TỐI CỔ CƯỜNG TÔNG - QUÂN THƯỜNG TIẾU

Nếu như có thang điểm số châm biếm thì Quân Thường Tiếu nhất định sẽ nhận được điểm số không nhỏ.



Nhưng đáng tiếc không có loại điểm này.



Trưởng lão Đại Hồng Môn ngồi bên cạnh, nghe thấy câu nói “Thật làm bổn tọa thất vọng”, khéo miệng hắn co giật. Mặc dù hắn biết lời nói đầy sự châm biếm nhưng bốn đệ tử người ta chiếm hết bốn vị trí mạnh nhất, đầy đủ vốn để châm biếm.



Đặc biệt là nghĩ lại lúc luận võ chưa bắt đầu, hắn còn cho rằng đệ tử Thiết Cốt phái sẽ là bàn đạp mắc sức người khác giẫm, càng nghĩ tới càng cảm thấy da mặt già nua của mình trở nên nóng rát.



Thực tế mà nói.



Phàm là những võ giả tham gia môn phái luận võ lần này đều là bàn đạp của đệ tử phái Thiết Cốt.



Vào lúc này, bi kịch nhất chắc chắn chính là dòng chính Tiêu gia. Bởi vì, bọn hắn chứng kiến phế vật Tiêu Tội Kỷ giành được chức quán quân của môn phái luận võ lần này.



“Người bị Tiêu gia đuổi khỏi gia môn lại là quán quân của môn phái luận võ lần này, Tiêu gia e rằng có nằm mơ cũng không nghĩ tới.”



“Lúc này, Tiêu gia chắc đang hối tiếc lắm đấy.”



“Chuyện của Tiêu Tội Kỷ cho chúng ta biết thiên tài dù có gặp chuyện gì cũng cũng mãi mãi là thiên tài, luôn có cách để đông sơn tái khởi!”



“Đây đúng là ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây nha.”




Những lời bàn tán của võ gia xung quanh đều không lệch một chữ truyền vào tai dòng chính Tiêu gia. Máu trong người sôi lên ùng ụng, hai bàn tay nắm chặt đến run rẩy.



Nếu không phải khẩu súng của Quân Thường Tiếu luôn hướng về phía mình, dòng chính Tiêu gia chắc chắn đã lao lên võ đài lột da róc thịt Tiêu Tội Kỷ rồi.



“Ah hem!”



Thành chủ thành Lịch Dương đứng ở chính giữa đấu trường, cao giọng tuyên bố:



“Môn phái luận võ hai năm một lần đến đây là kết thúc, quán quân là đệ tử Thiết Cốt phái – Tiêu Tội Kỷ.”



Sau đó, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, thành chủ trao cho Tiêu Tội Kỷ một quyển võ học phàm phẩm cao giai và mười viên nhìn giống như tinh hạch.



“Linh thạch sao?” Quân Thường Tiếu lẩm bẩm nói.



Trong trí nhớ của chủ nhân đời trước, Quân Thường Tiếu biết được tại Tinh Vẫn đại lục này có một loại đá có nguồn linh khí rất dồi dào, có thể dùng nó để hỗ trợ quá trình tu luyện.



Loại vật này được gọi là Tinh Thạch. Nếu tính ra tiền thì phải dùng một vạn lượng mới có thể mua được một viên Tinh Thạch, giá trị của nó xa hoa không phải bàn cãi.



“Chà chà.”



Quân Thường Tiếu nói:



“Không ngờ giành được quán quân môn phái luận võ lại có thể được khen thưởng linh thạch luôn nha.”



Hệ thống nói:



“Nếu không hậu hĩnh như thế thì ma nào đến tham gia?”



Câu này này của hệ thống vô cùng có đạo lý, Quân Thường Tiểu không có cách nào phản bác được.



Dưới con mắt đầy ngưỡng mộ của mọi người, Tiêu Tội Kỷ cầm tâm pháp và Tinh Thạch theo các sư huynh quay về khu phía sau đấu trường.



Quân Thường Tiếu vội vàng đi đến, nói:






“Các bảo bối, vất vả rồi!”



Các đệ tử nghe thấy thế, lông tóc đều sởn hết cả da gà.



Quân Thường Tiếu vỗ vai Tiêu Tội Kỷ sau đó vừa cầm tâm pháp và Tinh Thạch, vừa nói:



“Vì để chúc mừng chức quán quân môn phái luận võ lần này của chúng ta, bổn tọa quyết định dẫn các ngươi đến một tửu lầu nổi tiếng nhất ở đây ăn một bữa no say.”



“Đệ tử muốn uống rượu!”



Điền Thất nói.



“Cái gì cũng có!”



Rất nhiều võ giả ở trên khu khán đài lần lượt xách mông ra về, bất chợt nhìn thấy Quân Thường Tiếu dẫn đệ tử của mình rời đi, ánh mắt kinh thường trước đây đều chuyển thành kính nể sợ hãi.



Trong cái thế giới lấy thực lực vi tôn này, tất cả đều dùng nắm đấm để nói chuyện.



Năm đệ tử thì bốn người đoạt bốn vị trí mạnh nhất kỳ luận võ lần này, đệ tử Thiết Cốt phái đã trực tiếp dùng nắm đấm để nói cho họ biết, cửu lưu Thiết Cốt phái không phải quả hồng mềm dễ bóp.



“Đáng chết!”



Đại trưởng lão Tiêu gia từ cổng lớn đi ra, bắt gặp đệ tử Thiết Cốt phái đang hiên ngang đi ra, ánh mắt tràn đầy lửa giận,



Lúc này, một trưởng lão của gia môn nào đó đi qua, chắp hai tay nói:



“Chúc mừng, Tiêu gia giành được chức quán quân luận võ lần này.”



“Ấy chết!”



Hắn vỗ vỗ đầu nói:



“Quên mất, quên mất, Tiêu Tội Kỷ đã bị Tiêu gia đuổi đi rồi. Từ năm năm trước đã không còn là người nhà Tiêu gia nữa.”



Một vị trưởng lão Tiêu gia tức giận nói:



“Tống Sử Chân, ngươi ăn nói bát nháo có phải ngại mình sống lâu rồi không?”



Các trưởng lão khác nhà Tiêu gia trừng mắt đầy phẫn nộ nhìn.



Vốn dĩ đang bực tức trong lòng giờ lại có người đến châm lửa, bọn hắn làm sao có thể nhịn được nữa.



“Ta chỉ là thuận miệng nói vài câu thôi. Các vị dừng để bụng, đừng để bụng, không tốt tiêu hóa.”



Mục đích của Tống Sử Chân đã đạt được. Hắn chắp hai tay nói rồi rời đi.



Khi hắn đi ra đám đông, có người giọng đầy hứng thú nói:



“Tống trưởng lão, Tiêu gia hiện giờ đang rất phiền lòng, trưởng lão lại còn nói câu đấy khác gì sát muối vào vết thương đâu chứ.”



Tống Sử Chân thở dài nói:



“Ai gia, ta là thật sự quên mất.”



“Nói thật, Tiêu Tội Kỷ sau năm năm có được thân thể cơ bắp mạnh mẽ như vậy. Tiêu gia đuổi hắn đi thật sự là sai một li đi một dặm mà.”



“Theo ta thấy, chuyện Tiêu Tội Kỷ giành được quán quân môn phái luận võ lần này truyền ra ngoài, Tiêu gia sợ rằng một lần nữa trở thành trò cười cho thiên hạ bàn tán nha.”



Các vị trưởng lão của các gia môn khác không chừa một chút mặt mũi nào cho Tiêu gia, vừa đi vừa bàn tán sôi nổi.



“Đáng chết thật!”



Trưởng lão Tiêu gia tức giận đùng đùng.



Đại trưởng lão Tiêu gia từ đầu đến cuối không nói câu nào, ánh mắt hắn đầy sự lạnh lẽo nhìn theo bóng lưng Tiêu Tội Kỷ. Cuối cùng, trên khuôn mặt hiện lên sát khí kinh người.



Năm năm trước, nữ nhân đó đến từ hôn khiến Tiêu gia trở thành trò cười cho thiên hạ.



Năm năm sau, hắn giành chức quán quân môn phái luận võ, một lần nữa biến Tiêu gia trở thành trò cười cho thiên hạ.



“Lên!”



Trong phòng dành cho thượng khách của tửu lầu nổi tiếng nhất tại thành Lịch Dương, Quần Thường Tiếu tay cầm bát rượu, nói:



“Không say không về.”



Hắn nói xong, ngửa cổ một hơi uống hết rượu ở trong bát.



Lý Thanh Dương, Tô Tiểu Mạt, Điền Thất và Tiêu Tội Kỷ học theo ngửa cổ uống cạn rượu trong bát.



Lục Thiên Thiên không uống rượu, ngồi yên lặng nhâm nhi đồ ăn.



“Ta nhổ vào!”



“Đây là đồ ăn kiểu gì mà khó ăn như thế.”



“So với Đô Đô làm thì đúng là kém xa tít tắp.”



Bọn họ đã ăn quen thức ăn của Liễu Uyển Thi làm, hiện giờ nuốt thức ăn do đầu bếp tầm thường làm thì cảm giác như mình đang nuốt đống lương khô.



Aii..



Ngay cả cái miệng cũng kén ăn luôn rồi.



Điền Thất nâng bát lên, nói:



“Nếu không có chưởng môn, Điền Thất ta trong mắt mọi người chỉ là một loại dược liệu. Vì thế, bát rượu này đệ tử kính người.”



Điền Thất nói xong, một hơi uống cạn bát rượu.



Đệ tử giành được quán quân, giúp phái Thiết Cốt được mở mày nở mặt, lại còn hoàn thành nhiệm vụ sử thi, Quân Thường Tiếu tâm tình vô cùng vui vẻ, vì thế cũng nâng bát uống cạn rượu.



Ngay sau đó, Tô Tiểu Mạt nâng cốc, toét miệng cười, nói:



“Nếu không có chương môn, Tô Tiểu Mạt ta e rằng vẫn đang ở làm đệ tử ngoại môn của một môn phái nào đó. Chén này đệ tử kính người.”



Quân Thường Tiếu mếu máo nói:



“Các ngươi làm thế này là muốn cho bổn tọa một nấc lên hương có phải không?”



Tô Tiểu Muội vừa uống xong, Lý Thanh Dương đứng dậy nói:



“Đệ tử vô cùng may mắn mới gặp được chưởng môn, gia nhập Thiết Cốt phái và rồi cùng mọi người trở thành huynh đệ. Chén này đệ kính chưởng môn và kính sư tỷ, các sư đệ.”



Không hổ là người xuất thân từ gia môn cao quý, nói chuyện rất biết trên biết dưới.



“Lên!”



Quân Thường Tiếu nâng bát rượu không cự tuyệt nói.



Các sư huynh đều đã chúng rượu, Tiêu Tội Kỷ cũng đứng dậy nói:



“Chưởng môn, đệ tử ăn nói vụng về, không biết phải nói gì, chén rượu này ta mười phần kính người.”



“Ừng ực!”



Tiêu Tội Kỷ ngửa cổ uống cạn rượu trong bát. Cả mắt hắn lập tức đỏ lên. Xem ra tửu lượng đã đến giới hạn rồi.



“Một lũ ngớ ngẩn.”



Lục Thiên Thiên nhàn nhạt nói.



Quân Thường Tiếu và đệ tử uống hơn một canh giờ hết năm bình rượu, năm người đều đã lảo đảo như phê cần.



Có lẽ những kìm nén trong một thời gian dài được giải phóng trong buổi luận võ hôm nay, Tiêu Tôi Kỷ mơ mơ màng màng ôm bình rượu khóc lên như một đứa trẻ.



Quân Thường Tiếu quyết định ở lại thành Lịch Dương một đêm. Ngày thứ hai hắn tỉnh rượu thì dẫn năm đệ tử quay về.



Trên đường trở về, những võ giả trước đây kinh thường cười nhạo họ đã sớm thay thái độ như đổi một bộ mặt khác.



Vô dụng? Môn phái rác rưởi?



Sao khi giành được bốn vị trí mạnh nhất môn phái luận võ thì tất cả lời nói đều hóa thành khói bụi mà biến mất.



Quân Thường Tiếu ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi trên đường. Trước hàng vạn đôi mắt theo dõi của mọi người dẫn đệ tử rời khỏi thành.



Bọn họ đi được mấy chục mét ra khỏi khu vực thành Lịch Dương thì phát hiện trong đám cỏ rậm rạp gần mình có bóng người đang ẩn núp.



Lục Thiên Thiên và Lý Thanh Dương thấy thế liền đặt tay lên chuôi kiếm đứng thành tư thế lúc nào cũng có thể rút kiếm chiến đấu.



“Ai”



Quân Thường Tiếu chắp tay sau lưng nói:



“Người trong giang hồ, hà tất phải làm chuyện giấu đầu hở đuôi.”



Lập tức mười tên mặc đồ ăn mặc kín mít xông ra bao vây Quân Thường Tiếu và các đệ tử. Ánh mắt bọn chúng tràn đầy phẫn nộ và sát khí.



Quân Thường Tiếu trầm giọng nói:



“Dòng chính trong gia môn bị đánh, nhanh như vậy đã chạy đến báo thù rồi cơ đấy!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi