TÔI CHỜ EM ĐẾN BA MƯƠI TUỔI


Cần tại sao lại không cần chứ! Đây chính là túi LV mới 80% đó! Chuyện đầu tiên sau khi Tiêu Ái Nguyệt về nhà chính là chụp hình cái túi của Từ Phóng Tình rồi đăng lên web rao bán với giá tám ngàn, không ngờ Bóng Đèn chưa kịp uống thuốc xong đã có người đặt mua, còn hỏi cô lúc nào có thể lấy hàng, Tiêu Ái Nguyệt nghẹn lời.
Chị gái này cũng chẳng hề lo mua phải túi giả, thật đúng là nữ hùng hào phóng.

Tiêu Ái Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi quyết định không bán nữa, dù sao đây cũng là món hàng xa xỉ nhất trong đời cô có được, dẫu cho nó là đồ người khác không cần.
Kết quả là Tiêu Ái Nguyệt bị người kia chửi một trận, nói cô không giữ lời hứa, muốn báo cáo trang của cô.

Tiêu Ái Nguyệt dở khóc dở cười, cũng lười giải thích bèn thẳng tay gỡ tin rao bán xuống rồi tắt máy tính trở về phòng ngủ.
***
"Tiểu Nguyệt, trưa nay ăn cơm chung đi." Đại Hải bưng ly cà phê đến trước bàn làm việc của Tiêu Ái Nguyệt, "Tôi đặt chỗ rồi."
"Chà chà." Tiểu Thu tò mò, máu bà tám nổi lên hóng chuyện, "Mùa xuân tươi đẹp của Đại Hải đến rồi sao?"
"Tôi và Tiểu Nguyệt là tình đồng chí cách mạng thuần khiết, chị Tiểu Thu đừng nói bậy nói bạ chứ."
"Tôi không đi đâu nha anh Đại Hải." Tiêu Ái Nguyệt nghe gã nói đến hai chữ "cách mạng", trong nội tâm bỗng cảm thấy chơi vơi, "Tôi còn rất nhiều đơn hàng chưa xử lý."
"Cái đó có gì đâu mà gấp." Đại Hải nói, "Trưa rồi làm tiếp, đi thôi, ăn xong về rồi làm cũng được."
Tiểu Thu nghe lời mập mờ của Đại Hải còn tưởng gã muốn đuổi theo Tiêu Ái Nguyệt nên cũng tham gia náo nhiệt, "Tiểu Nguyệt đi đi, anh Đại Hải của cô có tiền, có xe, có nhà, là đàn ông hoàng kim độc thân đấy, cô phải nắm bắt thật chắc nha."
Tiêu Ái Nguyệt chẳng buồn giải thích, cô bẽn lẽn cười đồng ý lời mời của Đại Hải.
Thật không ngờ người thật sự mời cơm không phải Đại Hải mà chính là người lúc trước đã gặp một lần - Mẫn Nhã Tiệp.

Tiệm ăn này khác chỗ cũ, trông rất cao cấp, chỗ ngồi thôi cũng phần nào làm khí chất trên người Mẫn Nhã Tiệp cao sang hơn không ít.
"Tiêu tiểu thư, hôm đó cảm ơn cô đã đưa tôi về nhà." Mẫn Nhã Tiệp khách sáo đi tới cửa đón họ, "Hôm nay khí sắc của anh Hải không tệ nha, tối qua đi chơi vui vẻ lắm sao?"
Nghe ý tứ trong lời nói, chắc tối qua Đại Hải đã đi cùng với cô ấy.


Tiêu Ái Nguyệt liên tưởng đến vài điểm kỳ lạ, không khỏi có chút chán ghét, "Phó tổng giám đốc Mẫn thật là hào sảng."
Mẫn Nhã Tiệp rất giỏi nhìn sắc mặt nói chuyện nên có thể dễ dàng nhìn ra tâm tình biến hoá của Tiêu Ái Nguyệt, cô cười nói, "Có thể mời cơm hai vị khách quý, bỏ ra bao nhiêu cũng không thành vấn đề."
Trong ba người ở đây, Đại Hải ngồi vào bàn trước, người trong sáng không nói chuyện mờ ám, gã mở miệng, "Phó tổng giám đốc, hôm nay Tiểu Tiêu cũng có mặt, tôi nghĩ mọi người đều hiểu công ty chúng tôi luôn kinh doanh hàng chất lượng.

Quản lý Từ đã giao hết việc thu mua mấy năm nay của cô ấy cho chúng tôi rồi, chúng tôi không thể làm cô ấy thất vọng được, nhất định phải tận chức tận trách với công ty, nhưng mà cô cứ lặp đi lặp lại chuyện kia nhiều lần, chúng tôi cũng rất khó xử.".

Truyện Võng Du
"Tôi biết hai người khó xử." Mẫn Nhã Tiệp cười nhạt rồi giải thích, "Hải Manh là công ty lớn, nền kinh tế của thành phố H đều lấy đó làm gương, tôi cũng không cách nào hình dung được sự kính nể của tôi đối với quản lý Từ.

Tôi đã hẹn quản lý Từ mấy lần nhưng cô ấy không có thời gian gặp mặt.

Thứ nhất, tôi biết cô ấy rất bận, thứ hai, tôi hiểu cô ấy tín nhiệm hai người.

Vấn đề về chất lượng của Hạo Nhã đã khiến hai người phiền não rồi, tôi tự phạt một ly xem như tạ tội trước."
Cô nói xong liền giờ ly rượu đầy lên rồi ngửa mặt uống cạn.
Tiêu Ái Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua Đại Hải, gã híp mắt hệt như con hồ ly xấu xa đầy giả tạo, "Phó tổng giám đốc Mẫn khách khí quá, tôi quen cô hơn một năm, hợp tác mấy lần cũng không có vấn đề gì.

Về tư, tôi không muốn làm lớn chuyện, cô cũng biết quản lý Từ của chúng tôi là người thế nào mà, chuyện gì cũng phải hoàn hảo, không được có nửa hạt sạn.

Nếu cô ấy biết hàng của bên cô không tốt, lần sau chắc chắn sẽ không liên lạc với công ty của cô nữa, tôi cũng phải cho công ty một đáp án nên không dám tùy tiện cho qua được.


Cô nói đúng không phó tổng giám đốc, dù sao cũng là năm triệu con hàng, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ."
Mẫn Nhã Tiệp khó chịu ho khan một tiếng, sau đó nghiêng người lấy hai phong bì trắng trong túi xách bên cạnh, "Tôi cũng không làm khó hai người, đây là tiền đóng phạt của công ty chúng tôi.

Bên tôi tự đền bù vô điều kiện bảy trăm ngàn, số hàng còn lại sẽ tìm bộ phận kỹ thuật nghĩ biện pháp giải quyết, hai người thấy thế nào?"
"Nhưng mà rõ ràng trong đây chỉ viết có năm trăm ngàn thôi mà." Tiêu Ái Nguyệt đem nghi vấn trong lòng hỏi ra, cô cầm hợp đồng trong tay đưa cho Mẫn Nhã Tiệp, "Không phải bảy trăm."
Ánh mắt Mẫn Nhã Tiệp tối sầm lại, cô cúi đầu lấy trong túi ra thêm hai phong bì, "Đây là hai trăm ngàn, mời hai người tự kiểm tra."
Tiêu Ái Nguyệt khó khăn nuốt nước miếng một cái ực.
Đại Hải cất tiền và hợp đồng vào trong túi, "Phó tổng giám đốc Mẫn thật hào phóng, để tôi giao định với người bạn này sau.

Nào Tiểu Nguyệt, chúng ta kính phó tổng giám đốc một ly, uống xong ly rượu này, chúng ta sẽ quên hết mọi sự hôm nay."
"Đương nhiên rồi." Mẫn Nhã Tiệp mỉm cười, "Ra khỏi cánh cửa này, hy vọng anh Đại Hải xử lý công việc một cách công bằng nha!"
Mục đích chủ yếu không phải ăn cơm, sau khi Đại Hải uống vài ly rượu liền nhanh chóng tìm lý do lôi Tiêu Ái Nguyệt dẹp đường hồi phủ.
Sau khi lên xe, Đại Hải lấy cái túi màu trắng rồi đặt vào đó một phong bì tiền, "Tiểu Nguyệt, đây là của cô, cầm lấy đi! Thế nào, anh Hải đối xử với cô không tệ chứ hả."
Gã nhét tiền vào túi Tiêu Ái Nguyệt, "Đừng chê ít nha, cô năm mươi ngàn, tôi một trăm năm mươi ngàn.

Tôi gánh trách nhiệm nhiều hơn nên lấy nhiều tiền hơn một chút.

Cô cứ phối hợp cho tốt vào, nói ít lại, lần sau có cơ hội, anh lại rủ cô đi chung."
Tiêu Ái Nguyệt đỏ mặt, mắt lờ đờ, mông lung nhìn Đại Hải, "Tôi, tôi không thể nhận."
Đại Hải trông thấy dáng vẻ mơ màng của người kia, trái tim đập mạnh một cái, gã bất giác liếm môi mỉm cười, "Khách sáo với anh làm gì, cầm lấy! Cô tranh thủ ngủ một xíu đi cho tỉnh, đừng để người khác phát hiện ra cô uống rượu."

Tiêu Ái Nguyệt lập tức giật mình, cô đột nhiên nghĩ đến Từ Phóng Tình liền căng thẳng thở dài, "Tôi thật sự rất sợ chị ấy."
Đại Hải biết cô nói tới ai, "Cô sợ, tôi cũng sợ, nhưng không sao đâu, việc ở công ty nhiều lắm, cô ấy sẽ không biết đâu.

Tôi cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện này, cô cứ yên tâm, anh đây sẽ không hại cô, cứ yên tâm theo anh làm việc nhé."
Nhưng dù cho Từ Phóng Tình có bận rộn hay không có thời gian đi nữa cũng có thể ngửi thấy mùi rượu trên người Tiêu Ái Nguyệt.

Hội nghị buổi chiều không được thuận lợi, Tiểu Thu và Đại Hải cãi nhau ỏm tỏi trong phòng họp, Từ Phóng Tình không nói lời nào.

Tiêu Ái Nguyệt nồng nặc mùi rượu đứng sau cửa nhìn đồng nghiệp cắn xé lẫn nhau, cô không thể ngồi, cũng không thể tùy tiện cử động.

Đến khi Tiểu Thu bắt đầu chọi đồ, Từ Phóng Tình mới chậm rãi nói:
"Nếu như không có cách nào thích ứng được áp lực công việc thì có thể xin điều chức.

Tôi biết để cả hai gánh việc của mấy người một lúc thực sự rất tàn nhẫn, nhưng với cương vị của một người quản lý, tôi chỉ có một câu thôi, công việc của năm người chia cho ba người làm, lãnh bốn phần lương, mọi người có làm không?"
Đại Hải xoa mặt không trả lời, Tiểu Thu hừ lạnh một câu, "Quản lý Từ, tôi không phản đối cô.

Tôi rất cảm kích cô cho tiền lương nhiều, tôi cũng không có ý kiến công việc nhiều hay ít, nhưng ai cũng có chức trách khác biệt, nếu đã vượt rào rồi, thử hỏi làm sao không tức giận."
"Mọi người là một đội." Từ Phóng Tình nói không cảm xúc, "Không nên dò xét mà phải hỗ trợ lẫn nhau, còn nữa, Tiêu Ái Nguyệt, cô qua đây.

Mọi người nhìn cô ấy xem, có giống người đang đi làm không?"
Tiêu Ái Nguyệt không hiểu vì sao mình lại bị chiếu tướng, cô ngơ ngác đến bên cạnh Từ Phóng Tình, cũng chẳng biết nên nhìn mặt mũi ba người ở đây thế nào.
"Áo quần xốc xếch, mùi lạ khắp người, mọi người không nhìn thấy hay ngửi thấy gì sao?" Từ Phóng Tình nói chuyện không chút nể mặt, "Giám sát, quản lý, tôi không có nhiều thời giờ dạy từng người phải chùi mông như thế nào, cũng không có dư tinh thần và sức lực giải quyết mâu thuẫn nội bộ của mọi người.

Mỗi vấn đề đều có rất nhiều biện pháp giải quyết, ví dụ như chuyện này chẳng hạn.


Tiêu Ái Nguyệt, hoặc là bây giờ cô cút về thay quần áo cho tôi, hoặc là biến ra ngoài và đừng bao giờ quay trở lại.

Hai người tính thời gian dùm tôi, trong vòng nửa tiếng, nếu cô ấy không mau chóng quay lại thì bộ phận mua hàng từ nay sẽ không có người nào tên Tiêu Ái Nguyệt nữa."
Đại Hải và Tiểu Thu liếc nhau một cái, trong mắt ít nhiều cũng có hơi e ngại.

Từ Phóng Tình không quan tâm cấp dưới đang nghĩ gì mà chỉ quan sát Tiêu Ái Nguyệt ủ rũ ra cửa, "Ở chỗ làm việc, cô nhất định phải có ý thức rõ ràng mình là ai, nên làm gì, nên nghe ai.

Đi mau đi, bắt đầu tính giờ."
Đừng nói đến lái xe, dù cho có lái máy bay cũng không thể vừa di chuyển vừa thay đồ nhanh tới vậy.

Tiêu Ái Nguyệt biết rõ Từ Phóng Tình bắt mình ra chịu trận, giết gà dọa khỉ, muốn giáo huấn hai đồng nghiệp kia, nhưng chị có thể đừng chơi tôi được không hả tổ tông?
Sát bên công ty có một khu mua bán khá phồn hoa, rất tiện mua quần áo, nhưng làm sao xua tan mùi rượu trên người đây? Tiêu Ái Nguyệt nhịn đau chui vào phòng gym kế bên cao ốc để tắm rửa, mua thẻ tập cả năm lại tiêu tốn hết mấy ngàn.

Cô sấy khô tóc, sau đó nhẹ nhàng khoan khoái chạy về công ty thì tình cờ đụng phải nhân viên đến đổi máy pha cà phê.

Từ Phóng Tình khoanh tay đứng ở cửa ra vào lạnh lùng lườm cô một cái, biểu lộ mười phần ghét bỏ.
Tiêu Ái Nguyệt lấy dũng khí báo cáo, "Quản lý Từ, tôi đã làm xong."
Từ Phóng Tình giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, "Ừ."
Không lố thời gian, Tiêu Ái Nguyệt yên tâm.
"Hôm nay sửa báo cáo tháng lại cho tôi." Từ Phóng Tình quay đầu nói với hai người trong văn phòng, "Tôi muốn báo cáo chi tiết cặn kẽ, đừng để tôi mất lưu trình chỉnh sửa."
"Còn cô nữa." Cô lại quay đầu nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Tăng ca sắp xếp và đóng gói hết tài liệu trong phòng làm việc của tôi rồi mang đi lưu kho."
Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu trả lời, "Dạ, Quản lý Từ.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi