TÔI CÓ MẮT ÂM DƯƠNG

Edit: Ngân Nhi

Thái độ ghen tuông của Diệp Tuệ giống y đúc Thẩm Thuật hồi trước, Thẩm Thuật bật cười, độ cong trên khóe môi làm thế nào cũng không ép xuống được: “anh thích nhìn em ghen.”

Diệp Tuệ vốn cũng không cảm thấy gì, nhưng tự dưng nghe anh nói vậy, cô lại thấy ngượng ngùng.

Vì muốn che giấu cảm xúc này, cô liền xốc cái mũ của anh lên một cái rồi nói: “Được rồi đấy, anh đi tẩy trang đi.”

Ngoài miệng thì cô nói là được rồi, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, lần sau phải kẻ cái lông mày cho anh dày hơn một tí, da đen hơn nữa, sau đó da dẻ phải làm cho thô ráp sần sùi lên mới được.

Diệp Tuệ vừa nói xong, ánh mắt Thẩm Thuật sáng lên, nói: “Em làm giúp anh.”

Diệp Tuệ sờ lên chân: “Chân em đau, anh tự làm đi.”

Thẩm Thuật hiểu rõ tình trạng của cô còn hơn cả cô nữa, nhưng anh không vạch trần lời nói dối của cô, đáy mắt hiện lên chút ý tứ sâu xa.

“Vậy để anh bế em đi, rồi em làm giúp anh.”

Diệp Tuệ bảo Thẩm Thuật vào phòng lấy dầu tẩy trang ra, nhưng đúng là anh chẳng biết gì về vấn đề này hết, cuối cùng vẫn là anh bế cô vào phòng thì mới tìm được chai tẩy trang.

Tiếp đó anh đẩy cô vào nhà vệ sinh.

“anh cúi đầu xuống.” Diệp Tuệ nổi tính xấu cầm lấy cái băng đô cài tóc, cái này là Tiểu Lưu đưa cho cô, bên trên còn có tai thỏ nữa.

Thẩm Thuật khó xử nói: “Cái này…không cần đâu.”

anh chưa từng mang thứ gì đáng yêu như thế trên người, trong lòng khó tránh khỏi mâu thuẫn.

Nhưng Diệp Tuệ không cho anh có cơ hội từ chối.

“Tí nữa tóc anh mà bị ướt hết thì đừng có trách em đấy nhé.” Diệp Tuệ làm bộ tức giận, chậm rãi đặt cái băng đô sang bên cạnh, “Thôi vậy, anh không thích thì em cũng không ép anh…”

cô còn chưa nói xong thì Thẩm Thuật đã vội vàng đồng ý: “Em cứ làm đi, anh đeo được mà.”

Cái băng đô vẫn còn ở trong tay Diệp Tuệ, vừa nghe Thẩm Thuật nói xong, cô liền nhanh chóng xoay người lại, động tác nhanh không tưởng.

Thẩm Thuật đã sớm nhìn thấu cô rồi, nhưng anh vẫn dung túng cô nghịch ngợm.

Diệp Tuệ nhìn anh như đang chuẩn bị lên pháp trường, cô nhịn cười, cài băng đô lên đầu anh.

không ngờ khi anh đội băng đô tai thỏ lên nhìn lại đáng yêu đến vậy, Diệp Tuệ chỉ vào gương nói: “anh nhìn này, đẹp thế còn gì.”

Thẩm Thuật nhìn cái gương với tâm trạng đời này không còn gì phải nuối tiếc nữa, gật đầu một cách vô hồn, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu để Diệp Tuệ tẩy trang cho.

anh cái gì cũng không biết, Diệp Tuệ còn phải tay cầm tay dạy cho anh, cô bôi dầu tẩy trang lên mặt anh rồi xoa đều, động tác của cô rất nhẹ nhàng, cẩn thận tỉ mỉ xoa khắp mọi ngóc ngách trên gương mặt, cô không muốn làn da của anh bị một chút tỳ vết nào đâu.

Khổ thân anh, một người cao lớn như thế mà phải phối hợp với cô lúc này đang ngồi xe lăn, anh khom người xuống thật thấp, hướng mặt mình đến trước mặt cô.

Diệp Tuệ mở vòi nước, chỉnh nước ấm để rửa mặt cho Thẩm Thuật, cô chưa từng tẩy trang giúp ai bao giờ, nhiều lúc không cẩn thận để nước chảy vào mũi anh, làm anh bị ho.

Diệp Tuệ chột dạ cầm khăn nhẹ nhàng lau mặt cho Thẩm Thuật lúc này đang khá chật vật, còn dịu giọng hỏi: “Thẩm Thuật, anh không sao chứ?”

Mắt Thẩm Thuật cũng bị nước chảy vào làm cho đỏ lên, anh nhận lấy khăn lau mặt, không ngờ chỉ tẩy trang thôi mà cũng vất vả như thế, suýt nữa thì tạo thành ám ảnh trong lòng rồi.

anh ho hai tiếng, an ủi Diệp Tuệ: “anh không sao, không khó chịu gì hết.”

anh cầm khăn lau mặt, đột nhiên ý thức được một chuyện, cái khăn này là khăn của Diệp Tuệ, cảm giác khó chịu ban nãy đúng là đã bị quét sạch hoàn toàn rồi.

Khóe miệng anh thậm chí còn nhếch lên, Diệp Tuệ không hiểu nổi, sao tâm trạng của anh lại thay đổi nhanh đến vậy chứ?

“anh sao thế?”

Thẩm Thuật bị bắt quả tang lập tức thu lại nụ cười, anh sợ Diệp Tuệ nghĩ là anh không đứng đắn, đành phải lưu luyến không rời trả khăn lại cho cô.

Trước khi đi ngủ, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật ngồi nói chuyện một lúc, Diệp Tuệ cầm tách trà, không cẩn thận làm nước trà rớt vào tay.

Trà hơi nóng, tay cô lại trắng nên hiện lên vết đỏ, nhưng thật ra cũng không vấn đề gì, cô không để tâm lắm, còn Thẩm Thuật thì lại nóng nảy.

anh nắm lấy tay cô, rửa qua nước lạnh mấy lần, cho đến khi nào không nhìn thấy vết đỏ nữa thì mới chịu thôi. Đây chỉ là một tình huống nhỏ nhặt, Diệp Tuệ chả mấy mà quên ngay.

Nhưng cô không hề biết là, sau chuyện này Thẩm Thuật đã đưa ra một quyết định.

cô trở về phòng mình chuẩn bị đi tắm, đang chọn quần áo thì đột nhiên cô cảm nhận được một ánh mắt sâu xa đang nhìn mình.

cô quay đầu lại, đối diện với ánh mắt đen nhánh của Thẩm Thuật, anh đang đứng ngoài cửa nhìn cô chằm chằm, cô chẳng hiểu gì cả, sao anh cứ nhìn cô mãi vậy?

cô hỏi: “anh không về phòng ngủ à?”

Thẩm Thuật bước đến chỗ cô, hỏi: “Bây giờ em muốn làm gì?”

Diệp Tuệ ngẩn người: “Em đi tắm, sao vậy anh?”

Thẩm Thuật nhìn đống quần áo, nói: “Để anh cầm đồ ngủ giúp em.”

nói xong anh liền sải bước đi đến chỗ giường, trên giường có để mấy bộ quần áo, nhìn kiểu dáng thì chắc là đồ ngủ của cô rồi.

Diệp Tuệ vẫn còn đang đắm chìm trong câu nói vừa rồi của Thẩm Thuật, anh nói muốn cầm đồ ngủ giúp cô…Cái gì cơ? anh muốn cầm đồ ngủ giúp cô á???

Chờ lúc Diệp Tuệ khôi phục lại tinh thần thì Thẩm Thuật đã đi đến bên cạnh giường rồi, bàn tay thon dài của anh đã sờ vào mấy bộ quần áo của cô.

một giây sau, anh sẽ cầm chúng lên.

Diệp Tuệ sợ hết hồn, lập tức hô lên: “Đợi đãaaaa!!!!”

Bên dưới bộ quần áo là đồ lót đó trời ơi!!! Chỉ cần cầm quần áo lên là sẽ thấy đồ lót, không được, cô tuyệt đối không thể để anh nhìn thấy mấy cái áo lót của cô được!!!

Diệp Tuệ ngay cả gậy cũng không kịp cầm mà vội vã chạy đến bên cạnh anh, mạnh mẽ đè tay anh lại.

Có điều động tác của cô quá mạnh nên làm cơ thể mất thăng bằng, cứ thế ngã nhào xuống giường, Thẩm Thuật thấy cô sắp ngã xuống thì vội vàng ôm lấy eo cô.

Tay anh vòng quanh eo cô, ân cần nói: “Cẩn thận.”

Nếu là bình thường thì khi Thẩm Thuật làm thế, mặt Diệp Tuệ đã đỏ bừng lên rồi.

Nhưng bây giờ kể cả có đỏ mặt thì cô cũng chẳng quan tâm, cô nhanh tay lẹ mắt đè chặt đồ ngủ xuống, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nguy hiểm thật, may là anh vẫn chưa nhìn thấy nội y của cô.

Đợi lúc Diệp Tuệ đứng vững rồi, Thẩm Thuật mới bỏ tay ra, nhưng anh không rời đi mà tiếp tục muốn cầm đồ ngủ của cô lên.

Tay Diệp Tuệ càng giữ chặt hơn, kiên quyết không để cho anh đụng vào, hai tai cô đỏ rực, nhấn mạnh từng chữ: “Để tự em cầm.”

Thẩm Thuật không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Diệp Tuệ, ý tứ không muốn rời đi cực kỳ rõ ràng.

Diệp Tuệ thở dài một cái, quay đầu nhìn anh: “anh quay người lại đi đã.” Để cô còn giấu đồ lót đi chứ.

Thẩm Thuật vẫn đứng im không nhúc nhích, ánh mắt tỏ ý không hiểu, Diệp Tuệ đành phải giả bộ tức giận: “anh không nghe lời em à?”

Thẩm Thuật rũ mắt xuống, giọng trầm hẳn xuống, nghe rất đáng thương: “anh lo cho em mà.”

Diệp Tuệ biết là anh quan tâm cô, nhưng mà…cô cố kiên nhẫn nói: “Tay em hết đau lâu rồi, anh nhìn đi, em có thể tự cầm được mà.”

nói xong cô lại giơ cái tay còn lại lên vẫy vẫy trước mặt anh, Thẩm Thuật thấy thái độ cô kiên quyết như thế thì cũng đành thỏa hiệp, nghe lời xoay lưng lại.

Lúc anh vừa xoay lưng, Diệp Tuệ lập tức nhét áo lót vào trong áo ngủ, sau đó ôm chặt cả bộ đồ vào trong ngực.

cô nói: “Được rồi.”

Thẩm Thuật quay người lại, anh tùy tiện liếc mắt nhìn đồ ngủ trong ngực cô một cái, không thấy có gì khác thường cả. Diệp Tuệ chống gậy bước đi, nói: “Bây giờ em đi tắm đây, anh về phòng mình ngủ đi.”

Thẩm Thuật im lặng vài giây, sau đó ngẩng đầu nói: “Em vào tắm đi, anh ở ngoài nhìn.”

Diệp Tuệ sửng sốt, anh lại nói: “Chân em chưa khỏi hẳn, nhỡ bị ngã thì sao?”

Ánh mắt anh tràn ngập sự ân cần, khiến cô không nỡ từ chối: “Được rồi, thế anh cứ ngồi trên giường chờ em nhé. Em tắm xong sẽ đi ra ngay, không để anh chờ lâu đâu.”

Vừa mới nói xong, cô bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.

cô vừa nói cái quái gì vậy? Gì mà anh cứ ngồi trên giường chờ em nhé? Lại còn em tắm xong sẽ ra ngay, không để anh chờ lâu đâu?

Cứ tiếp tục theo ý của cô thì bước tiếp theo sẽ là gì? Có phải anh với cô sẽ có tiến triển trên phương diện nào đó không?

Mặt cô nóng bừng lên, cô thật sự không có ý gì đâu. Mặc dù hai người đã hiểu rõ tình cảm của nhau rồi, nhưng những chuyện khác vẫn nên từ từ phát triển thì hơn.

Diệp Tuệ liếc nhìn Thẩm Thuật một cái, nét mặt anh không có điểm gì khác thường, cô thầm nhẹ nhõm, cũng may là tính cách của anh rất đơn thuần.

cô hắng giọng, chỉ tay về chỗ cái giường: “anh ngồi chỗ kia đi.”

Thẩm Thuật nghe lời đi tới giường cô, nhẹ nhàng ngồi xuống, sau đó tiếp tục nhìn cô.

Dưới sự quan sát của Thẩm Thuật, Diệp Tuệ đi vào phòng tắm, cửa đóng lại, cô để cái gậy sang một bên, điều chỉnh nước ấm, một lúc sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng xả nước từ vòi hoa sen, ngồi bên ngoài nghe rất rõ.

Thẩm Thuật có chút buồn chán, mắt lơ đãng nhìn hướng cửa phòng tắm, nhưng dần dần, mặt anh không tự chủ được mà đỏ lên.

anh vuốt mũi, mắt nhìn đi nơi khác, nhắm mắt lại, thầm mặc niệm trong lòng.

Khó khăn lắm anh mới bình tĩnh lại thì chợt nghe “Bịch” một tiếng, giống như tiếng thứ gì đó rơi xuống đất.

Tiếng nước chảy từ vòi hoa sen sau đó cũng không còn.

Tim Thẩm Thuật nhói lên, lẽ nào Diệp Tuệ ngã rồi? anh lập tức đứng lên đi tới cửa phòng tắm, lo lắng nói: “Diệp Tuệ, có chuyện gì thế?”

Thẩm Thuật giơ tay lên, chuẩn bị đẩy cửa ra, nhưng nghĩ Diệp Tuệ đang tắm nên tay anh lại khựng lại, cố giữ bình tĩnh, anh lại hỏi một lần nữa: “Làm sao vậy?”

Mấy giây sau, Diệp Tuệ mới đáp: “không có gì, gậy bị rơi ý mà.”

Cơ thể căng cứng của Thẩm Thuật bấy giờ mới được thả lỏng, nhưng anh vẫn chưa yên tâm hẳn: “Vậy em có bị thương không?”

Diệp Tuệ: “không ạ, anh đừng lo.”

Lúc này Thẩm Thuật mới thở phào nhẹ nhõm, Diệp Tuệ sợ anh lo lắng nên nói thêm: “Em không sao thật mà, anh không cần để ý đâu, về giường ngồi đi.”

“Ừ.”

Mặc dù anh đáp vậy, nhưng lại không có ý định rời đi, vẫn đứng ở trước cửa phòng tắm, anh sợ Diệp Tuệ bị ngã, cho nên phải đứng ngay ngoài cửa anh mới yên tâm được.

Diệp Tuệ không biết suy nghĩ của Thẩm Thuật, cô mở vòi hoa sen tắm tiếp.

Thẩm Thuật dựa lưng vào tường, trong không gian yên tĩnh, anh nghe thấy bên trong phòng tắm có tiếng nước chảy.

Vừa rồi anh ngồi trên giường, cách phòng tắm khá xa, bây giờ đứng ngay đây nên tiếng nước càng thêm rõ ràng hơn.

anh rũ mắt nhìn xuống đất.

Cửa phòng tắm đóng chặt, bên dưới có một khe hở nhỏ xíu, ánh đèn từ bên trong chiếu qua khe, ánh xuống mặt sàn trong phòng ngủ, lập lòe như ánh nến.

Thẩm Thuật hít sâu một hơi, anh không nhìn xuống đất nữa mà nhìn về nơi khác, ánh mắt không có tiêu điểm, suy nghĩ dần trở nên rối loạn.

Bên trong Diệp Tuệ bắt đầu thoa sữa tắm, hương thơm ngào ngạt lan tỏa, thẩm thấu trong không khí, nhẹ nhàng tiến vào mũi Thẩm Thuật.

Hô hấp của Thẩm Thuật chậm lại, đây là mùi hương bình thường trên người Diệp Tuệ, hương thơm từ từ lan tràn, càng lúc càng nồng nàn.

Bất chợt anh giơ tay lên vỗ vào mặt mình một cái, anh nhắm mắt lại, môi mỏng khẽ nhúc nhích, tối nay, đây là lần thứ hai anh phải thầm mặc niệm trong lòng.

Cho đến khi tiếng nước chảy dừng lại, anh mới không niệm nữa.

Diệp Tuệ mặc quần áo tử tế, chống gậy đi ra, vừa ra ngoài thì đối diện với tầm mắt của Thẩm Thuật, liền khó hiểu hỏi: “Sao anh vẫn còn đứng đây?”

Thẩm Thuật không đáp, Diệp Tuệ chống gậy từ từ đi qua anh, vì vết thương ở chân còn chưa lành hẳn nên động tác của cô khá chậm.

Diệp Tuệ đã đi được một lúc, nhưng trong mắt Thẩm Thuật thì dường như cô vẫn đứng yên tại chỗ vậy, nếu cứ theo tốc độ này thì còn lâu mới đi đến giường được.

Nghĩ xong, Thẩm Thuật tay nhanh hơn não, lập tức tiến lên mấy bước, anh khom lưng bế bổng cô lên, ngón tay anh khép lại, dùng lực rất nhẹ ôm thân thể nhỏ bé của cô vào lòng.

Diệp Tuệ ngỡ ngàng, hai tai nóng bừng lên, lắp bắp nói: “anh anh…anh làm gì thế?”

Thẩm Thuật không nhìn cô mà cứ thế bước đi, giọng anh hơi khàn, đáp: “Em đi chậm quá.”

Diệp Tuệ đang định nói là “Để em tự chống gậy đi”, nhưng đúng lúc anh cúi đầu xuống liếc cô một cái, cô liền sợ hãi cúi thấp đầu: “không có gì, anh cứ tiếp tục đi.”

Khoảng cách từ phòng tắm đến giường không dài, nhưng Diệp Tuệ lại thấy dài vô cùng, tim cô đập rất nhanh, cảm giác muốn nhảy ra khỏi cổ họng luôn rồi.

Thẩm Thuật bế Diệp Tuệ, mặc dù anh nhìn thẳng phía trước, nhưng hai tai đã đỏ rực.

Đến giường, Thẩm Thuật vén chăn lên, cẩn thận đặt cô xuống, đợi Diệp Tuệ nằm xuống rồi, anh mới giúp cô đắp kín chăn.

Diệp Tuệ giấu cả cằm trong chăn, may là trong phòng đèn khá mờ nên Thẩm Thuật không phát hiện ra gương mặt cô đã đỏ bừng.

Thẩm Thuật quay lại phòng tắm, cầm gậy đặt bên cạnh giường cho cô.

Diệp Tuệ cầm chăn che kín mặt, cô không dám nhìn anh, nhỏ giọng nói: “anh ngủ ngon.”

Thẩm Thuật nhìn cô, mỉm cười đáp lại: “Em ngủ ngon.”

Sau khi anh rời đi, Diệp Tuệ nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, dường như cô vẫn cảm nhận được hơi thở ấm áp của Thẩm Thuật, cùng bàn tay đặt bên hông cô.

cô vùi đầu vào chăn, toàn thân lăn lộn trên giường, trong lòng kêu gào ầm ĩ: Aaaaaa!!! Tối nay lại mất ngủ rồi!!!

Thẩm Thuật trở về phòng mình, bề ngoài trông anh có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đã cuồn cuộn sóng dữ, anh nằm trên giường, một cánh tay đặt sau gáy, mắt nhìn trần nhà.

Nghĩ lại ban nãy khi anh bế Diệp Tuệ, mặc dù cách một lớp quần áo, nhưng anh vẫn cảm nhận được là eo cô rất nhỏ, không vừa một vòng tay anh.

Trong bóng đêm yên tĩnh, Thẩm Thuật lẩm bẩm: “Thẩm Thuật, mày đúng là đồ cầm thú.”

Màn đêm đen được tô điểm bằng một vài ánh sao, khiến cho đêm đông rét lạnh càng thêm phần trống vắng buồn tẻ.

Đêm đã về khuya, nhưng cả Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đều mất ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi