TÔI CHỜ EM ĐẾN BA MƯƠI TUỔI


"Chúng tôi nắm chắc mọi thứ ở đây, Tiêu tiểu thư, cô không hề tin tưởng nhóm chúng tôi chút nào sao, ý cô là chúng tôi đã cung cấp số liệu giả sao?" Trưởng xưởng Vương cầm bảng báo cáo nói với Tiêu Ái Nguyệt, "Số lượng hàng của Hạo Nhã rất nhiều, nếu cứ chất chồng trong kho sẽ chiếm mặt bằng.

Thứ nhất, chúng tôi không có chỗ nào đủ rộng.

Thứ hai, số hàng đó đã được báo cáo bị hư.

Thứ ba, bên các cô đã duyệt và nói Hạo Nhã chắc chắn sẽ trả thêm tiền đền bù và không cần dùng đến những món hàng hư này nữa."
Mặc dù Đại Hải đã nộp tiền đền bù nhưng Từ Phóng Tình vẫn chưa ký duyệt, làm sao gã biết được chuyện này? Tiêu Ái Nguyệt giựt giựt mí mắt, "Ai nói với anh là đã ký nhận tiền bồi thường?"
"Ai nấy trong công ty đều nói vậy mà." Trưởng xưởng Vương nổi nóng, "Chẳng lẽ không phải sao? Tiêu tiểu thư, cô đã gặp phó tổng giám đốc Mẫn rồi, cô có thể hẹn gặp cô ấy nói chuyện về vấn đề hàng hư này, tôi nghĩ cô ấy chắc chắn sẽ gặp cô."
"Anh có thể điều thêm người tìm sản phẩm lỗi của Hạo Nhã trong kho phế liệu không?" Tiêu Ái Nguyệt không để ý tới lời ám chỉ của gã, cô tiếp tục hỏi, "Số lượng hàng hư lớn như vậy, hẳn là rất dễ tìm."
"Dễ tìm? Ha ha ha." Trưởng xưởng Vương như nghe được chuyện cười bốn phương, "Mấy linh kiện nhỏ đó bằng ngón tay, Tiêu tiểu thư, những thứ nhỏ lẻ đó trong kho phế liệu có cả núi, cô tìm được sao? Không phải tôi khoác lác chứ dù cô có là siêu nhân cũng chưa chắc tìm ra đâu."
"Vậy anh có thể giúp tôi sắp xếp vài người không?" Tiêu Ái Nguyệt vẫn chưa nhụt chí hỏi gã, "Tôi cần mấy người bên kỹ thuật giúp tôi giải quyết vài chuyện."
Trưởng xưởng Vương không nghĩ cô sẽ làm thật, gã suy tư một lúc rồi hào phóng nhận lời, "Được, không thành vấn đề, tôi cho cô hai người, cô cứ thoải mái sai bảo."
Trưởng xưởng Vương đưa tới hai người rất trẻ tuổi, một trong số đó chính là Tiểu Dương - người mới vừa đưa Tiêu Ái Nguyệt đến kho phế liệu.

Hai người bất đắc dĩ đứng trước cửa đùn đẩy nhau, chẳng ai nguyện ý vào bên trong, Tiêu Ái Nguyệt kỳ quái hỏi họ, "Sao thế?"
"Bên trong rất bẩn." Cậu trai trẻ lộ vẻ khó xử đáp trả Tiêu Ái Nguyệt, "Đồng hương của tôi đã thấy da rắn trong đó."
Làm gì khủng bố vậy chứ? Tiêu Ái Nguyệt không tin, cô xung phong đi vào đầu tiên rồi đứng trong cửa đối diện với hai người khua tay nói, "Rất an toàn, vào đi."

"Chuột, chuột kìa." Tiểu Dương đi chưa được mấy bước liền chỉ sau lưng Tiêu Ái Nguyệt kêu lên, "Nhiều chuột quá."
Tiêu Ái Nguyệt bị hù đến tái mặt, cô khó khăn quay đầu lại, nhìn thấy đằng sau có một ổ chuột lông dài thì dạ dày lập tức sôi trào muốn ói, làm sao bây giờ? Tiêu Ái Nguyệt cố nén cảm giác buồn ói, bất giác lùi lại mấy bước, "Sao...!tại sao lại có nhiều như vậy?"
"Mấy con này cũng còn đỡ đó." Cậu trai lạ mặt tiếp tục tố cáo với Tiêu Ái Nguyệt, "Chuột không đáng sợ, sợ nhất là thằn lằn biết cắn người với mấy loại con trùng kỳ quái khác nữa, chỉ cần mấy con đó bò lên người một cái là da dẻ đều nứt toác ra, vô cùng đáng sợ."
Tiêu Ái Nguyệt lập tức cảm giác da trên người mình cũng bắt đầu ngứa ngáy.

Cô khó chịu cào cánh tay một cái, nội tâm bắt đầu đánh trống lui quân, "Vậy có thể tìm người phun trùng khử trùng trước được không?"
"Chúng tôi có phun thuốc rồi." Tiểu Dương lên tiếng, "Năm nào bên xưởng cũng trả phí bảo vệ môi trường, mỗi quý sẽ có người đến phun thuốc diệt khuẩn nhưng chẳng ích lợi gì, chuột gián mối loại nào cũng có, năm nay còn xuất hiện thêm côn trùng hút máu, trong xưởng có rất nhiều người đã bị cắn nát da."
Hoàn cảnh ác liệt thật khiến người ta giận sôi máu.

Tiêu Ái Nguyệt xua tay, nghiêm túc lo lắng vấn đề nghiêm trọng, "Các cậu đi làm trước đi, để tôi suy tính một chút."
Trước khi đi, trưởng xưởng Vương cầm bảng báo cáo tới, gã nghĩ có lẽ Tiêu Ái Nguyệt đã biết khó mà lui nên trên mặt càng biểu lộ vẻ đắc ý, "Tiêu tiểu thư, báo cáo của Hạo Nhã đều ở đây, cô xem thử rồi đem về đưa quản lý của các cô ký tên.

Nếu không có chữ ký, chúng tôi không thể xử lý đống hàng hư này được, mong cô giúp đỡ cho.

Cô cũng thấy rõ tình huống bên này rồi đó, chúng tôi thật sự đã cố gắng hết sức rồi.

Đây đây, cho cô này, làm phiền cô nha."
Đầu óc Tiêu Ái Nguyệt rối bời, cô không biết sau khi trở về sẽ báo cáo cho Từ Phóng Tình thế nào.


Xe vừa ngừng dưới lầu, cô liền nhận được điện thoại cảnh cáo của Đại Hải bảo cô ở trong xe chờ, gã sẽ lập tức đến ngay.
***
"Cô muốn làm gì?" Đại Hải ngồi vào trong xe mắng Tiêu Ái Nguyệt một trận, "Cô đi điều tra cái gì hả? Chẳng lẽ cô không biết hàng của Hạo Nhã gặp vấn đề gì sao? Tiêu Ái Nguyệt, cô đã nhận tiền rồi, bây giờ cô đang định làm gì hả? Cô đừng nói với tôi là cô vì muốn bàn giao với Từ Phóng Tình mà trở mặt nha, cô chẳng hiểu gì đã nhận việc của cô ta rồi.

Cô đừng quan tâm chuyện sau này nữa, tôi nói cho cô biết, nếu cô làm lớn chuyện, tôi sẽ không để yên cho cô đâu! Tiêu Ái Nguyệt, tôi và cô đều ngồi chung trên một con thuyền, tôi mà chết thì cô cũng sẽ không có kết cục tốt."
Tiêu Ái Nguyệt bị gã mắng đến ngu người, "Anh Đại Hải, trong lòng tôi hiểu rõ."
"Tốt nhất là nên vậy." Đại Hải tức giận rời đi.
Tiêu Ái Nguyệt hồi phục tâm tình xong mới quyết định lên lầu tìm Từ Phóng Tình báo cáo.

Sau khi tan việc, Tiểu Thu đã sớm không thấy bóng dáng đâu, sau khi Đại Hải gặp cô xong cũng lập tức đi mất, gã căn bản không có lên lại lầu.

Tiêu Ái Nguyệt ngây ngốc ngồi tại bàn hết mười mấy phút, từ đầu đến cuối đều không tìm được cách nào tốt để giao tiếp với Từ Phóng Tình.
"Cho cô." Giọng nó của Từ Phóng Tình bỗng nhiên vang lên bên tai, Tiêu Ái Nguyệt đờ đẫn quay lại, phản xạ có điều kiện "Hả?" một tiếng.
"Cái này cho cô." Từ Phóng Tình lặp lại.
Nếu Tiêu Ái Nguyệt không nhìn lầm thì đây là CD nhạc Ireland?
Từ Phóng Tình ném mấy hộp đĩa CD lên bàn làm việc của Tiêu Ái Nguyệt, "Tối nay tôi muốn đến siêu thị một chuyến, cô đưa tôi đi, nhân tiện đổi nhạc trong xe đi."
"Quản lý Từ."

"Hả?" Từ Phóng Tình dừng bước, sau đó ngoảnh đầu nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Chuyện gì?"
"Tại sao chị chưa ký vào hóa đơn bồi thường của Hạo Nhã? Là chị ngại ít hay do chị không hài lòng với cách xử lý này?" Tiêu Ái Nguyệt không giải thích được gì bèn ném ra một câu như vậy.
"Cô đang tra hỏi tôi lý do sao?" Từ Phóng Tình hơi hơi nhếch miệng, "Tôi chưa ký tên, cô có ý kiến gì à?"
Tiêu Ái Nguyệt lắc đầu, "Không có."
"Cô giải quyết được vụ bên Hạo Nhã không?" Từ Phóng Tình nghi ngờ hỏi, "Tôi thấy cô có vẻ rất hoang mang."
"Có thể, tôi có thể." Tiêu Ái Nguyệt nói.
"Vậy thì tốt." Từ Phóng Tình đẩy cửa phòng ra rồi ném cho cô một câu, "Ráng làm cho tốt đi."
Trong lúc trí não của Tiêu Ái Nguyệt còn đang mơ hồ không biết nên bắt đầu ra tay từ đâu thì Mẫn Nhã Tiệp đột nhiên điện thoại tới, xem ra việc này thật sự nghiêm trọng.

Cô cảm thấy lo lắng vô cùng nhưng vò đã mẻ sẽ không sợ sứt nữa nên đã đồng ý gặp mặt đối phương.
***
"Tiêu tiểu thư, mời cô uống trà." Mẫn Nhã Tiệp khách khí rót cho cô tách trà xanh, "Tôi vừa nhận được tin của trưởng xưởng Vương đề nghị phái thêm vài kỹ thuật viên tới xưởng nghiên cứu và thảo luận đưa ra phương pháp xử lý hàng hư.

Anh ấy còn nói bên bộ phận mua hàng của cô đặc biệt coi trọng chuyện này, thậm chí còn tới xưởng kiểm tra.

Anh Hải nói đã đưa tiền bồi thường cho quản lý Từ rồi, anh ấy cũng không biết chuyện cô đến xưởng kiểm tra ban sáng, cô có ý gì phải không? Nếu có chỗ nào không phải, Tiêu tiểu thư có thể trực tiếp tìm tôi, anh Hải đã không còn chịu trách nhiệm bên nhánh này nữa, sau này cô và tôi sẽ trực tiếp nói chuyện.

Chúng ta đều là bạn bè, cô có vấn đề gì thì cứ việc nói."
Tiêu Ái Nguyệt không ngờ tin tức sẽ lan nhanh đến vậy, thế mới biết quan hệ của tập đoàn Hải Manh và phó tổng giám đốc Mẫn không bình thường.
"Phó tổng giám đốc Mẫn, kỳ thật cô cũng biết tôi không có kinh nghiệm gì nhiều với việc thu mua, anh Hải là tiền bối tôi kính nể, nhưng quản lý Từ đã giao việc này cho tôi rồi, tôi không thể nhận thứ này được." Tiêu Ái Nguyệt lấy xấp tiền nguyên vẹn trong túi ra đẩy về cho Mẫn Nhã Tiệp, "Tôi không thể nhận nên trả lại hết cho cô.

Cô nói đúng, dù sao tôi cũng là người mới nên không thể tránh khỏi sai lầm.


Thượng bất chính hạ tắc loạn (*), nếu tôi nhận tiền thì tâm sẽ bất an, không nhận mới có thể yên tâm thoải mái."
(*) Thượng bất chính hạ tắc loạn: Người trên mà không tử tế thì người dưới tất sẽ làm loạn, cướp bóc, càn quấy.
Lúc này, sắc mặt Mẫn Nhã Tiệp lập tức thay đổi, "Tiêu tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, tiền này là quà gặp mặt của tôi tặng cho cô chứ chẳng phải phí nghiệp vụ gì đó đâu, cô nhận lấy đi, không cần phải cảm thấy áp lực tâm lý."
Tiêu Ái Nguyệt không muốn, "Phó tổng giám đốc Mẫn, tôi thấy cô còn trẻ mà lại có thể ngồi được vào vị trí này thật sự rất lợi hại, chúng ta là người ngay thẳng nên sẽ không nói chuyện mờ ám, tôi không giúp được cô việc này mà nên cùng nhau giải quyết.

Dù là hiện tại hay tương lai, tiền này khác với tiền bồi thường, tôi không thể nhận, thật sự rất xin lỗi."
"Không sao." Mẫn Nhã Tiệp không hổ là người dày dặn kinh nghiệm, hai ba câu nói đã lập tức hóa giải được không khí ngượng ngùng giữa hai người, "Tiêu tiểu thư có suy nghĩ riêng của bản thân, tôi có thể hiểu được, nào, uống ly trà giữ mối quan hệ hợp tác cùng giải quyết việc chung, không mang thêm phiền phức cho nhau nữa, tôi cũng cam đoan sẽ xuất hàng đúng chất lượng.

Tiêu tiểu thư, hôm nay tôi lấy uy tín ra để bảo đảm sẽ luôn giữ mối quan hệ đôi bên cùng có lợi, cũng coi như đã hiểu rõ nhau hơn."
"Được."
"Nhưng mà...." Mẫn Nhã Tiệp đổi lời, "Hành động của Tiêu tiểu thư hôm nay hoàn toàn mâu thuẫn với thái độ của cô bây giờ.

Tôi không muốn ép cô, cũng hiểu tại sao cô lại làm vậy, nhưng hy vọng cô có thể thông cảm cho chúng tôi, vì lô hàng này của Hải Manh, chúng tôi đã hao tốn quá nhiều tinh lực và tài lực.

Tôi cũng biết chất lượng không được tốt, chuyện gì nên mắng thì phải mắng, nên phạt thì phải phạt, chúng tôi cũng không cải biến được chất lượng nên mới đồng ý bồi thường.

Lô hàng hư này cũng không thể trả lại được, bên cô gửi đơn đặt hàng cho chúng tôi yêu cầu phải giao mấy trăm ngàn sản phẩm trong vòng một tháng, chúng tôi cũng đã thanh toán tiền cho bên nguyên vật liệu rồi, hơn nữa đây lại là hàng mới, theo quy cách và chính sách của bên công ty các cô thì chúng tôi sẽ bị tổn thất rất lớn và tôi đã cân nhắc lách luật bằng đường tắt, điều này đối với hai bên công ty chúng ta đều không phải chuyện tốt gì."
"Vậy cũng không có cách nào rồi." Tiêu Ái Nguyệt khó xử đáp trả, "Cuối cùng vẫn nên đợi xem ý của quản lý Từ ra sao đã."
"Cho nên tôi muốn cô giúp tôi một tay." Mẫn Nhã Tiệp cầm lấy tay của Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu tiểu thư, xin cô nhất định phải giúp tôi, nếu cô không cần tiền thì tôi có thể cho cô thứ khác, cô muốn gì cứ việc nói thẳng.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi