TÔI COI CÁC NGƯỜI NHƯ ANH EM

Đối với chuyện công thụ này Đỗ Cửu chưa từng để ý tới nhiều, dù gì thì từ khi y còn chưa kịp ý thức được đã bị Tần Cửu Chiêu đè, sau đó 300 năm liền tạo nên tiềm thức khiến y ở những thế giới sau đó tự động dựa theo thói quen mà làm.

Nhưng hiện giờ không giống vậy, y đưa tay nhẹ vỗ lên mặt đất một cái, gạch đá chắc chắn vỡ vụn trong chớp mắt, trong mắt Đỗ Cửu toát ra hưng phấn, nhìn thấy chứ, hiện giờ y chính là cao thủ tuyệt thế, sau này còn sẽ là thiên hạ vô địch nữa, cho dù Tần Cửu Chiêu là Nguyên Hòa đế hay Hắc thành chủ thì đều không thể so được với y!

Thời cơ trở mình đến rồi!

Lúc này không phản thì còn chờ lúc nào nữa!

Đỗ Cửu kích động, hưng phấn, đứng dậy đi vòng quanh phòng luyện công, thỏa sức tưởng tượng ra hình ảnh tốt đẹp đè Tần Cửu Chiêu ra bạch bạch bạch, nhưng mà mới đi được mấy vòng y bỗng dưng dừng lại.

Xém chút thì quên y không thể OOC!

Trí tưởng tượng lập tức xìu xuống ngay, dựa trên cái thiết lập vô dục vô cầu của Bạch thành chủ thì muốn y phản công kiểu gì đây?

Vấn đề ở đây không phải là phản hay không phản mà cơ bản là y sẽ không nghĩ tới mấy chuyện đó, không có lửa thì có chuẩn bị đủ nồi chén muôi thau, rau quả nguyên liệu nấu ăn cũng vô dụng thôi.

Tình hình này bảo y phản kiểu gì đây?

"Thật quá đáng!" Y bỗng dưng vỗ sàn nhà thêm cái nữa khiến thêm một viên gạch vỡ vụn.

Hệ thống bị dọa nhảy dựng: "Gì vậy? Sao thế?"

Lòng Đỗ Cửu đầy căm phẫn: "Ta nói này, Tần Cửu Chiêu làm sao có thể tốt bụng tới nỗi đi sắp xếp cho ta một thiết lập trâu bò như vậy chứ, tóm lại là đoán trước rồi chứ gì, với cái tính tình này của Bạch thành chủ thì bảo ta phản kiểu gì đây?!"

Ha há, làm hay thiệt, y ghim.

Đỗ Cửu hừ nhẹ một tiếng, không sao hết, tương lai còn dài mà, y ít nhất cũng phải ở lại thế giới này năm ba chục năm, ta cứ cưỡi lừa xem hát, đợi đó!

Chớp mắt đã tới ngày diễn ra trận chung kết minh chủ võ lâm, Đỗ Cửu làm chủ nhà đương nhiên phải tới dự, nhưng mà xét thấy y cao ngạo lạnh nhạt kiệm lời nên chuyện phát ngôn toàn bộ giao hết cho quản gia, y chỉ phụ trách ló mặt ra là được.

Người của ba thành một đảo được sắp xếp chung một chỗ, thành Bạch Vân chỉ có mình Đỗ Cửu, y lại độc lai độc vãng nên ngay cả nha hoàn hay sai vặt cũng không dẫn theo, thành Hắc Thổ đương nhiên là Hắc thành chủ, hắn lại có dẫn theo hai thuộc hạ, ngồi chung còn có Nguyên Hòa đế đang cải trang dùng tên giả là Nguyên Nhất.

Mà thành Hôi Nham cử tới là con gái của thành chủ, một cô nương khoảng chừng 13-14 tuổi tên Thạch Thanh Thanh, theo như trong cốt truyện thì cô được coi như nữ phụ của Nguyên Hòa đế.

Trong cốt truyện thành Bạch Vân và thành Hắc thổ chọn quy phục triều đình, còn thành chủ thành Hôi Nham lại vì một vài chuyện cũ mà không muốn cúi đầu, cuối cùng suýt nữa bị giết, thời khắc quan trọng nhất Thạch Thanh Thanh đứng ra chủ động vào hậu cung của Nguyên Hòa đế bình ổn lại trận giao tranh này, thành Hôi Nham cũng hoàn toàn thần phục.

Đỗ Cửu vướng thiết lập nhân vật không thể nhìn nhiều, chỉ có thể nhân lúc chắp tay chào nhau ngó một cái thôi, là một cô bé rất xinh đẹp, đặt ở hiện đại cũng là dáng vẻ của học sinh trung học, nhưng vì hoàn cảnh nên tính cách hiển nhiên trưởng thành hơn một chút, dịu dàng dễ gần biết tiến biết lùi phải phép, rất dễ khiến người khác có thiện cảm.

Nghĩ tới kết cục của cô sau này lại không khỏi khiến lòng y có hơi thổn thức.

Đảo Tiêu Dao cử tới một đôi vợ chồng, theo như hai người nói thì là vừa hay tới đây du lịch nên đành phải tiện đường đến thay mặt môn phái.

So với dáng vẻ quần chúng vây xem nhàn nhã bên này của bọn họ, không khí của bảy phái đối diện cùng với vài môn phái nhỏ bên dưới cháy hơn rất nhiều, đặc biệt là mấy phái có người tham gia thi đấu, các đệ tử trẻ tuổi đều mang dáng vẻ có kẻ thù chung cực kỳ kích động.

Đỗ Cửu lên đài lộ mặt một chút, nói vài câu vô nghĩa chào bạn chào tôi chào cả nhà xong lập tức chạy về ghế bô lão ngồi im.

Minh chủ võ lâm gì gì đó sao có thể bì với luyện công chứ, tất cả những chuyện cản trở y luyện công mạnh lên đều là thứ lãng phí thời gian!

Thi đấu lần lượt bắt đầu, Đỗ Cửu đã đi qua thế giới tu tiên, đã xem qua so đấu còn kịch tính xuất sắc hơn nên giờ này cũng chả hứng thú mấy, hơn nữa dựa trên tính cách Bạch thành chủ cho dù y nhắm mắt đả tọa cũng không ai ý kiến gì.

Hắc thành chủ lại xem tới thích thú, thi thoảng còn hỏi y chiêu nọ chiêu kia là thế nào, nếu là người khác thì Đỗ Cửu đã liếc mắt một cái rồi lạnh nhạt ngó lơ, nhưng Hắc thành chủ thì khác, đành phải trả lời từng cái một.

Điều này trong mắt người ngoài chính là bằng chứng cho chuyện quan hệ giữa thành Bạch Vân và thành Hắc Thổ quả nhiên rất tốt.

Dĩ nhiên Đỗ Cửu cũng không rảnh rỗi, y âm thầm quan sát Hắc thành chủ và Nguyên Hòa đế, nhìn xem có thể tìm được manh mối gì để phân biệt ai là Tần Cửu Chiêu hay không.

Hắc thành chủ giống như đúc trong trí như của y, thái độ với y ôn hòa thân thiết, rõ ràng là dáng vẻ của bạn thân quen lâu không khác mấy so với hai ngày trước, còn Nguyên Hòa đế thật ra lại biết chừng biết mực hơn, tuy rằng vẫn dùng ánh mắt nóng rực chứa đầy hứng thú nhìn y nhưng cũng không nói ra mấy lời càn rỡ nữa, dường như đang kiêng kỵ gì đó.

Nhưng mà chỉ dựa vào những thứ này vẫn chưa chắc chắn được, nếu là trước đây không bị che đi thì còn có thể, tất nhiên sẽ xuất hiện cái gọi là "vừa gặp đã yêu", nhưng Tần Cửu Chiêu bị che đi, lại chưa từng tiếp xúc thân mật nên không thể thức tỉnh dễ dàng như vậy, sẽ đột nhiên nhìn y với con mắt khác.

Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là y hết cách.

Cảm ứng mờ nhạt không tới, vậy thì cứ xem thói quen thực tế là được!

Nếu là Tần Cửu Chiêu thì giơ tay nhấc chân, ăn, mặc, ở, đi lại chắc chắn sẽ mang theo một ít thói quen đặc biệt, Đỗ Cửu tự thấy với chuyện hiểu rõ Tần Cửu Chiêu này y nhận thứ hai thì không ai dám xếp thứ nhất, y không tin mình không tìm ra được!

Vì vậy toàn bộ thời gian thi đấu y đều ngấm ngầm liếc mắt ngó nghiêng Hắc thành chủ và Nguyên Hòa đế, ỷ vào nội lực thâm hậu của bản thân càng không sợ bị phát hiện, không bỏ sót dù chỉ một hành động nhỏ nhất của bọn hắn, cuối cùng cũng chộp được một chút dấu vết sót lại.

Nhưng chuyện này lại càng khiến y hoang mang hơn, bởi vì y phát hiện cả hai người đều có dấu vết.

Y không nhịn được gọi hồn hệ thống: "Mi cảm thấy hai người họ ai giống Tần Cửu Chiêu hơn? Đừng nói với ta cả hai đều là đấy!" Đừng bảo là Tần Cửu Chiêu phân liệt ra, chuyện này y tuyệt đối không chấp nhận được!

"Tất nhiên không phải rồi!" Hệ thống đáp, "Ngươi cảm thấy với tính tình của Tần Cửu Chiêu thì sẽ tình nguyện chia sẻ với kẻ khác à? Cho dù người kia cũng là hắn đi nữa."

Đúng thế, Đỗ Cửu nhớ lại trước kia khi Tần Cửu Chiêu sinh ra tâm ma, mỗi lần phát tác đều lập tức cách xa y tám mét, vì để tâm ma không chạm vào y mà vây chính bản thân mình lại trong không gian bàn tay vàng của hắn, giờ này làm sao có thể phân liệt được chứ, nếu phân thật thì chắc chắn cũng sẽ đánh nhau tới chết để trừ khử bớt một bên rồi tính tiếp.

"Vậy tình hình hiện giờ là gì đây?" Trong lòng y ngờ vực không chắc, "Chẳng lẽ lại bảo hai người bọn hắn đều không phải à? Là chúng ta nhận nhầm rồi? Lần này Tần Cửu Chiêu không lựa chọn chuyển thế thành vai chính sao?"

Nếu là như vậy thì càng khó khăn hơn, biển người mênh mang như thế bảo y làm sao để tìm một người không biết tên tuổi thậm chí cả dáng vẻ đây?

Chẳng lẽ ý nghĩa thiết lập trâu bò của thế giới này là để y tìm người à?

"Không thể nào." Hệ thống chém đinh chặt sắt, "Hắn chỉ có thể chuyển thế thành vai chính thôi, tuyệt đối không thể là người khác!"

Chắc chắn như vậy à? Đấy, cái mồi này thì lại là một giao kèo không thể nói đây nè, Đỗ Cửu hiểu ra, cũng không khăng khăng muốn biết mà khó xử nói: "Vậy mi nói cho ta ai là Tần Cửu Chiêu đi?"

"Cái này..." Hệ thống do do dự dự, "Nếu không thì để ta tìm lão đại lần nữa nhé?"

"Được." Đỗ Cửu thầm trợn mắt, "Ta thấy tìm anh ta cũng vô dụng thôi, nếu anh ta muốn xuất hiện thì đã ra từ trước rồi, chắc chắn là anh ta cũng không biết chuyện này là sao."

Haiz, y thở dài một hơi, xem ra vẫn phải dựa vào chính mình rồi, hay là đây đúng là do Tần Cửu Chiêu sắp xếp, trước kia đều là do hắn tới tìm y nên lần này đổi lại phải cho y đi tìm hắn.

Cũng được thôi, đâu thể nào cứ mãi để mình Tần Cửu Chiêu cho đi được, thế giới này cứ để y bước tới.

Chỉ là y phải làm sao không OOC vẫn có thể tiếp xúc với Nguyên Hòa đế và Hắc thành chủ đây?

Đỗ Cửu suy đi tính lại, cảm thấy cửa ra nằm ở chỗ Hắc thành chủ, bởi vì Bạch thành chủ chỉ đối xử đặc biệt với hắn, mà trong mắt Hắc thành chủ thì Nguyên Hòa đế hiển nhiên không giống người khác, chỉ cần có Hắc thành chủ ở đây thì y có thể tiếp xúc với cả hai người.

Quả nhiên đến lúc nghỉ ngơi dùng cơm giữa trưa Hắc thành chủ đã dẫn theo Nguyên Hòa đế tới bắt chuyện với y.

"Nghe nói Bạch huynh mời được một vị đầu bếp có tài nghệ tổ truyền từ Giang Nam, hôm nay ta phải tới hưởng ké một chút." Hắc thành chủ cười nói.

"Tùy ngươi." Đỗ Cửu gật đầu đồng ý, lập tức quay đi vẫy tay bảo quản gia lo liệu.

Bạch thành chủ ngoài một lòng theo đuổi kiếm đạo ra thì chút sở thích hiếm hoi còn lại chính là chuyện ăn uống, làm chủ một thành số mỹ thực y nếm được từ nhỏ tới lớn không hề kém cạnh hoàng đế.

Không chỉ ăn uống mà ngủ nghỉ của y đều là thứ tốt nhất, mà không phải chỉ mình y như vậy, ngoài thiếu lâm ra thì mức sinh hoạt của các môn phái khác đều không kém, cũng khó trách hoàng đế lại nhọc lòng muốn áp chế đến thế.

"Vậy tại hạ cũng làm phiền." Nguyên Hòa đế cười tủm tỉm lại gần, chọn vị trí chính giữa ngồi xuống.

Đỗ Cửu thẳng thừng ngó lơ hắn ta, không thèm nhìn lấy một cái, nếu không phải nể tình hắn ta được Hắc thành chủ dắt tới thì y đã sớm chặn lại ngoài cửa.

Trong lòng y lại đau cả đầu, nếu lỡ Nguyên Hòa đế là Tần Cửu Chiêu thì làm sao đây, bị y liên tục ngó lơ như vậy mà chạnh lòng thu lại lăng kính nóng cháy thì y phải tìm ai để khóc chứ.

Hoàng đế gì đó đều là kẻ lá mặt lá trái.

Hắc thành chủ để thuộc hạ ngoài cửa không cho theo vào, ngay lúc hắn định tự mình đẩy xe lăn tới cạnh bàn ăn Đỗ Cửu đã ngay lập tức tiến lên giúp hắn.

"Cảm ơn." Hắc thành chủ nghiêng đầu dịu giọng nói.

"Không cần." Đỗ Cửu cẩn thận giúp hắn chỉnh lại vị trí, sau đó mới vòng qua Nguyên Hòa đế ngồi xuống phía đối diện.

Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên, Bạch thành chủ không kén ăn cũng không kiêng món gì, chỉ cần ngon là được, nhưng mà bình thường chỉ mỗi mình y thì rất tiết kiệm, lần này đãi khách Đỗ Cửu được thơm lây thỏa mãn tới đầy tràn ham mê ăn uống, tay nghề tổ truyền kia thật sự không phải đồn nhảm.

Đương nhiên trong lúc đó y vẫn không quên quan sát hai người, về ăn uống bởi vì thế giới của Tần Cửu Chiêu là thế giới tu tiên nên hắn đã tích cốc từ lâu, dẫn tới mặt này không có tính tham khảo quá nhiều, Đỗ Cửu chỉ biết hắn không thích đồ ngọt, những linh quả quá ngọt kia hắn đều sẽ cho y.

Còn về mấy thế giới trước đó phần nhiều bọn họ đều mang theo thói quen của nhân vật sau khi chuyển thế nên cũng không có giá trị tham khảo mấy.

Nhưng mà cũng không phải không có điểm chung, ví dụ như với rau thơm thì tất cả đều không thích nổi.

Mà vừa hay lúc này trên bàn cũng có rau thơm.

Vì vậy Đỗ Cửu âm thầm nhìn ngó, chờ xem phản ứng của hai người.

Hắc thành chủ vươn đũa ra đầu tiên, sau khi đụng trúng rau thơm thì khựng lại rồi gấp luôn vào chén cùng với đồ ăn bên cạnh, nhưng hắn lại không ăn mà lựa ra để vào cái đĩa nhỏ cạnh bên.

Chẳng lẽ là hắn?

Ánh mắt Đỗ Cửu sáng lên, thật ra so với Nguyên Hòa đế y càng mong Hắc thành chủ là Tần Cửu Chiêu hơn, không nói những cái khác mà chỉ với thiết lập của Hắc thành chủ hiển nhiên dễ phản công hơn so với Nguyên Hòa đế rồi, hơn nữa cũng không có tam cung lục viện hay trọng trách hoàng đế vướng bận.

Nhưng mà giây tiếp theo y thấy Nguyên Hòa đế cũng vươn đũa, rõ rành rành tránh chỗ có rau thơm, thậm chí ngay cả mày cũng nhíu lại.

Đỗ Cửu:...

Chịu hẳn, chết mịa cho xong!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi