TÔI CÓ THỂ Ở CHUNG VỚI ANH KHÔNG

Giờ này người già đã ngủ say, người trẻ thì tụ tập ở những nơi ồn ào náo nhiệt, nên đường quốc lộ vắng tênh, không có nguy cơ bị phát hiện, Trình Hề bèn mở cửa xuống xe chơi giẫm tuyết.

Ở phương Nam hiếm khi nhìn thấy tuyết dày như vậy, bình thường vừa rơi xuống đất là sẽ tan luôn. Trình Hề sột soạt lưu lại đầy dấu chân trên mặt tuyết.

Thế là lúc Đào Thời Diên lái xe tới theo định vị, những gì anh nhìn thấy là mặt đất đầy dấu chân ngổn ngang, và Trình Hề vẫn đang cố gắng mở rộng tối đa ‘lãnh địa’ của mình.

Cậu nhóc mặc chiếc áo khoác rằn ri màu xanh quân đội và quần yếm của phần trình diễn ban nãy, hai tay đút trong túi quần, mái tóc đỏ dính lấm tấm mấy mảnh giấy màu. Chẳng ai ngờ một idol ban nãy còn tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu, giây phút này lại xuất hiện trên con đường vắng vẻ của Giang Thành.

Nghe thấy có tiếng bước chân giẫm lên tuyết khác, Trình Hề theo bản năng ngẩng đầu lên. Thứ đầu tiên đập vào mắt là chiếc áo bành tô dài đến mắt cá chân, có lẽ là đi quá gấp, nên nút áo cài rất lỏng lẻo.

Không đợi cậu tiếp tục nhìn xem là ai, thì đỉnh đầu đã bị một bàn tay lớn phủ lên.

Đào Thời Diên lấy giấy màu xuống, sau đó lại dùng mu bàn tay chạm vào chóp mũi cậu: “Không lạnh à?”

“….Tàm tạm,” Trình Hề bị hành động của anh làm cho hơi ngứa ngáy, nên bất giác lùi về sau một bước: “Không lạnh lắm.”

Nhưng gò má, vành tai bị gió thổi đến ửng đỏ của cậu lại không nói vậy. Đặc biệt là đôi mắt, lạnh đến mức nước mắt chảy ra dính vào lông mi, sáng lấp lánh lộ ra rất rõ ràng.

Đào Thời Diên không vạch trần cậu, anh rụt tay lại: “Xe của cậu trước tiên cứ để ở đây đã, ngày mai tôi sẽ tìm người lái về, giờ lên xe của tôi đi.”

Trình Hề không ở bên này, xe đi thuê, nên đương nhiên cần phải lái về. Nói xong, Đào Thời Diên xoay người, Trình Hề thì lấy túi mua sắm ở hàng ghế sau ra, kéo cổ áo lên, hít mũi bắt đầu thả chậm bước chân.

Kết quả người phía trước vẫn chưa đi.

Mặt đất trơn trượt, Trình Hề muốn rụt chân lại, nhưng không kịp nữa rồi. Chỉ nghe một tiếng ‘bộp’, cậu va đầu vào tấm lưng rộng lớn của anh.

Đào Thời Diên trông thì gầy, nhưng cơ bắp ở sau lưng lại căng chặt, Trình Hề xoa trán: “Các bộ phận trên chân anh bị trục trặc à? Sao lại không đi?”

Đào Thời Diên không muốn cãi nhau, anh chỉ liếc cậu một cái, rồi nắm chặt gáy sưởi ấm cho cậu, đồng thời đứng chắn gió đang không ngừng rót vào trong cổ áo.

Cổ của cậu nhóc thon dài, làn da mịn màng, cánh tay của Đào Thời Diên hơi cứng lại, anh thấp giọng nói: “Đi thôi.”

Hai người duy trì tư thế đó lên xe, đợi bật điều hòa, Đào Thời Diên mới lấy tay ra.

Trình Hề mất tự nhiên sờ sờ sau gáy, nơi đó vẫn còn sót lại độ ấm và mùi thuốc lá nhàn nhạt trên tay anh.

“Sao không mặc áo khoác mà đã ra ngoài rồi?” Đào Thời Diên vừa khởi động xe vừa hỏi.

Trình Hề xấu hổ không dám nói là mình sốt ruột, nên đành bịa chuyện: “Không biết phương Bắc lạnh, nên lúc đi em không mang theo quần áo mùa đông.”

Đào Thời Diên từng gặp Triệu Tiểu Đào mấy lần, cậu mập đó rất chu đáo, không có chuyện trước khi đi không xem nhiệt độ được, chắc anh bạn nhỏ lại đang kiếm cớ vớ vẩn. Anh bật cười, không định tranh luận về vấn đề này nữa, anh mở app gọi thức ăn ngoài ra: “Tôi đang lái xe, cậu muốn ăn gì thì tự gọi đi.”

Nói xong, anh ném điện thoại lên đùi Trình Hề.

Trình Hề sửng sốt.

Là một ngôi sao nam đỉnh cấp, Đào Thời Diên luôn bảo vệ việc riêng của mình rất tốt. Ví dụ như giờ, xung quanh không có bất cứ một chiếc xe của paparazzi nào đi theo anh cả.

Mà giây phút này, đối phương lại ném điện thoại cho cậu chẳng chút đề phòng.

Thật sự không sợ cậu phát hiện ra bí mật, rồi leak ra ngoài cho truyền thông sao?

Trình Hề từ chối: “Không cần đâu, sắp 12h rồi.”

Đào Thời Diên nhíu mày: “Không đói bụng à?”

“Mới ăn xong không lâu, no lắm.”

Vừa nói xong, trong xe vang lên một tiếng “ùng ục ——” rất nổi bật.

Trình Hề: “………..”

Cậu nghi cái bụng này có thù hằn với mình.

Đào Thời Diên nín cười: “Ừm, no đến mức bụng kêu luôn rồi kìa. Hay là ăn thêm chút gì nữa để lấy độc trị độc đi.”

…….Đòe mòe, Trình Hề im lặng một lát, rồi mở menu ra.

Được lắm, anh bảo tôi gọi đúng không, xem ông đây ăn cho anh nghèo kiết xác luôn. Trình Hề căm hận chọn nhà hàng có mức giá cao nhất, tìm một vòng, rồi gọi một phần thịt bò luộc giá 328 tệ.

“Em chọn xong món mình muốn ăn rồi, anh ăn gì?”

Với tính cách của anh bạn nhỏ, ăn cơm một mình chắc chắn sẽ mất tự nhiên, Đào Thời Diên suy nghĩ một lát rồi nói: “Giúp tôi gọi mấy món cay Tứ Xuyên, cậu chọn bừa là được.”

Anh ta cũng thích ăn cay? Phẩm vị của tên chết tiệt này cũng không tệ ha, Trình Hề chọt chọt chọt, gọi thêm ba món ăn đỏ au.

Lúc tính tiền thấy giá thấp hơn 1000 tệ, Trình Hề do dự mấy giây rồi nhíu mày bỏ thịt bò luộc đi.

Trình Hề khá may mắn, chỗ cậu dừng xe cách nơi ở của Đào Thời Diên rất gần. Chưa đầy 20 phút, Đào Thời Diên đã lái xe vào trong gara.

Gara có thang máy đi thẳng lên lầu, Trình Hề xách túi mua sắm xuống xe. Sau khi bước vào mới phát hiện ra mình đang ở trong một tòa chung cư, chứ không phải là khách sạn dừng chân ở tạm.

“Tôi có nhà ở đây,” Đào Thời Diên vừa mở cửa vừa giải thích: “Nên từ London bay thẳng tới Giang Thành, cách Điền Châu khá gần.”

Trình Hề “Ồ” một tiếng, cậu rất tò mò: “Giang Thành không phải là thành phố thích hợp để nghỉ dưỡng, sao anh lại mua nhà ở đây?”

“Để những lúc có lịch trình thuận tiện dừng chân,” Đào Thời Diên nói: “Tôi không thích ở trong khách sạn lắm, nên ở những nơi có hệ thống giao thông phát triển tôi đều mua một căn nhà.”

Thành phố có hệ thống giao thông phát triển đương nhiên nền kinh tế cũng phát triển, kinh tế phát triển thì đương nhiên giá nhà cũng phải phát triển theo.

Là một cậu ấm con nhà giàu từ trong trứng, từ nhỏ đến giờ Trình Hề đã gặp rất nhiều người giàu có, nhưng xài tiền không thèm để ý như thế này, lại là người đầu tiên.

Đợi sau khi bước vào nhà, Trình Hề mới biết cái gì mới thật sự gọi là không thèm để ý.

Trong suy nghĩ của cậu, là một nơi để tạm dừng chân, không biết mấy năm mới tới một lần, chỉ cần mua đại một căn hộ có hai phòng nhỏ là được rồi.

Nhưng rõ ràng trước mắt là căn hộ kiểu thông tầng của nhà giàu, tầng một có phòng khách, phòng bếp, phòng bảo mẫu, phòng vui chơi giải trí, và một cái ban công rất lớn.

Tầng hai chắc là phòng dành cho khách và phòng sách.

“Cậu ngồi đi.” Đào Thời Diên chỉ ghế sô pha, rồi cởi áo bành tô tiến vào phòng bếp.

Trình Hề không biết anh vào đó làm gì, cậu nghe lời ngồi xuống sô pha, mắt nhìn chằm chằm vào áo bành tô của Đào Thời Diên.

Muốn ngửi lắm lắm luôn.

Có lẽ là gần đây lịch trình quá gấp gáp, nên mặc dù chứng mất ngủ của cậu vẫn chưa đỡ hơn, nhưng triệu chứng đã nhẹ hơn một chút. Cậu không thường xuyên mất ngủ đến gần sáng nữa, về cơ bản vẫn có thể ngủ được, nhưng việc gặp ác mộng thì không được cải thiện.

Nói cách khác, từ khi rời khỏi ekip 《Hành trình》, cậu chưa từng được ngủ một giấc an ổn.

Dù sao thì chủ nhân của áo bành tô cũng chẳng ở đây, lén ngửi một lát chắc sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ?

Trình Hề nhích qua, cúi người xuống. Chắc là họ Đào đổi cửa hàng giặt quần áo rồi, nên mùi nước giặt đã thay đổi, nước hoa cũng đổi qua loại thích hợp với mùa đông hơn, nhưng cậu vẫn ngửi thấy mùi hương dễ chịu từ trong đó.

Cậu hít một hơi thật dài, rồi ngồi thẳng dậy, rất lưu luyến.

……Hay là ngửi thêm chút nữa, cậu lại cúi người.

Có lần thứ hai thì sẽ có lần thứ ba, hết lần này đến lần khác….

Trình Hề ngửi đến mức quên mình, quên luôn thời gian. Mãi cho đến khi giọng nam lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu: “Cậu đang làm gì vậy?”

“Ặc….” Trình Hề ‘soạt’ một cái nhổm người dậy, vẻ mặt trông rất chột dạ: “Trên áo bành tô của anh có… con kiến, em đang bắt nó.”

Lúc này chuông cửa vang lên, chắc là thức ăn được giao tới. Trình Hề như trút được gánh nặng, vội vã xung phong nhận nhiệm vụ đi lấy thức ăn, cậu liên tục cảm ơn anh giai shipper, chỉ thiếu nước cảm ơn mười tám đời tổ tông nhà người ta luôn.

Anh giai shipper đầu đầy chấm hỏi, suýt chút nữa tưởng mình không phải là người giao thức ăn, mà đang cứu vớt trái đất.

Để thức ăn lên bàn, mở hộp, dọn ra ngay ngắn, nhìn thấy ly nước bốc hơi nóng, Trình Hề mới biết họ Đào đi vào phòng bếp là để nấu nước.

Trên bàn ăn có nước suối, Trình Hề nói: “Uống cái này là được rồi, nấu nước phiền phức lắm.”

“Cậu uống một chút đi, làm ấm cơ thể.”

Hóa ra là cố ý nấu cho cậu à, trái tim Trình Hề lại run rẩy, cậu bưng ly nước lên, nhẹ nhàng nếm thử.

Ơ… sao có mùi gì là lạ nhỉ?

Cậu không nhịn được mà nhíu mày: “Bao lâu rồi anh không mở vòi nước trong phòng bếp?”

Đào Thời Diên nhớ lại một lát rồi nói: “Lần cuối cùng mở hình như là năm trước.”

“Vậy anh có biết là nếu như vòi nước lâu quá không mở, thì nên xả một lát đã rồi hãy dùng không?”

Đào Thời Diên: “……..Không biết.”

Nhà họ Đào là một gia đình giàu sang quyền thế lâu năm, lúc còn bé anh có dì chăm sóc, sau khi debut thì có trợ lý chăm sóc, sống đến giờ 27 năm rồi, nhưng kinh nghiệm sống cơ bản đều bằng 0.

Tóm lấy sự chán nản lóe lên trong mắt đối phương, Trình Hề cảm thấy cực kỳ hạnh phúc —— hóa ra họ Đào bề ngoài trông thì lạnh lùng kiêu căng thế, nhưng thực ra lại là một tên ngốc không hiểu thường thức cuộc sống.

Mịa nó, cuối cùng cũng bắt được nhược điểm của tên khốn kiếp này rồi!

Cậu không chút lưu tình cười nhạo vài giây, rồi cố nhịn mùi lạ mà uống thêm mấy ngụm nước nữa.

Sợ cậu uống bị bệnh, Đào Thời Diên vội vàng giành lấy ly nước, đẩy nó qua một bên.

Lúc hai người đùn đẩy cốc nước qua lại, mùi cay nồng của món ăn Tứ Xuyên đã tràn ngập không khí. Từ khi chuẩn bị cho sân khấu, đã lâu rồi Trình Hề không ăn đồ cay, lúc ngửi được mùi vị thèm muốn nhỏ dãi này, cậu vội vội vàng vàng tách đũa ra.

Thế nhưng Đào Thời Diên lại ngăn cản cậu: “Từ đã, đi theo tôi trước.”

Cơm là người ta mua, Trình Hề là người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Đào Thời Diên dẫn cậu đi tới ban công, khoảnh khắc cánh cửa mở ra, một chùm pháo hoa màu bạc chợt nổ tung trên bầu trời! Từng đốm lửa nhỏ bắn ra, giống như tro tàn trong giấc mộng.

“Đùng, đùng, đùng….”

Từng chùm pháo hoa liên tiếp được bắn lên trời, chiếu sáng màn đêm tĩnh mịch, cũng chiếu sáng cảnh đêm của hai người.

Cùng với đèn hoa rực rỡ, tiếng chuông đồng hồ đếm ngược đêm giao thừa vang lên, trong lòng mọi người đều lẩm bẩm đọc “Năm, Bốn, Ba, Hai …”

“Chúc mừng năm mới.”

“Chúc mừng năm mới.”

Đếm đến “một”, hai người đồng thời quay sang nhìn nhau.

Trong đôi mắt của đối phương, bọn họ nhìn thấy pháo hoa rực rỡ, cùng hình bóng của chính mình.

Bản thân là người của công chúng, Trình Hề cho rằng mình đã mất đi tư cách ngắm pháo hoa đêm giao thừa, nhưng không ngờ tầm nhìn trên ban công nhà Đào Thời Diên lại tốt như vậy, giống như mình đang ở hiện trường luôn.

Lúc ăn cơm, cậu vẫn còn đắm chìm trong vẻ rực rỡ của pháo hoa.

Nhà hàng giá cả đắt đỏ đương nhiên đều có lý do của nó, tay nghề đầu bếp làm món Tứ Xuyên này cực kỳ tốt, vị cay nồng đậm, Trình Hề ăn đến vô cùng thỏa mãn. Đào Thời Diên không có thói quen ăn khuya, nên chỉ ăn tượng trưng cùng cậu vài miếng.

Cơm nước no nê, vỗ vỗ bụng, Trình Hề mới nhớ ra một chuyện quan trọng.

—— Hôm nay cậu tới tìm Đào Thời Diên, là để tặng quà giao thừa.

Bây giờ giao thừa đã qua luôn rồi, mà quà thì quên mất tiêu, vậy cậu vượt ngàn dặm xa xôi chạy đến đây có ý nghĩa gì, để ăn chực uống chùa à?!

Cũng may vừa mới qua không lâu, vẫn còn cứu vãn được. Nhân lúc Đào Thời Diên vào phòng tắm, Trình Hề nhanh chóng móc hộp quà đã bọc sẵn từ trong túi ra.

Đó là một chiếc ca-ra-vat được đặt làm riêng, giá cả so với những món quà trên app livestream mà Đào Thời Diên tặng thì chỉ có hơn chứ không kém. Màu sắc trẻ trung, họa tiết đơn giản, kiểu dáng năng động, có thể đeo khi tham gia tiệc rượu, đi thảm đỏ, hoặc tham gia các bữa tiệc liên hoan nhỏ cũng không có vẻ quá long trọng.

Trình Hề thấp thỏm tựa đầu ở vách tường trên hành lang lầu hai, chờ Đào Thời Diên tắm xong, vội vàng gọi anh lại: “Anh lại đây em nói này!”

“Sao vậy,” Đào Thời Diên lau tóc: “Cậu muốn tặng quà giao thừa cho tôi à.”

Anh chỉ nói đùa thôi, thế mà lại thật sự nhìn thấy anh bạn nhỏ gật gật đầu. Trình Hề đút một tay vào túi, tay kia thì chìa ra một cái hộp: “Chọn đại thôi, anh thích thì dùng, không thích thì bỏ đi.”

Đào Thời Diên biết rõ cậu đang đáp lễ, nếu như anh không nhận, nhóc con này có thể sẽ day dứt cả đời, bèn không từ chối nữa, mà bình thản nhận lấy.

Anh có ekip tạo hình chuyên nghiệp, đã chuẩn bị sẵn ca-ra-vat phối với từng bộ vest mang phong cách khác nhau của anh. Nhưng khoảnh khắc mở hộp ra, Đào Thời Diên quyết định sẽ sử dụng chiếc ca-ra-vat này cho sự kiện tiếp theo.

Anh dùng ngón tay trỏ ngoắc ngoắc Trình Hề: “Thắt lên giúp tôi xem thử.”

Trình Hề ngạc nhiên: “……Ca-ra-vat mà còn phải thử à?”

“Không thử ai biết to nhỏ, dài ngắn thế nào.”

Trình Hề cảm thấy logic này cứ hơi sai sai, nhưng không tìm ra được: “Vậy anh tự thử đi, sao lại bắt em làm.”

“Tôi không biết thắt.” Đào Thời Diên nói vô cùng tự tin.

Trình Hề: “…………….”

Trình Hề chẳng hề nghi ngờ lời giải thích của anh, bởi vì có tấm gương về chuyện vòi nước ban nãy của ảnh đế Đào, nên chỉ cần đối phương nói không biết thì cậu đều có thể vui vẻ chấp nhận.

Hơn nữa thắt ca-ra-vat thực sự rất khó, chẳng nói đâu xa như hiện tại….

Cậu cmn cũng không biết phải thắt như thế nào nữa.

Cậu rất hiếm khi tham dự những sự kiện trang trọng, chỉ có đúng hai lần thắt nơ. Đối với chuyện thắt ca-ra-vat này chỉ dừng lại ở mức lý thuyết, chưa bao giờ thực hành cả.

Phiền phức hơn nữa chính là, vì thắt ca-ra-vat, khoảng cách của hai người rất gần. Áo tắm của Đào Thời Diên hình như không vừa người lắm, vạt áo trước hơi lỏng lẻo, lồng ngực rắn chắc cứ lắc qua lắc lại trước mắt cậu, vô cùng không tuân thủ nam đức.

Tóc cũng không lau khô, hơi nước trộn lẫn với mùi của dầu gội, sữa tắm cứ xộc thẳng vào mũi cậu, khiến cho cậu bực bội chẳng thể tập trung nổi.

Cậu bực quá không kìm được nóng nảy, nhỏ giọng gắt: “Cái quái gì vậy, sao khó thế!”

Đào Thời Diên nhướn mày: “Cậu cũng không biết?”

Trình Hề chắc chắn không thể nói không được, cậu khẽ cắn răng: “Em biết chứ, là do lâu rồi không thắt nên quên mất trình tự thôi.”

Đào Thời Diên “À” một tiếng, khoanh tay chờ xem thành quả.

Anh càng giống như đang xem trò thì Trình Hề càng sốt ruột, mà càng sốt ruột thì lại càng bực bội mất tập trung, tay cứ vòng tới vòng lui, thỉnh thoảng ngón tay lại sượt qua làn da của Đào Thời Diên.

Hàm răng cắn chặt môi dưới, trông vừa sốt ruột lại vừa tủi thân, còn….rất dễ bắt nạt nữa.

“…………Tôi có thể làm được.”

Đào Thời Diên nắm lấy đôi tay nhỏ không ngừng vòng tới vòng lui kia: “Nào, để tôi dạy cho cậu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi