TÔI CHỈ NHỚ EM

Lời vừa nói ra, hai má Tô Niệm Niệm liền nóng lên, cô khẽ mím môi dưới.
 
Cô im lặng chờ đợi phản hồi, nhưng camera quay một vòng, liền có tiếng "rầm", tiếng điện thoại rơi xuống đất.
 
Không biết đầu bên kia xảy ra chuyện gì, hỗn độn như vậy, video cũng nhất thời tối đen, nhìn không thấy gì.
 
Vài giây sau, điện thoại được nhấc lên, máy quay hướng về phía cằm của Bùi Ngôn Khanh, nghiêng một góc hướng lên trên.
 
"Anh đang làm gì vậy?" Tô Niệm Niệm cau mày, có chút không nói nên lời.
 
Tại sao anh phá cảnh vậy!
 
Bùi Ngôn Khanh nhẹ nhàng xoa chiếc điện thoại bị vỡ màn hình, vẻ mặt không bình tĩnh.
 
"Vừa rồi em gọi anh là cái gì? Gọi lần nữa xem."
 
Cô gái trong video trợn tròn mắt, khuôn mặt mảnh khảnh đỏ bừng, cứng ngắc nói: "Anh bảo em gọi là em gọi à.”
 
"Anh xin em đấy.”
 
Tô Niệm Niệm giật giật ống tay áo của cô, né tránh ánh mắt của anh, cắn môi do dự một lúc rồi nói: "Không gọi.”
 
"Được." Bùi Ngôn Khanh cười một tiếng, nửa thật nửa giả nói: "Anh có rất nhiều biện pháp cho em phải gọi.”
 
"Khí phách không nhỏ." Tô Niệm Niệm khinh thường nói: "Anh có thể làm cái gì?"
 
Bùi Ngôn Khanh mỉm cười,  : "Đến lúc đó em sẽ biết."
-
Mùng 5 tết.
 
Sáng hôm đó Tô Niệm Niệm dậy sớm, khi tỉnh dậy thì thấy tin nhắn của Bùi Ngôn Khanh gửi trước đó, nói rằng anh đã đến sân bay, anh bay chuyến sớm nhất.
 
Tính thời gian thì khoảng một tiếng nữa anh sẽ đến.
 
Tô Niệm Niệm lấy một chiếc khăn quàng cổ từ trên giá treo, buộc lại và xuống lầu.
 
Trời còn rất sớm, Tô Diệm và Tống Tử vẫn chưa thức dậy, nhưng Tô Thiên Trạch, tuân theo tác phong tốt thường ngày, đã ngồi vào bàn ăn ăn sáng.
 
Hai người gặp nhau, Tô Thiên Trạch buông chiếc đũa trong tay xuống, trầm tư một lát, nói: "Qua đây ăn cơm."
 
“Con ra ngoài ăn.” Tô Niệm Niệm nói, sau đó trực tiếp đi tới cửa phía trên bàn ăn.

 
Sắc mặt Tô Thiên Trạch hơi cứng đờ, nhưng vẫn là không có gì để nói: "Con đi đón cậu ta sao?"
 
"Ừ." Tô Niệm Niệm trả lời, nói xong đã mở cửa, bình tĩnh nói: "Con đi đây."
 
"Đợi đã." Tô Thiên Trạch kêu lên trong tiềm thức.
 
Tô Niệm Niệm quay lại.
 
Một lúc sau, ông mới nghẹn ngào nói ra một câu: "Ba kêu tài xế đưa con đến đó."
 
Tô Niệm Niên gật đầu, "Được." Trước khi đi, cô lễ phép nói: "Cảm ơn ba."
 
Tô Thiên Trạch dừng lại động tác, trầm mặc hồi lâu, mới trầm thấp "ừm" một tiếng.
 
8:30, Tô Niệm Niệm đón Bùi Ngôn Khanh ở sân bay, có người đến người đi, nhưng cô vẫn có ngoại hình nổi bật chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra.
 
Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen có đệm, đang đẩy một chiếc vali lớn, sau khi nhìn thấy cô, anh liền tăng tốc sải bước lại gần.
 
Chiếc khăn che gần hết khuôn mặt, bàn tay hơi mát lạnh áp sát vào má cô, cô khẽ lướt qua, sự tiếp xúc mang đến cảm giác ấm áp, rất dễ chịu.
 
Bùi Ngôn Khanh nhịn không được, giơ hai tay lên, cười nhạt nói: "Xoa xoa tay cho anh?"
 
“Lạnh quá!” Mặc dù cô nói như vậy, nhưng Tô Niệm Niệm vẫn không buông tay, mà đặt lòng bàn tay ấm áp của cô lên mu bàn tay anh, giống như đang cầm một khối ngọc lạnh.
 
“Anh rất lạnh sao?” Tô Niệm Niệm cau mày liếc áo khoác bông anh đang mặc, “Mặc cũng không ít nhỉ.”
 
Nói xong, lại nhíu mày, trầm ngâm nói: "Có phải là cơ thể yếu không?"
 
Nghe vậy, Bùi Ngôn Khanh mím môi dưới, ghé sát vào bên tai cô, "Anh yếu hay không, em không biết à?"
 
“Cút.” Tô Niệm Niệm đỏ mặt, nắm lấy tay anh, tức giận nói: “Em không xoa cho anh.”
 
Cô tức giận xoay người định bỏ đi, Bùi Ngôn Khanh đi được vài bước đã đuổi kịp cô, một tay kéo vali, tay còn lại giữ chặt lấy của Tô Niệm Niệm, đút vào túi áo khoác độn.
 
Trong túi, hai lòng bàn tay chạm vào nhau, Tô Niệm Niệm cúi đầu không khỏi cong môi.
 
"Anh ăn cơm chưa?" Tô Niệm Niệm hỏi, còn chưa đợi anh trả lời, cô lại tự nhủ: "Em mời anh đi..."
 
“À, anh đã ăn suất ăn trên máy bay.” Bùi Ngôn Khanh thản nhiên trả lời, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt của Tô Niệm Niệm, anh đã thay đổi lời nói, “Nhưng anh không no.”
 
Tô Niệm Niệm gật đầu, tiếp tục nói nốt nửa câu sau: "Mời anh ăn món nếp siêu ngon."
 

"Hân hạnh."
 
Tô Niệm Niệm kéo anh vào trong xe, sau nhiều lượt và thêm nửa giờ xếp hàng chờ đợi, Bùi Ngôn Khanh cuối cùng đã có thể thử món tuyệt đỉnh mà cô nói.
 
Cô mua liền một lúc năm hộp, là nốt phần còn lại của chảo.
 
“Cho anh một hộp.” Tô Niệm Niệm đẩy một hộp cho anh, cau mày lấy ra một hộp khác, “Cái này miễn cưỡng cho anh em.”
 
Cô đem những hộp còn lại bày ra trước mặt, trên mặt mang theo nụ cười, "Những thứ này đều là của em.”
 
Bùi Ngôn Khanh cười, "Bủn xỉn."
 
Không tức giận, Tô Niệm Niệm đã không chờ nỗi, cô lấy ra một viên bỏ vào miệng, nhai giòn, một dòng nước bắn vào không khí, cô mở to mắt nhìn dầu rơi vào cổ áo của Bùi Ngôn Khanh, lại chảy xuống dưới.
 
"..."
 
Tô Niệm Niệm nuốt thức ăn chiên trong miệng xuống, sững sờ vài giây rồi đột nhiên nở nụ cười vô cùng ác ý.
 
"Phốc ha ha ha ha ha ha."
 
Bùi Ngôn Khanh ngồi cứng đơ một lúc, sau đó lấy khăn giấy, mặt không biểu tình gì ra lau cằm và quần áo, nhưng dù có lau bao nhiêu, vẫn cảm thấy toàn thân có mùi chiên.
 
Anh cảm thấy đau đầu, "ANh còn phải đến nhà em.”
 
Tô Niệm Niệm vỗ vai anh, "Yên tâm đi nhé, mùi này thơm thật."
 
Cô dịu dàng an ủi: “Anh cứ coi như dùng nước hoa có mùi chiên thôi, mùi ấm áp làm sao”.
 
Bùi Ngôn Khanh: "..."
 
Cho đến khi cô ăn xong lên xe, Bùi Ngôn Khanh vẫn không ngừng lấy khăn ướt từ trong túi ra, lau đi lau lại trên mặt và quần áo, dù có lau bao nhiêu anh cũng cảm thấy mùi hôi không thể bay hết.
 
Nhìn thấy anh như vậy, Tô Niệm Niệm ngồi ở ghế sau cười không kiểm soát được, bị Bùi Ngôn Khanh buộc phải mím môi, cô mới lấy lại được bình tĩnh.
 
Xe chạy vào cổng Bán Sơn Nguyệt, người đàn ông bên cạnh càng về phía sau càng im lặng, thậm chí còn nắm chặt hai tay bên hông, trông rất nghiêm túc.
 
"Anh hồi hộp à?"
 
"Không."
 
Tô Niệm Niệm thầm cười, siết chặt lòng bàn tay anh, chạm vào cảm thấy một mảng nóng bừng, như thế mà bảo không hồi hộp à.

 
"Ừm, anh  không có hồi hộp." Cô trịnh trọng nhấn mạnh, "Khanh Khanh chúng ta một chút cũng không có hồi hộp."
 
“Niệm Niệm.” Rốt cuộc không nhịn được nữa, Bùi Ngôn Khanh đan ngón tay vào nhau, giọng nói căng thẳng, “Ba mẹ của em có phải là không thích anh không?”
 
Tô Niệm Niệm từng cho bà nội xem sinh nhật trước của Bùi Ngôn Khanh. Những bức ảnh cô chụp trông giống như một người đẹp ngốc nghếch. Mà bà nội lại là người chú trọng nhan sắc điển hình nên gật đầu khen lấy khen để: “Đứa trẻ này trông tuấn tú thật, nhìn là thấy thật thà rồi.”
 
“Thích.” Tô Niệm Niệm cười nhéo nhéo gò má trắng nõn lạnh lùng của anh, xoay tròn x0a nắn, “Anh có khuôn mặt này, đủ rồi.”
 
Xe dừng trước biệt thự, Tô Niệm Niệm kéo Bùi Ngôn Khanh xuống xe, "Đi theo em vào."
 
Bùi Ngôn Khanh dừng một chút, “Đợi đã.” Anh quỳ xuống, mở va li, lấy hộp quà và thuốc bổ từ trong đó ra.
 
Hầu như toàn bộ vali đều chứa đầy những thứ anh mang theo, món đồ nào cũng đắt đỏ.
 
Đối với anh như vậy còn chưa đủ, anh có chút áy náy nhìn cô, "Lần sau đến thăm, anh sẽ lái xe qua, như vậy có thể mang nhiều đồ hơn."
 
Tô Niệm Niệm ngẩn người, lắc đầu liên tục: "Không cần."
 
"Số tiền này, có thể tiết kiệm cho em tiêu, không tốt sao?"
 
“Em muốn gì cũng được.” Bùi Ngôn Khanh cầm từng hộp quà lên, nhẹ giọng nói: “Nhưng đây là quy củ, anh không thể để Niệm Niệm chúng ta mất mặt được.”
 
Trong lòng Tô Niệm Niệm nhất thời nóng lên, cô sụt sịt một cái, nhẹ giọng nói: "Chỉ có anh mới có thể dỗ được em."
 
Nói xong, cô bước lên phía trước, đang định mở cổng sắt thì phía sau đột nhiên có tiếng chó sủa, Tô Niệm Niệm  quay lại thì phát hiện đó là một con husky do hàng xóm nuôi.
 
Con husky phấn khích đánh hơi xung quanh, cuối cùng sủa Bùi Ngôn Khanh như thể nó đã tìm thấy thức ăn, háo hức vồ lấy anh.
 
Tô Niệm Niệm tràn đầy nghi ngờ, mặc dù con husky này rất ngu ngốc, nhưng nó không ngu ngốc như hôm nay.
 
Cho đến khi cô nhìn thấy con husky đang hướng về phía chân của Bùi Ngôn Khanh, ngửi xung quanh và trèo lên quần áo, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
 
Tuy nhiên, Bùi Ngôn Khanh có quá nhiều đồ trong tay, thậm chí không thể di chuyển.
 
Một giây tiếp theo, con husky trực tiếp nhảy lên người Bùi Ngôn Khanh, cánh cửa sắt vốn bị che khuất bị sức của nó hất tung ra, Bùi Ngôn Khanh ngã xuống đất, con chó li3m cằm.
 
Tô Diệm vừa đi xuống cầu thang, anh đã nghe thấy tiếng chó sủa ngoài cửa, còn đang thắc mắc bên ngoài đang xảy ra chuyện gì thì khi mở cửa ra, cô đã thấy con chó ở nhà đối diện đang ch ảy nước miếng vào người Bùi Ngôn Khanh.
 
Còn em gái anh, lo lắng kéo dây xích chó, nhưng rất lâu không kéo được.
 
“Phì ha ha ha ha ha.” Tô Diệm cười ha hả, vừa cười vừa bước lên phía trước, kéo chó đi, đuổi ra khỏi cửa.
 
Trong sân có quá nhiều biến động, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của những người khác.
 
Khi Bùi Ngôn Khanh từ từ đứng dậy, anh ngước mắt lên và nhìn thấy ba người đang đứng trước cửa gỗ.
 
Bà nội Tô, Tô Thiên Trạch và Tống Tử, những người rõ ràng chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, cùng nhau sững sờ tại chỗ.
 

Bùi Ngôn Khanh: "..."
 
Anh giả vờ bình tĩnh và lau nước bọt trên mặt,  không nhếch môi chào họ.
 
Bà nội Tô là người phản ứng đầu tiên, vội vàng chạy tới, “Là Tiểu Bùi sao?” Bà vỗ tay, “Đứa trẻ lương thiện này thật xui xẻo.”
 
"Ngày mai, ngày mai bà sẽ đến ban quản lý để phàn nàn về con chó của hàng xóm!"
 
Bùi Ngôn Khanh: "...Cảm ơn bà."
 
Cách gặp gỡ như vậy thực sự là điều mà không ai nghĩ đến. Dù muốn liệm tại chỗ nhưng Tô Niệm Niệm  cảm thấy trong họa có phúc.
 
Dù sao cuối cùng cũng mở rộng đề tài rồi, phải không?
 
Nhưng Bùi Ngôn Khanh hiển nhiên không nghĩ như vậy.
 
Tô Niệm Niệm cảm thấy rằng dường như anh mắc chứng tự kỷ.
 
Cô đưa Bùi Ngôn Khanh vào phòng ngủ tắm rửa, nhìn anh đi ra, sau đó lơ đãng lấy khăn tắm lau tóc cho anh.
 
Tô Niệm Niệm nuốt nước miếng, đứng dậy, ôm lấy mặt anh, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
 
 “Sau này.” Bùi Ngôn Khanh nhấn mạnh từng chữ, “Đừng nếp chiên trước mặt anh.”
 
“Phì.” Anh vừa nói xong, Tô Niệm Niệm lại cười, “Không ngờ anh lại xui xẻo như vậy.”
 
Cô vừa nói vừa ghé sát vào lòng anh, "Anh nghĩ đi, đây cũng là chuyện tốt, ít nhất bọn họ không khách sáo như vậy."
 
Bùi Ngôn Khanh vòng tay qua eo cô, vùi đầu vào cổ cô, nghẹn ngào nói: "Nhưng nó đã làm mất hình tượng của anh.”
 
 “Hình ảnh hiện tại rất tốt.” Tô Niệm Niệm cười nói: “Bà nội em hiếm khi thấy anh thật thà như vậy.”
 
Lông mày Bùi Ngôn Khanh giật giật, anh không giấu giếm hỏi: "Thật sao? Người đàn ông thật thà?"
 
Tô Niệm Niệm đang muốn cười thành tiếng, cô nhướng mày, "Không phải sao?"
 
 Anh nhân cơ hội đè Tô Niệm Niệm xuống giường, nghiêng người về phía cô, dùng tay vuốt v e bắp chân của cô, tùy tiện búng cô vài cái, khiến hô hấp của Tô Niệm Niệm bị rối loạn.
 
Tô Niệm Niệm không kiên nhẫn nhìn đi chỗ khác, vành tai bị người đàn ông cắn, thanh âm trầm thấp, "Người thành thật, dám ở trong nhà em đối xử với em như vậy sao?"
 
"Đừng đừng..."
 
Bùi Ngôn Khanh cười và thì thầm vào tai cô: "Nếu em  gọi anh là chồng, anh sẽ để em đi."


 

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi