TÔI CHỜ EM ĐẾN BA MƯƠI TUỔI


Có nên nói cho Từ Phóng Tình biết vấn đề này không? Tuy Tiêu Ái Nguyệt đối với chuyện mối tình đầu không thẹn với lương tâm, nhưng cô sợ Từ Phóng Tình sẽ tức giận, thế nên cô quét dọn vệ sinh trong nhà hết suốt hai tiếng, lúc làm xong cũng đã hơn mười giờ mà Từ Phóng Tình vẫn chưa về, điều này càng khiến cô buồn bực.
Nếu cô nhớ không lầm, lần đầu tiên đến nhà của Từ Phóng Tình, cô đã chờ ngoài cửa hơn mười một giờ đêm.

Cơ mà thời gian chị ấy về nhà càng ngày càng sớm, thậm chí hôm qua vừa tan việc đã trở về, nhưng tại sao hôm nay lại trễ thế nhỉ?
Tiêu Ái Nguyệt muốn gọi điện cho Từ Phóng Tình, song lại sợ chị ấy chê cô dính người.

Cô nghĩ nghĩ một lúc rồi quyết định gọi cho Tiểu Trương để dò la chút chuyện.
Tiểu Trương chỉ nói Từ Phóng Tình rất an toàn, không chịu nói thêm gì khác.

Tiêu Ái Nguyệt xoắn xuýt cúp điện thoại, ngồi đơn độc trong nhà ôm mèo chờ Từ Phóng Tình trở về.
Gần mười hai giờ đêm, ngoài cửa mới có động tĩnh.

Tiêu Ái Nguyệt vốn đang buồn ngủ lập tức nhảy dựng lên chạy ù ra cửa.

Từ Phóng Tình đang đổi giày, nghe được thanh âm liền ngẩng đầu nhìn, ánh mắt có chút mê mang, "Tiêu Ái Nguyệt, sao em còn chưa ngủ."
Mùi rượu trên người Từ Phóng Tình xông vào mũi, không nói đến việc có dễ ngửi hay không, Tiêu Ái Nguyệt thấy cô ngay cả đứng cũng không vững mà vẫn còn ra vẻ kiên cường vịn vách tường đi liền vội vàng chạy tới đỡ cánh tay của cô.

Từ Phóng Tình thoáng dừng động tác, nhẹ nhàng đẩy cô ra, "Tôi không sao."
Đây là lần đầu tiên Tiêu Ái Nguyệt thấy cô uống say đến vậy.

Từ Phóng Tình không thích uống rượu, mấy lần tham gia yến hội đều chỉ khách sáo uống nhấp môi vài miếng nhỏ.

Tiêu Ái Nguyệt không biết hôm nay cô đi xã giao với ai, nhưng vẫn lo lắng rót cho cô ly nước ấm, sau đó cầm khăn nóng đi đến trước mặt đối phương, đặt lên trán, "Lau một chút nha."
Từ Phóng Tình giữ cổ tay cô lại, mạnh mẽ kéo vào trong lòng mình, sau đó đưa tay khống chế vòng eo của Tiêu Ái Nguyệt, không cho cô nhúc nhích, "Tiêu Ái Nguyệt."
"Hửm?" Tiêu Ái Nguyệt đỏ mặt nằm trong lòng người yêu, hai tay cô ra sức chống xuống sofa, không để thân thể đè lên người Từ Phóng Tình, "Em lo lắm, chị không trở về, em rất lo cho chị."

Từ Phóng Tình sờ hông của cô một hồi rồi chuyến sang cắn lỗ tai, nhẹ nhàng nói, "Em lại mập lên rồi, Tiêu Ái Nguyệt, tôi ôm không nổi em nữa rồi."
Tiêu Ái Nguyệt bị cắn đến toàn thân tê dại, cô hừ nhẹ vài câu, mạnh miệng nói, "Vậy để em ôm chị."
"Lại mạnh miệng nữa rồi." Từ Phóng Tình nâng tay đánh lên mông của cô mấy phát, "Đi mở nước cho tôi tắm."
Từ Phóng Tình không uống say, miệng vẫn ác liệt như thường.

Tiêu Ái Nguyệt đợi cô tắm rửa xong ra, híp mắt cười nhìn về phía cô, "Tình Tình, chúng ta đi ngủ chưa?"
Từ Phóng Tình không thèm để ý tới cô, trực tiếp tắt đèn.
Tiêu Ái Nguyệt ngang nhiên xông qua ôm thân thể của đối phương từ phía sau, "Để em kể chị nghe, hôm nay em đã quét dọn nhà cửa sạch sẽ rồi, ngày mai có thể chuyển dần đồ đạc qua.

Đêm ba mươi, chúng ta có thể ở đây đón Tết, phòng bếp thật lớn, em thích lắm.

Đêm giao thừa, em có thể nấu đồ ăn cho chị, sau này vào buổi trưa, chúng ta có thể về nhà ăn cơm, được không? Em sẽ làm đồ ăn ngon cho chị mỗi ngày."
"Đi ngủ đi, Tiêu Ái Nguyệt." Từ Phóng Tình trầm mặc vài giây, sau đó uy nghiêm mở miệng, "Muộn lắm rồi."
Trời rạng sáng mới đi ngủ, bảy giờ phải rời giường, đồng hồ sinh học của Từ Phóng Tình bị rối loạn.

Tiêu Ái Nguyệt thật sự dậy không nổi, đôi mắt mông lung nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang ăn mặc chỉnh tề kia rồi phất tay, "Tạm biệt chị."
***
Ngày mai là tất niên, ngày kia sẽ ăn Tết.

Tiêu Ái Nguyệt vốn tưởng hôm nay phòng sales cũng tiêu điều như hôm qua, nào ngờ cô đến văn phòng liền sửng sốt phát hiện mọi người hầu như đều tới đông đủ.
Gã ngồi bên cạnh cô mang họ Ngụy, tên là Ngụy Gia Huy, cũng chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi trong miệng Vương Tự Phát.

Tóc của gã lập loè tỏa sáng, tướng mạo thanh tú rất giống mấy anh mặt trắng hát kinh kịch.

Người này có một bộ da tốt, mùi nước hoa nồng nặc trên người gã làm Tiêu Ái Nguyệt hắt xì mấy lần.

Hóa ra hôm nay mở hội nghị tổng kết năm, chẳng trách đại đa số nhân viên đều đến đông đủ, chỉ còn Quý Văn Việt không tới.

Ngụy Gia Huy đứng bên kia gọi điện thoại, giọng của gã rất to, hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài, sau khi gọi điện thoại xong, gã liếc nhìn đồng hồ, "Tổng giám đốc Quý đến đúng lúc quá."
Quý Văn Việt vừa vào tới, cô hững hờ nhìn lướt qua văn phòng rồi quay người tiến vào phòng riêng.
Người chủ trì hội nghị lần này là Vương Tự Phát, gã chuẩn bị rất nhiều tư liệu đã được đánh dấu cẩn thận để trước mặt Quý Văn Việt, cười nói, "Chị ký tên trước đi."
Gã đàn ông ngồi đối diện Tiêu Ái Nguyệt cười cợt khinh bỉ, gã trao đổi ánh mắt với Ngụy Gia Huy, sau đó trên mặt hai người đều lộ ra vẻ xem thường.
Tiêu Ái Nguyệt thấy rõ hai gã kia lén nói chuyện gì đó cũng có chút khó hiểu, sau khi ký tên xong, hội nghị mới chính thức bắt đầu.

Vương Tự Phát cầm bản thảo niệm một chuỗi lời khách sáo và báo cáo tổng kết cho năm cũ.

Gã đàn ông ngồi đối diện Tiêu Ái Nguyệt giơ tay lên ý kiến, "Quản lý Vương, đừng nói nhảm nhiều như vậy, chúng tôi gấp lắm, nói thẳng vào chuyện chính đi."
Những người này khinh thường quy tắc và cũng không tuân theo quy trình, Vương Tự Phát nhìn thoáng qua Quý Văn Việt, thấy mặt cô vẫn bình tĩnh bèn buông bản thảo trong tay xuống, mắt nhìn thẳng vào gã đàn ông kia, gằn từng chữ, "Đây là quy trình, nếu có chỗ nào bất mãn thì có thể ra ngoài, chờ tôi nói xong rồi vào lại."
Nói toạt ra như thế luôn???? Phòng sales này nặng lệ khí như vậy sao????
Tiêu Ái Nguyệt liếc nhìn Quý Văn Việt, thấy cô ôn hòa giơ tay lên.

Tiêu Ái Nguyệt tưởng cô có gì muốn phát biểu, ngờ đâu cô chỉ bưng ly cà phê trên bàn lên rồi vô tư uống hai ngụm nhỏ, có vẻ không thèm để bọn nhân viên đang bốp chát nhau vào trong mắt.
Tiêu Ái Nguyệt vốn nghĩ hai người kia chỉ đấu võ mồm, ngờ đâu gã kia thật sự đứng lên cầm điện thoại đi ra ngoài, "Khách hàng của tôi đang muốn đặt đơn hàng lớn, bây giờ tôi đi xử lý đây.

Quản lý Vương, anh niệm xong mấy lời nhảm nhí không đáng tiền thì gọi điện cho tôi quay lại nhé."
Cả đám người nhìn gã đẩy cửa đi ra ngoài, Quý Văn Việt tựa lưng vào ghế làm việc, ánh mắt đảo quanh một vòng, "Còn ai muốn đi nữa không?"
Ngụy Gia Huy đáp lời đầu tiên, "Do Tiểu Trình bận rộn quá thôi, tổng giám đốc Quý đừng để trong lòng."
Ngón tay của Quý Văn Việt cố ý gõ lên mặt bàn sáng loáng một cái, "Quản lý Vương, tiếp tục đi."
Không biết gã đàn ông mới bỏ đi kia nghĩ gì, Vương Tự Phát rõ ràng là người của Quý Văn Việt nhưng gã vẫn không hề giữ thể diện cho cô.


Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên hiểu rõ tại sao Quý Văn Việt có thể quản lý phòng sales, có lẽ là do chị ấy quá thông minh.

Phòng sales khác phòng mua hàng ở chỗ là phòng mua hàng sẽ chủ động xuất kích, còn phòng sales chủ yếu dùng người.

Quý Văn Việt ngồi ở vị trí ngư long hỗn tạp này nhất định sẽ sớm trở thành bia ngắm nên phải có biện pháp tránh để người ta xem mình là thịt cá.
Hội nghị tiến hành rất thuận lợi, Vương Tự Phát tổng kết xong vừa muốn ngồi xuống thì Quý Văn Việt đã chậm rãi mở miệng ra lệnh, "Gọi điện thoại kêu Tiểu Trình quay lại đây."
Thần sắc trên mặt Vương Tự Phát hơi trì trệ, gã bất đắc dĩ móc điện thoại gọi.

Trong phòng họp yên tĩnh thêm vài phút đồng hồ, Quý Văn Việt không nhúc nhích, những người khác cũng không dám động đậy.

Ngụy Gia Huy nhẹ nhàng ho khan một tiếng, "Hay là chúng ta bắt đầu trước?"
Quý Văn Việt nhàn nhạt nhìn gã, "Anh làm được sao?"
Ngụy Gia Huy nở nụ cười, "Tổng giám đốc Quý, chị nhìn được, nói được mà, đâu phải chị không thể làm việc này."
Lại đợi thêm vài phút, Quý Văn Việt lên tiếng, "Tiểu Bạch, thống kê sản lượng tiêu thụ đâu?"
Gã đàn ông tên Tiểu Bạch lẫm liệt đứng lên, "Tổng giám đốc Quý, năm ngoái, khách hàng của tôi không mấy lý tưởng, tôi cũng biết mình không mang được lợi nhuận gì về cho công ty, tôi đã nộp thống kê sản lượng tiêu thụ và biểu đồ phân tích cho quản lý Vương rồi.

Không có được mấy người khách, tôi cũng không dám có ý gì, nhưng tôi cam đoan bắt đầu từ năm nay, tôi nhất định sẽ nâng doanh số lên một trăm năm mươi phần trăm, không, là hai trăm phần trăm."
"Dù cho anh nâng được đến hai trăm phần trăm cũng chẳng đáng bao nhiêu." Quý Văn Việt chỉ tay vào PPT (powerpoint thuyết trình) của quản lý Vương, "Anh tự xem công trạng của anh đi rồi so sánh với Tiểu Trình xem kém xa bao nhiêu?"
Tiểu Bạch xoa hai tay vào nhau, giải thích, "Tổng giám đốc Quý, chị thấy đó...!tôi cũng vừa mới tới mà."
"Vừa mới tới?" Vương Tự Phát chen miệng, "Anh đã vào công ty được nửa năm rồi, lúc đó tôi cũng đã đưa khách hàng tốt nhất của tôi cho anh, nhưng anh lại không chạy được đơn hàng nào, giờ còn mạnh miệng bảo mình vừa tới."
Lời nói vừa dứt thì cửa phòng bị đẩy ra, Tiểu Trình mang theo gương mặt tỏa sáng đi đến, "Tổng giám đốc Quý, Hâm Thành lại đặt thêm ba triệu đơn hàng, mặc dù kim ngạch không quá lớn nhưng sẽ là một khởi đầu tốt cho năm 2014 của chúng ta."
Quý Văn Việt nhìn vẻ mặt đắc ý của gã, ấm giọng khen, "Đây mới là dáng vẻ tinh anh mà phòng sales nên có.

Tiểu Bạch, anh có thể học tập được bao nhiêu của người ta."
Tiểu Trình ngồi lại vị trí ban đầu, mặt mày hớn hở, "Chị quá lời rồi, cũng nhờ chị dẫn dắt tốt thôi."
"Một tháng." Quý Văn Việt đổi lời nhìn về phía tiểu Bạch, "Anh, Tiểu Lý và Tiểu Niên, một tháng sau, tôi muốn nhìn thấy số liệu thực tế, ai thắng thì ở lại, hai người còn lại sẽ tự động rời đi.

Tôi đã xem qua bảng kế hoạch và biểu đồ phân tích của các anh.


Tiểu Tiêu, cô là người mới, mọi người đang ngồi ở đây đều là tiền bối của cô, có chỗ nào không hiểu, cô có thể tìm họ thỉnh giáo, đặc biệt là Tiểu Trình cùng Tiểu Ngụy đều là người nổi bật trong nghề, tôi sẽ cho cô một tháng để điều tra thị trường.

Tôi đã gửi chi tiết về mục tiêu và hạn ngạch của năm sau cho mọi người rồi, còn ai có ý kiến gì không?"
Mấy người đồng nghiệp bắt đầu thay nhau phát biểu về vấn đề của khách hàng, Quý Văn Việt nghe rất chân thành, thư ký của cô đứng ở phía sau múa bút thành văn ghi lại biên bản, hội nghị kéo dài hơn một tiếng cuối cùng cũng kết thúc mỹ mãn.
Có hơn một nửa đồng nghiệp vừa báo cáo xong liền rời đi, Tiểu Trình nán lại đưa danh thiếp của mình cho Tiêu Ái Nguyệt, sau đó quan sát cô từ trên xuống dưới, "Ngoại trừ tổng giám đốc Quý và Tiểu An, phòng của chúng ta đã lâu rồi không có đồng nghiệp nữ."
Tiểu An là thư ký của Quý Văn Việt, lúc nãy ký tên, Tiêu Ái Nguyệt lên tiếng chào hỏi mới biết tên của cô, "Thật sao? Trước đó chưa từng có đồng nghiệp nữ nào luôn hả?"
"Nghề này không thích hợp cho nữ." Tiểu Trình nói đơn giản, "Cô là Tiểu Tiêu đúng không? Sau này có gì không hiểu thì cô có thể tìm Vương Tự Phát, anh ta là bảo mẫu của phòng này đấy.

Tổng giám đốc Quý chỉ kêu tôi giúp đỡ cô về phương diện công việc thôi, hiểu không?"
Tiêu Ái Nguyệt cái hiểu cái không gật đầu, "Đã hiểu."
Tiểu Trình hoàn toàn không có ý cố kỵ Vương Tự Phát.

Vương Tự Phát ngồi nghe gã châm chọc mình, chờ sau khi Tiểu Trình rời khỏi mới tức giận vỗ bàn một cái, "Đồ con rùa!."
Trong văn phòng rộng lớn chỉ còn lại Vương Tự Phát và Tiêu Ái Nguyệt, gã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình rồi uống chút nước giải khát, sau đó hỏi cô, "Tiểu Tiêu, tổng giám đốc Quý có đề cập danh sách khách hàng với cô không?"
Tiêu Ái Nguyệt lắc đầu, "Không có."
Chẳng biết Vương Tự Phát nghĩ tới điều gì mà vẻ mặt có chút giận dữ, "Cái gã Tiểu Trình kia không biết giới hạn, nếu cô muốn theo chân anh ta thì nên chú ý bản thân một chút.

Tổng giám đốc Quý đề cao anh ta như vậy, không chừng sau này sẽ khiến anh ta ngã chết, anh ta thật sự chỉ biết có mỗi bản thân."
Tiêu Ái Nguyệt không có hứng thú với ân oán tình cừu của họ cho lắm, cô gõ cửa đi tìm Quý Văn Việt để hỏi chuyện thưởng cuối năm, không ngờ đối phương cũng đứng ở cửa ra vào, kinh ngạc nói, "Có chuyện gì?"
Có Vương Tự Phát ở đây, Tiêu Ái Nguyệt không tiện nói gì, "Muốn nói chuyện phiếm vài câu đó mà."
Quý Văn Việt nghĩ nghĩ, "Vậy cô theo tôi đi, đúng lúc tôi cũng muốn ra ngoài."
Tiêu Ái Nguyệt không có lý do gì hợp lý để cự tuyệt, cô theo người kia đến thang máy liền đụng phải một gã đàn ông cũng đang tìm Quý Văn Việt.

Ba người vào thang máy, gã kia nhíu mày hỏi, "Tiểu Việt, có phải Sammi đang yêu đương không?"
Nghe đến tên Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt chấn động toàn thân.

Quý Văn Việt lườm cô một cái, cười nhạt trả lời, "Tổng giám đốc Tề, chuyện này anh hẳn là nên trực tiếp hỏi em ấy mới đúng.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi