TÔI CÓ HỆ THỐNG BÓI TOÁN


Đội thi hành án đến rất đúng giờ, Ichiro Sato cũng cực kì hợp tác, không hề phản kháng trong suốt quãng đường bị áp giải, nhưng ánh mắt nhìn Trần Sơ trước khi đi thì lạnh lùng vô cùng.
“Anh Trần Sơ, tôi sẽ khắc ghi chuyện này.” Sato nói.
“Chuyện nhỏ thôi ấy mà, anh Sato đừng để bụng.” Trần Sơ nói kiểu anh không cần cảm ơn tôi làm gì hết.
“…” Mặt Sato đanh lại, nhìn sang Lâm Xuân đứng ở phía xa xa, đôi mắt ánh lên sự hận thù.
Trần Sơ bước sang trái, lấy thân mình để chắn tầm nhìn của Sato.
Sato nhướng mày, khóe môi cong lên một nụ cười.

Hắn không nói gì nữa, khom người ngồi vào xe.
Người của đội thi hành án chào Trần Sơ rồi lái xe áp giải Sato rời đi.
Trần Sơ chờ xe đi rồi mới quay người đi đến bên Lâm Xuân.

Bấy giờ, cô đang đứng dưới tán cây đa, tay cầm chùm bóng bay, cô nhảy bật lên, không biết là đang làm gì.

Trần Sơ đến gần rồi nhưng cô vẫn không nhận ra, cứ cố kiễng chân lên, anh tò mò hỏi: “Em đang làm gì đấy?”
“Hả?” Tiếng của anh làm cô giật mình, cô thả tay ra, sợi dây trong tay cô bỗng bay đi, và rồi chùm bóng được buộc với sợi dây cũng tung bay về trời.
“Bóng bay!” Lâm Xuân nhảy lên với, nhưng những trái bóng được thoát khỏi xiềng xích nên bay ngày một nhanh hơn, cô không với đến, chỉ đành trơ mắt nhìn chùm bóng bay càng lúc càng xa, hóa thành cảnh quan giữa bầu trời xanh.
“Toi rồi!” Lâm Xuân ai oán, đây là chùm bóng của công viên, chắc hôm qua lúc công viên đóng cửa, người bán vẫn chưa bán hết được số bóng nên đã cột vào cây đa này.

Khi nãy Lâm Xuân đứng đợi chán quá nên mới đi ra nhìn thì thấy vẫn còn rất nhiều bóng, cô bỗng muốn thử cảm giác người nhẹ như lông hồng nên đã tháo dây buộc bóng ra rồi cầm trong tay chơi chơi.

Cô định nghịch xong thì cột bóng lại, ai ngờ…
Chùm bóng phải có đến trăm quả, đã thế bóng bay trong công viên còn bán đắt, dù một quả bóng 10 tệ thì cô cũng phải bồi thường một nghìn tệ.
Sao cô cứ xui mãi như vậy, vừa mới thoát chết trong gang tấc, quay về thì phát hiện mình đánh rơi điện thoại trong không gian phụ, còn chưa kịp mua máy mới thì lại nợ một nghìn tệ.
“Một nghìn tệ của em.” Lâm Xuân nhìn những quả bóng bay càng ngày càng cao, càng ngày càng xa mà đau lòng đến rơi nước mắt.
Sao bỗng dưng lại muốn khóc thế này?
Trần Sơ nhìn theo Lâm Xuân, anh thấy bóng bay ngập sắc màu trên bầu trời thì bỗng giơ tay lên cao, mà trong cái khắc ấy, có làn gió mát thoảng qua khung trời diệu vợi, nắm lấy chùm bóng đang bay cao bay xa rồi kéo chúng xuống đất, từ từ rơi vào tay Trần Sơ.
“Trả em.” Trần Sơ cột bóng vào dây thừng rồi đưa lại cho cô.
Cô ngây ngốc nhìn anh, mãi mà không đưa tay ra, thậm chí con tim còn đang đập thình thịch.
AAAAAA, em trúng thính rồi, em phải giảm 30% cho anh.
– Em muốn cái này còn gì?
– Câm cái miệng vào!
Trần Sơ bị mắng đến mức sững sờ.
“Á, vâng vâng vâng, em muốn cái này ạ, cảm ơn đàn anh đã lấy lại giúp em.” Lâm Xuân gần như đã giật lại dây thừng từ tay Trần Sơ rồi quay người buộc bóng bay về chỗ cũ.

Cô buộc rất cẩn thận, đến khi gương mặt nóng bừng và nhịp tim bình thường trở lại thì mới xoay người về phía anh.
“Cảm ơn đàn anh, nếu không có anh thì tít nữa em đã mất một nghìn tệ rồi.” Lâm Xuân nói cảm ơn thêm lần nữa.
“Đừng khách sáo như thế.” Trần Sơ mỉm cười, anh nhận ra Lâm Xuân rất nhạy cảm với tiền, khi thấy chùm bóng bay mất, điều đầu tiên cô nghĩ đến lại là quy đổi bóng bay ra thành tiền.
“À mà đội thi hành án đưa Sato đi rồi ạ?” Giờ Lâm Xuân mới nhận ra xe của đội thi hành án đã đi rồi: “Sato sẽ ra sao, bị ngồi tù hả anh?”

“Sato là người dị năng nước R, không bắt được lâu đâu.” Trần Sơ lắc đầu: “Nhưng anh ta có tiền án nhập cư trái phép nên sẽ bị cấm nhập cảnh vào Trung trong một thời gian.”
“Thế thì tốt.” Lâm Xuân nghe thế thì yên tâm hẳn.

Mặc dù Sato không đánh được Trần Sơ nhưng xử cô thì chỉ cần búng tay là xong.

Người đời bảo rồi, tấn công thẳng mặt thì còn dễ đối phó, chứ tầm ngẩm tầm ngầm thì khó mà đề phòng được.

Cô rất sợ Sato sau khi bị tống về nước sẽ mua vé máy bay sang đây giết cô.
Nhìn qua đã thấy hắn chẳng phải người tốt lành gì, đến giờ cô vẫn còn nhắn ánh mắt của hắn khi giết Yuriko Yamaguchi trong đêm, hắn đang giết gà mà chứ có phải giết người đâu.

Loại người như vậy chắc chắn sẽ thù dai, huống chi cô còn cướp đồ của hắn, mặc dù đây là tội của Sadako nhưng thể nào hắn chẳng ghim mình.

Vậy nên Lâm Xuân cứ tránh ở đây trong lúc đợi đội thi hành án đến, để giảm thiểu cảm giác tồn tại trước mặt Sato, nếu hắn quên cô luôn thì tốt.
Thôi được rồi, cô đang sợ thật mà.
“Đi thôi, về cơ quan nào.” Chuyện Trần Sơ cứu Lâm Xuân đã được báo cáo cho trợ lí Đàm nên anh ấy nhắn anh dẫn cô về công ty.
Lâm Xuân ra khỏi công viên với Trần Sơ rồi đặt xe đến số 106 đường Xuân Phong.
“Trợ lí Đàm cho em đi làm ạ?” Cô hỏi.
“Chắc anh ấy cho em đi huấn luyện nhập môn đấy.” Anh trả lời.
“Huấn luyện nhập môn?” Cô ngạc nhiên, công việc của bọn họ không cần đi làm mà lại có huấn luyện nhập môn ư?
Trần Sơ nhìn tài xế ngồi hàng trước, nói lập lờ: “Em phải bổ trợ thêm ít kiến thức, ví dụ như chuyện tối hôm qua.”
“À.” Lâm Xuân sực vỡ lẽ, hóa ra là bổ sung kiến thức về không gian con cho cô, đúng là cô cần thật.
Chuyện tối qua? Huấn luyện nhập môn? Vì luôn được chứng kiến vô số điều lạ khi làm nghề tài xế công nghệ nên bác tài kìm lòng chẳng đặng phải nhìn cặp đôi qua gương chiếu hậu, phát huy hết khả năng tưởng tượng của mình.
Việc gì mà cần một nam một nữ đi làm vào buổi tối, xong việc lại còn phải huấn luyện nhập môn? Thời buổi bây giờ cái gì cũng hình thức như vậy à?
“À, em có muốn gọi điện cho bạn cùng phòng không?” Trần Sơ nhớ ra một chuyện: “Hôm qua không thấy em, các bạn sốt ruột lắm, thậm chí còn đi báo cảnh sát nữa đấy.”
“Gì cơ?” Lâm Xuân nghe chuyện hội Hứa Nguyễn đi báo cảnh sát thì vô thức mò vào túi để lấy điện thoại, ai ngờ sờ mãi không thấy đâu thì mới nhớ ra hôm qua mình làm rơi máy trong không gian con rồi.
“Cho em này.” Trần Sơ đưa điện thoại của mình cho cô.
“Cảm ơn anh.” Lâm Xuân cầm máy, nhưng mãi mà vẫn không nhớ được số điện thoại của bạn cùng phòng nên đành ngượng ngùng trả máy cho Trần Sơ.
“Sao thế?” Anh ngạc nhiên.
“Em không số của bạn em.” Cô lúng túng.
Anh bật cười: “Sau này em phải học thuộc số điện thoại vào, dù gì bọn mình cũng hay làm rơi máy mà.”
Dù bước vào không gian phụ hay chiến đấu với người ta thì điện thoại cũng dễ bị mất hoặc hỏng hóc.
“Em sẽ học, về em sẽ nhớ kĩ số của anh.” Lâm Xuân gật đầu lia lịa.
Trần Sơ sững sờ, nhìn về phía cô.
“Cả số của trợ lí Đàm, số của cơ quan, em cũng sẽ thuộc hết.” Cô chột dạ, vội vàng nói thêm một câu.
“Phải số của trợ lí Đàm thật, anh ấy sẽ giúp mình rất nhiều việc.

Đây.” Trần Sơ lại đưa máy của mình cho cô.
Lâm Xuân ngạc nhiên nhìn, thấy một số điện thoại quen thuộc đã được nhập vào màn hình.
“Trợ lí Đàm tra cho số của em cho em đấy, hình như là Hứa Nguyễn.” Vừa nãy Trần Sơ nói chuyện với Lâm Xuân thì đã nhân tiện hỏi trợ lí Đàm số điện thoại của bạn cô.


Với tư cách là người hỗ trợ sổ sách cho cơ quan, trợ lí Đàm nắm giữ hồ sơ xã hội của tất cả mọi người.
“Cảm ơn anh.” Lâm Xuân lại cầm điện thoại, gọi cho số của Hứa Nguyễn, cuộc gọi đến kết nói rất nhanh.
Giờ mới hơn sáu giờ sáng, với người mê ngủ nướng như Hứa Nguyễn thì đây là thời khắc ngọt ngào nhất trong mơ, vậy mà khi cô gọi đến thì cô ấy đã nhận máy ngay trong giây lát.
– Hứa Nguyễn, tớ đây.
– Lâm Xuân, tối qua cậu đi đâu đấy, cậu không sao chứ?
Nghe thấy giọng nói lo lắng của bạn thân, Lâm Xuân gần như đã quên đi chuyện nguy hiểm đêm qua thì giờ lại bỗng dưng muốn khóc, cô ngượng ngùng quay người đi, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, lấy cớ là điện thoại bị người ta cướp mất, đã thế còn có việc gấp để nói dối cho qua chuyện.
Thoáng chốc, xe đã đỗ ở số 106 đường Xuân Phong.
“Em vào trước đi, tôi đi mua ít đồ.” Trần Sơ nói với Lâm Xuân.
“Vâng.” Lâm Xuân gật đầu, đi một mình vào trước.
Trong công ty, trợ lí Đàm đang đợi dưới tầng một, hình như anh cũng vừa mới đến, giờ còn đang pha trà, thấy Lâm Xuân đến thì quan sát cô từ trên xuống dưới, đôi mắt anh ánh lên nét kinh hoàng.
Nói thật, khi nhận được tin Lâm Xuân ra khỏi không gian phụ sau khi bị Ichiro Sato đuổi cùng giết tận, trợ lí Đàm ngỡ rằng cô chắc chắn sẽ phải nhếch nhác lắm, nhưng bây giờ gặp cô thì trông cô vẫn khá ổn.
“Uống trà không?” Trợ lí Đàm hỏi Lâm Xuân.
“Em không uống trà, uống nước là được rồi.” Cô không có thói quen uống trà vào buổi sáng.
Trợ lí Đàm không nói gì, tiện tay rót cho cô ly nước.
“Em cảm ơn.” Lâm Xuân nhận lấy.
“Hôm qua sợ lắm hả?” Anh hỏi.
Cô gật đầu, có phải sợ không đâu, suýt nữa toi mạng luôn rồi.
“Anh cũng có trách nhiệm trong chuyện này, đáng lẽ nên nhắc em về không gian con, nhưng vì anh nghĩ em chưa đủ năng lực nên không nói kĩ cho em biết, ai ngờ lại coi thường sự xui xẻo của em.” Anh nói.
Lâm Xuân tròn mặt, sực nhớ ra hôm qua trợ lí Đào gửi cho cô một tin nhắn kì lạ: “Hôm qua anh nhắc em phải cẩn thận là nói về không gian phụ này ạ?”
“Đúng rồi.” Anh gật đầu: “Mình thuộc tổ chức chính phủ nên mỗi lần không gian phụ mở cổng thì chúng ta đều nhận được tin trước tiên.

Nhưng không gian phụ chỉ chiếm đoạt người dị năng từ cấp D trở lên, em là cấp F, anh tưởng em sẽ không sao nên…”
“Em hiểu…” Sức mạnh của -99 điểm may mắn đây mà.
“Lúc tuyển em vào tổ sáu, đáng lẽ cũng không định để em đi chiến đấu hay đi thăm dò bí mật của không gian phụ gì cả, bọn anh đã xác định công việc của em là làm sổ sách rồi.

Đang định để bao giờ em tốt nghiệp thì để em quen dần với việc sổ sách, không ngờ em lại bước luôn vào không gian phụ, Giờ nhìn lại thì bọn anh cần phải điều chỉnh lại vị trí của em.” Lí do chính khiến trợ lí Đàm chỉ kí hợp đồng bí mật với Lâm Xuân mà không huấn luyện nhập môn cho cô vì anh đã xác định sẽ cho cho làm sổ sách bình thường thôi.

Còn không gian con là chuyện mà những người chiến đấu mới cần phải chú ý.
“Không, không cần đâu, em thấy làm sổ sách cũng tốt lắm rồi.” Cô không muốn phải trải qua sự việc như đêm qua nữa, cô làm sổ sách thôi, không có việc gì thì đi xem bói, thế là quá ngon nghẻ rồi.
“Anh thì sao cũng được, nhưng nhỡ sau này em lại bị không gian con nó nuốt thì sao, em chắc chắn không muốn học về nó à?” Trợ lí Đàm hỏi.
“…” Lâm Xuân tự dưng bật khóc, cô rất muốn nói, còn bị nuốt nữa sao, em không xui đến mức vậy đâu.

Nhưng cô đành bất lực với chỉ số may mắn âm điểm của mình.
“Anh đã tổng hợp lại một ít tài liệu cơ bản về giới dị năng để em hiểu được sơ qua về giới, có gì không hiểu thì hỏi anh.

Sau ba tháng thử việc, anh sẽ cho em một tài khoản, có tài khoản đấy thì em sẽ vào được trang web của tổ chức chính phủ, tự đi tra tài liệu.” Trợ lí Đàm đưa USB cho cô, dặn dò: “Cẩn thận, đừng tiết lộ chuyện cơ mật.”

“Em sẽ cẩn thận.” Lâm Xuân nhận lấy.
“Với cả, anh add em vào nhóm rồi đấy, em chấp nhận đi.” Trợ lí Đàm nói.
“Nhóm gì cơ?” Cô ngạc nhiên.
“Nhóm công việc của tổ sáu, đáng ra phải đợi em thử việc xong thì mới được vào nhóm, nhưng tối qua mọi người biết chuyện của em rồi nên anh add em vào trước.” Anh ngẫm nghĩ một lát rồi lại nhắc: “Hôm qua rất nhiều người mất ngủ cả đêm vì em đấy.”
Buổi sáng, một số người cảm nhận được không gian con đã mở cửa, cuối cùng có người phát hiện ra Trần Sơ đã đi trước một bước nên đã nhắn tin vào nhóm để mọi người không phải qua nữa.
“Dạ?!” Lâm Xuân ngạc nhiên trợn tròn mắt.
“Nếu không, em nghĩ vì sao Trần Sơ lại chạy đến cứu em ngay được?” Trợ lí Đàm nói: “Cậu ấy ở đây cảm nhận cổng không gian cả đêm đấy.”
Cảm xúc trong cô phức tạp vô cùng, thì ra đàn anh đã thức trắng đêm vì cô.
“Em đừng áp lực quá, đây cũng là lợi ích của tổ chức chính phủ, sau này nếu em có năng lực thì cũng phải như thế.” Trợ lí Đàm nói.
“Em chắc chắn sẽ.” Lâm Xuân bỗng có cảm giác mình thuộc về tổ sáu vô cùng mãnh liệt.
Thì ra không chỉ mình đàn anh Trần Sơ mà tất cả đồng nghiệp của anh đều tìm cách giúp cô, thậm chí mọi người còn chưa gặp cô bao giờ.
“Sẽ cái gì?” Lúc này Trần Sơ đã đi vào, tay cầm bữa sáng mới mua bước đến trước mặt hai người, đặt bữa sáng lên bàn: “Trợ lí Đàm ăn chưa? Có muốn ăn chung không?”
“Anh ăn trong lúc đợi hai đứa rồi.” Trợ lí Đàm nói với gương mặt vô cảm.
“Thế bọn em ăn.” Trần Sơ đưa bánh bao cho Lâm Xuân: “Gần đây không có tiệm bán đồ ăn sáng, nhưng bánh bao trong cửa hàng tiện lợi 24 giờ ăn cũng khá ổn.”
“Cảm ơn anh.” Lâm Xuân chạy trốn suốt đêm nên giờ đã đói rã rời, cầm bánh bao ăn ngấu nghiến.
“Hai đứa ăn trước đi, anh lên tầng trước.” Dặn dò xong hết rồi nên trợ lí Đàm chuẩn bị lên tầng làm việc.
“Trợ lí Đàm.” Trần Sơ bỗng gọi anh lại: “Tổ mình còn điện thoại dự phòng không?”
– Sao thế?
“Đêm qua Lâm Xuân làm rơi máy trong không gian con, nếu tổ mình có thì cho em ấy một chiếc, đỡ phải đi mua.” Trần Sơ nói bâng quơ nhưng Lâm Xuân thì phấn khích vô cùng.
“Để anh lên xem, chắc vẫn còn.” Trợ lí Đàm quay người đi lên tầng.
Lâm Xuân đợi đến khi anh rời đi thì mới kích động hỏi Trần Sơ: “Đàn anh, ngành bọn mình cũng thanh toán cả tiền điện thoại cho à?”
– Là máy dự phòng, không phải thanh toán, em chú ý cách nói.
Cô sững sờ, mãi sau mới phản ứng được, ý của đàn anh là không thể thanh toán tiền điện thoại, nhưng khi xảy ra tình huống bất ngờ thì có thể lấy máy dự phòng, còn dùng xong có trả hay không thì nhân viên cứ tự do quyết định.
Hiểu rồi.
Lâm Xuân nhìn Trần Sơ với vẻ thán phục, đúng là chỉ có nhân viên kì cựu mới lợi dụng được công ty thôi.
Trần Sơ dở khóc dở cười khi thấy cô phục mình như thế, nếu anh không biết cô bị áp lực tiền bạc, mất cái máy cũ thôi mà cũng than sầu than khổ với bạn cùng phòng thì anh cũng không nghĩ đến việc dùng điện thoại dự phòng của công ty.
Mấy phút sau, trợ lí Đàm cầm điện thoại xuống tầng đưa cho Lâm Xuân.

Cô thấy bao bì thì sáng mắt lên.

Mặc dù không phải máy mới nhất nhưng đây là mẫu mới nhất trong quý trước của hãng M, giờ bán ra cũng phải đến 8000 tệ.

Cô bằng này tuổi rồi nhưng chưa bao giờ dùng máy nào đắt như thế này.
Lâm Xuân sung sướng bóc seal ngay tức khắc, sợ mình chậm trễ thì trợ lí Đàm sẽ cuỗm về luôn.
“Vừa nãy đội thi hành án gọi đến, bảo em đoạt tinh thể năng lượng hệ mộc của Sato?” Giọng nói của trợ lí Đàm hết đỗi bất ngờ, Lâm Xuân không chết khi đối đầu với Sato đã là kì tích lắm rồi, thế mà cô còn cướp cả đồ của người ta/
“À, đúng.” Trần Sơ cũng biết chuyện này nên Lâm Xuân cũng không định nói dối.
– Em cướp kiểu gì?
Trần Sơ cũng nhìn về phía cô, thật ra anh cũng tò mò, chỉ là anh không hỏi mà thôi.
“Thì… May mắn thôi ạ.” Thực chất đến chính Lâm Xuân cũng không hiểu mình cướp được bằng cách nào, dù sao lúc cô quay về nó đã ở trong tóc cô rồi.
“Thì ra là nhờ may mắn, cướp được phết đấy.” Trợ lí Đàm khen.
Hả?! Mình được sếp tuyên dương à?
“Thế em định xử lí tinh thể năng lượng đó thế nào?” Trợ lí Đàm nhìn cô, ánh mắt mang theo những mong chờ.
“Phải… Phải nộp lên ạ?” Trợ lí Đàm nhìn như thế làm cô hãi hùng, vô thức nghĩ rằng mình phải nộp lại chiến lợi phẩm.
“Em đồng ý nộp lên à?” Ánh mắt trợ lí Đàm sáng ngời.
Trần Sơ nhìn anh, không nói câu gì.

– Vậy… Thật ra không nộp cũng được đúng không?
“…” Trợ lí Đàm nghẹn lời, anh vừa nghĩ Lâm Xuân thông minh quá, hiểu được ý anh nói, thế mà sao đã lật mặt luôn rồi.
“Bình thường, với tư cách là thành viên của tổ chức chính phủ, khi nhận lệnh tiến vào không gian con, lấy được vật phẩm đặc biệt thì sẽ phải nộp cho tổ chức.

Nhưng tình huống của em đêm qua thì khác, tổ chức không giúp em nên với số tinh thể năng lượng hệ mộc mà em lấy được, em có quyền được nộp hoặc không.

Tuy nhiên, nếu em nộp lên thì tổ chức sẽ bồi thường cho em một khoản tương ứng.” Trợ lí Đàm tha thiết nhìn Lâm Xuân.
Anh nói rõ rồi đấy, giờ là lúc em thể hiện thôi.
“Bồi thường cái gì ạ?” Lâm Xuân tiện hỏi.
Con bé này EQ thấp thế nhỉ?
Trợ Sơ suýt thì bật cười khi thấy trợ lí Đàm trợn mắt nên anh đành quay người ăn bánh bao, giả vờ không nhìn thấy gì hết.
Trợ lí Đàm bình tĩnh nói: “Có thể đổi thành điểm, điểm được dùng để đổi những thứ khác, ví dụ như có thể nâng cấp viên đá sức mạnh, một số vật phẩm đặc biệt cũng có thể đổi sang tiền, nhà…”
“Nhà?!” Đôi mắt Lâm Xuân lấp lánh ánh sao, cô sắp tốt nghiệp rồi, giờ cô đang thiếu nhà đây.
“Em muốn nhà.” Trợ lí Đàm cũng hiểu được.
“Vâng vâng vâng.” Lâm Xuân gật đầu như giã tỏi: “Em muốn nhà.”
“Ok, lát nữa anh sẽ gửi danh sách bất động sản cho em chọn một căn, còn thừa lại thì anh sẽ đổi thành điểm cho em.” Trợ lí Đàm chìa tay ra: “Đưa tinh thể năng lượng hệ mộc cho anh.”
“Anh đợi chút.” Lâm Xuân mở kho hàng lôi mái tóc của Sadako ra.
Trợ lí Đàm với Trần Sơ không quá ngạc nhiên khi thấy mái tóc dài bỗng dưng xuất hiện, bởi vì kĩ năng bò ra ngoài TV của Lâm Xuân thuộc hệ không gian nên có không gian trên người thì cũng chẳng lạ gì.
Lâm Xuân mò tay vào tóc lục lọi một lúc thì cũng lôi ra được tinh thể năng lượng đang bị mái tóc quấn chặt.

Không biết có phải do ảo ảnh hay không mà Lâm Xuân cứ cảm giác tinh thể càng ngày càng nhỏ đi, nhưng dù thế nào thì cũng phải gỡ nó ra để đổi thành nhà.
Cô kéo ra nhưng tinh thể vẫn không đả động gì, thậm chí mái tóc còn siết chặt hơn.
“…” Lâm Xuân hiểu rồi, Sadako không muốn cho cô.
“Chị Sadako, chị đưa tinh thể cho em đi, em muốn đổi nhà.” Cô thầm nói.
Sadako kệ cô, tiếp tục quấn lấy quấn để.
“Sao thế?” Trần Sơ thấy nét mặt Lâm Xuân sai sai.
Cô gượng gạo: “Tóc siết chặt quá, em không lấy ra được.”
“Để anh xem.” Trợ lí Đàm vừa nói vừa ra gỡ tóc giúp cô, ai ngờ anh vừa vươn tay ra thì mái tóc của Sadako đã đánh cái tét lên mu bàn tay anh khiến làn da anh đỏ ửng lên.
Trợ lí Đàm nhìn Lâm Xuân: “Em có thành kiến với anh à?”
“Không ạ, không ạ, tóc nó, nó… hơi… hơi…” Cô không biết phải giải thích như thế nào.
“Để tôi thử xem sao.” Ánh mắt Trần Sơ léo lên, vừa nãy anh đã cảm giác được một nguồn năng lượng yếu ớt đang dao động, và rồi điều khiến người ta lúng túng đã xảy ra, mái tóc của Sadako không hề đánh vào tay Trần Sơ mà còn chủ động thả lọn tóc đang quấn chặt lấy tinh thể ra.
Trợ lí Đàm bỏ cuộc luôn: “Em còn bảo em không có thành kiến với anh?”
– Không phải thật mà, anh nói thế oan em quá, do tóc nó…
– Nó làm sao?
“Nó háo sắc.” Lâm Xuân nói ra sự thật.
Tóc nó sẽ giảm 30% cho Trần Sơ đấy, anh tin không?
“…” Trợ lí Đàm.
“…” Trần Sơ.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Trợ lí Đàm: Em có thành kiến với anh.
Lâm Xuân: Đúng rồi đấy.
Sadako: Xấu xí thì đừng có động vào tóc chị..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi