TÔI CHỈ THÍCH KHUÔN MẶT CỦA EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đại khái chính là được hắn chiều chuộng thành hư, tên nhóc này càng ngày càng không coi lời hắn nói để vào mắt, hiện tại không giáo huấn về sau có phải càng đắc ý?

Ánh mắt sắc bén của Hàn Thiệu Chu đảo qua đảo lại tất cả những nơi có thể mà Mạt Minh đang ẩn nấp, hắn bị quải trượng của Hàn Trường tông chọc vào bắp chân, cơn đau khiến hắn lập tức tỉnh táo trở lại.

“Con đang nghe ta nói chuyện sao?” Hàn Trường Tông tức giận nói “Con đang tìm một con mèo?”

Hàn Thiệu Chu xoa xoa chân, thu hồi tầm mắt: “Con nghe, ông nội, ông nói đi.”

“Ông nói chuyện Văn Từ hẳn là con đã biết. Cậu ta đã ly hôn. Hiện tại đang độc thân”.

Hàn Thiệu Chu nhìn Hàn Trường Tông với vẻ mặt phức tạp.

Hàn Thiệu Chu mấy năm nay trưởng thành hơn ông đều nhìn thấy, khiến ông rất vui mừng, chỉ là ông không chắc về chuyện tình cảm của Hàn Thiệu Chu nên có chút lo lắng, ông cảm thấy rất đau lòng khi nhìn thấy cháu mình chán nản và vô cảm trong chuyện tình cảm.

Hàn Trường Tông thừa nhận bản thân mắc nợ cháu trai của mình.  Thời điểm con trai và con dâu của ông qua đời, Hàn Thiệu Chu đang ở lứa tuổi nhạy cảm. Khi đó, ông phải dồn toàn bộ tâm sức của mình vào việc kinh doanh, ông ít có  thời gian quan tâm đến quá trình phát triển của Hàn Thiệu Chu. Hàn Thiệu Chu lớn lên trở thành một thanh niên nổi loạn, ông cảm thấy mình đã sai. Sau này, ông coi Văn Từ là vị cứu tinh. Từ tận đáy lòng ông nghĩ, muốn thay đổi một người có tính tình nóng nảy, cũng chỉ có người yêu mới có thể giúp được.  Cho nên năm đó khi Hàn Thiệu Chu điên cuồng theo đuổi Văn Từ, ông cũng đồng ý với mọi mong muốn của Hàn Thiệu Chu, hận không thể đem hết của cải trong nhà để theo đuổi Văn Từ.

Nói như vậy cũng thật ích kỷ, Hàn Trường Tông ông cũng không hẳn là coi trọng Văn Từ, cũng chỉ vì hạnh phúc cá nhân của Hàn Thiệu Chu. Hàn Gia cũng không cần dựa vào hôn nhân thương mại để duy trì địa vị. Hơn nữa với sự hiểu biết của ông về Văn Từ, cảm thấy đứa trẻ này cũng không tệ, cho nên về mặt tình cảm ông luôn đáp ứng mọi thứ cho Hàn Thiệu Chu, mong muốn Hàn Thiệu Chu có thể tìm được một tình yêu đích thực để bù đắp lại những mất mát khi còn nhỏ.

“Con biết” Hàn Thiệu Chu liếc mắt nhìn về hướng ban công, phía dưới rèm khẽ bay lên, không biết là bị gió thổi qua hay có người đang trốn ở phía sau.

“Thật không nghĩ tới” Hàn Trường Tông nhẹ nhàng thở dài, từ trong lòng cảm khái: “Con cùng ông ngày đêm suy nghĩ chuyện này, cuối cùng cũng thành sự thật”.

“…”

Hàn Thiệu Chu khóe miệng giật giật:“ Ông đừng nói chuyện này, đối với con mà nói, con không có ý nghĩ như vậy. ” 

Lão Hàn cũng không tức giận:” Năm đó đưa con đi giải sầu. Con viết cái gì trong túi nguyện treo trên cây trên đỉnh núi Phật Duyên Sơn?”.

Hàn Thiệu Chu nhăn mặt lại: “Ông thế nào còn lén nhìn?”

“Ông sợ lúc đó con nghĩ quẩn trong lòng, lưu lại di thư, kết quả con viết cái gì?” Đây là sự thật. Năm đó sau khi Văn Từ kết hôn, vẻ ngoài tiều tụy của Hàn Thiệu Chu thực sự khiến ông sợ hãi, tiếp theo là ông muốn thay đổi tâm trạng của Hàn Thiệu Chu, muốn dẫn người khác đến càng sớm càng tốt.

Kết quả Hàn Thiệu Chu đã viết trong túi nguyện là hắn hy vọng Văn Từ sẽ sớm ly hôn và quay trở lại với hắn, lúc đó hắn khẳng định chắc chắn hắn sẽ chờ đợi mãi mãi.

Tuy nhiên, chiếc túi nguyện này sau đó đã bị Hàn Trường Tông sai A Đức tháo xuống ném đi, lúc đó ông cũng cảm thấy hành động này rất độc ác.

“Ông nội, đừng tiếp tục nói chuyện ba năm trước. Ai cũng có tuổi trẻ mà không hiểu chuyện” Hàn Thiệu Chu cố ý nói, “Ông nói với con rằng năm đó khi ông theo đuổi  bà nội, ông đã suýt bị ông cụ ngoại đánh gãy chân. Cha con khi theo đuổi mẹ cũng phải đến làm rể nhà người ta, lúc đó ông nói với con Hàn Gia đều là người si tình, bây giờ ông lại tới giễu cợt con”.

Hàn Trường Tông bị chọc tức mà bật cười: “Con còn không biết xấu hổ đem ta cùng cha con đánh đồng với con. Ta cùng cha con năm đó cũng không làm ra trò cười, ít nhất còn mang được người về. Còn con, theo đuổi không được thì cũng thôi đi, còn cùng người ta làm loạn khóc lóc một trận. Nếu ở xã hội cũ, ta nghĩ con còn phải đến tận cửa cướp người về”.

Hàn Thiệu Chu đứng lên nói:“ Con đi xem A Đức làm đồ ăn như thế nào. ”

“Ngồi xuống cho ta!”

Hàn Trường Tông tức giận mắng., Hàn Thiệu Chu sắc mặt nặng nề, nhưng vẫn thành thành thật thật ngồi xuống.

“Được rồi, ông sẽ không nói chuyện vô nghĩa với con. Ông đến đây chủ yếu để hỏi con” Hàn Trường Tông thay đổi giọng điệu bình tĩnh, nghiêm túc hỏi: “Văn Từ hiện tại đã độc thân, con trong lòng có tính toán gì? Có kế hoạch gì không? Vẫn là hành động giống trước kia? “

Ông không hi vọng Hàn Thiệu Chu liều lĩnh như trước, không để lại cho mình một con đường nào khi theo đuổi Văn Từ, không muốn một người vài lần trong đời phải chịu đau đớn khổ sở như vậy.

Lần này khi quay lại, nhất định phải chuẩn bị trước cả kế hoạch thất bại.

Hàn Thiệu Chu vừa mới định mở miệng, ánh mắt hắn theo bản năng nhìn thoáng qua về phía ban công.

Người có phải là trốn ở đó?

Nếu thật sự ở sau tấm rèm, chẳng phải giờ phút này cuộc đối thoại của hắn và ông nội anh chàng này đều có thể nghe được.

Hàn Thiệu Chu nheo mắt lại.

“Ông nội, cháu hiểu ý của ông.” Hàn Thiệu Chu nói, “Ông yên tâm, trong lòng cháu hiểu rõ. Náo loạn mấy năm qua khiến ông phải chê cười, lẽ nào bây giờ còn không có chút tiến bộ? “

Nhìn vẻ mặt Hàn Thiệu Chu bình tĩnh, Hàn Trường Tông rất hài lòng:” Con có thể nghĩ như vậy là rất tốt. Nói thật, trước khi đến đây, ông vẫn băn khoăn, chuyện Văn Từ từng ly hôn, con đối với cậu ta có chút để ý hay không”.

“Con không thô tục như vậy.” Hàn Thiệu Chu mắt liếc về phía ban công, thờ ơ nói, “Con theo đuổi người ta chỉ là thích hay không thích. Ly hôn hay góa chồng cũng không sao cả”.

Hàn Trường Tông bật cười: “Tên nhóc này, xem con vẫn còn kiêu ngạo lắm.” 

Tấm rèm không an phận lại bay lên vài lần.

Hàn Thiệu Chu thu hồi ánh mắt: “Mấy năm không gặp, cũng không biết hiện tại Văn Từ như thế nào.”

“Nghe nói mấy ngày trước sẽ trở lại. Nhớ kỹ lời con vừa nói, đừng có giống như trước kia”. Lão Hàn vẻ mặt phức tạp:” Ta cũng chỉ có một người cháu nội này”.

“Yên tâm, ông nội”. Hàn Thiệu Chu ngồi dậy, cười vỗ vỗ vai Lão Hàn,”Ông đừng lo lắng quá, mọi người đều hướng về phía trước, cháu trai của ông cũng vậy. ”

Trải qua một lần, Hàn Thiệu Chu hiện tại chán ghét nhất chính là người đối với chuyện tình yêu muốn chết muốn sống bao gồm cả hắn trong quá khứ.

“Ừm, được rồi, ông biết con so với trước đây đối với chuyện tình cảm cũng lý trí và chín chắn hơn, ông cũng cảm thấy an tâm hơn.” Vẻ mặt Hàn Trường Tông ôn hòa, gật gật đầu, “Nói chuyện với con như vậy, ông cũng biết tiếp theo nên làm thế nào”.

Hàn Thiệu Chu nhất thời lấy lại tinh thần, vội vàng nói:” Việc này ngàn vạn lần ông đừng tham gia vào. Ông chỉ cần chuyên tâm vào việc của ông thôi. Con sẽ không gây phiền toái nào cho ông đâu”.

“Ông biết, chuyện tình cảm vẫn là phải dựa vào chính con”.

Hàn Trường Tông nói chuyện với Hàn Thiệu Chu chuyện trong nhà. Hai ông cháu khó có dịp một lần nói chuyện ôn hòa như vậy, cho đến khi A Đức bước ra khỏi nhà bếp.

“Hàn lão gia, bữa tối đã chuẩn bị xong.” A Đức nói.

Hàn Trường Tông từ trên ghế sô pha chậm rãi đứng lên, “Cơm tối ông không có cùng con ăn. Ông chỉ ghé qua và muốn nói chuyện với con một lát. Trở về còn có chuyện cần xử lý”.

Hàn Trường Tông nhớ rằng Mạt Minh vẫn còn ở trên ban công, cũng không có giữ lại, đứng dậy tiễn Hàn Trường Tông xuống dưới nhà.

Trong thang máy, Hàn Trường Tông nhắc nhở Hàn Thiệu Chu nếu có thời gian hãy đi thăm ông ngoại.

“Người ông ngoại thương yêu nhất cũng chính là con”.

“Vài ngày nữa con sẽ đi qua xem”.

Ông ngoại của Hàn Thiệu Chu là Bàng Minh Thuận, năm nay hơn 80 tuổi, ông bị bệnh nặng cũng chỉ mới một năm, cả đời này của ông cũng không hề dễ dàng. Một vụ tai nạn đã giết chết con trai, con gái và con rể của ông. Mặc dù có một người con nuôi rất hiếu thảo ở bên cạnh, nhưng vì coi trọng huyết thống, nên trong lòng thương nhất vẫn là đứa cháu ngoại Hàn Thiệu Chu này.

Hàn Thiệu Chu trước đó đi công tác qua Kinh Thị cũng đã ghé thăm Bàng Minh Thuận, theo lời của Bàng Minh Thuận, ông có ý muốn giao phần lớn tài sản của Bàng Gia cho hắn thừa kế, lúc ấy con nuôi của Bàng Minh Thuận, danh nghĩa cũng chính là chú của Hàn Thiệu Chu cũng có mặt ở đó,  Hàn Thiệu Chu cũng không có nói cái gì.

Đưa ông nội xuống lầu, nhìn ông từ từ lên xe, nghe tiếng động cơ xe, vẻ mặt Hàn Thiệu Chu rất phức tạp.

“Ông nội.”

Hàn Trường Tông quay đầu nhìn người bên ngoài qua cửa kính xe.

“Đừng lo lắng.” Hàn Thiệu Chu cười với ông nội, ôn hòa nói: “Con sẽ cố gắng thành công, về mọi mặt.”

Hàn Trường Tông ngẩn ra nửa giây, trong mắt hiện lên một nụ cười nhân hậu.

“Đặc biệt là về chuyện tình cảm.” Hàn Thiệu Chu nói thêm.

Hiện tại, nhớ lại những hành vi ấu trĩ trước đây, hắn cũng cảm thấy mình khá ngu ngốc khác xa với hắn bây giờ. Từng nghĩ rằng bản thân không có được tình yêu thì đời này không có cái gì ý nghĩa. Nhưng thời gian trôi qua, kí ức oanh oanh liệt liệt đó cũng dần bị thời gian nhấn chìm.

Tuyệt vọng không màng tất cả, muốn đốt cháy sinh mệnh của mình. Có lẽ kiếp này cũng chỉ có một lần như vậy, hắn đã điên cuồng, hoang tưởng, ngây thơ, ngốc nghếch, thậm chí hắn còn chưa  hình dung được tình yêu nồng cháy đó giờ đã biến thành thứ gì trong lòng mình. Nhưng bây giờ hắn đã có thể thoát ra khỏi trạng thái mất kiểm soát khi đó và bình tĩnh nhìn lại quá khứ.

“Cũng được.” Hàn Trường Tông cười nhẹ “Nhớ những gì con nói.”

“Vâng.”

“Nhân tiện, đừng nuôi mèo.” Hàn Trường Tông đột nhiên nói, “Lúc bình thường con bận như vậy, đến giúp việc còn không thuê. Nuôi mèo như vậy lúc no lúc đói. Nếu con thích như vậy, liền mang đến Hương Tân Sơn, ở đó sẽ có người chăm sóc cho nó”.

Hàn Thiệu Chu đuôi lông mày nhíu lại. Hương Tân Sơn là nơi tốt, thuận tiện có người chăm sóc, nhưng hắn vẫn thích sống ở đây với Mạt Minh. Bầu không khí mà chỉ có hai người sinh hoạt Hương Tân Sơn không thể có được.

Nhưng thỉnh thoảng đi qua đó ở cùng với Mạt Minh cũng không thành vấn đề.

“Được rồi.” Hàn Thiệu Chu nói, “Con sẽ thảo luận với con mèo một chút, xem nó nói như thế nào”.

“…”

Hàn Trường Tông tàn nhẫn nâng cửa kính xe lên dứt khoát để A Đức lái xe đi.

Xe chậm rãi chạy ra khỏi tiểu khu, Hàn Trường Tông trầm ngâm dựa vào ghế sau.

“Văn Gia sắp tổ chức một buổi triển lãm tranh cá nhân ở Xuyên Hải. Đến lúc đó cậu lấy danh nghĩa tôi mua vài bức tranh” Hàn Trường Tông nhắm mắt lại, chậm rãi nói với A Đức, “Còn có Thẩm phu nhân đã nhờ người nói cho tôi biết về cô cháu gái đó, không phải muốn phát triển trong ngành giải trí sao? Cậu nói với Tinh Từ một tiếng, cố gắng đối xử tốt với cô ấy khi ký hợp đồng. “

“Vâng”.

Sau khi tiễn ông nội đi, Hàn Thiệu Chu nhanh chóng trở lại căn hộ.

Vào cửa, Hàn Thiệu Chu thong thả ung dung kéo lên cổ tay áo, trong lòng cười thầm, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ tức giận.

Cùng hắn chơi trò mèo trốn tìm phải không?

Được rồi, vậy đừng trách bị người khác meo meo một lúc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi