TÔI CÓ HỆ THỐNG BÓI TOÁN


– Vị trí của tôi bây giờ cách xa tổ mẫu của cô quá, không truyền âm đi được.
Khi Lâm Xuân nói xong, nữ linh thể đã hiểu ra, bản thân cô được hưởng lợi từ “chiếc mõ của hoà thượng” nên cô hiểu rất rõ, muốn đánh thức tổ mẫu thì chắc chắn phải truyền đi được tiếng “a di đà phật”.
“Thế để tôi gọi vua cổ đến.” Miêu Ca Vân – tổ mẫu của nữ linh thể đã hoà mình với vua cổ, mà nữ linh thể là người điều khiển vua cổ, vậy nên cô có thể thao túng nó để gọi Miêu Ca Văn đến đây.
“Không được!” Lâm Xuân nghe vậy thì nhảy phắt lên đè cái tay đang định thổi sáo của nữ linh thể lại, nói thật nhanh: “Đại tư tế đang dán mắt vào tổ mẫu của cô đấy, giờ cô gọi bà ấy tới vì thấy hai ta chết chậm quá đúng không?”
“Để người yêu cô cáng đáng trước đi.” Nữ linh thể nói ráo hoảnh.
Người yêu mình? Đàn anh Trần Sơ á?
“Anh ấy… Cô dẫn anh ấy đến đây.” Lâm Xuân chuyển chủ đề.
– Ai?
“Người yêu tôi đó!” Từ từ, mình nói cái gì vậy? Lâm Xuân suýt nữa cắn vào lưỡi mình: “Anh ấy có cách kiểm soát âm thanh.”
Nữ linh thể cũng thông minh, hiểu rằng việc gọi vua cổ lại đây có hơi mạo hiểm nên đã đi ra ngoài tìm bóng hình của Trần Sơ, đến khi thấy anh thì phát hiện ra anh đang nằm trong một ngôi nhà trúc đã bị sụp đổ, không động đậy gì: “Hình như người yêu cô chết rồi.”
“Không chết, anh ấy bị thương thôi.” Bấy giờ Lâm Xuân cũng nhìn thấy Trần Sơ, bởi vì kẹp tóc của nữ thần còn đang phù hộ nên cô vẫn xác nhận được anh còn sống.
Từ từ, cũng không chắc, may mắn của kẹp tóc nữ thần chỉ có giá trị trong vòng năm phút, giờ có khi đã quá năm phút rồi.
Lâm Xuân bối rối, không thèm trốn nữa mà quay người rời đi: “Tôi phải đi tìm anh ấy.”
“Chờ đã.” Nữ linh thể ngăn cô lại: “Đợi đại tư tế đánh nhau với vua cổ rồi tính sau.”
Mặc dù thân xác của vua cổ là tổ mẫu của cô, nhưng lúc này bà vẫn chưa tỉnh lại nên cô chỉ đành gọi vua cổ lại đây.
Lâm Xuân thấy cũng có lí nên không nôn nóng rời đi nữa mà núp sau cửa sổ, cẩn thận quan sát tình thế bên ngoài cùng với nữ linh thể.
Sau khi vua cổ thức tỉnh, nữ linh thể đã ngưng kiểm soát vua cổ, bởi vì cô biết, với kinh nghiệm hạn chế và sức mạnh mới đang ở cấp chín của mình, dù có ý thức chiến đấu hay khả năng điều khiển cổ trùng thì cô cũng không thể sánh được với đại tư tế.

Vậy nên thà cắt đứt sự kiểm soát của mình với vua cổ, để cho vua cổ chiến đấu bằng bản năng của nó.

Dẫu sao, bản năng chiến đấu mà vua cổ giữ trong mình là do năm ấy tổ mẫu của cô đã chỉ dạy.
Kể từ lúc vua cổ xuất hiện, đại tư tế không nhìn sang ai khác, chỉ cần hắn dung hợp với vua cổ, hắn có thể kí sinh trên cơ thể của bất cứ người dị năng ngoại lai nào đang ở đây.

Đợi đến khi sức mạnh không gian trở về như ban đầu, hắn sẽ lại đi qua cổng không gian để rời khỏi thế giới đã lụi tàn này rồi đến với một chân trời mới.

Hắn đi về phía vua cổ như một cơn gió, mà vua cổ vẫn cứ thong dong bước đi, tiến đến căn nhà trúc của nữ linh thể với gương mặt vô cảm.

Nó bị nữ linh thể gọi dậy nên theo bản năng, nó sẽ đi tìm người đã đánh thức mình.

Tới khi nhận ra sự nguy hiểm cận kề, nó chợt xoay mình, tránh thoát khỏi đòn tấn công của đại tư tế nhanh như chớp.
“Nếu ngươi còn sống thì đã có thể đánh nhau với ta rồi, nhưng bây giờ ngươi chỉ là một cái xác không còn ý thức mà thôi.” Đại tư tế nhìn đôi mắt xinh xắn nhưng vô hồn của vua cổ, thâm tâm nảy sinh một nỗi tiếc thương và trào phúng.
Những kẻ tự phụ đã nghĩ rằng mình có thể cứu thế nhờ vào việc hi sinh thân mình, cuối cùng rồi sao, không cứu được trần gian, còn chẳng thể giữ được linh hồn mình.
Ta đã bảo rồi, không được thì đi cướp của người khác, ôi cái đám ngu xuẩn này!
Dẫu đại tư tế thông minh hơn vua cổ, nhưng khi cả hai mạnh ngang nhau, hắn cũng không thể bắt được vua cổ trong một thời gian ngắn, huống hồ mục đích của hắn là hoà tan với vua cổ, vậy nên hắn cũng không dám tổn thương cơ thể của người ta một cách tuỳ tiện, thành ra lúc chiến đấu, hắn vẫn luôn kìm giữ sức mạnh của mình.

Trong tình thế như vậy, một người một cổ lại ngang sức ngang tài.
Lâm Xuân và nữ linh thể nhân lúc này mà nhảy xuống nhà, chạy như bay đến bên Trần Sơ.
“Anh Trần Sơ, anh Trần Sơ.” Quả nhiên Trần Sơ đã mất ý thức, đôi mắt anh nhắm nghiền, bờ môi tím đen, sức mạnh nguyền rủa bao trùm thân anh, khiến người ta sợ hãi.
“Anh ấy bị trúng lời nguyền, chúng ta rời khỏi đây trước, tôi nghĩ cách gọi anh ấy dậy.” Nữ linh thể nói.
Hai người khiêng hai bên Trần Sơ, đưa anh đến một gian nhà trúc gần đó.

Căn nhà của nữ linh thể đã bị đại tư tế phát hiện, thế nên hai cô nghĩ rằng nên đổi sang nhà khác cho an toàn hơn.
“Cô biết cả nguyền rủa à?” Thâm tâm Lâm Xuân hơi thấp thỏm, từ khi rời khỏi toà Khoá Hồn, rõ ràng đại tư tế đã mạnh hơn rất nhiều, lời nguyền cũng nặng đô hơn.
“Có lẽ đại tư tế không muốn giết anh ấy, lời nguyền vẫn cho cơ hội sống sót, tôi có cách hoá giải.” Nói xong, nữ linh thể chạm tay phải vào lòng bàn tay trái, sau đó tách một con cổ trùng màu vàng ra khỏi cổ tay mình: “Đây là cổ thế thân, có thể hứng chịu một số vết thương giúp vật chủ.”
Dứt lời, cô ấy thả cổ vào ấn đường Trần Sơ, linh thể cổ trùng dần dần biến mất, lát sau, khí đen trên người anh đã vơi đi.

Chợt, một viên đá sức mạnh màu vàng bé nhỏ hiện ra trong cổ tay anh rồi rơi xuống.
Đây là đá sức mạnh của cổ trùng, mà có đá tức là con cổ thế thân đó đã chết rồi.
“Tôi vẫn còn quá yếu, dời được rất ít lời nguyền.” Nữ linh thể sầu muộn.

“Không còn cách nào ư?” Lâm Xuân vừa hỏi vừa nghĩ xem mình có thể làm được gì, thứ đầu tiên cô nghĩ đến là thẻ anh hùng vương giả.
Thái Văn Cơ? Hình như Thái Văn Cơ chỉ bơm máu được thôi, không gỡ được lời nguyền.
Có lẽ vẫn còn một anh hùng có thể giúp người ta sống lại, cô không nhớ nổi tên, có khả năng nó được sử dụng trong lúc sắp cạn máu và giúp hồi sinh trong vòng hai giây sau khi đồng đội tàn đời.
Không được, làm vậy mạo hiểm quá, không nói đến việc cô chưa chắc đã rút được tấm thẻ đó, mà nếu rút được, hệ thống cũng chỉ cho vật phẩm cấp A là căng nhất rồi, đồ cấp A có thể hồi sinh được Trần Sơ cấp S sao? Với cả điều kiện tiên quyết để sử dụng kĩ năng là nhân vật phải chết trong thời gian giới hạn của năng lực, cô phải giết Trần Sơ thì mới thành công.
Không được không được, cô không tấn công nổi.
“Thánh nhân phù hộ!” Nữ linh thể đột nhiên hét lên.
“Gì đấy?” Lâm Xuân hoàn hồn, thấy nữ linh thể đang ngồi xổm xuống đất, nhìn chằm chằm vào chân Trần Sơ.
“Đây.” Nữ linh thể vén gấu quần của anh lên, con dấu màu xanh chỉ hiện ra một nửa mà bây giờ đã để lộ hoàn toàn.
Đó là vết bớt hình chiếc lá, điểm khác biệt duy nhất ấy là vết bớt màu xanh đấy đã toả ra những tia sáng mơ hồ.
“Đây là gì thế?” Lâm Xuân hỏi.
“Đây là ấn kí của thánh nhân, là sự chở che của trưởng bối trong nhà cho con cháu đời sau, đó phải là người dị năng có cấp bậc tôn giả trở lên mới đóng dấu được.

Cô biết cách kích hoạt không?” Nữ linh thể hỏi Lâm Xuân: “Mặc dù con dấu của thánh nhân đã làm dịu vết thương của anh ấy, nhưng vì chưa được kích hoạt hết nên tốc độ hoá giải quá chậm.

Nếu có thể huy động được trăm phần trăm, sức mạnh trong ấn kí của thánh nhân sẽ khiến anh ấy tỉnh lại ngay lập tức.”
Lâm Xuân lắc đầu, cô còn chẳng rõ đó là gì, sao có thể biết được cách kích hoạt chứ? Thêm nữa, thứ mà chỉ có người ở cấp bậc tôn giả mới có thể đánh dấu, nghĩa là thế hệ trước của anh Trần Sơ cũng là người dị năng có sức mạnh ngang hàng với đại tư tế.

Nhưng trợ lí Đàm từng bảo, bây giờ trong giới dị năng chỉ có cấp S là cấp cao nhất cơ mà?
Đừng nghĩ nữa, giờ không phải lúc để nghĩ đến mấy chuyện này!
Lâm Xuân vội vàng dằn lại suy nghĩ trong mình: “Nếu cô nhận ra được thì cô kích hoạt được không?”
Nữ linh thể không chắc lắm: “Tôi có thể kích hoạt con dấu thánh nhân ở thế giới của tôi, nhưng chưa chắc đã áp dụng được với thế giới bọn cô.

Chúng ta là người dân ở hai thế giới khác nhau, có sự khác biệt về mặt văn hoá, vậy nên cách đóng dấu và phương pháp kích hoạt cũng sẽ khác nhau.”

Nghe thấy tiếng đánh nhau ở bên ngoài, Lâm Xuân nghiến răng: “Thử đi, chữa lợn què thành lợn lành.”
Còn đỡ hơn cái kiểu giết người rồi hồi sinh của cô, khiếp nhất là lỡ mà nó thất bại.
“Người yêu cô, cô quyết định.” Dứt lời, nữ linh thể chỉ vào vết bớt hình chiếc lá màu xanh, truyền dị năng vào, bắt đầu hoạt hoá ấn kí.
Theo sự khởi động ấy, tia sáng lé loi trên phiến lá đã sống dậy, chảy ra theo đường gân lá, lớn dần lên theo kinh mạch của Trần Sơ, thoáng chốc đã lan ra khắp thân anh.
Nữ linh thể rút ngón tay về, vui vẻ nói: “Kích hoạt được rồi.”
Dưới tác dụng của tia sáng, sức mạnh nguyền rủa màu đen đã bị đẩy ra ngoài, tan biến trong không khí, đến khi nó bị tiêu trừ hoàn toàn, vầng sáng cũng dần phai đi, lại quay về phiến lá màu xanh như thể nó chỉ là một vết bớt bình thường.
Đột nhiên, ngón tay Trần Sơ nhúc nhích, ngay sau ấy anh đã mở mắt ra.
“Đàn anh, anh tỉnh rồi, anh thấy thế nào?” Lâm Xuân thấy anh tỉnh lại, kích động không thôi.
“Ổn lắm.” Rất ổn là đằng khác, thậm chí anh cảm giác mình chỉ bị thương nhẹ, hình như lời nguyền trên người cũng không thấy đâu nữa.
Lâm Xuân làm ư? Trần Sơ tưởng cô đã hoá giải lời nguyền cho mình.
“Mau đánh thức tổ mẫu của tôi dậy.” Nữ linh thể có thể cảm nhận được vua cổ đã bị thương nên lo lắng khôn cùng.
“Đúng.” Lâm Xuân vội vàng nói với Trần Sơ: “Anh Trần Sơ, anh có thể truyền âm của em đi được không, em muốn đánh thức linh hồn trong cơ thể vua cổ.”
Trần Sơ thông minh đến nhường nào, dù anh không biết hai người muốn làm gì nhưng cũng đoán được hòm hòm nên đã nói mà không hề nghĩ ngợi: “Được.”
“Thế mình bắt đầu thôi.” Cô lại cầm cái mõ, trước khi gõ, ngoảnh mặt nhìn anh.
Anh gật đầu, thể hiện mình đã chuẩn bị xong rồi.
Cô không chần chừ nữa, vung chiếc gậy trong tay xuống, tiếng “coong” vang lên, miệng lẩm nhẩm Phật hiệu.
Khả năng cảm ứng của Trần Sơ rất mạnh, anh không cần quan sát địa điểm vua cổ và đại tư tế đánh nhau, chỉ nhờ vào sự dao động dị năng mà nắm bắt được vị trí một cách chính xác.

Ngón tay anh chuyển động, vẽ ra một làn gió mát, bao bọc lấy giọng nói của Lâm Xuân, phóng ra ngoài chiến trường, vang vọng bên tai vua cổ.
– A di đà phật!.

||||| Truyện đề cử: Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường |||||
Tiếng Phật hiệu cổ kính xót thương tựa như tiếng chuông sớm, khiến lòng người xao động, chạm sâu vào nội tâm vua cổ.

Trong cơ thể vua cổ, một linh thể đương ngủ say bỗng run rẩy, mở mắt ra.
Cùng lúc đó, trong đôi mắt đen láy vô hồn của vua cổ ánh lên một quầng sáng.
– A di đà phật.
Không biết Lâm Xuân đã phải nói bao nhiêu lần để đánh thức tổ mẫu của nữ linh thể, nhưng chỉ cần đại tư tế không phát hiện, cô có thể gõ mõ “cả đời”.


Chỉ cần cô ở đây, cô sẽ sạc pin cho linh thể không ngừng.
Cái lão bất tử này, chị không đánh được ngươi nên chị sẽ dây dưa cho ngươi chết luôn!
Lâm Xuân nảy sinh ác ý, tiếp tục gõ mõ.
Từng lời Phật hiệu được truyền đi, dường như linh thể nằm trong vỏ bọc của vua cổ cuối cùng cũng khôi phục ý thức, ánh mắt mịt mờ của bà dần sáng lên, bắt đầu thay thế linh hồn của vua cổ.
“Lạc Lạc, tránh ra.” Con vua cổ này được Miêu Ca Vân nuôi từ khi còn bé, nó có một cái tên rất êm – Lạc Lạc.
Đôi mắt phượng xinh đẹp trợn tròn, nhìn thẳng vào đại tư tế.
“Miêu Ca Vân?!” Đại tư tế nhận ra có điều không ổn ngay lập tức, nhưng hắn vẫn không dừng đòn tấn công của mình.
Miêu Ca Vân không ngờ mình vừa mới tỉnh dậy đã bị tập kích, nhưng bà cũng không hoảng hốt, không lùi xuống mà lại tiến lên, vào cái khắc tránh được đòn của đại tư tế, bà quay người, bóp cổ hắn.
Đại tư tế chạm mũi chân xuống đất, bay lùi ra tận ba mét.
Miêu Ca Vân không tiếp tục truy đuổi hắn mà quan sát tình hình bên trong trại Miêu, lúc nhìn thấy những người dị năng ngoại lai đã ngã xuống, đôi mắt bà run run: “Thế giới đã sụp đổ rồi?”
“Đúng vậy.” Đại tư tế đáp lời.
– Những người này.
– Là người dị năng ngoại lai.
“Họ tới đây làm gì?” Miêu Ca Vân hỏi.
“Cướp đi tài nguyên của chúng ta.” Đại tư tế trả lời.
Miêu Ca Vân im lặng không nói câu gì, mãi sau mới hỏi đại tư tế: “Còn ngươi thì sao? Ngươi định làm gì?”
“Ta phải đến thế giới của bọn họ.” Hắn đáp.
“Ngươi không ra được đâu, thế giới ý thức không cho phép chúng ta rời đi.” Miêu Ca Vân nói.
“Đấy là ngươi thôi, ta có cách khác.” Đại tư tế cãi.
Mặc dù Miêu Ca Vân đã ngủ say bao nhiêu năm trời, không thấu tỏ môi trường bên ngoài, nhưng bà cũng là tôn giả cấp mười lăm, đồng thời cũng là một trong hai mươi tám vì tinh tú tham gia vào trận đại hoạ năm ấy, loáng chốc đã hiểu rõ ý định của đại tư tế: “Ngươi muốn hoá thành cổ để ra khỏi đây.”
“Đúng vậy.” Đại tư tế cũng không bất ngờ khi Miêu Ca Vân có thể đoán ra được: “Nếu ngươi muốn đi, ta cũng không ngăn cản, nhưng ngươi phải đồng ý với ta, sau khi ra ngoài hãy tìm cho ta một cơ thể thích hợp.”
Nếu hắn muốn thoát ra ngoài, trước hết phải hợp nhất với vua cổ, còn bản thân Miêu Ca Vân đã hoà làm một thể với vua cổ, vậy nên nếu bà ta muốn đi thì có thể kí sinh và rời đi bất cứ lúc nào.

Bên cạnh đó, Miêu Ca Vân khi thức tỉnh có sức mạnh ngang bằng với hắn, giờ đánh nhau cũng bất phân thắng bại, thà rằng bắt tay hợp tác còn hơn.
Hết chương 89..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi