TÔI CÓ HỆ THỐNG BÓI TOÁN


Một giờ mười phút sáng, cửa phòng phẫu thuật được mở ra, Lâm Xuân đang ngủ say đã bị đánh thức, cô ngơ ngác nghiêng đầu, vô thức cọ má vào “gối”, đến khi cảm giác hơi sai sai mới giật mình mở mắt ra.
– Dậy rồi à?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lâm Xuân đứng thẳng người lên như thể bị bỏng, vừa ngạc nhiên vừa luống cuống nhìn Trần Sơ không biết đã đến đây từ bao giờ: “Anh… Anh Trần Sơ.”
Anh Trần Sơ ra đây từ lúc nào thế, tại sao mình lại ngủ gật, chắc không ch ảy nước miếng đâu nhỉ?
“Vua Bẩn ra rồi.” Anh nói xong, đứng lên đi ra cửa phòng phẫu thuật.
Lâm Xuân quay đầu nhìn lại, đúng là thấy mấy người y tá đẩy một bệnh nhân ra ngoài, cô vội vàng chạy tới, đương định hỏi nhưng đã bị y tá đẩy ra: “Phải đưa bệnh nhân vào ICU trước.”
Cô mới nhìn lướt qua, Vua Bẩn lại bị đẩy đi, cô và Trần Sơ chỉ có thể đứng ở trước cửa, đợi bác sĩ chính ra ngoài.
Bác sĩ chính tháo khẩu trang, gương mặt mệt mỏi cũng không che giấu được sự vui sướng khi đã phẫu thuật thành công: “Ý chí sống của bệnh nhân rất mạnh mẽ, đã trải qua mấy lần ngàn cân treo sợi tóc, tiếp theo chỉ cần vượt qua giai đoạn nguy hiểm thì sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Trần Sơ: “Cảm ơn bác sĩ, anh vất vả rồi.”
Lâm Xuân cũng vội vàng nói cảm ơn: “Cảm ơn bác sĩ.”
Bác sĩ chính phải thực hiện ca phẫu thuật khó nhằn suốt bốn tiếng đồng hồ, anh thật sự rất nhọc, mỉm cười vẫy tay với hai người rồi rời đi ngay.
“Bọn mình về thôi.” Trần Sơ nói với Lâm Xuân.
“Vâng.” Cô gật đầu, đi theo anh về phòng bệnh.
Bệnh viện trong đêm yên tĩnh đến lạ, tiếng bước chân vang vọng khắp hành lang, Lâm Xuân lại nhớ đến chuyện mình ngủ trên vai Trần Sơ, càng nghĩ càng thấy gượng, không dám nhìn anh.
“Cho em.” Anh bỗng đưa cho cô một chiếc túi.
Cô ngước nhìn, thấy bao bì quen thuộc, ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Trà sữa ạ?”
Không phải trà sữa pha sẵn ở cửa hàng tiện lợi mà là mua trong tiệm trà sữa.
“Anh nghe thấy các y tá trong phòng bệnh muốn uống trà sữa nên mua cho các chị ấy mỗi người một ly.

Các chị bảo thức đêm mà được uống trà sữa sẽ giúp mình phấn chấn hơn.” Trần Sơ thấy Lâm Xuân không nhận, tưởng cô không thích: “Em không thích uống vị này à?”
Anh không uống trà sữa, các chị y tá đã chọn cho anh.
“Không ạ, cảm ơn anh.” Cô vội nhận lấy cốc trà, khi cầm trong tay mới thấy nó vẫn còn ấm.
Mặc dù vào mùa hè cô thích uống lạnh hơn, nhưng đêm khuya thế này uống trà ấm cũng rất tuyệt vời.
Cắm ống hút và uống một ngụm, vị trà ngọt ngào ấm áp trôi xuống bụng, khiến người ta phải híp mắt lại, cảm thấy bao nhọc nhằn trong ngày đã được chữa lành.
Trần Sơ cong cong khoé môi, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
“Sao vừa nãy anh không gọi em dậy?” Có lẽ vì bầu không khí đã tươi vui trở lại, vừa rồi cô còn ngại ngùng không dám hỏi mà bây giờ lại hỏi tuỳ ý như vậy.

“Anh gọi, nhưng em không dậy.” Trần Sơ thuận miệng đáp.
“Dạ?” Lâm Xuân sững lại, sau đó đã tin lời anh nói, ngượng ngùng gãi đầu: “Em… Chắc vì mệt quá.”
Anh mỉm cười: “Trợ lí Đàm bảo không có việc gì thì quay về phòng mà? Sao em cứ ngồi ở đó?”
Lâm Xuân: “Em thấy các bệnh nhân khác đều có người thân đợi ở bên ngoài, dù sao em cũng không làm gì hết nên cứ ngồi chờ thôi.

Nhỡ lúc ra ngoài Vua Bẩn mà tỉnh lại, thấy người quen cũng sẽ yên tâm hơn.”
Trần Sơ nhìn cô, không nói câu nào.
Lâm Xuân: “Phải rồi, ngày mai có người dị năng hệ mộc đến, dị năng hệ mộc có thể giúp vết thương lành lại nhanh hơn hả anh?”
Trần Sơ đi nhanh hơn cô một bước, đẩy cánh cửa đóng chặt trên hành lang: “Đúng.”
Lâm Xuân cũng nhẹ nhõm hắn: “Thế thì tốt, nhưng mà bình phục nhanh quá, thể nào bệnh viện cũng thấy lạ.”
Chuyện này khác với lúc cô bị tai nạn giao thông, khi cô bị xe đâm rồi đưa đến bệnh viện, hệ thống đã chữa trị vết thương cho cô rồi, vậy nên bác sĩ chỉ thấy cô rất may mắn, gặp tai nạn ô tô mà không bị thương ở đâu hết.

Nhưng Vua Bẩn và Vua Biển lại khác, hai anh bắt buộc phải được phẫu thuật, hồi phục quá nhanh, chắc chắn các bác sĩ sẽ thấy kì lạ.
Trần Sơ: “Đợi hai đứa tỉnh, mượn cớ chuyển viện là được rồi.”
Đúng nhỉ, có thể lấy cớ chuyển viện, về nhà chữa trị.
Đang rỉ rả, cả hai đã quay về phòng bệnh, Thanh Không và trợ lí Đàm vẫn chưa rời đi.

Hai anh, một người đang đứng cạnh cửa sổ thì thầm nói chuyện điện thoại, một người đang thu dọn hộp đồ ăn trên bàn.
Lâm Xuân vừa mới mở cửa đã ngửi thấy mùi nướng nồng đượm.
Thanh Không với trợ lí Đàm ăn nướng trong phòng bệnh? Hơn nửa đêm, vẫn còn ở bệnh viện, có quá trớn không ta?
– Há há há… Buồn cười quá, sao Tiểu Minh lại ngu thế há há há….
Lâm Xuân còn chưa nghĩ xong, một tiếng cười bất ngờ vang lên trong phòng khiến cô giật mình.

Cô ló vào, lấy một cái ô đen quen thuộc đang xoay vòng.
Kết giới đang ở đây, nhưng sao vừa nãy mình mở cửa lại không có cảm giác gì? Sau khi nghĩ khác đi, cô đã hiểu ra, kết giới dùng để ngăn chặn kẻ thù xâm phạm chứ không phải là không thể đi vào, bây giờ cái ô trẻ trâu này là của tổ sáu nên tất nhiên có thể ra vào tuỳ ý.
“Về rồi à?” Thanh Không nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn hai người: “Vua Bẩn sao rồi?”
“Phẫu thuật thành công, đang ở trong ICU rồi.” Trần Sơ trả lời.

“Thế thì khả năng ngày mai sẽ tỉnh lại, đúng rồi, vừa nãy mọi người ăn nướng, còn thừa một ít, hai đứa muốn ăn không?” Thanh Không chỉ vào hộp thịt nướng còn thừa lại trên bàn.
“Loài người ngu xuẩn, kể truyện cười cho ta nghe ngay, không ta thu kết giới đấy.” Cái ô trẻ trâu kêu gào đòi được nghe truyện cười.
Thanh Không mặc kệ nó, nhìn Trần Sơ rồi nói: “Em cho bay bớt mùi trong phòng đi, cái ô ồn ào quá.”
Trần Sơ nghe vậy, không hề thấy yêu cầu của Thanh Không có gì quá đáng, anh tiện tay vẽ một luồng gió, thổi bay mùi trong căn phòng.

Đồng thời, anh cũng kiểm soát hướng gió, ngăn mùi tràn ra ngoài cửa.
Bấy giờ Lâm Xuân mới hiểu, cô không thể tin nổi: “Các anh mở ô để giấu mùi thịt nướng?”
“Chứ gì nữa, mùi nồng nặc thế này, y tá mà ngửi thấy, thể nào cũng vào mắng.” Thanh Không đáp với vẻ đương nhiên.
Quan trọng là bị y tá mắng hả? Đường đường là vật phẩm cấp S, mấy tiếng trước còn được dùng để bảo vệ cho lễ hiến tế mười nghìn người, sao về đến tổ sáu đã bị dùng để che mưa, rồi lại bị dùng để ngăn mùi thế này? Bớt sang hẳn đi.

Không biết vật phẩm cấp S còn cái uy của mình không nữa…
“Loài người ngu xuẩn, ta đến đếm năm, nếu ngươi không kể truyện cười cho ta nghe, ta sẽ cụp ô lại, năm, bốn, ba, hai, một.” Nói xong, cái ô trẻ trâu giận quá nên đã tự động đóng lại, rơi xuống đất.

Phòng bệnh cũng đã yên tĩnh trở lại.
“…” Thôi được rồi, cái uy của nó cũng chỉ bằng một câu chuyện hài.
“Vua Biển tỉnh rồi?” Trần Sơ đi ra bàn.
“Em mới đi được một lúc là nó đã tỉnh rồi, bảo đói, muốn ăn nướng, ai ngờ thịt nướng vừa đến thì nó lại ngủ.” Thanh Không tóm gọn sự tình chỉ trong mấy câu.
Trần Sơ bước đến mở hộp đồ ăn, nhìn về phía Lâm Xuân: “Em muốn ăn không?”
Lúc trước Lâm Xuân đã ăn hai cái bánh bao, bây giờ lại uống hết nửa cốc trà sữa nên cũng không đói lắm, nhưng ngửi thấy mùi thịt nướng thơm phức, con sâu đói lại trỗi dậy: “Em ăn một xiên.”
Trần Sơ bưng hộp thịt lên, đưa ra trước mặt Lâm Xuân, cô tiện tay cầm lấy một xiên thịt dê, vội vã đưa vào miệng, ai ngờ còn chưa nhai miếng nào, một cảm giác ghê tởm khó có thể diễn tả thành lời xộc lên từ trong bụng.
“Oẹ~” Cô vứt luôn xiên thịt dê, bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Hai người đứng bên ngoài phòng bệnh trố mắt nhìn nhau, chẳng hiểu mô tê gì, khổ thân Vua Biển đang hôn mê, nếu mà cậu ta tỉnh thì thể nào cũng bơm một câu: “Chà, chúc mừng chúc mừng nhá, mang thai rồi hả?”
Lâm Xuân nôn trong nhà vệ sinh một lúc lâu mới có thể dằn xuống cơn buồn nôn.
Ai di đà phật, người xuất gia, tất cả mọi thứ trên thế gian đều là hư vô, phải kiêng thịt cá.
Cô bỗng nhìn thấy lời nhắn của hệ thống hiện lên, gương mặt vốn đã xấu xí vì nôn mửa, giờ lại càng gớm hơn.

Cô vội ấn vào kho hàng của hệ thống, sau đó nhìn thấy chỗ cái mõ xuất hiện một chiếc đồng hồ đếm ngược, hiển thị 29 ngày 19 tiếng 15 phút 32 giây.
Một tháng?
Lâm Xuân chợt thấy mắt mình tối sầm lại, có kẹp tóc của nữ thần may mắn ở đây, cô cũng có thể tiếp nhận di chứng do sử dụng vật phẩm, nhưng một tháng là quá dài rồi còn gì?
“Lâm Xuân?” Giọng nói lo lắng của Trần Sơ vang lên ngoài cửa: “Em không sao chứ?”
“Em không sao.” Lâm Xuân kìm chế cảm xúc của mình, đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn vào ánh mắt âu lo của Trần Sơ, giải thích: “Em không sao, chỉ không thể ăn thịt nữa thôi.”
“Em không thể ăn thịt?” Thanh Không nghi ngờ đẩy kính lên, nếu Lâm Xuân không được ăn thịt thì lúc đầu đã chẳng lấy xiên thịt dê đó rồi.
“Di chứng của cái mõ, sau khi sử dụng thì phải kiêng đồ mặn trong vòng một tháng, nãy em quên.” Lâm Xuân đau khổ trả lời.
Thanh Không sực vỡ lẽ “Ồ” lên, đánh giá: “Cũng không quá nghiêm trọng.”
Trần Sơ cũng gật đầu, so sánh với mấy vụ tai nạn lần trước, kiêng đồ mặn không thấm vào đâu cả: “Ăn nhiều đồ chay cũng tốt.”
Thanh Không ngẫm nghĩ rồi lại nói tiếp: “Kiêng đồ mặn thôi hả? Có phải tuân thủ theo những luật lệ khác của người xuất gia không?
Lâm Xuân: “Em không rõ, lúc vừa mới ăn thịt em mới biết là mình không ăn được.”
Thanh Không lại “Ồ” lên như có điều suy nghĩ, sau đó phân tích: “Thế thì cũng phải cai tiếp.”
Lâm Xuân nghe mà căng thẳng: “Người xuất gia còn những luật gì ạ?”
Thanh Không nhìn cô, chắc chắn rằng cô thành tâm xin được chỉ bảo nên đã đẩy kính lên: “Phải bỏ tính tham lam, bỏ tính sân si, và bỏ… sắc dục.”
Lâm Xuân nghe thấy “sắc dục”, gương mặt đã đỏ ửng lên: “Đừng nói nữa.”
Thanh Không nhíu mày, không nói gì hết, nhưng trong đầu anh đang miên man suy nghĩ, người xuất gia không thể ăn mặn, vậy nên Lâm Xuân ăn thịt đã nôn hết ra, lỡ mà phạm vào “sắc dục” thì phải ngăn cản thế nào? Để bạn trai liệt dương à?
Bây giờ Lâm Xuân vừa ngượng vừa xấu hổ, chết mất thôi, cái di chứng quái đản gì thế này, may mà mình không có bạn trai, nếu không chắc đến nước chia tay quá.
Thôi, mình làm ni cô một tháng vậy.
Lâm Xuân điều chỉnh lại cảm xúc của mình, vừa ngước lên đã chạm vào ánh mắt của Trần Sơ, cô tránh anh ngay lập tức.
Anh nhướn mày.
Bấy giờ, trợ lí Đàm đã gọi điện xong, mỏi mệt đi về chỗ: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi, mấy đứa về nghỉ trước đi.”
Tâm trí Lâm Xuân đã chẳng còn ở đây vì chuyện phải “cai sắc dục”, nghe vậy đã nói ngay: “Thế em về nhà trước đây.”
– Ừ.
Trợ lí Đàm vừa mới gật đầu, cô đã lấy mái tóc của Sadako ra, chui tọt về nhà mình.
“Về nhanh gớm.” Anh lầm bầm, quay sang nói với Trần Sơ: “Em cầm hai vật phẩm này đi, ngày mai người của trụ sở chính đến thì đưa cho họ.”
Trần Sơ gật đầu: “Vâng.”
Trong khi đó, Lâm Xuân vừa bò TV về nhà, ảo não ngồi trên sofa điên cuồng nện vào người mình.

Cô nghĩ mình không nên phản ứng thái quá khi nghe thấy mình phải cai sắc dục, làm như kiểu cô rất quan tâm đến sắc dục không bằng.

Tại Thanh Không hết, cứ nói bình thường thôi, đây còn kéo dài giọng khi nói đến “cai sắc giới” nữa chứ, làm cô suy nghĩ nhiều.

Xuân Tương~ cai sắc dục khổ lắm luôn ả.
“Im đi!” Lâm Xuân thẹn quá hoá giận, cất tóc giả ngay tại chỗ, chẳng buồn đi tắm mà về phòng ngủ luôn.
Hôm sau, chín giờ sáng, Trần Sơ cầm túi đồ ăn sáng bước vào phòng bệnh.
Trong phòng, Vua Biển đã tỉnh lại, đương trêu ghẹo cô y tá đang đổi thuốc cho mình.
Trần Sơ cũng không làm phiền anh, đợi đến khi y tá thay thuốc xong ra ngoài thì mới đưa đồ ăn sáng qua: “Hồi phục giỏi đấy.”
“Thính lực của tao vẫn chưa được khôi phục, mày nói to lên.” Vua Biển to tiếng.
Trần Sơ câm nín, mở điện thoại ra gõ chữ: Vừa nãy nói chuyện với y tá có thấy điếc gì đâu.
Vua Biển: “Khác nhau chứ, tao giỏi nói chuyện với con gái, không cần nghe cũng biết con gái sẽ trả lời như thế nào.”
Thế ra từ nãy đến giờ mày toàn lừa?
Trần Sơ nín lặng, tiếp tục gõ chữ: Người còn khó chịu ở đâu không?
Vua Biển: “Ngoài việc không thể cử động ra thì tốt hết.”
Trần Sơ nhìn cơ thể Vua Biển, bấy giờ mới thấy, mặc dù Vua Biển đang đặt tay phải ở ngoài chăn nhưng tay trái vẫn đang giấu dưới chăn, tư thế cực kì cứng nhắc.
Vua Biển: “Tao vẫn còn may chán, chỉ bị liệt nửa người, tốt hơn người phải sống thực vật nhiều.”
Tổ chức chính phủ có rất nhiều người dị năng bị pháp sư vong linh tấn công linh hồn, đại đa số đều trở thành người thực vật.

Trong sự so sánh như vậy, Vua Biển cũng gọi là khá hơn nhiều.
Trần Sơ: Chắc là chiếc mõ của Lâm Xuân có tác dụng rồi.
Vua Biển: “Giờ tao chỉ cần Lâm Xuân, bao giờ người dị năng hệ mộc mới đến thế, mau chữa tai cho tao, để tao được nghe niệm phật.”
Trần Sơ đang định gõ chữ trả lời, bỗng nghe thấy có người gọi tên mình, anh quay đầu nhìn ra cửa, thấy một cô gái mặc đồng phục màu xanh đậm đang cười tươi như hoa, hàng mày đã nhăn lại ngay tức khắc.
Đường Lam Nguyệt.
“Trần Sơ, không ngờ bọn tớ sẽ tới đúng không?” Một chàng trai cao ráo, vạm vỡ cũng mặc đồng phục bước ra từ sau lưng Đường Lam Nguyệt, ấy là Lý Gia Mộc.
“Trụ sở chính cử hai người đi lấy vật phẩm?” Trần Sơ hỏi.
“Người lấy vật phẩm là bố tớ, tớ đi theo thôi.” Đường Lam Nguyệt đáp.
Đôi mắt Trần Sơ co lại, không khỏi nhìn ra ngoài cửa.
“Bố tớ vẫn chưa đến, bố bay sau, phải mười một giờ mới hạ cánh cơ.” Đường Lam Nguyệt nói.
Nét mặt Trần Sơ cũng không được thả lỏng chỉ vì câu nói đó.
“Sao cậu không hỏi tại sao tớ lại đến sớm?” Đường Lam Nguyệt hỏi tiếp.
“Vì sao?” Trần Sơ buột miệng hỏi.
“Để tặng quà cho cậu đấy.” Đường Lam Nguyệt trả lời..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi