TỐI CỔ CƯỜNG TÔNG - QUÂN THƯỜNG TIẾU

Thiên tài ngàn năm khó gặp một lần!!



Trên sân luyện võ, các đệ tử đang tu luyện, sau khi nghe lời nói của nhị sư huynh, khẽ bàn luận nói:



“Hắn không phải là Tiêu Tội Kỷ của Tiêu gia thành Lịch Dương đó sao?”



“Ta nghe nói là một tên siêu cấp thiên tài, mười tuổi nghiệm ra linh căn thượng phẩm, mười hai tuổi có thể đả thông mười hai mạch?”



“Tất cả chỉ là quá khứ huy hoàng thôi. Năm năm trước bỗng nhiên linh căn cùng tu vi của hắn tụt dốc không phanh, sau cùng trở thành người bình thường, ngay cả vị hôn thê cũng tới gia tộc từ hôn luôn đấy.”



“Tiêu gia đuổi hắn như đuổi tà, cuối cùng không còn tin tức, không nghĩ tới lại biến thành một tên đầu đường xó chợ như này.”



Chúng đệ tử đều lắc đầu tiếc hận.



Khi đó Tiêu Tội Kỷ là nhân vật chạm tay có thể bỏng của quận Thanh Dương, ngay cả Lý Thanh Dương cũng khó có thể sánh ngang.



Nhưng bây giờ thì sao?



Đã từng là siêu cấp thiên tài, giờ lại biến thành phế vật, biến thành bộ dạng như chó nhà có tang thế này, quả thực khiến người ta than thở không nên lời.



Tiêu Tội Kỷ đang đi ra phía ngoài, nghe được mọi người nghị luận bàn tán, uể oải nói:



“Ta bây giờ chỉ là một tên phế vật, làm thế nào để có thể tìm về những gì đã mất đây?”



Lý Thanh Dương còn muốn nói tiếp.




“Thanh Dương.”



Quân Thường Tiếu đi tới, đồng ý với quan điểm của Lục Thiên Thiên, nói:



“Ngay cả bản thân mình cũng thừa nhận vô dụng, cho dù hắn có ở lại Thiết Cốt phái cũng không có ý nghĩa gì, không cần nhiều lời vô ích.”



Lý Thanh Dương trầm mặc.



Tiêu Tội Kỷ tiếp tục cất bước đi, bóng lưng vẫn kéo dài, tinh thần cực kỳ sa sút.



“Ầm.”



Hắn giẫm lên phiến đá, vẫn không quay người lại, nói: “Quân chưởng môn, Tiêu Tội Kỷ đa tạ người đã ra tay cứu mạng, phần đại ân đại đức này ta sẽ luôn ghi nhớ, sau này có dịp nhất định hồi báo.”



Quân Thường Tiếu bình thản nói:



“Bổn tọa nếu như biết có người mà ngay cả bản thân mình cũng xem thường, ta tuyệt đối sẽ không cứu, thậm chí còn bổ giúp hắn một đao, để hắn chết nhanh cho đỡ lãng phí cuộc đời.”



Lý Thanh Dương: “...”



Lục Thiên Thiên vuốt vuốt lọn tóc xanh trên vai trước nói:



“Chưởng môn cũng rất biết cách nói chuyện đả kích người khác đó nha!”



Tiêu Tội Kỷ mặt không đổi sắc nói:



“Đúng vậy! Có lẽ ta không nên tiếp tục sống nữa!”



Quân Thường Tiếu chỉ ra bên ngoài, thản nhiên nói:



“Đi ra bên ngoài, rẽ trái là vách núi. Nếu muốn chết có thể nhảy xuống, biết đâu thu hoạch được cơ duyên nào đó, lại có thể chết đi sống lại trở thành cường giả vô địch.”



“...”



Mọi người co giật khóe miệng.






Từ lúc nào mà chưởng môn trở lên ác miệng như Đại sư tỷ rồi.



Tiêu Tội Kỷ cười có chút đắng chát:



“Từ khoảnh khắc ta từ thiên tài rơi xuống thành một tên phế vật, số phận đã sắp đặt rằng đời này của ta sẽ không có cái gì gọi là kỳ ngộ và cơ duyên nữa rồi.”



“Cơ duyên chỉ dành cho người có chuẩn bị.”



“Loại người cam chịu số phận như ngươi, cho dù có cơ duyên từ trên trời rơi xuống, có lẽ cũng chỉ như dã tràng xe cát mà thôi!”



Quân Thường Tiếu thản nhiên nói:



“Trước khi đi, bổn tọa tặng ngươi một câu: ‘Trên đời này không có ai vừa sinh ra đã là cường giả. Ngươi có thể mạnh hơn người khác, nhưng nếu không có ý chí của cường giả, thì mãi mãi chỉ là một tên phế vật mà thôi.’”



Không có ai sinh ra đã là cường giả sao?



Trong lòng Tiêu Tội Kỷ hơi chấn động một chút. Đôi mắt vốn là cực kỳ sa sút ảo não bắt đầu có màu sắc.



Quân Thường Tiếu hai tay ôm ngực, từ tốn nói:



“Nếu như ngươi đã quên cả mong muốn của mình khi đến Thiết Cốt phái, vậy ngươi có thể cút xéo khỏi tầm mắt bổn tọa được rồi đấy!”



Tiêu Tội Kỷ vẫn đứng nguyên tại chỗ, cũng không có cút xéo đi.



Lúc trước trên sân luyện võ ở sự kiện ‘Bách tông chiêu mộ’, hắn nhìn thấy Quân Thường Tiếu chỉ điểm võ học cho các võ giả, tinh thần vốn đã sa sút của hắn được thắp lên ngọn lửa hy vọng.



Sau một thời gian phân vân cân nhắc, hắn quyết định lên núi tìm Thiết Cốt phái, với niềm hy vọng có thể trở thành đệ tử Thiết Cốt phái, một lần nữa trở lại con đường tu luyện võ đạo.



Vì thế, hắn tiến về thành Hồ Dương, trộm đan dược của Ngải gia.



Đan dược mà hắn trộm là gì?



Chính là loại đan dược có thể tăng cao thực lực trong thời gian ngắn.



Tiêu Tội Kỷ biết rằng Thiết Cốt phái sẽ có điều kiện khi tuyển đệ tử. Mình bây giờ chỉ là tư chất đê phẩm thấp kém, lại không có tu vi, chắc chắn sẽ bị cự tuyệt.



Nhưng ăn cắp đan dược thất bại, hắn hoảng hốt bỏ trốn tới đây, nhưng vẫn bị người của Ngải gia đuổi kịp, đánh cho một trận thừa chết thiếu sống.



Hắn làm tất cả mọi thứ, cuối cùng là vì điều gì?



Tất cả là vì hắn mong muốn trở thành cường giả!



Quân Thường Tiếu nói:



“Ngươi bị vị hôn thê của mình từ hôn, nỗi nhục này có thể nhẫn nhịn được sao?”



Tiêu Tội Kỷ nắm chặt tay, cắn chặt môi sắp rỉ ra máu.



Quân Thường Tiếu lại nói tiếp:



“Chẳng lẽ ngươi không muốn một lần nữa trở thành thiên tài vạn người ngưỡng mộ, sau đó nói cho nữ nhân có mắt như mù kia, nói cho toàn thế giới rằng ‘Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, đừng bao giờ xem thường kẻ yếu’ hay sao?!”



“Đừng bao giờ xem thường kẻ yếu...”



Tiêu Tội Kỷ đứng ngây ngẩn cả người, trái tim giống như bị một lưỡi dao sắc bén đâm vào, đâm nát cái sự nản lòng thoái chí của hắn. Bàn tay nắm chặt từ từ mở ra, máu tươi đỏ thẫm theo đó nhỏ trên tảng đá.



“Lời nói đến đây đã hết.”



“Muốn đi thì mau cút nhanh một chút!”



Quân Thường Tiếu thản nhiên nói.



“Phù phù!”



Tiêu Tội Kỷ đột nhiên xoay người, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, gương mặt phủ đầy nước mắt, khóc lớn gào lên:



“Quân trưởng môn, ta muốn làm đệ tử Thiết Cốt phái, ta muốn ‘chết đi sống lại’, ta muốn lấy lại những gì đã mất đi!”



Một khắc này, hắn thừa nhận thống khổ, hắn thừa nhận mong muốn được mạnh mẽ hơn. Tất cả những gì hắn chịu đựng, hắn từng trải, hắn mong ước, đều được trút hết ra ngoài thông qua tiếng khóc kia.



Lý Thanh Dương cùng với Lục Thiên Thiên đứng nhìn, thậm chí các đệ tử ở hiện trường đều đang nhìn Tiêu Tội Kỷ đang khóc lớn, nhưng không một ai có ý định lên tiếng chế giễu hắn cả.



"Đinh!"



“Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ phụ, thu được 5 điểm cống hiến.”



"Đinh!"



"Điểm cống hiến môn phái: 34/100."



“Hô!”



Quân Thường Tiếu thở một hơi nhẹ nhõm, thầm nghĩ:



“Rút cuộc cũng làm cho tên này khôi phục được lòng tin rồi.”



Hóa ra, ngay thời điểm Tiêu Tội Kỷ bước ra khỏi Y Dược Các, hệ thống lập tức thông báo nhiệm vụ phụ ‘Trợ giúp thiên tài một thời Tiêu Tội Kỷ lấy lại niềm tin’.



“Thanh Dương.”



Quân Thường Tiếu phất tay một cái nói:



“Ngươi mau xử lý thủ tục nhập môn đi, nhớ cử người lau sạch vết máu của hắn ở ngoại viện đấy.”



“Tuân lệnh!”



Lý Thanh Dương vội vàng đi tới.



Đối với những lời nói vừa rồi của chưởng môn, hắn thực sự tâm phục khẩu phục từ tận đáy lòng.



Quân Thường Tiếu nhìn về phía đám đệ tử trên sân luyện võ, trầm giọng nói:



“Hôm nay các ngươi hãy ghi nhớ thật kĩ lời này của bổn tọa, trên đời này không phân chia thiên tài hay phế vật, cũng không ai sinh ra là cường giả. Nếu muốn bản thân trở thành cường giả, nhất định phải dựa vào chính mình.”



“Đệ tử hiểu rõ!”



Đám đệ tử cùng hét lớn.



Càng nghĩ đến câu nói vừa rồi của chưởng môn ‘Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, đừng khinh thường kẻ yếu’, bọn hắn có cảm giác máu trong người sôi trào như muốn cháy lên.



...



“Ừng ực, ừng ực!”



Trong đại điện, Quân Thường Tiếu ngồi uống trà, sau đó nằm trên ghế dựa, nói:



“Khôi phục niềm tin cho một tên nản lòng thoái chí đến mức chán sống, con mẹ nó ta thật bội phục miệng lưỡi của chính mình a!”.



Hệ thống dội một gáo nước lạnh:



“Đệ tử môn phái đa số tư chất không cao, bây giờ lại thu thêm một tên phế vật, càng kéo chậm sự phát triển của môn phái.”



Quân Thường Tiếu đem cằm đặt lên mu bàn tay, cười nói:



“Ngươi không nhìn thấy, việc đem những đệ tử tư chất không cao bồi dưỡng thành cường giả, là một chuyện cực kỳ có thành tựu nha.”



Hệ thống im lặng.



Quân Thường Tiếu giúp Tiêu Tội Kỷ lấy lại niềm tin là vì có nhiệm vụ phụ.



Còn việc thu nhận tên kia làm đệ tử, bắt nguồn từ sự đồng cảm. Dù sao, một người đã từng là thiên tài, sau đó biến thành phế vật, bị vị hôn thê từ hôn, lại bị gia tộc đuổi cổ, thật sự quá mức đáng thương rồi!



“Chưởng môn.”



Lý Thanh Dương đi tới, đưa danh sách nhập môn lên nói:



“Thông tin đã điền xong.”



Quân Thường Tiếu nhìn lướt một chút, lấy ra đại ấn của chưởng môn rồi ấn một cái.



"Đinh!"



"Thành viên môn phái: 100/100."



“Không có khen thưởng điểm cống hiến hả?”



“Lúc trước thành viên đã đạt tới số lượng giới hạn. Sau đó chết mất một người, bây giờ bổ sung thêm một người, tất nhiên sẽ không khen thưởng lần thứ hai.”



“Tốt thôi.”



Quân Thường Tiếu lắc đầu.



"Đinh!"



“Hệ thống đã kiểm tra, số lượng thành viên môn phái đã đủ. Nhiệm vụ môn phái khởi động!”



Nghe được thanh âm nhắc nhở, Quân Thường Tiếu mém chút nữa hộc máu.



Bảo sao nhiệm vụ môn phái mãi chưa xuất hiện, thì ra là do số lượng thành viên chưa đủ!



“Xoát!”



Hắn vội vàng mở ra màn hình của hệ thống ‘Môn phái mạnh nhất’, chỉ thấy một danh sách các nhiệm vụ hiện ra, có cấp bậc và khen thưởng tương ứng.



Nhiệm vụ có rất nhiều và đa dạng, ví dụ như:



Trợ giúp dì Vương ở thôn Thanh Dương quét sân ‘Cấp bậc 1 sao’.



Trợ giúp bác Tôn ở thôn Thanh Dương dọn phân và tưới cây ‘Cấp bậc 1 sao’.



Trợ giúp tiểu Hoàng ở thôn Thanh Dương đi tìm trứng ‘Cấp bậc 2 sao’.



Trợ giúp thôn dân ở thôn Thanh Dương, tiêu diệt Địa Viêm Lang ‘Cấp bậc 3 sao’.



....



Đằng sau còn rất nhiều nhiệm vụ, đại khái khoảng bốn năm mươi cái. Quân Thường Tiếu chỉ nhìn mấy cái nhiệm vụ đầu tiên, ngã mình ngồi trên ghế, bĩu môi nói:



“Con mẹ nó, đây là loại nhiệm vụ rắm chó gì vậy!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi