TÔI CHỜ EM ĐẾN BA MƯƠI TUỔI


Nào đoán được Quý Văn Việt lại cự tuyệt, "Không cần đâu, tổng giám đốc Từ, tôi không sao, không cần đi bệnh viện." Cô nhìn mặt Từ Phóng Tình mấy giây rồi chậm rãi bổ sung, "Không cần phải để ý đến tôi, em đi mau đi."
Sắc mặt của Từ Phóng Tình trông không tốt lắm, hai tay cô nắm lấy nhau, an tĩnh nhìn Quý Văn Việt một hồi mới xoay người rời khỏi văn phòng.
Quý Văn Việt vẫn duy trì tư thế vừa rồi, Tiêu Ái Nguyệt cũng không biết làm sao bèn chỉ tay ra bên ngoài, "Tôi ra ngoài xem một chút."
Cửa thang máy vẫn chưa đóng, Từ Phóng Tình nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt chạy tới liền hừ lạnh một tiếng, "Sau này đừng tìm tôi vì chuyện của chị ấy nữa."
Kỳ thật hoàn toàn có thể lý giải tâm tình của Từ Phóng Tình lúc này, tình cảnh chẳng khác gì lúc đi trên đường trông thấy người già bị ngã, bạn có lòng tốt chạy tới đỡ nhưng kết quả lại bị người ta trách xen vào việc của người khác, không chỉ uổng phí khí lực, ngay cả phần nhiệt tình vốn có cũng tiêu tán đi mất.

Tiêu Ái Nguyệt nuốt nước bọt vuốt mông ngựa nói, "Em cũng hết cách rồi, dù sao chị cũng lợi hại hơn em nên em chỉ có thể tìm chị thôi, cũng đâu thể thấy chết mà không cứu."
Từ Phóng Tình ấn nút thang máy, nghe Tiêu Ái Nguyệt dỗ hai câu, sắc mặt không có chuyển biến rõ rệt nhưng tốt hơn lúc nãy nhiều, "Tôi đi họp, đừng gọi điện cho tôi nữa."
Tiêu Ái Nguyệt muốn nói lại thôi, "Vậy còn chị ấy..."
"Tìm Quý Giác Hi." Từ Phóng Tình nhíu mày nhắc nhở, "Chị ấy có em gái là bác sĩ, người này có tác dụng hơn bất kỳ thứ gì.

Tiêu Ái Nguyệt, tôi có lợi hại cũng không phải siêu nhân, hơn nữa tôi rất ghét bị người khác cự tuyệt."
Nói trắng ra là Từ Phóng Tình tràn đầy d*c vọng khống chế.

Cô không thích chuyện gì vượt ra khỏi phạm vi khống chế của mình, một khi đã vượt qua ranh giới thì chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của cô sẽ thay thế vị trí của d*c vọng khống chế, dẫn đến tâm tình khó chịu, nhìn gì cũng không thuận mắt.
Đây có thể là lý do Quý Văn Việt cùng Từ Phóng Tình không thích hợp với nhau.

Từ Phóng Tình yêu cầu người yêu phải ngoan ngoãn nhưng Quý Văn Việt không phải kiểu người như thế.

Cô sắc bén liếc nhìn qua, rõ ràng chị ấy là một người phụ nữ vô cùng có cá tính.
Được Từ Phóng Tình nhắc nhở, Tiêu Ái Nguyệt lập tức quay lại hỏi thăm số điện thoại của Quý Giác Hi nhưng chẳng có kết quả, cô chỉ có thể rót cho Quý Văn Việt một ly nước ấm để uống thuốc trước làm dịu bệnh tình.
Quý Văn Việt phất tay bảo Tiêu Ái Nguyệt trở về và nói mình đã sắp xếp xong xuôi hết thảy, không cần hai người lo lắng, nhưng lời còn chưa dứt thì thư ký Tiểu An đã mang đầu đầy mồ hôi chạy vào văn phòng, trong tay cầm một cái túi màu trắng.
Thì ra trong lúc Tiêu Ái Nguyệt xuống dưới tìm Từ Phóng Tình, Quý Văn Việt đã gọi điện nhờ Tiểu An đến bệnh viện lấy ít thuốc.

Tiểu An vội vã chạy tới công ty, quần áo cũng chưa đổi, chỉ vẻn vẹn mặc một bộ đồ thể thao.

Sắc mặt của Tiểu An đỏ bừng, nói năng lộn xộn, "Không phải hôm qua vẫn còn rất tốt sao? Sao chị không lấy thuốc, thuốc còn ở trong xe của tôi kìa.

Tổng giám đốc Quý, chị cứ như vậy làm sao được? Bác sĩ Lý đã nói một khi không cẩn thận sẽ khiến phổi bị viêm.

Tôi đã mang thuốc đến rồi, chị uống trước đi, tối nay để bác sĩ khám lại một chút."
Tiêu Ái Nguyệt rất bất ngờ khi hai người kia đã bí mật gặp nhau, cũng là lần đầu cô thấy Tiểu An nói chuyện kiểu này với Quý Văn Việt, "Tổng giám đốc Quý, vậy chị uống thuốc trước đi đã."
Tiểu An cố ý quay người nhìn Tiêu Ái Nguyệt một chút, sau đó kéo cô ra ngoài văn phòng, nghiêm túc dặn dò, "Cô ở đây canh chừng, tôi đi đón bác sĩ tư của nhà tôi tới.

Tổng giám đốc Quý không thích để chuyện riêng của mình trở thành đề tài bàn tán của người khác, cô đừng kinh động đến mọi người, có việc gì cứ gọi điện thoại cho tôi."
Thư ký nhỏ bình thường đó hóa ra lại là đại tiểu thư có bác sĩ tư.

Trên mặt Tiêu Ái Nguyệt chất đầy kinh ngạc, "Được rồi, vậy cô đi đi."
Nhắc tới cũng kỳ, một sinh viên tốt nghiệp đại học Phúc Đán danh tiếng ở Thượng Hải vậy mà lại ủy thân ở đây làm thư ký vô danh, nói không có mục đích gì khác cũng chẳng có ai tin.

Từ khi Tiểu An bắt đầu xuất hiện, Quý Văn Việt tức thì giữ vẻ trầm mặc quen thuộc, mỗi khi cô tằng hắng, Tiêu Ái Nguyệt càng không ngừng rót nước cho cô nhưng vẫn không có cách nào làm dịu bớt bệnh tình.
Đã qua hơn nửa giờ mà Tiểu An vẫn chưa về, hiệu suất công việc của Quý Văn Việt rất cao, không bao lâu đã tắt máy vi tính rồi cầm túi chuẩn bị đi gặp Khang Thụy Lệ, "Tiểu Tiêu, tôi có hẹn với khách hàng lúc 11:30, lát nữa cô ấy đến đây, cô cứ nói là tôi đi rồi nhé."
"Dạ." Tiêu Ái Nguyệt không yên tâm hỏi, "Vậy có cần hẹn lại giờ không?"
"Không cần."
Tiêu Ái Nguyệt đưa mắt nhìn cô rời đi, không ngờ Quý Văn Việt đi tới cửa lại đột nhiên ngừng lại.

Tiêu Ái Nguyệt nhìn thấy cô cứng đờ quay người, không biết đang làm gì bèn đứng lên đi tới cửa hai bước, "Tổng giám đốc Quý, sao..."
Sao? Hai chữ phía sau còn chưa kịp hỏi, cô đã lập tức thấy được người phụ nữ đang đứng chặn Quý Văn Việt ở cửa ra vào.

Tuy cô không phải lần đầu gặp người phụ nữ họ Tần này, nhưng lần nào cô ta cũng khiếm cho cô kinh diễm.
Môi son, răng trắng, vẻ ngoài tươi đẹp, Tần tiểu thư thoạt nhìn là người rất dễ thân cận.


Cô từng bước đi về phía trước, lơ đãng bức Quý Văn Việt về văn phòng.

Tiêu Ái Nguyệt bị hơi thở cường đại trên người cô làm rung động, cũng không tự giác lui về hai bước.
"Tổng giám đốc Quý vội vàng như thế là muốn tới cổng nghênh đón tôi sao?"
Không nhìn ra Tần tiểu thư là người ôn hòa, giọng nói cũng mềm mại.

Tiêu Ái Nguyệt tăng hảo cảm lên gấp bội, nụ cười trên mặt rạng rỡ, thoạt nhìn cô liền hiển nhiên đoán được là một người d3 xồm.
Giọng nói mê người của Quý Văn Việt vì cảm mạo mà có chút khàn, cô hững hờ nói, "Chào Tần tiểu thư, đến sớm vậy."
"Đã hẹn với tổng giám đốc Quý, sao tôi có thể đến trễ được chứa?" Tần tiểu thư cẩn thận nhìn mắt đối phương, chậm rãi trả lời, "Tổng giám đốc Quý đúng giờ như thế, đương nhiên cũng không hy vọng tôi đến trễ, đúng không?"
Hả?? Hình như trong lời còn có ẩn ý.

Tiêu Ái Nguyệt quyết định ngồi trở lại vị trí của mình đóng vai quần chúng ăn dưa.

Quý Văn Việt lại không ngốc, đương nhiên cô hiểu thâm ý trong lời nói kia, nhưng trong nội tâm luôn nghĩ đến chuyện Khang Thuỵ Lệ vừa mới trở mặt với Từ Phóng Tình, cô vẫn cự tuyệt nói, "Không được rồi, tôi nhất thời có chút việc, nếu đổng sự Tần không ngại, chúng ta hẹn tại lần sau nhé."
(*) Quần chúng ăn dưa: câu này sẽ gặp trong rất nhiều show truyền hình hay truyện giới giải trí.

Ý nói mỗi khi có chuyện là có thành phần chuyên ngồi hóng đó.

Bên trung gọi là quần chúng ăn dưa = cắn hạt dưa ngồi hóng chuyện.
Tần tiểu thư ấm áp cười một tiếng, cũng không làm người kia khó xử, "Giới kinh doanh có câu vội không bằng đúng dịp, xem ra tôi chưa đủ sớm nên cũng không đủ duyên, làm ăn đương nhiên cũng phải xem có duyên hay không.

Tổng giám đốc Quý cứ từ từ đi, tôi xin phép đi trước."
Tần tiểu thư làm việc không dây dưa dài dòng, cô vừa nói xong liền quay người rời khỏi phòng sales.


Quý Văn Việt nhìn theo bóng lưng dần xa cũng có hơi chần chờ.

Mặc dù Tần tiểu thư không nói rõ ra nhưng cô ta chắc chắn đã bị Quý Văn Việt bạo kích.

Quý Văn Việt bị bệnh nhiễu loạn tư duy, cân nhắc một lúc rồi vội bước vào thang máy sắp đóng cửa, "Chờ một chút đổng sự Tần."
Tình huống này đúng là rất kỳ quái, Từ Phóng Tình kêu đi nhưng cô không đi, thư ký nhỏ dụ dỗ cũng không được, cuối cùng cô lại bị một người phụ nữ xa lạ đột nhiên xuất hiện bắt đi.

Tiêu Ái Nguyệt cũng không biết giải thích thế nào với Tiểu An, "Chị ấy có hẹn với Tần tiểu thư, vừa mới đi chưa đến năm phút, hay cô gọi điện hỏi thử xem."
Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, Tiểu An co cẳng chạy mất, cũng không biết cô muốn làm gì.
Tiêu Ái Nguyệt cùng bác sĩ tư nhìn nhau bó tay, cô đành phải tự mình tiễn gã ra về.
Cơm trưa tình yêu của Từ Phóng Tình hoàn toàn không nấu được, cuối cùng vẫn phải ăn ngoài.

Tiêu Ái Nguyệt cắt hoa quả đưa đến văn phòng dụ dỗ nhưng Từ Phóng Tình mặt lạnh ăn xong đến xế chiều mới chịu bỏ qua cho hành vi ngu xuẩn lúc sáng của cô.
Lúc này, Tiêu Ái Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm đứng lên phủi tro bụi trên đầu gối, "Mệt chết đi mất."
Dù vậy, Từ Phóng Tình vẫn không quá thuận mắt, "Ra ngoài đi, tối này nhớ hẹn hai người Mạnh Niệm Sanh đi ăn cơm, em đi, tôi không đi."
Hẹn ăn cơm là để tỏ lòng cảm ơn với hai người kia, Từ Phóng Tình vô cùng hiểu rõ cách đối nhân xử thế nhưng bản thân lại không muốn làm.

Tiêu Ái Nguyệt phối hợp hẹn Mạnh Niệm Sanh vào lúc bảy giờ tối gặp ở nhà hàng.
Cơ mà hai người họ đều không ngờ sẽ chạm mặt nhau ở câu lạc bộ lúc ba giờ chiều.

Mạnh Niệm Sanh bưng hai ly nước trái cây đứng sau lưng Trần Vãn Thăng, hiển nhiên đang làm em gái bưng trà.

Tiêu Ái Nguyệt chậm rãi đi qua chào hỏi Trần Vãn Thăng một tiếng, sau đó chuyển hướng về phía Mạnh Niệm Sanh, "Tiểu Mạnh, sao em lại ở đây?"
Trần Vãn Thăng đang ở đây nên Mạnh Niệm Sanh không tiện nói gì, cô lắc đầu, nhỏ giọng nói một câu, "Chị Tiêu, tôi có một số việc cần chị Thăng hỗ trợ."
Trần Vãn Thăng hết sức chuyên chú chơi golf, cô cầm cây gậy đánh golf bên cạnh rồi trực tiếp ném về hướng Tiêu Ái Nguyệt, "Tiểu Tiêu chơi chung đi."
Tiêu Ái Nguyệt nhận cây gậy, quẫn bách khoát tay nói, "Tôi không biết chơi."
"Không biết thì học." Trần Vãn Thăng nhàn nhạt nói với người sau lưng vài câu, cô bảo gã sắp xếp cho Tiêu Ái Nguyệt một huấn luyện viên rồi quay đầu nói, "Phụ nữ nào có thể khiến người ta nhìn không thấu thì người ta mới nguyện ý gặp lại lần nữa."
Thế là Tiêu Ái Nguyệt mơ màng học chơi golf, khách hàng cô hẹn đã đến, Trần Vãn Thăng cầm gậy golf đi ra xa cùng gã đàn ông kia.

Kỹ thuật dẫn bóng của Mạnh Niệm Sanh không tệ nhưng lại tạm thời đảm nhiệm vai trò đi nhặt bóng, tân binh Tiêu Ái Nguyệt không chen vào được, cô vung gậy đến trưa, cuối cùng mới nói được một câu với khách hàng.

Là Trần Vãn Thăng bày mưu hẹn gã đàn ông này ra, học chơi golf cũng là ý của Trần Vãn Thăng, vậy mà Tiêu Ái Nguyệt bận rộn nửa ngày, ngay cả mẫu mã mình mang tới cũng chưa thể đưa ra được.

Cô lau mồ hôi ướt đẫm trên mặt, sau đó nhận lấy ly nước lạnh trong tay Mạnh Niệm Sanh nói lời cảm tạ, "Cám ơn."
Trần Vãn Thăng không hề cảm thấy sắp xếp của mình bất ổn, cô dứt khoát đuổi theo bước tiến của hai người, cầm điện thoại nói vài câu đơn giản, sau mấy giây liền cúp máy.

Cô không nhìn Tiêu Ái Nguyệt nữa mà lại liếc sang Mạnh Niệm Sanh bên cạnh, "Tiểu Mạnh, đêm nay đến nhà tôi đi."
Mạnh Niệm Sanh dừng bước, "A, dạ."
Trong ba người, Mạnh Niệm Sanh là người gầy nhất và rất có khí chất, cô đứng bên cạnh Trần Vãn Thăng quả thực là một trời một vực.

Dù sao Trần Vãn Thăng đã lớn tuổi, dẫu có trang điểm hay mặc đồ đẹp đến cỡ nào cũng không thể che giấu được dấu vết của tháng năm.

Tuy nhan sắc đã được tu dưỡng nhưng khi ba người đứng chung với nhau, nhất định ánh nhìn đầu tiên chính là nhìn về hướng của Mạnh Niệm Sanh, "Mạnh tiểu thư, lần sau sẽ cùng nhau chơi bóng nhé."
Đối mặt với khách hàng lớn có tiền vàng lóng lánh, Mạnh Niệm Sanh đương nhiên sẽ không ngốc đến mức nói không, "Vâng, hẹn tổng giám đốc Phương lần sau gặp lại."
Trần Vãn Thăng đã mở miệng, có lẽ kế hoạch hẹn hò đêm nay của Tiêu Ái Nguyệt và Mạnh Niệm Sanh chắc chắn sẽ phải bỏ lỡ.

Đợi đến lúc thay quần áo, sau khi Trần Vãn Thăng đi tắm, Mạnh Niệm Sanh mới kéo Tiêu Ái Nguyệt ra nói chuyện, "Tối nay, Ninh Ninh sẽ đi, chị giúp tôi giải thích với cậu ấy một chút, chỉ cần nói tôi đang bận làm việc, ngày mai sẽ hẹn lại cậu ấy."
Cô không dám gọi điện vì Cam Ninh Ninh chỉ cần nhõng nhẽo một chút sẽ khiến cô lập tức mủi lòng.

Tiêu Ái Nguyệt hiểu được bèn gật đầu nói, "Yên tâm đi."
Trời bên ngoài đã tối, Tiêu Ái Nguyệt đang nhìn đồng hồ, thấy Trần Vãn Thăng tắm xong đi ra liền cáo từ, "Chị Thăng, tôi phải về rồi."
Trần Vãn Thăng liếc nhìn mặt cô, điềm nhiên cất giọng, "Tôi đã sắp xếp xong xuôi bữa tiệc, em ăn với tôi xong rồi đi."
Có thể cự tuyệt không??
Tiêu Ái Nguyệt há hốc mồm rồi lại nhanh chóng khép lại, bất đắc dĩ trả lời, "Được."
Lần này xem như toàn quân bị diệt, đành phải như thế thôi.

Sau khi lên xe, Tiêu Ái Nguyệt gửi cho Từ Phóng Tình một tin nhắn bảo nếu cô có thời gian thì đến nhà hàng gặp Cam Ninh Ninh.

Từ Phóng Tình vẫn chưa trả lời tin nhắn, Tiêu Ái Nguyệt chờ đợi mãi đến lúc xuống xe cũng không thấy tin trả lời nên đành phải tắt điện thoại, sau đó cùng Mạnh Niệm Sanh vào trong nhà của Trần Vãn Thăng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi