TÔI CHỜ EM ĐẾN BA MƯƠI TUỔI


Bất luận nhìn thế nào cũng đều cảm thấy người kia rất chướng mắt.

Bộ dáng cười đùa tí tửng mỗi ngày như thể trong thế giới của đối phương không có bất kỳ phiền não gì.

Từ Phóng Tình kéo màn cửa xuống hòng che lại người phụ nữ đang chuyên tâm gọi điện ở bên ngoài, ngay cả lúc người khác bước đến cũng không hề phát hiện.
"Quản lý Từ." Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ nhè nhẹ, Từ Phóng Tình nghe tiếng động liền nhìn lại thì trông thấy Tiểu Thu đã chen nửa người vào phòng, nhỏ giọng nói, "Tôi có chuyện muốn báo cáo."
Từ Phóng Tình đóng nắp bút lại, khẽ nhìn đồng hồ, mặt không thay đổi hỏi, "Sao cô còn chưa tan tầm?"
"Vừa định tan tầm." Tiểu Thu hiểu được đối phương ngầm đồng ý mới mỉm cười đứng trước mặt lãnh đạo, trong tay cầm một cái túi màu đen, vội vã nói, "Tiểu Tiêu cũng vừa mới đi khỏi.

Quản lý Từ, chị đoán tôi phát hiện cái gì trong phòng làm việc?" Cô vừa nói vừa nâng cái túi trong tay lên, khuôn mặt đầy thần sắc tranh công, "Tiền, là một bao tiền."
"Tiền của ai?" Từ Phóng Tình lưng tựa vào ghế nhìn thẳng vào mấy chục ngàn tiền mặt kia, điềm tĩnh truy vấn, "Của cô sao?"
"Thế nào lại là của tôi được?" Tiểu Thu không đoán ra người kia đang nghĩ gì, nửa thăm dò nói, "Chẳng phải giữa trưa Tiểu Tiêu đã đi ra ngoài một chuyến sao, lúc trở về còn uống rất nhiều rượu khiến chị tức giận đấy, thật ra cô ấy đi với Đại Hải, tiền này hình như cũng lấy ra từ trong xe của Đại Hải.

Quản lý Từ, vấn đề của Hạo Nhã đã kéo dài khá lâu rồi, hôm qua tôi còn nghe thấy dưới xưởng đang phản ánh chất lượng hàng hóa không tốt, nhưng Đại Hải thì...!chị biết đó...!Việc này kéo lâu như vậy cũng chưa có giải pháp, tôi chỉ sợ bên trong có biến."
"Cô cảm thấy tôi nên làm thế nào?" Từ Phóng Tình tâm lặng như nước nghe hết lời ly gián của người kia rồi hỏi ngược lại, "Nếu cô là tôi, cô sẽ làm thế nào?"
Tiểu Thu là ma cũ nhiều năm, sao có thể bị dăm ba câu dụ vào tròng được, cô dè dặt trả lời, "Tôi không phải là chị, cũng không phải là lãnh đạo, tôi chỉ là thuộc hạ của chị, là đôi mắt của chị.

Chị bận rộn nên tôi mới giúp chị quan sát mấy chuyện nho nhỏ đã bỏ lỡ, còn những chuyện khác...!chị phân phó cái gì thì tôi sẽ làm cái đó."
Thỉnh thoảng Từ Phóng Tình cũng không thích những kẻ già đời như thế này.


Tiểu Thu không phải là một thuộc hạ tốt, nhưng cô cảm thấy an tâm với người này.

Giống như chủ nhiệm lớp vậy, có lẽ sẽ không thích học sinh hư nhưng cũng không ghét chúng.

Từ Phóng Tình không nói chuyện, cô chỉ vào cửa phòng rồi thủ thế mời đối phương ra ngoài.
Tiểu Thu hiểu ý khom người rời khỏi phòng làm việc của lãnh đạo.
Cái người ngốc nghếch đó cũng làm chuyện này sao? Tuy trong lòng Từ Phóng Tình nghi hoặc nhưng tiền đang bày trước mặt nên cô không thể không đổi góc độ để suy đoán cách làm người của người kia.

Họ Tiêu, phụ nữ, sống một mình, EQ cực thấp, nghèo nhưng có cốt khí, không có phẩm vị, trên người bình thường, không có chỗ nào nổi bật.
Mọi thứ không nên nhìn từ bề ngoài, Từ Phóng Tình cầm điện thoại gọi người kia trở về, đến khi trông thấy bộ dáng lén lút của đối phương, lửa giận bỗng nhiên bùng cháy, "Cô giải thích đi, tại sao cô lại để nhiều tiền mặt như vậy trên bàn làm việc?"
Giây thứ nhất vừa nói xong, người kia đã lập tức luống cuống, trên mặt nhanh chóng hiện lên mấy loại cảm xúc phức tạp, có kinh ngạc, có nghi hoặc, cũng có sợ hãi, sợ hãi? Từ Phóng Tình nghiêm túc nghe đủ lý do văn hoa chồng chất, khuôn mặt lạnh lẽo cảnh cáo, "Tiêu Ái Nguyệt, ở đây là bộ phận mua hàng, mỗi lời nói hay hành động của cô đều đại diện cho danh dự của phòng chúng ta.

Nếu đây là tiền của cá nhân cô, tôi sẽ không quan tâm, còn nếu không phải thì đợi một thời gian nữa bị tôi phát hiện, có lẽ nơi gặp mặt sau cùng của chúng ta sẽ là ở trong tù."
Người kia không phải là Tiểu Thu nên sẽ không có tâm thái tốt, có lẽ là bị Từ Phóng Tình hù dọa nên thân thể run lên bần bật, vừa run vừa gắng gượng nói, "Đây thật sự là tiền riêng của tôi."
Từ Phóng Tình nhìn qua gương mặt sợ hãi quá độ và thân thể đang không ngừng run rẩy kia, phút chốc cô lại liên tưởng đến con chó bướm mà Khang Thụy Lệ nuôi trong nhà.

Mỗi lần Khang Thụy Lệ nổi khùng quẳng đồ lung tung, con chó kia sẽ run rẩy không ngừng, động tác của nó và người trước mắt này giống nhau y như đúc.

Từ Phóng Tình uy hiếp rồi cũng chẳng nói thêm gì nữa, cô ném tiền lại cho đối phương rồi hạ lệnh đuổi khách, "Ra ngoài đi."
Sau khi người kia chạy như bay ra khỏi cửa, Từ Phóng Tình suy tư một lát rồi mở camera giám sát ra và tra thời điểm Tiêu Ái Nguyệt mang tiền về, sau đó cô gọi điện thoại cho người phụ trách nhờ họ cắt video quay Tiêu Ái Nguyệt từ bãi đỗ xe đến văn phòng ra.
Cô quen thuộc chuẩn bị mọi thứ, một chi tiết nhỏ cũng không buông tha.


Nếu Tiêu Ái Nguyệt là một lão hồ ly, cô càng thêm chờ mong được cùng cao thủ so chiêu.

Nếu Tiêu Ái Nguyệt chỉ là một đứa ngu xuẩn có dã tâm, Từ Phóng Tình chỉ có thể tự mình động thủ diệt trừ ngay.
Ngày hôm sau đi làm, Tiểu Thu đã lập tức ra ngoài.

Cô và Đại Hải không phải là cái đèn cạn dầu, chỉ là cô thông mình hơn gã nên hiểu được cái gì gọi là thả dây dài câu cá lớn.
Cả buổi trưa, Tiêu Ái Nguyệt đều không tìm Từ Phóng Tình.

Lúc đi ra ngoài ăn cơm, Từ Phóng Tình bước ngang qua bàn, Tiêu Ái Nguyệt đã lập tức cúi thấp xuống, giống như hận không thể chui vào bên trong máy tính.

Từ Phóng Tình cố ý dừng bước, đứng sau lưng người kia không nhúc nhích, "Tiêu Ái Nguyệt, tiền của cô rớt kìa."
"A!" Vừa nhắc tới tiền, Tiêu Ái Nguyệt liền kích động nhảy dựng lên, mặt đỏ tới mang tai, "Không phải, tiền đó là của tôi."
Từ Phóng Tình không chớp mắt nhìn người kia chăm chú, cô xoay người rồi dùng một tay chống lên cái ghế sau lưng Tiêu Ái Nguyệt, sau đó kẹp ra một tờ tiền sắp rơi xuống ở góc bàn phím, "Chẳng lẽ tôi sẽ đoạt một đồng tiền này với cô sao? Tiêu Ái Nguyệt, tôi giống ăn mày lắm sao? Nếu cô không muốn làm việc này thì cứ trực tiếp nói cho tôi biết."
"Không phải." Tiêu Ái Nguyệt trưng ra vẻ mặt cầu xin, "Lãnh đạo, quản lý Từ, tôi tưởng là tiền chị nói hôm qua."
Từ Phóng Tình làm như không thấy quẫn cảnh, nói thẳng, "Nếu cô không có ý định làm lâu dài thì bây giờ rời đi còn kịp."
Một câu hai ý, nói rất rõ ràng, Tiêu Ái Nguyệt nghe không hiểu, gật đầu một cái, "Tôi muốn ở lại."
Cuộc trò chuyện buổi trưa có tác dụng rất rõ ràng.

Chiều hôm đó, Tiêu Ái Nguyệt lại mất dạng, có lẽ cô đã đến phân xưởng.


Đại Hải buông việc trong tay xuống không ít, thừa dịp Từ Phóng Tình vừa mới họp xong liền chạy tới hỏi, "Quản lý Từ, lúc nào họ mới bàn bạc về việc khấu trừ sản phẩm lỗi của Hạo Nhã vậy?"
Từ Phóng Tình cự tuyệt gã với lý do rất rõ ràng, "Hiện giờ, chuyện ở bên kia đều toàn quyền do Tiêu Ái Nguyệt phụ trách, tôi chưa thấy cô ta giao báo cáo."
"Hả." Đại Hải xấu hổ cười cười, gã sờ đầu, bóng nói gió, "Quản lý Từ, không phải tôi chê Tiểu Nguyệt không tốt, chỉ là cô ấy vừa nhận việc, cũng không có kinh nghiệm gì, chuyện của bên Hạo Nhã vốn là do tôi làm, trước đó cũng chẳng có vấn đề gì lớn.

Mấy ngày trước, tổng giám đốc Mẫn của Hạo Nhã có tìm tôi, cô ấy nói đã gặp Tiểu Nguyệt rồi, hình như có dính dấp đến chuyện kinh tế cá nhân, cô ấy cảm thấy sai sót về chất lượng sản phẩm lần này là lỗi ở phía họ nên họ đã nhận sai và nguyện ý chịu trách nhiệm bồi thường tổn thất với giá năm trăm ngàn tệ, mặt khác yêu cầu người mới không cần điều tra nữa."
"Là tôi nghe lầm hay hôm nay anh lại uống quá chén?" Từ Phóng Tình kiên nhẫn nói chuyện với Tiểu Thu, nhưng giờ phút này lại không kiên nhẫn được nữa, cô đập bút máy trong tay lên bàn cái ầm, sắc mặt khó coi chất vấn gã, "Anh cảm thấy tôi sắp xếp cho Tiêu Ái Nguyệt tiến hành điều tra là bởi vì tôi rảnh quá hay sao? Trần Hải, đừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi, cũng đừng chất vấn công việc do tôi sắp xếp.

Anh là cấp dưới nên chẳng có tư cách gì dạy tôi nên làm thế nào.

Tôi không có hứng thú muốn biết các anh đã liên lạc bí mật gì với Hạo Nhã.

Đối với chất lượng và những chuyện lông gà vỏ tỏi không đáng để nhắc đến, tôi có thể một mắt nhắm một mắt mở, nhưng nếu có vấn đề gì xảy ra, toàn bộ các anh đều phải chịu trách nhiệm.

Bây giờ đi ra ngoài hết cho tôi, nếu anh có yêu hận tình cừu gì với Tiêu Ái Nguyệt, sau khi tan việc, các người có thể ra chỗ khác đánh nhau, ở công ty này, tôi không muốn lại nhìn thấy bất cứ ai bàn luận chuyện thị phi ở trước mặt tôi."
Trần Hải cuống lên, lắp bắp giải thích, "Tôi...!tôi...!tôi cũng là vì muốn tốt cho công ty, tôi là..."
"Tôi không muốn nghe anh nói nữa." Nhiệt độ trong phòng lập tức thấp xuống, Từ Phóng Tình lạnh lùng hạ lệnh, "Ra ngoài đi."
Thường có câu đã dùng thì không nghi, đã nghi thì không dùng, Từ Phóng Tình cũng không muốn trở thành một cấp trên có bệnh đa nghi quá đà, nhưng cô cũng hết cách vì chẳng có cấp dưới nào khiến cô hoàn toàn yên tâm tin tưởng.
Tiêu Ái Nguyệt còn đang tăng ca, Từ Phóng Tình hối thúc cô lái xe đưa mình đến Quốc Mậu mua đồ.

Tiêu Ái Nguyệt đần độn đi theo phía sau, lẩm bẩm, "Tôi còn rất nhiều việc phải làm."
Từ Phóng Tình lười nói lý lẽ với người kia bèn xách túi đứng trong thang máy giả làm người tàng hình.
Cơ mà hết lần này tới lần khác, Tiêu Ái Nguyệt vẫn không biết điều, "Quản lý Từ, sao chị không tự mình lái xe? Tôi đưa xe của tôi cho chị, chị tự lái đi được không? Quốc Mậu cũng không xa."
Từ Phóng Tình hung tợn trừng mắt, "Im miệng đi."

Tiêu Ái Nguyệt cứng đờ, "Dạ."
Từ Phóng Tình thấy cô ngoan như vậy càng muốn khi dễ, "Cô có việc gì mà bận rộn? Cô mới đến làm được mấy ngày? Giao tiếp cũng chưa rành nữa thì bận cái gì? Bận lướt Weibo? Tiêu Ái Nguyệt, cô thật không giống dân 8x chút nào, bây giờ có lứa 8x nào an phận thủ thường như cô không?"
"A...." Tiêu Ái Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ, mạnh miệng nói, "Kỳ thật có rất nhiều mà, bạn học của tôi...!rất nhiều người kết hôn xong đều không có đi làm những vẫn sống rất thoải mái."
"Thoải mái nhất thời hay thoải mái cả đời?" Từ Phóng Tình nhiệt tình biểu lộ ra vẻ trào phúng đối với sự hâm mộ của người kia, "Tiêu Ái Nguyệt, phụ nữ phải có sự nghiệp mới có tương lai."
"Được rồi." Tiêu Ái Nguyệt không quá nguyện ý trò chuyện tiếp, "Dù sao thì tôi cũng thích nhẹ nhõm một chút, tôi không chịu được áp lực cao."
Từ Phóng Tình cười lạnh, "Cô bị áp lực từ bao giờ?"
"Hiện giờ nè." Tiêu Ái Nguyệt trả lời, "Rất là áp lực luôn, tôi lo lắng sẽ khiến chị thất vọng, cũng lo lắng sẽ làm anh Đại Hải thất vọng, anh ấy đã dạy tôi rất nhiều thứ, chị Tiểu Thu cũng thế, nếu làm không tốt, tôi sẽ cảm giác bản thân cô phụ mọi người."
Mấy ngày nay, hai người trong miệng Tiêu Ái Nguyệt vẫn liên tục bỏ đá xuống giếng với cô ở trước mặt Từ Phóng Tình, vì sao người này lại ngốc đến vậy?
(*) Bỏ đá xuống giếng: lợi dụng lúc người khó khăn thì đạp thêm vài cước cho chết luôn.
Từ Phóng Tình không thể tin được trên thế giới này vẫn còn loại sinh vật này tồn tại.

Cô quay người nhìn Tiêu Ái Nguyệt đang an tĩnh đứng kế bên cô, đôi môi đầy đặn, cười lên có thể trông thấy hàm răng trắng noãn chỉnh tề, đôi mắt vừa lớn lại vừa tròn.

Đông Văn Giang đã từng nói hôn người có bờ môi căng mọng chẳng khác gì đang nhai thịt, không biết người phụ nữ này có thuộc chủng loại đó không.

Cô đang trầm tư thì Tiêu Ái Nguyệt đột nhiên quay đầu qua, "Quản lý Từ, chị cứ nhìn tôi như thế, có phải cảm thấy tôi thật đáng yêu?"
Đúng vậy, Từ Phóng Tình quả thật quên béng trong thang máy có kính phản quang ở bốn phía, có thể dễ dàng trông thấy mọi động tác nhỏ của người đang đứng cùng.

Mặt không đỏ, tim không đập, cô hừ lạnh một tiếng rồi quát lớn, "Tiêu Ái Nguyệt, đừng có quá tự cho mình là đúng, ai thèm nhìn cô? Chẳng lẽ cô sinh ra không thể cho người khác nhìn? Tôi nhìn cô thì sao? Cô không nhìn tôi thì làm sao biết tôi nhìn cô? Chẳng lẽ nhìn thôi cũng phải trả tiền? Vậy cô ngược lại còn thiếu tôi rất nhiều tiền.

Cô cho rằng bản thân là Hằng Nga sao? Chỉ có Trư Bát Giới mới thích Hằng Nga, nhanh ra bãi đỗ xe chạy ra đây, có nhiều thời gian nhàn rỗi nói chuyện phiếm như vậy, chi bằng mang việc của Hạo Nhã ra làm cho xong đi."
Tiêu Ái Nguyệt bị lãnh đạo liên tiếp nã pháo oanh tạc đến mức đờ đẫn, ngơ ngác trả lời, "A, vậy chị muốn thu tiền của tôi hả?"
Trọng điểm là cái này sao? Từ Phóng Tình cảm giác nếu mình đi với người kia quá lâu, sớm muộn gì cũng sẽ bị tức chết, "Cút, cút, cút, Tiêu Ái Nguyệt, cuộc đời tôi chưa từng gặp qua ai ngu ngốc hơn cô.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi