TÔI CHỈ THÍCH KHUÔN MẶT CỦA EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Dù sao cũng sớm quay trở về…

Thời gian vở kịch bắt đầu trên vé là 7h30 tối.

Để đến được đoàn kịch, anh sẽ phải đi qua một nửa thành phố Xuyên Hải, lái xe một mình cũng phải mất hơn một tiếng đồng hồ. Mạt Minh chuẩn bị đi ra khỏi căn hộ lúc 5 giờ chiều, nhưng anh không ngờ rằng Hàn Thiệu Chu lại trở về vào thời điểm này.

Hàn Thiệu Chu trở về Xuyên Hải lúc 3 giờ chiều, trực tiếp đến công ty, buổi tối cũng không đi xã giao, trong lòng thương nhớ Mạt Minh, liền vội vàng trở về sau khi công việc kết thúc.

Vừa bước vào cửa căn hộ, Hàn Thiệu Chu đã nhìn thấy Mạt Minh từ phòng tắm đi ra, tay vẫn đang sửa sang quần áo, anh mặc một chiếc áo khoác màu camel kiểu Anh với cổ áo len trắng lộ ra dưới cổ,  thắt lưng được buộc đơn giản bên ngoài áo khoác, mang lại vẻ hồn nhiên và quyến rũ đậm chất cổ điển.

Hàn Thiệu Chu sững sờ nhìn Mạt Minh, hai giây sau mới định thần lại: “Em định ra ngoài à?”

“Vâng, em định đi xem kịch”, Mạt Minh cũng không nghĩ tới Hàn Thiệu Chu trở về sớm như vậy, thăm dò hỏi: “Anh Chu, tối nay có đi xã giao không? “

” Không, buổi chiều anh mới trở về Xuyên Hải”. Hàn Thiệu Chu đóng cửa lại, giày cũng chưa kịp cởi, đi tới trước mặt Mạt Minh, một tay ôm lấy eo Mạt Minh, cúi đầu hôn một cái: “Em ăn mặc đẹp như vậy, cứ như là muốn đi hẹn hò với người khác”.

Mạt Minh không khỏi nở nụ cười, hai tay ôm chặt cổ Hàn Thiệu Chu, hơi ngửa mặt lên, nhìn kỹ Hàn Thiệu Chu “Anh nghĩ là hẹn hò với ai?”

Vì đứng quá gần, Hàn Thiệu Chu có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt đen láy của Mạt Minh, hắn đổi tay ôm lấy eo Mạt Minh, gần như ôm trọn Tiểu tình nhân xinh đẹp đến vị trí gần nhất có thể nhìn thấy hắn, mỉm cười và nói: “Còn có thể là ai nữa? Em còn muốn đi theo ai nữa?”

Đôi mắt Mạt Minh tràn đầy ý cười, dùng chiếc mũi nhỏ xinh như mũi tuần lộc cọ cọ chóp mũi Hàn Thiệu Chu, nhỏ giọng nói: “Vậy thì em sẽ hủy vé ở đoàn kịch, anh Chu tối nay hẹn hò với em”.

Như một giọt nước ấm thấm vào tim, Hàn Thiệu Chu không kìm được mà ôm Mạt Minh hôn một lúc rồi mới buông ra:” Không cần đâu. Tối nay anh cũng không có chuyện gì, anh sẽ đi xem cùng em”.

Hàn Thiệu Chu biết Mạt Minh rất thích xem kịch, mấy năm nay hắn không có nhiều thời gian dành cho Mạt Minh, hẳn là anh chàng này rất cô đơn khi phải xem một mình.

“Em chỉ mua có một vé. Hiện tại, khả năng vé trên mạng đã bán hết sạch. Dù có muốn mua cũng không thể mua được”.

“Chuyện này có là cái gì, đi trước rồi nói” Hàn Thiệu Chu cười nhẹ,” Chuyện này, anh chiều lòng em, tối nay khi trở về có thể nghe lời anh Chu được không…”

“…”

Hàn Thiệu Chu đổi thành áo khoác Cashmere đen rộng rãi. Đôi chân dài thẳng tắp, Mạt Minh quàng lên cổ hắn một chiếc khăn màu nâu nhạt, thêm một chút nét mềm mại, giản dị và dịu dàng.

Hàn Thiệu Chu thích chiếc khăn quàng cổ này, nó cùng màu với quần áo của Mạt Minh, trông như một đôi.

Mác treo vẫn còn trên khăn quàng cổ, Mạt Minh giơ tay tháo xuống, thuận tay vò nát.

“Em đặc biệt mua cho anh?” Hàn Thiệu Chu cười thâm thúy nói, “Nói mới nhớ, đây dường như là lần đầu tiên em tặng quà cho anh.”

“Hả?” Mạt Minh sững sờ nhìn lên.

Hàn Thiệu Chu đưa tay ra nhéo nhéo mặt Mạt Minh: “Tiểu tử, khá là có tâm cơ, em chọn màu này là có ý gì, hả?”

“…”

Mạt Minh phân vân không biết có nên thành thật hay không. Chiếc khăn quàng cổ này thực ra là món quà tặng kèm của cửa hàng khi mua chiếc áo khoác này. Anh cũng không định đưa nó cho Hàn Thiệu Chu, vì cảm thấy bộ đồ của hắn quá mức buồn trầm, nên mới mang qua quàng vào cổ để thay đổi màu sắc, chỉ nghĩ là cho mượn dùng.

Chiếc khăn này tuy là bông nhân tạo rẻ tiền nhưng chất liệu mềm mại, ôm sát vào da. Anh ban đầu dự định là để giữ nó cho riêng mình.

Nhưng bây giờ…

“Anh Chu… thích là được rồi” Mạt Minh cười nói.

Hàn Thiệu Chu ném một đầu chiếc khăn quàng trên ngực ra sau vai: “Đi thôi, sau khi xem kịch, anh Chu cũng sẽ chọn quà cho em.”

Trên đường đến đoàn kịch Đại Dương, Mạt Minh kiểm tra vé bán ra của đoàn kịch trên điện thoại  thoại. Hiện tại vé đã được bán hết.

Đoàn kịch Đại Dương có lịch sử hơn mười năm ở Xuyên Hải và có giá trị thương mại và văn hóa khá tốt. Hầu hết các vở kịch gốc đều được công chúng săn đón. Sau đó những vở kịch này cũng được chuyển thể sang màn ảnh rộng, tích lũy một lượng fan yêu thích đáng kể.

Mỗi tối thứ sáu, rất khó tìm được vé.

Hôm nay lại trùng vào thứ 6. Muốn mua vé nữa e rằng chỉ có thể tìm được ở chợ đen.

Tuy nhiên, khi vừa đến cổng đoàn kịch, Mạt Minh đeo khẩu trang, đang định tìm người bán vé ở chợ đen thì Hàn Thiệu Chu đã nhanh nhẹn ngăn một cặp đôi sắp vào cửa, lịch sự nói rằng hắn muốn mua hai vé trong tay họ.

Cô gái khoác tay bạn trai, nhìn người đàn ông cao lớn đeo khẩu trang trước mặt, cô không mấy vui vẻ và nói: “Bọn em mua mấy vé này ở chợ đen. Hai cái vé giá gần hai ngàn. Làm sao có thể bán được cho anh?”.

” Tôi trả giá gấp đôi. “

” Không bán” Cô gái nói: “Chúng tôi không phải thiếu tiền, được không? “

“Vậy gấp mười lần” Hàn Thiệu Chu nói: “Đồng ý lập tức chuyển khoản”.

“Đây chính là anh đã nói, đừng hối hận!” 

Cô gái nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, mở mã QR để thanh toán, dùng khuỷu tay đè lên bạn trai: “Mau lấy vé đi.”

Mạt Minh đứng ở một bên nhìn một màn này, khóe miệng khẽ giật giật.

Ngay sau đó, Hàn Thiệu Chu vui vẻ đi tới trước mặt Mạt Minh cầm hai tấm vé: “Có chỗ ngồi, ở vị trí hàng đầu ở giữa”.

Mạt Minh:”…”

Chà, tiền vốn là để mua sự tiện lợi.

Vị trí ở giữa quả thực là vị trí  tốt nhất để xem, không cần ngửa đầu cũng có thể thấy được diễn xuất và động tác tinh tế của các diễn viên trong đoàn kịch.

Ánh sáng hội tụ vào các diễn viên trên sân khấu, những màn trình diễn trực quan và diễn biến câu truyện kịch tính trong vở kịch đã truyền đến mọi khán giả trong rạp. Hàn Thiệu Chu chỉ muốn đi cùng Mạt Minh, lại không nghĩ sẽ xem đến xuất thần.

Hắn không có nhiều năng lực đánh giá sâu về kịch nói. Bản thân chỉ nghĩ do kịch bản hấp dẫn,  trước mắt là diễn xuất của các diễn viên, càng sống động và trực quan hơn là xem phim điện ảnh và phim truyền hình. Đột nhiên, hắn chợt nhớ ra những gì mình đã xem trên trường quay đêm đó. Mạt Minh sắc bén mà lại mê người, có lẽ nó đến từ sức hấp dẫn của nam diễn viên, mờ mịt xa xôi phảng phất đến từ một thế giới khác…

Hàn Thiệu Chu nhẹ nhàng quay lại, môi hắn kề sát bên tai Mạt Minh, thì thầm: “Anh cảm thấy, diễn xuất của em tốt hơn bọn họ”.

Mạt Minh nhịn không được cười khẽ, đè thấp âm thanh hỏi: “Anh đã xem quan diễn xuất của em sao?”

“Dĩ nhiên, đêm đó khi đến đoàn phim anh đã nhìn thấy. “Hàn Thiệu Chu vất vả tìm kiếm từ ngữ ở trong đầu để miêu tả được chính xác tâm tình của bản thân vào đêm đó. Hắn cảm thấy được chính mình chấn động như nhìn thấy ông trời, sau đó trong lòng lưu luyến thật lâu. Mà đến cuối cùng chỉ nói ra được sáu chữ khô khan:” Thật là đẹp, anh rất thích”.

Mạt Minh: “…”

Ánh đèn từ sân khấu phản chiếu vào nửa khuôn mặt thâm thúy của Hàn Thiệu Chu, ánh sáng cùng bóng tối phác họa được một phần cảm giác sắc bén, nhưng đôi mắt mang theo nụ cười cưng chiều khi nhìn Mạt Minh, khiến cho con người lạnh lùng như hắn có một chút cảm giác chân thật và ấm áp.

Mạt Minh nhìn khuôn mặt tươi cười của Hàn Thiệu Chu, trong lòng vừa cảm thấy kì quái vừa có chút gợn sóng, anh như bị ma xui quỷ khiến cúi người về phía trước, cực kỳ nhẹ đặt lên khóe môi Hàn Thiệu Chu một nụ hôn.

Hàn Thiệu Chu không ngờ rằng Mạt Minh sẽ đột nhiên hôn mình vào lúc này, nhất thời cũng ngơ ngẩn.

“Này–“

Giọng nói trầm thấp mang vẻ chán ghét của một người phụ nữ trung niên đột nhiên vang lên sau lưng hai người, “Tùy từng chỗ, các người có biết kiềm chế hay không?”

Mạt Minh dường như nhớ tới điều gì đó, rụt người lại như chim sợ cành cong, kéo khẩu trang dưới cằm lên mặt, khuôn mặt của anh ấy nóng bừng đến mức gần như bốc khói.

Hàn Thiệu Chu vẫn đang đắm chìm trong nụ hôn của Mạt Minh, cảm thấy chưa thỏa mãn, theo bản năng khi bị quấy rầy quay lại phía sau, nhìn thì thấy một người phụ nữ khoảng 50 – 60 tuổi ở hàng ghế sau nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ mặt nghiêm nghị. “Thật là tệ, thật không biết xấu hổ”.

“Tôi sẽ chụp ảnh các người” Người phụ nữ nghiêm khắc uy hiếp.

Hàn Thiệu Chu: “…” 

Mạt Minh mặt càng thêm nóng, hai tay lúng túng thu vào trước ngực, kéo khẩu trang suýt nữa che đi hai mắt.

Hàn Thiệu Chu đột nhiên cúi người hôn lên trán Mạt Minh, sau đó quay đầu nở một nụ cười rất thân thiện với bà dì già phía sau.

“Dì à…” 

Sau khi xem xong vở kịch, đầu ngón chân của Mạt Minh gần như cong lên.

Khi kết thúc, Mạt Minh nắm lấy tay Hàn Thiệu Chu, chờ những người ở hàng ghế sau đi ra hết trước khi cùng Hàn Thiệu Chu rời đi.

“Anh vừa rồi…không nên như vậy.” Mạt Minh thì thầm trong miệng.

Hai tay đút túi, Hàn Thiệu Chu tâm trạng tốt, nhàn nhạt hỏi: “Như thế nào?”

“Về sau ở nơi công cộng anh đừng như vậy.” Mạt Minh hít sâu một hơi, bình tĩnh nói, “Cái này ảnh hưởng không tốt. ” 

Hàn Thiệu Chu buồn cười, môi lại lần nữa lại tiến đến tai Mạt Minh:”Em tính toán cái này sao, kẻ ác kêu oan trước? “

” ….”

Mạt Minh không nói lời nào, bước nhanh đi ra ngoài.

“Ơ, em tức giận sao!” Hàn Thiệu Chu dở khóc dở cười đi theo sau, nắm tay Mạt Minh, “Thôi, là lỗi của anh, lần sau anh sẽ kiềm chế.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi