nói: “Nhưng ý chí hiện tại của anh, chính là em."
 
Tô Niệm Niệm đang lần lượt trả lời tin nhắn chúc phúc của các bạn cùng lớp, khi cô nghe thấy những lời đó, cô không thể chịu được "xí", "Bớt đi, chán ngấy."
 
Bùi Ngôn Khanh tập trung ánh mắt vào màn hình điện thoại di động, nhỏ giọng nói: "Nói chuyện với người khác quan trọng hơn en sao?"
 
"Em không thể phớt lờ họ, đúng không?” Tô Niệm Niệm nói.
 
“Quả nhiên.” Giọng nói Bùi Ngôn Khanh tràn đầy oán hận, chậm rãi nói: “Ngủ xong rồi liền không biết trân trọng.”
 
Tô Niệm Niệm dừng lại, khóe môi giật giật.
 
Cô cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào tay mình, chợt nhớ ra sáng nay nó đã làm gì.
 
Cô bắt đầu nhớ Bùi Ngôn Khanh, người luôn đỏ mặt mỗi khi bị trêu chọc, cô không biết anh đã trải qua những gì để từng bước ngày hôm nay.
 
Tô Niệm Niệm mím môi dưới, lạnh lùng nói: "Anh biết chuyện này là tốt rồi."
 
"Vì vậy, hãy tự giác chút và đừng cản trở em gửi tin nhắn."
 
Bùi Ngôn Khanh không nói nên lời trong ba giây, cụp mi mắt xuống và thấy Tô Niệm Niệm đang tập trung gửi tin nhắn cho một người tên Ngu Nhạn.
 
Ngu Nhạn đến từ tỉnh khác, cô ấy đã không về trong kỳ nghỉ, tối hôm qua cô đã hỏi Tô Niệm Niệm có quay lại ký túc xá của mình không, nhưng cô chỉ mới đọc.
 
【Niệm Niệm, cậu còn quay lại không? Ninh Ninh cũng nói rằng cậu ấy đã về nhà. 】
 
Sau một giờ, cô lại gửi: 【Tớ tắt đèn nhé 】
 
Cuối cùng, sau mười hai giờ, cú đêm nhỏ gửi một biểu tượng cảm xúc khóc lóc, 【Niệm Niệm hu hu hu, cậu nhất định phải tự bảo vệ mình, đừng để lão già lợi dụng. 】
 
Tô Niệm Niệm xấu hổ ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Bùi Ngôn Khanh.
 
“Đây là bạn cùng phòng của e.” Cô lúng túng nói.
 
“Hừm.” Bùi Ngôn Khanh lướt qua màn hình, hờ hững hỏi: “Đây là cách em thường nhắc về anh với người ta sao?”
 
Tô Niệm Niệm xoa xoa đầu ngón tay, tự tin nói: "Cô ấy nói sai sao?"
 
Bùi Ngôn Khanh nhìn cô thật lâu, cười lạnh, sau đó nắm đầu ngón tay cô, gõ hai chữ trên màn hình rồi gửi đi.
 
【Muộn rồi. 】
 
Sau khi anh ta gửi nó, Tô Niệm Niệm bùng nổ ngay lập tức.
 
Thật là một tuyên bố đáng xấu hổ! ! !
 
Tô Niệm Niệm nhanh chóng giật lấy điện thoại và muốn thu hồi, nhưng đã quá muộn.
 

Ngu Nhạn đã nhìn thấy nó, biểu tượng cảm xúc thương tiếc và khóc không ngừng xuất hiện.

 【Hu hu hu, Niệm Niệm, là tớ không bảo vệ cậu tốt. Dù sống chết gì tớ cũng phải bắt cậu quay về. 】
 
【Ông già này nhân lúc người ta gặp nguy, xấu xa mà】
 
Ngu Nhạn nghĩ rằng tin nhắn cô ấy gửi chỉ có một người đọc, nhưng thực tế nó đã được đọc bởi hai người.
 
 Thấy cô ấy mắng mỏ Bùi Ngôn Khanh như vậy, thành thật mà nói, Tô Niệm Niệm cảm thấy rất tệ.
 
“Em kể cho cô ấy nghe về anh cái quái gì vậy?” Bùi Ngôn Khanh nhướng mày khi nhìn thấy câu nói của ông già hiện ra trên màn hình, anh nhéo cái má trắng nõn của Tô Niệm Niệm.
 
Tô Niệm Niệm vô tội chớp chớp mắt, “Anh phải học cách tự kiểm điểm lại mình.” Cô khẽ hừ một tiếng, sau đó đưa tay chọc chọc ngực Bùi Ngôn Khanh: “Anh vốn có ác ý rồi.”
 
Bùi Ngôn Khanh có chút không nói nên lời, anh nâng cằm cô gái nhỏ lên, "Sao em không nói, em là người có ác ý với anh?"
 
Bùi Ngôn Khanh cụp mắt xuống, mặt không đổi sắc nói: "Dù sao anh cũng bị...."
 
Anh không nói ba từ cuối cùng, anh nhép với Tô Niệm Niệm, nhưng Tô Niệm Niệm nhận ra ý của anh ngay lập tức.
 
 ——"Cưỡn hiếp anh"
 
Tên cẩu nam! Không biết xấu hổ!
 
Tô Niệm Niệm đẩy anh ra và tức giận ra khỏi giường.
 
Nhưng khi Bùi Ngôn Khanh rảnh rỗi, anh thực sự rất dính người, giống như một con chó lớn dính lấy cô, đi đâu cũng theo.
 
Tô Niệm Niệm đến phòng khách và nhàn rỗi bật TV, nhưng đôi mắt cô lại dán vào điện thoại di động, cô mở TV hoàn toàn vì âm thanh.
 
Cô không chú ý đến nội dung trên TV, nhưng khi nhìn thấy Bùi Ngôn Khanh đi theo, ánh mắt cô như đông cứng lại, trong mắt lộ ra vẻ ẩn ý: "Anh... thích xem cái này?"
 
 “A?” Tô Niệm Niệm kinh ngạc nhướng mắt.
 
TV là kênh chiếu phim, lúc này đang chiếu một cảnh thân mật, phong cách vẽ không đẹp lắm, nam nữ chính đang hôn nhau không biết trời đất gì.
 
 Tô Niệm Niệm: "..."
 
Nhưng Bùi Ngôn Khanh rõ ràng là hiểu lầm, anh ngồi bên cạnh cô, thì thầm vào tai cô: "Em thích cái này?"
 
“Em không thích!” Tô Niệm Niệm tức giận đến nhanh chóng lấy TV ra đổi kênh, cay đắng nói: “Chắc chắn là do anh, bình thường thích xem mấy thứ này.”
 
"Cho nên vừa mở lên đã thế này.”
 
“Anh nhớ tới lần trước em tới nhà anh, người mở TV chính là em.” Bùi Ngôn Khanh nhếch môi.
 
Tô Niệm Niệm nghẹn ngào, sau đó hung ác chuyển kênh, sau đó híp mắt hài lòng.
 
Cô nháy mắt với Bùi Ngôn Khanh, cười nói: "Em thường thích xem những chương trình truyền hình khoa học nổi tiếng thế này, có thể giúp em học hỏi được rất nhiều kiến ​​thức."

Một giây sau, truyền hình bắt đầu vang lên tiếng.
 
"Đây là mùa sinh sản của sư tử trên đồng cỏ châu Phi. Vua sư tử trong đàn sư tử có quyền ưu tiên chọn bạn tình, và chọn con mình thích để giao phối. Con sư tử đực..."
 
"Anh hiểu rồi.” Bùi Ngôn Khanh cong môi, chậm rãi nhấn mạnh: "Quả thật, có thể học được rất nhiều tri thức."

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi