TỐI CỔ CƯỜNG TÔNG - QUÂN THƯỜNG TIẾU

Quân Thường Tiếu một mình lên núi, thành công mang đệ tử trở về.



Hắc phong trại trên núi, toàn bộ lão đầu cùng sơn tặc bị giết, sơn trại hóa thành đống lửa, mọi thứ chôn vùi trong đống tro tàn, từ nay về sau chỉ còn là quá khứ.



Chuyến này, thu hoạch tương đối khá.



Không chỉ nhận được phần thưởng ngoài dự kiến, 50 điểm cống hiến của nhiệm vụ bí mật, lại thu được rất nhiều tài sản. Vàng bạc châu báu trong không gian giới chỉ có thể chất thành núi nhỏ.



Quân Thường Tiếu tuy không quá am hiểu về tiền tệ của Tinh Vẫn đại lục, nhưng cũng suy đoán được nếu toàn bộ chỗ này đổi ra tiền, thì ít nhất cũng phải được một vạn lượng.



“Có tiền trùng tu nội viện rồi nha!”



Trên đường hành quân trở về, Quân chưởng môn nụ cười nở đầy hoa, nhưng ánh mắt dần dần trở nên nghiêm nghị.



Linh Tuyền Tông.



Dùng tiền thuê sơn tặc cướp đệ tử ta, thù này ta nhớ kỹ.



Vào lúc hắn vừa mới tới Hắc Phong trại, Chu Thiên Bá đã ngang nhiên gọi thẳng tên mình, khiến Quân Thường Tiếu có chút nghi ngờ, ai ngờ hỏi một chút



hóa ra đúng là đằng sau có âm mưu toan tính.



“Bắt cóc đệ tử của ta rồi đòi tiền chuộc, nếu ta không đi, sẽ để đệ tử thất vọng và đau khổ, chuyện này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến uy danh của môn phái. Nếu như đi, dù có giao tiền chuộc vẫn phải chết.”




“Tính toán không tệ đấy.”



Quân Thường Tiếu lắc lắc đầu nói:



“Đáng tiếc, đại thủ lĩnh cùng Linh Tuyền Tông nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới, ta có một thanh Nan Thu Đao, có thể tùy tiện diệt đi Hắc Phong trại.”



“Aii”



Hắn xoa xoa huyệt Thái Dương, bực bội nói:



“Ta chỉ muốn sống yên ổn ở Tinh Vẫn đại lục, an ổn phát triển môn phái, hoàn thành nhiệm vụ chính, cớ sao lại muốn chọc ta là sao?”



Hắn vươn vai lười biếng nói:



“Linh Tuyền Tông.”



“Bổn tọa sớm muộn cũng đến tìm các ngươi đòi công đạo.”



Tại sao lại là sớm muộn mà không phải là hiện tại? Bởi vì Nan Thu Đao đã bị phong ấn lần nữa, lấy thực lực hiện tại đi Linh Tuyền Tông, khẳng định như thiêu thân lao đầu vào lửa.



“Khu mua sắm có bán bùa Giải Ấn không nhỉ?”



Quân Thường Tiếu kéo ra màn hình thông tin, chọn khu mua sắm tìm tòi một phen, cũng không tìm được bùa Giải Ấn.



Hệ thống nói:



“Bùa Khai Ấn là hàng không bán, chủ nhân chỉ có hoàn thành một số nhiệm vụ đặc biệt mới có tỷ lệ nhận được.”



“Nhiệm vụ đặc biệt, còn có tỷ lệ nhận được?”



Quân Thường Tiếu nhún nhún vai nói:



“ Ý của ngươi là ta đây muốn nhận được bùa Giải Ấn, vẫn phải dựa vào vận may?”






“Không sai!”



“Cái này so với trúng xổ số còn khó hơn.”



Quân Thường Tiếu nói thầm. Hắn luôn luôn cho rằng, mình là người cực kỳ đen đủi. Cho nên bất cứ vấn đề nào, hắn luôn luôn nhìn mặt đen tối nhất của nó.



“Đại sư tỷ, nhị sư huynh.”



“Chưởng môn mang theo các sư huynh đệ trở về rồi.”



Ngoại viện Thiết Cốt phái, một tên đệ tử hưng phấn chạy tới, lớn tiếng la lên.



Lý Thanh Dương vội vàng đi ra, nhìn thấy chưởng môn bình yên vô sự đi tới, sau lưng mang về hơn ba mươi tên đệ tử, trái tim đang treo trên cao rốt cuộc cũng hạ xuống.



Tuy hắn vừa mới vào môn phái không bao lâu, nhưng đệ nhất thiên tài thành Thanh Duơng này đã vô cùng tán thành Quân Thường Tiếu.



Đại đệ tử Lục Thiên Thiên thì không giống. Nàng đứng ở cửa đại điện, liếc nhìn Quân Thường Tiếu một chút, không mặt không mặn không nhạt nói:



“Làm sao mà một vết thương trên người cũng không có vậy?”



Chưởng môn trở về, Thiết Cốt phái náo nhiệt hẳn lên.



“Hắc Phong trại trên Hắc Sơn bị chưởng môn tiêu diệt rồi?”



Những đệ tử không có mặt tại đó, không thấy được cảnh tượng thi thể đầy đất kia, được nghe kể lại đều trợn mắt líu lưỡi.



Lý Thanh Dương khó có thể tin nổi nói:



“Chưởng môn, các lão đầu trên Hắc Sơn, thật sự là bị người diệt trừ hết rồi?”



Quân Thường Tiếu nói:



“Đúng vậy.”



Lý Thanh Dương chắp tay, kính nể nói:



“ Sơn tặc trên Hắc Sơn làm hại dân chúng nhiều năm, chưởng môn đem bọn hắn giải quyết, chính là vì dân trừ hại.”



“Chuyện nhỏ thôi mà, không đáng nhắc tới.”



Quân Thường Tiếu nói.



Quan phủ cùng các đại môn phái, nhiều lần lên núi đều là trắng tay mà về. Chưởng môn đem đám sơn tặc này tiêu diệt, cũng chỉ coi đây là việc nhỏ, vậy cái gì mới được tính là việc lớn a.



Lý Thanh Dương nghi ngờ nói:



“Chưởng môn, tổng cộng có 32 tên đệ tử bị bắt đi, làm sao lại thiếu mất một tên vậy?”



Quân Thường Tiếu nói:



“Tên kia là loại người tham sống sợ chết, bị thủ lĩnh của sơn tặc giết rồi.”



Tên đệ tử kia ở trước mặt Chu Thiên Bá cầu xin tha thứ, để hắn rất thất vọng, cũng ý thức được một điều, đệ tử có thể thu tùy ý, nhưng cốt khí và độ trung thành lại là một vấn đề rất lớn.



Loại người ham sống sợ chết?



Lý Thanh Dương giống như hiểu rõ vấn đề, cho nên không tiếp tục nhiều chuyện hỏi thăm.



Lục Thiên Thiên vẫn đứng trước cửa đại điện nói:



“Chưởng môn, Hắc Phong trại bị ngươi diệt, thu hoạch chắc cũng không tệ đâu nha.”



Quân Thường Tiếu nói:



“Cũng tạm được.”



Lý Thanh Dương biết sơn tặc bị diệt, đầu tiên nghĩ đến vì dân trừ hại, nói rõ hắn có một khỏa trái tim hành sự trượng nghĩa.



Lục Thiên Thiên lại chú ý đến thu hoạch, hiển nhiên đối với cái gì cũng không hứng thú, ngoại trừ tiền.



Đại đệ tử cùng nhị đệ tử, tính cách sao mà hoàn toàn khác biệt vậy trời.



“Chưởng môn.”



Lý Thanh Dương nói:



“Nội viện có cần sửa chữa nữa không?”



“Sửa. Đương nhiên phải sửa chữa lại chứ!”



Quân Thường Tiếu hiện tại có tiền, hào phóng ném cho hắn mấy thỏi vàng nói:



“Nhiêu đây đã đủ chưa?”



“Đủ rồi đủ rồi.”



Lý Thanh Dương mặc dù xuất thân là danh gia vọng tộc, nhưng ngày thường một mực cắm đầu tu luyện, cũng chưa gặp qua thỏi vàng lớn thế này bao giờ.



“Đệ tử môn phái đều đến bao danh đủ hết chưa?”



“Bẩm chưởng môn, đều đến đủ cả.”



“Truyền lệnh xuống, sáng mai tập hợp ở diễn võ trường.”



“Tuân lệnh.”



Hôm sau.



Quân Thường Tiếu mặc một bộ trường bào sạch sẽ, đứng tại bậc thang của đại điện.



Trên diễn võ trường, chín mươi tám tên đệ tử xếp hàng đứng chỉnh tề. Bởi vì chưa phát đồng phục của môn phái, nên mỗi người đều mặc trang phục khác biệt, khi đứng chung có nét không được hài hòa cho lắm.



Vẫn phải mau chóng tìm chỗ may đồng phục mới được.



“Khụ khụ!”



Quân Thường Tiếu ho khan hai tiếng, hai tay chắp sau lưng nói:



“Các ngươi đã đi vào Thiết Cốt phái, thì phải nhớ cho kỹ, tôn chỉ thứ nhất của môn phái là: là người Thiết Cốt phái, xương cốt phải cứng rắn.”



“Như thế nào là xương cốt cứng rắn?”



Quân Thường Tiếu hơi ngừng một chút rồi lại nói:



“Ở bên trong môn phái, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, cùng tiến cùng thối cùng vinh cùng nhục. Ở bên ngoài phải nổi bật, phải ngẩng cao đầu. Sống phải thẳng lưng, làm phải thẳng tay. Đó chính là người có xương cốt cứng rắn.”



Chúng đệ tử đồng thanh hô to:



“Cùng vinh nhục, cùng tiến thối, phải ngẩng đầu, sống thẳng lưng, làm thẳng tay.”



Quân Thường Tiếu lại nói:



“Đối mặt với người khác khiêu khích, đủ khả năng thì phải đòi lại mặt mũi, dù là đứng trước hiểm cảnh cũng phải thẳng lưng, không được ham sống sợ chết, đó mới là đệ tử Thiết Cốt phái ta.”



“Đúng!”



Chúng đệ tử cùng nhau quát lên.



“Được rồi. Giải tán.” Quân Thường Tiếu phất tay áo một cái, nhanh chóng rời đi.



Chúng đệ tử trên diễn võ trường mặt mũi ngơ ngác hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ, chưởng môn nói một câu kia có nghĩa là gì nhỉ?



Lần thứ nhất đem toàn bộ đệ tử gọi đến mở ra đại hội tông môn, Quân Thường Tiếu cũng không có thao thao bất tuyệt quá nhiều, mà chỉ chỉ ra điểm trọng yếu nhất, chính là tôn chỉ của môn phái.



Đương nhiên, môn phái không thể nào chỉ có một cái tôn chỉ, nhất định phải có môn quy toàn diện, cho nên kêu Lý Thanh Dương đến bàn bạc.



“Chưởng môn, môn quy là do ngài cùng cao tầng trong môn phái bàn bạc quyết định, đệ tử không có tư cách tham dự.”



Lý Thanh Dương khiêm tốn nói.



“Bổn tọa nói ngươi có tư cách, thì chính là có tư cách.” Quân Thường Tiếu viết xong môn quy đưa tới nói:



“Mau nhìn xem, ta có cần sửa hay bổ sung điều gì không?”



“Chuyện này...”



Lý Thanh Dương có chút cứng ngắc, những vẫn xem tờ giấy ghi môn quy, sửa chữa lại một chút, cũng bổ sung thêm một chút điều cơ bản, ví dụ như đệ tử không thể tự ý rời môn phái, càng không được tự tiện giết lẫn nhau.



Sau một hồi bàn bạc, cuối cùng môn quy Thiết Cốt phái đã hoàn thành sơ bộ.



Cùng các môn phái khác không có nhiều điểm khác biệt, chỉ là nhấn mạnh vào tôn chỉ của Thiết Cốt phái: sống thẳng lưng, làm thẳng tay.



Quân Thường Tiếu lại đưa qua một tờ giấy nháp nói:



“Ngươi đến thị trấn tìm một nhà may có tay nghề không tệ, dựa theo bản vẽ này, tùy theo số lượng nam nữ, may cho bọn họ mỗi người hai bộ đồng phục.”



“Đồng phục là gì?”



Lý Thanh Dương có chút ngơ ngác.



Quân Thường Tiếu nói:



“Là trang phục thống nhất của toàn phái.”



“Thì ra là thế.”



Lý Thanh Dương nhận lấy, nhìn trang phục nam nữ trên giấy có chút khác biệt, nhất thời trợn mắt há mồm nói:



“Chưởng môn, cái trang phục này có hơi..”



“Nhanh đi đi!”



“Đệ tử tuân lệnh!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi