TÔI CÓ HỆ THỐNG BÓI TOÁN


Trần Sơ không nói cho Lâm Xuân biết mình sẽ vào Xích Thuỷ, nhưng anh không nói thì nhà nước đã lên tiếng hộ anh rồi, chẳng những vậy, chính phủ còn cố tình đăng tin lên cả trang web chính thức.
Trần Sơ đang ở khách sạn ăn sáng: “…”
Quả nhiên, anh còn chưa ăn hết bánh bao, Lâm Xuân đã nhắn WeChat tới: Anh ơi, anh vào không gian con nào thế?
Trong thông báo trên trang web chính thức, có tổng cộng ba không gian con cấp S, sẽ mở cổng tại Trung Quốc trong vòng bảy ngày tới.

Chính phủ sắp xếp ba tiểu đội tiến vào ba không gian con, hi vọng sẽ tiêu diệt được đại tư tế chỉ trong một lần.

Lâm Xuân không biết Trần Sơ sẽ vào đâu nên mới phải nhắn WeChat hỏi anh để thu thập thông tin về không gian đó trước.
Trần Sơ nhìn tin nhắn mà cứ cau mày mãi, ấn gọi điện cho cô.
“Alo?” Giọng Lâm Xuân khàn khàn, mang theo nét uể oải khi vừa thức giấc.
Anh ngơ ngẩn, cảm giác như tim mình bị mèo cào một cách bất ngờ.
“Em vẫn chưa dậy à?” Anh hỏi.
“Em dậy rồi, dậy rồi…” Đầu dây bên kia vang tiếng loạt xoạt, sau đó là tiếng ho khẽ khàng, giọng Lâm Xuân đã trong trẻo hẳn lên: “Em tỉnh rồi nè.”
“Ừ.” Trần Sơ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ vừa mới ngủ dậy của cô, anh cũng không vạch trần: “Em muốn đi với anh đúng không?”
Anh hỏi thẳng như vậy, tối qua anh đã đoán được loáng thoáng ý định của Lâm Xuân, nhưng vì anh không định báo cho cô biết nên cũng không hỏi.

Ngặt nỗi hôm nay chính phủ đã công bố thông tin của cả ba không gian con ra ngoài, nếu cô muốn vào thật thì anh không thể ngăn được, thà rằng hỏi luôn cho rồi.
Lâm Xuân ngẩn ra: “Anh phát hiện ra rồi ạ?”
Trần Sơ thở dài: “Vì sao vậy em?”
Cô cười khúc khích: “Nói ra chắc anh không tin đâu, nhưng em đánh thắng được đại tư tế đấy.”
Ánh mắt anh trợn tròn: “Em thắng được đại tư tế?”
Lâm Xuân: “Biết ngay là anh không tin mà.”
Đâu chỉ Trần Sơ, đến cả cô cũng có tin đâu mà?
Trần Sơ rất hiểu Lâm Xuân, anh biết cô sẽ không lôi những chuyện này ra làm trò đùa, suy ngẫm một lát rồi hỏi: “Em lấy được vật phẩm mới rồi à?”
Lâm Xuân: “Không phải đâu, có sẵn rồi ý, là cái nhẫn anh cướp của Mia đó.”
Anh nhớ ra: “Vật phẩm tráo đổi hả? Em biết cách dùng à?”
Mặc dù vật phẩm dị năng vô cùng quý giá nhưng nếu không biết cách thì không thể dùng được, nếu như gặp phải vật phẩm đặc thù, nhiều khi một hai năm nữa cũng chẳng mở ra được, trừ khi có tổ chức nghiên cứu chuyên biệt, hoặc là có dị năng đặc trưng.
Đúng rồi, dị năng, năng lực của Lâm Xuân là trao đổi vật phẩm nên việc cô biết sử dụng cũng không có gì là lạ.
Lâm Xuân: “Em biết.”
Đợi đến khi em dùng thể nào anh cũng kinh hồn bạt vía cho coi.
“Vật phẩm này có thể trao đổi dị năng của em với đại tư tế, em muốn đổi năng lực cho đại tư tế à?” Trần Sơ suy tư trong thoáng chốc, lắc đầu nói: “Không được, Sadako có thể xuyên không, nếu em đổi dị năng của mình cho đại tư tế, lỡ đại tư tế lợi dụng Sadako để vượt qua kết giới không gian để đến Trái Đất thì sao?”
Đại tư tế dùng Sadako để tới Trái Đất? Chuyện này có khả thi không?
“Không được đâu, với lại sử dụng Sadako phải tốn mười nghìn viên đá lận.” Đúng vậy, dẫu cho Sadako có thể dẫn đại tư tế xuyên không nhưng chưa chắc hắn đã có nhiều đá như vậy.
Trần Sơ câm nín: “Hắn là đại tư tế, là người dân của không gian con, tôn giả cấp mười lăm.”
Lâm Xuân: “Nên là?”
Trần Sơ: “Người có thân phận và địa vị như hắn thường rất giàu.”

Lâm Xuân: “Đúng ha!”
Sao cô lại quên cơ chứ, toà Khoá Hồn dồi dào của cải như vậy thì đại tư tế không chỉ giàu thôi đâu.
Trần Sơ: “Nên em đừng đi, nguy hiểm lắm.”
Lâm Xuân: “Không sao đâu mà, miễn là… Sử dụng thành công vật phẩm trao đổi, dù đại tư tế có vào Trái Đất cũng sẽ chết thôi.”
Sao cô lại tự tin như thế? Anh ngạc nhiên: “Tại sao?”
Cô mỉm cười: “Anh nhớ hồi trước Mia chết như thế nào không?’
Tâm trí Trần Sơ hiện ra hình ảnh gò má trắng hồng của Mia đã trở nên xanh đen ngay tức khắc, anh nói to: “Dịch bệnh.”
Lâm Xuân gật đầu: “Đúng vậy.”
Trần Sơ lặng thinh, anh đã tận mắt chứng kiến đại tư tế chiến đấu với Miêu Ca Vân trong trại Miêu, dịch bệnh cũng từng chảy trôi trong máu thịt anh, vậy nên cách làm của Lâm Xuân chắc chắn sẽ thành công.
Anh hỏi: “Điều kiện trao đổi là gì, cái giá như thế nào? Sức mạnh của em và đại tư tế chênh nhau một trời một vực, khả năng em trao đổi dị năng thành công là bao nhiêu?
Vật phẩm càng mạnh thì cái giá phải trả càng cao, một vật phẩm có thể đổi dị năng của người khác chứng tỏ nó có sức mạnh vô song, Trần Sơ đoán rằng cái giá đấy không thấp chút nào.
Điều kiện? Đương nhiên là phải cầu hôn rồi.

Nghĩ đến đây, Lâm Xuân thấy đau đầu vô cùng, chẳng lẽ lần cầu hôn đầu tiên trong đời của mình lại phải hiến dâng cho boss phản diện? Sao cứ có cảm giác mình xuyên vào tiểu thuyết thế nhỉ?
Tỉ lệ thành công ư, đặc tính của vật phẩm không nói rõ nhưng với sự hiểu biết của cô về các món đồ của mình, không viết khả năng thành công thì chắc chắn sẽ ngon ăn 100%.
Còn cái giá phải trả… Lâm Xuân nghĩ đến việc phải kết hôn tại chỗ trong vòng năm phút mà thấy đầu đau như búa bổ.
Cô nói lung tung: “Trao đổi trong năm phút thôi, sau năm phút là phải huỷ bỏ.”
Ánh mắt Trần Sơ sáng rực: “Anh vào Xích Thuỷ, nó mở cổng lúc mười hai giờ trưa, địa điểm ngay tại Đế Đô.”
Lâm Xuân biết anh đồng ý rồi: “Vâng, đến lúc đó em sẽ tới.”
Sau khi tắt máy, cô nhìn giờ, vội vàng đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi ra ngoài ăn sáng.
Hôm nay thành phố Tấn hạ nhiệt, dường như mảnh đất đã chuyển mùa chỉ sau một đêm, thu qua xuân tới.
“Hắt xì!” Lâm Xuân không kìm được phải hắt hơi một phát, ra đường mà mặc ít quá rồi.

Thôi vậy, mình không ra cổng trường mua đồ ăn ngon nữa, chọn bừa món nào ở ngoài khu chung cư thôi.
Đi xuống tầng, cô cũng lười về nhà thay quần áo nên quyết định đi mua bánh kếp ở cửa hàng ở ngay cổng vào.

Bánh rất bình thường nhưng vì bán ở khu nhà dân nên cũng làm ăn khấm khá, lúc Lâm Xuân đến đã có mấy người xếp hàng.

Cô trả tiền rồi trốn vào siêu thị mini ở bên cạnh, định mua thêm ly sữa đậu nành.
Ai ngờ người đẹp vừa bước vào siêu thị, ống quẻ màu vàng đen bỗng đung đưa, rơi ra một quẻ bói bằng tre.
Sở Liên Thanh, 31 tuổi, bị giết vì nhìn quá kĩ một người trong đám đông!
Bởi vì nhìn kĩ một ai đó trong dòng người mà bị giết, cái loại biế.n thái gì đây?!
Với lại, sao tên Sở Liên Thanh quen thế nhỉ, có vẻ như mình từng gặp ở đâu rồi.
“Lâm Xuân.” Một giọng nói ngạc nhiên vang lên bên trái Lâm Xuân.
Cô nghiêng đầu nhìn, thấy một người đàn ông đeo kính nhã nhặn đang ngồi trên chiếc bàn duy nhất của siêu thị.
“Thanh Không!” Lâm Xuân thất thanh.
Đúng rồi, hình như tên thật của Thanh Không là Sở Liên Thanh, vì sao cô lại bảo là hình như, vì chỉ khi tính tiền lương cô mới có thể nhìn thấy danh sách nhân viên của công ty, chứ bình thường toàn gọi nhau bằng biệt danh trên WeChat.

“Trùng hợp quá.” Thanh Không mỉm cười với cô: “Em ở đây à?”
“Vâng, em ở khu chung cư này.” Cô vội đi tới.
“Em ăn sáng chưa, anh mời nhé?” Anh hỏi.
“Không cần đâu, em mua rồi.” Lâm Xuân chỉ ra tiệm bánh kếp ở bên ngoài, sau đó ngồi xuống đối diện Thanh Không: “Sao anh lại ở đây?”
“Đêm qua anh làm việc ở gần đây, đói quá nên vào mua ít đồ ăn.” Anh giải thích.
Anh làm cả đêm sao? Không hề thấy được vẻ mệt mỏi trên gương mặt anh, người dị năng thường rất khoẻ, ngoại trừ loại quái thai dùng máu để nguyền rủa người khác như Vua Bẩn, Thanh Không là cảnh sát, chẳng lẽ tối qua ở đây có vụ án nào ư? Quẻ bói vừa nãy không liên quan đến sự kiện này đâu nhỉ?
Sát nhân trốn thoát, Thanh Không canh suốt đêm cũng không bắt được, nào ngờ vô tình gặp trên đường, Thanh Không nhìn hắn thêm lần nữa làm hắn hăm hở xông lên giết người.

Không đúng, Thanh Không là người dị năng, vậy nên hung thủ cũng là người dị năng?
“Anh phát hiện ra…” Lâm Xuân nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến bọn cô thì mới thì thầm hỏi: “Tà năng à?”
Thanh Không ngước lên nhìn cô: “Sao em lại hỏi vậy, em thấy người như thế ở gần chỗ em à?”
Cô lắc đầu.
Thanh Không: “Không có gì đâu, là vụ án bình thường thôi.”
Nghĩa là chuyện này không liên quan đến vụ án? Lâm Xuân lười suy đoán, cô đang định nói thẳng cho anh nghe thì siêu thị bỗng đông khách hẳn lên nên cô quyết định kéo Thanh Không còn chưa ăn xong bữa sáng ra ngoài.
Tay anh vẫn đang cầm nửa miếng bánh sandwich cắn dở: “Sao thế?”
Cô nói thẳng: “Anh sắp gặp xui rồi!”
Thanh Không nghẹn lời: “Mới sáng ngày ra đã rủa anh rồi.”
Lâm Xuân vội la lên: “Em không nguyền anh đâu mà anh xui thật đấy, nguy hiểm lắm, có người muốn giết anh.”
– Tinh, chúc mừng vật chủ đã hoàn thành nhiệm vụ xem bói, được thưởng 1 điểm công đức, tiền quẻ 0 đồng.
Lời nhắc của hệ thống xuất hiện, quả nhiên không phải người khác cùng họ và tên, Lâm Xuân còn ước mong rằng sẽ là một ai đó khác.
Thanh Không nhíu mày, không mấy quan tâm: “Anh bắt giữ rất nhiều tội phạm, người muốn giết anh cũng không ít.”
Cô càng sốt ruột hơn: “Không phải, em xem bói khác chứ, em đã bói ra chuyện gì là nó chắc chắn sẽ xảy ra.”
Bấy giờ anh mới nhìn cô một cách nghiêm túc: “Em xem được gì?”
Lâm Xuân: “Anh sẽ bị giết.”
Thanh Không: “Không thể thay đổi được à?”
Cô đáp: “Có thể dựa vào nội dung bói toán để ngăn chặn sớm, quẻ mà em nhận được nói rằng anh sẽ bị giết vì nhìn chằm chằm vào một người nào đó trong đám đông, nên hôm nay anh nên ở nhà, đừng ra ngoài làm gì hết.

Không được, trên đường về nhà anh cũng sẽ gặp rất nhiều người, không thì anh đến nhà em đi.

Mấy chuyện em bói ra thường phát sinh trong hai tư giờ, anh trốn trong nhà em một ngày là thoát được rồi.”
Thanh Không vẫn bình tĩnh đến lạ, anh đợi cô lo lắng nói ra hết đã rồi mới hỏi ngược lại: “Tránh được hôm nay thì mai sẽ bình yên à?”
Lâm Xuân cứng họng vì câu hỏi ngay tức khắc, đúng vậy, trốn hết hôm nay rồi mai sẽ yên ổn ư?
“Có lẽ thế, quẻ bói bảo là anh chỉ nhìn người ta thêm lần nữa, vậy nên chắc hai người tình cờ gặp nhau á, chỉ cần tránh nốt hôm nay thôi, rất khó để gặp lại một người lạ.” Cô đoán vậy.
Thanh Không: “Một người muốn giết anh chỉ vì anh nhìn kĩ người ta, cái loại biế.n thái như vậy, kể cả nó không giết anh thì cũng sẽ sát hại người khác.”
Lâm Xuân: “Nhưng mà…”

Anh ngắt lời cô: “Anh là cảnh sát.”
Lâm Xuân bỗng chốc không biết phải nói gì nữa, bởi cô hiểu những gì anh nói là đúng.
“Vậy báo cho tổ sáu đi, để mọi người bảo vệ anh.” Đây là cách duy nhất mà cô có thể nghĩ ra.
Thanh Không không khước từ việc này, chủ động nhắn tin vào nhóm: Lâm Xuân bảo hôm nay tôi sẽ bị giết, ai đến cứu tôi không?
Trợ lí Đàm: ???
Vua Biển: ???
Vua Bẩn: Anh đang ở đâu?
Lâm Xuân: Em đang ở cổng chung cư.
Vua Biển: Để em qua.
Bây giờ Trần Sơ đang đi tới cổng trụ sở chính, nhìn thấy tin nhắn, mặt anh cũng biến sắc: Trước 12 em rảnh, gọi em lúc nào cũng được.
Vua Biển: Mày lo đại tư tế của mày đi, ở đây có bọn tao là đủ rồi.
Cả nhóm quay về với tĩnh lặng, nghĩ đến Vua Biển và Vua Bẩn đang chạy đến đây, Lâm Xuân mới ngồi xổm xuống trước cửa siêu thị rồi ăn từng miếng bánh kếp nóng hổi.
Thanh Không thấy cô lạnh đến mức giậm chân, kìm lòng chẳng đặng mà hỏi: “Không thì em về nhà trước đi?”
Cô vội lắc đầu: “Không không, em cứ ở cạnh anh thôi, nhỡ Vua Biển không tới, anh săm soi người nào thì sao?”
Quẻ bói chết tiệt thật.

Mịa, kinh tởm, liếc thôi cũng không được?
Thanh Không thấy Lâm Xuân nhất quyết như vậy nên đã nói: “Vậy mình vào siêu thị đi.”
Ít nhất ở trong còn có lò sưởi.
Lâm Xuân không dám để Thanh Không rời khỏi tầm mắt mình bất cứ khắc nào, cô còn không dám đi mua sữa đậu nành, sợ rằng lúc mình mua đồ, Thanh Không nhìn ai đấy trong siêu thị rồi bị tùng xẻo luôn.

Nếu là người khác thì cô đã chẳng lo đến mức này, nhưng dị năng của Thanh Không là đôi mắt chứ anh không có khả năng chiến đấu.

Lỡ mà phải đánh nhau, có khi đến cả nhóc hồ lô của cô cũng không đấu lại được.
Thanh Không than thở: “Khả năng theo dõi của em còn vượt xa mấy ông già trong đội bọn anh.”
Lâm Xuân: “Chứ còn gì nữa.”
Thanh Không bật cười, chỉ còn cách hợp tác với Lâm Xuân, ngồi đàng hoàng trên ghế, không đi đâu, không ngó nghiêng gì hết.
Lâm Xuân nhìn anh, bỗng tò mò hỏi: “Thanh Không, anh vào không gian con thì ra ngoài kiểu gì thế?”
Anh nhướng mày.
Lâm Xuân: “Anh không có năng lực chiến đấu còn gì? Không đánh được linh thể trong đấy đâu phải không ạ?”
Thanh Không: “Anh không cần đánh nhau, dị năng của anh là đôi mắt chân thật, sau khi vào không gian con sẽ nhanh chóng tìm được kho tàng cất giấu đá sức mạnh và vật phẩm nên ra ngoài quá dễ dàng.”
Lâm Xuân: “…” Làm người ta tức ói luôn mà.
Anh mỉm cười, không biết là để an ủi Lâm Xuân hay vì buồn cười thật, anh nói: “Thật ra hâm mộ mấy đứa Vua Biển hơn, có dị năng loại chiến đấu.”
Lâm Xuân cực kì đồng cảm với anh, cô cũng ngưỡng mộ chết đi được.

Và rồi, cô bỗng sực ra một chuyến.

Không có dị năng chiến đấu cũng có sao đâu, ăn cướp được mà.
Cô mở kho hàng lấy một tờ giấy chữ kí của thần trộm cắp rồi đưa cho Thanh Không: “Tặng anh.”
Thanh Không tò mò nhận lấy: “Thần trộm cắp? Cái gì đấy?”
Lâm Xuân: “Vật phẩm cấp S.”
Tay anh run lên, kích động quá suýt nữa xé luôn mảnh giấy trong tay.

Vậy nhưng Lâm Xuân không nhìn thấy, cô đang cắm đầu vào điện thoại để gõ phím, viết chi tiết phương pháp sử dụng giấy chữ kí của thần trộm cắp rồi nhắn vào WeChat của Thanh Không: “Anh có đôi mắt chân thực, chắc sẽ thấy được mình có thể trộm dị năng của người nào.”
Thanh Không bỗng tháo kính xuống nhìn cô.
Lâm Xuân khó hiểu.
Anh hoảng sợ: “Em không hề đùa.”
Cô bực mình: “Nhảm nhí!” Thế mà anh lại không tin cô, còn phải đọc suy nghĩ của cô nữa.
Thanh Không đeo kính lên: “Anh xin lỗi, cái này đắt quá, anh không nhận được.” Nói xong anh trả lại vật phẩm cho Lâm Xuân.
Cô nói: “Cho thì anh cứ cầm đi, nếu mà ngại quá, anh cứ cho em đá sức mạnh là được.

Anh tìm được cả kho báu còn gì, chắc phải có nhiều đá lắm ha.”
Cô vẫn còn mấy tờ chữ kí của thần trộm cắp nữa, chỉ thiếu mỗi đá sức mạnh thôi.
Thanh Không chần chừ: “Em cần bao nhiêu?”
Lâm Xuân buột ra một con số: “Mười nghìn viên? Có đắt quá không ạ?”
Anh nhìn cô, sau đó lấy luôn vật phẩm chứa đồ ra khỏi túi áo gió rồi đưa cho cô.
Cô hiếu kì cầm lấy, nhanh nhẹn dò vào trong, và rồi cô nhìn thấy một đống đá sức mạnh lấp lánh với ánh sáng vàng óng.
Thanh Không: “Trong đấy có khoảng hai mười nghìn viên.”
Lâm Xuân há hốc mồm, mãi sau mới cất tiếng: “Anh mang tận hai mười nghìn viên đá ra ngoài???”
Thanh Không: “Anh không cố tình cầm theo, tối qua vô tình lục thấy trong quần áo của anh.”
Lâm Xuân: “Vô tình lục thấy?”
Thanh Không: “Ừ, tối qua nhiệt độ giảm, anh lấy quần áo năm ngoái ra mặc mới phát hiện trong túi có vật phẩm trữ đồ.”
Lâm Xuân: “…”
Lâm Xuân: “… …”
Chị ghét nhà giàu! Không nên cứu người giàu làm gì hết, nhắm mắt làm ngơ.
Lúc Vua Biển và Vua Bẩn đến, Lâm Xuân không ở lại thêm khắc nào nữa, thở hồng hộc rời đi.
Vua Biển còn thấy lạ: “Con bé sao thế?”
Thanh Không: “Ừ thì trong lòng đang bất bình quá.”
Vua Biển: “Gì vậy trời?”
Vua Bẩn không đoái hoài mấy chuyện này, hỏi: “Lâm Xuân xem bói chuyện gì vậy? Ai muốn giết anh?”
Thanh Không: “Chắc là người của bọn Lửa Xanh.”
Cả hai quay phắt sang nhìn anh: “Sao Lửa Xanh lại giết anh?”
Anh trả lời: “Nội dung quẻ bói là anh biết ai đó gi.ết chết cho do nhìn chăm chăm người ta.

Người bị anh nhìn chắc chắn là bị anh phát hiện ra điều gì đó, ví dụ như anh đã soi ra thân phận của nó bằng đôi mắt chân thực.”
Vua Biển: “Quần què gì thế, nhìn nhau lâu là sinh ra lửa tình cơ mà?”
Vua Bẩn lườm cái người trong đầu chỉ toàn chuyện nam nữ: “Trần Sơ nói Lâm Xuân bị Lửa Xanh theo dõi, hai tháng nay chúng ta thay phiên nhau bảo vệ con bé trong âm thầm, có lẽ hôm nay đúng dịp anh gặp phải thành viên của Lửa Xanh, sau đó phát hiện ra gì đó.”
Thanh Không cười: “Anh cũng nghĩ thế.”
Vua Biển: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Thanh Không tháo luôn kính xuống: “Tất nhiên là… Quan sát nhiều hơn rồi.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Xuân: Người giàu không đáng được đồng cảm.
Hết chương 110..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi