TÔI, CÒN CÓ THỂ CỨU VÃN MỘT CHÚT KHÔNG?



Hai tháng hè cứ như vậy trôi qua một cách ầm ĩ.

Quan hệ giữa Phó Hàn Chu và Tô Vân Cảnh trong hai tháng này cứ như chắp cánh bay lên vậy.

Sau khi đi học, thời gian bên nhau của họ cũng bị giảm xuống.

Sau khi tan học về nhà, Tô Vân Cảnh phải làm xong bài tập, ăn cơm tối xong mới có thể đi xem Phó Hàn Chu.

Cô nhi viện sẽ khóa cửa lúc 8 giờ vậy nên nếu tính toán cẩn thận thì một ngày bọn họ chỉ có thể ở chung với nhau một giờ.

Hiện tại Tô Vân Cảnh bắt đầu dạy toán cho Phó Hàn Chu, mỗi ngày sẽ ra hai mươi câu để hôm sau Phó Hàn Chu làm.

Tô Vân Cảnh kiểm tra bài tập hôm qua cậu ra, thấy Phó Hàn Chu làm đúng hết thì khen thưởng hắn một cái thạch trái cây cỡ lớn.

Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh.

Cái lạnh cuối thu của thành phố D không phải là cái lạnh thấu xương, nó là cái lạnh ẩm ướt.

Phó Hàn Chu sợ lạnh không sợ nóng, mùa hè dựa gần hắn có thể hạ nhiệt nhưng hiện tại ngồi cùng hắn thì như ôm một cục băng vậy.

Mới giữa tháng mười, trời còn chưa vào đông mà tay chân Phó Hàn Chu đã lạnh lẽo rồi.

Màu da như tuyết lạnh mùa đông, mạch máu xanh nhạt dưới làn da nơi cổ có thể nhìn rõ được.

Phó Hàn Chu mặc thêm quần áo nhung nhưng cái lạnh vẫn chui vào trong xương cốt hắn.

Tô Vân Cảnh nhìn Phó Hàn Chu sắc mặt tái nhợt, trên chân là đôi giày cũ kỹ, trong lòng đau xót.


Cô nhi viện không thiếu quần áo nhưng thiếu giày.

Trẻ con bảy, tám tuổi là lúc hoạt bát hiếu động, thời đại này hoạt động giải trí rất ít, đa số trẻ con đều chạy nhảy ở trước nhà nên rất tốn giày.

Tô Vân Cảnh về nhà lục tìm nửa ngày cũng không tìm ra được đôi giày cũ mà mùa đông năm ngoái nguyên chủ đi.

Cậu chỉ có thể đi hỏi Tống Văn Thiến.

Tống Văn Thiến ngồi trên sô phan đan áo len cho Lục Đào, đã đan được hơn nửa rồi.

Bà kéo áo lông, che lại cái bụng hơi nhô lên của mình, "Cho hai đứa con của dì con rồi, con hỏi cái này làm gì?"
Vừa nghe thấy vậy thì Tô Vân Cảnh hơi thất vọng.

Cậu miễn cưỡng nở nụ cười, "Không có gì đâu ạ, con chỉ hỏi vậy thôi ạ."
"Nhắc đến cái này, cũng nên mua cho con giày mùa đông năm nay rồi.

Đợi thứ bay, mẹ đưa con đi mua hai đôi giày mới nhé."
Nghe được điều này, Tô Vân Cảnh hơi động tâm tư.

Buổi chiều thứ sáu sẽ học ít hơn một tiết, lúc Tống Văn Thiến đón Tô Vân Cảnh mới 3 giờ 40.

Buổi tối Tống Văn Thiến định làm vằn thắn nên vào bếp làm nhân thịt.

Chờ bà làm xong nhân thịt đi từ phòng bếp ra thì thấy Tô Vân Cảnh ngồi xổm chỗ ban công.

"Minh Minh, con đang làm gì đó?" Tống Văn Thiến đi qua.


Tô Vân Cảnh đang lau giày, cậu xem hết tủ giày của Tống Văn Thiến và Lục Đào một lượt, lấy ra những đôi chưa lau.

Trong đó có hai đôi giày cao gót và một đôi giày da, Tô Vân Cảnh dùng xi đánh giày đánh một lần.

Tống Văn Thiến kinh ngạc.

Con trai gần đây càng lúc càng hiểu chuyện, không chỉ bắt đầu chủ động đổ rác mà sau khi ăn cơm xong cũng hỗ trợ thu dọn, lau bàn, dọn ghế.

Mấy việc này đều trong khả năng của nó nhưng việc lau giày này Tống Văn Thiến không hiểu được.

Tại sao lại nghĩ ra chuyện này?
Có phải là...!
Tống Văn Thiến theo bản năng sờ bụng của chính mình, kinh nghi bất định suy đoán lung tung.

"Mẹ, con có thể xin mẹ một việc không ạ?" Tô Vân Cảnh cầm giày đã lau, hơi xấu hổ mở miệng
Môi Tống Văn Thiến hơi run, bà cố bình tĩnh hỏi, "Con có phải không muốn mẹ sinh cho con một em trai hoặc em gái không?"
Hả?
Tô Vân Cảnh sửng sốt, nhưng lại nhớ tới Tống Văn Thiến trong khoảng thời gian này ăn uống không ngon, Lục Đào đối xử với bà rất cẩn thận, cậu đột nhiên hiểu.

"Mẹ, mẹ mang thai ạ?" Tô Vân Cảnh nhìn chằm chằm vào bụng của Tống Văn Thiến.

Tống Văn Thiến nghe ra sự nghi vấn trong lời của cậu, chần chừ hỏi, "Con không biết?"
Tô Vân Cảnh lắc đầu, "Con không biết."
Tống Văn Thiến:....!
Tô Vân Cảnh:.....!
Hai mẹ con nhìn nhau một lúc.


Cả hai đều thấy được sự xấu hổ trong mắt đối phương.

Tống Văn Thiến khụ một tiếng, duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, "Con vừa nói có yêu cầu, con yêu cầu mẹ cái gì?"
Tô Vân Cảnh cảm thấy vẫn nên giải quyết điều này trước, nhóc con trong bụng mẹ cậu khá quan trọng.

"Mẹ, mẹ có em bé ạ?"
Tống Văn Thiến không trả lời mà thấp thỏm hỏi Tô Vân Cảnh, "Con có muốn em trai hoặc em gái không?"
Để Tô Vân Cảnh nói thì cậu ủng hộ Tống Văn Thiến và Lục Đào có đứa con thứ hai.

Chỉ cần hai vợ chồng bàn bạc tốt, mặc kệ là gì thì cậu đều không có ý kiến.

Hơn nữa đã có thai rồi, phá thai mang lại tổn thương rất lớn cho phụ nữ.

Tô Vân Cảnh gật gật đầu, "Mẹ, mẹ sinh đi ạ, dù là em trai hay em gái thì con đều chăm sóc nó."
Mũi Tống Văn Thiến có chút chua xót, bà kéo tay Tô Vân Cảnh, đặt lên bụng mình, nghiêm túc cam kết với cậu.

"Con yên tâm, dù có thêm em thì mẹ vẫn rất thương con."
Sinh đứa thứ hai ở huyện thành nhỏ rất phổ biến nhưng tình huống nhà này không giống, Tống Văn Thiến luôn lo lắng, bà lại sinh một đứa sẽ khiến Tô Vân Cảnh nghĩ rằng bố mẹ từ bỏ sinh mệnh của mình.

Bụng Tống Văn Thiến đã hơi nhô lên nhưng sờ lên không mềm như là mỡ bụng.

Tô Vân Cảnh chưa từng sờ qua bụng của thai phụ nên cảm thấy rất kỳ diệu.

"Được ạ, thật đó ạ, con thích trẻ nhỏ." Tô Vân Cảnh nghĩ tới Phó Hàn Chu, tức thì cảm thấy kiêu ngạo, "Con chắc chắn là anh trai tốt."
Bé khốc kiều cậu còn thu phục được thì mấy đứa nhóc khác không phải nói chơi.

Nghe thấy cậu nói vậy, Tống Văn Thiến cuối cùng cũng yên tâm, bà cúi đầu hôn Tô Vân Cảnh một cái.

"Ừ, con trai mẹ ngoan như vậy, hiểu chuyện như vậy chắc chắn là một anh trai tốt."
"Đúng rồi, con vừa rồi muốn nói gì với mẹ?"
Tô Vân Cảnh lúc xin tiền người lớn có vẻ tự tin không đủ.


"Mẹ ơi, con có quen biết một người bạn tốt ở cô nhi viện, sắp vào đông rồi, mẹ có thể cũng mua cho cậu ấy một đôi giày bông không ạ?"
Mấy tháng nay Tô Vân Cảnh luôn chạy đến cô nhi viện, Tống Văn Thiến biết cậu có một người bạn tốt, tên còn rất dễ nghe, Phó Hàn Chu.

Đứa bé kia bà cũng đã gặp qua, lớn lên rất xinh đẹp.

Tống Văn Thiến còn tưởng rằng có chuyện lớn, không nghĩ tới là chuyện này nên đã sảng khoái đáp ứng.

Tô Vân Cảnh nhẹ nhàng thở ra.

Tống Văn Thiến mặt mày hiền lành, xoa tóc Tô Vân Cảnh chốc lát rồi chuẩn bị vào bếp làm vằn thắn.

Tô Vân Cảnh kéo ghế nhỏ ra, rửa sạch tay, muốn cán vỏ vằn thắn cho Tống Văn Thiến.

Tống Văn Thiến không trông chờ gì vào cậu nhưng cũng cầm một cái chày càn bột nhỏ, dạy cậu làm sao cán bột.

"Ở giữa cần phải dày một chút còn phần ngoài thì mỏng hơn, đúng rồi, chính là như vậy."
Hai tay nhỏ của Tô Vân Cảnh ôm chày cán bột nhỏ, tuy rằng cán không tròn nhưng những mặt khác thì phù hợp yêu cầu của Tống Văn Thiến.

Tống Văn Thiến nhìn Tô Vân Cảnh nghiêm túc cán bột thì nhịn không được cảm thán, "Con giỏi hơn cha con nhiều, chẳng biết ai có phúc, về sau có thể gả cho con trai mẹ."
Tô Vân Cảnh:....!Hiện tại nói về điều này có phải quá sớm không?
Lục Đào từ cửa hàng trở về đã bị Tống Văn Thiến quở trách một hồi.

Lục Đào chả hiểu gì bị ăn mắng, nhìn thoáng qua Tô Vân Cảnh đang ngoan ngoãn bưng vằn thắn từ bếp ra.

Tống Văn Thiến lập tức đau lòng nói, "Con trai bỏ đấy, nóng, để bố con bưng cho."
Biểu hiện tốt đẹp của Tô Vân Cảnh làm địa vị ở nhà của Lục Đào lại bị hạ một bậc.

"Để bố, để bố, đừng nóng đến con." Lục Đào đánh một cái trên mông cậu, "Nhóc con, biểu hiện gân đây khá tốt nha."
Tô vân Cảnh:....!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi