TÔI, CÒN CÓ THỂ CỨU VÃN MỘT CHÚT KHÔNG?



Lúc Lục Đào về đã mua cho Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu mỗi đứa một chiếc xe đua nhỏ.

Vì bộ phim hoạt hình "Sấm chớp và tốc độ" nổi lên như cồn, cổng trường đều bán xe đua.

Lục Đào nghe ý kiến của nhà bán lẻ đèn cách vách, đi qua cửa hàng mua hai cái xe đua, còn mua cả đường băng đua xe.

Sau đó, không ngoài ý muốn bị Tống Văn Thiến mắng một trận.

"Anh mua cái này làm gì? Trong nhà chỉ rộng có chừng ấy, thêm thứ này vào thì phòng khách cũng chẳng còn chỗ đặt chân."
"Hôm nay là sinh nhật trẻ con, anh cũng chỉ vì muốn chúng vui vẻ thôi mà." Lục Đào nhanh chóng lấy hai đứa trẻ ra làm lá chắn, "Con trai, bố mua quà cho con, vui không?"
Nếu là mười mấy năm trước, bố cậu cũng như vậy thì Tô Vân Cảnh có thể vui bay lên trời luôn rồi.

Rốt cuộc thì năm đó ai lại không có mộng đua xe chứ.

Tô Vân Cảnh rất nể tình gật đầu, "Vui ạ."
"Quà chú mua cho con có thích không?" Lục Đào lại hỏi Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu bị kéo xuống nước, giống Tô Vân Cảnh gật gật đầu.

Lục Đào ngay lập tức có lý, "Em xem, hai đứa đều vui vẻ."
Tống Văn Thiến không muốn nói tiếp với Lục Đào nữa, tức giận nói, "Rửa tay ăn cơm!"
Khóe miệng Lục Đào cong lên, cười chỉ thiếu nước co giật, "Tuân lệnh!"
Bản edit được đăng duy nhất tại:
-
Tống Văn Thiến cắm một vòng nết trên bánh kem, mọi người cùng hát chúc mừng sinh nhật.

Tô Vân Cảnh quay đầu nói với Phó Hàn Chu, "Cùng nhau thổi nến nha."
Ánh nến lay động trong đôi mắt sáng ngời của cậu, lấp lánh lấp lánh, sâu bên trong như có mật sắc nước đường hiện ra.


Phó Hàn Chu cảm thấy rất ấm áp cũng rất ngọt ngào.

Hắn gật đầu, cùng Tô Vân Cảnh gần lại, thổi tắt nến.

Thổi xong nến, Tô Vân Cảnh lấy dao nhựa trong suốt bắt đầu cắt bánh.

Sau khi cậu cắt xong, Tống Văn Thiến cho bánh kem vào đĩa.

Tô Vân Cảnh đưa miếng bánh đầu tiên cho Tống Văn Thiến, "Mẹ vất vả nhiều rồi."
Tống Văn Thiến sửng sốt, sau đó cười cười xoa đầu cậu, "Vẫn là con trai mẹ biết thương mẹ."
Lục, nằm cũng trúng đạn, Đào: "......"
Tô Vân Cảnh lại cắt một miếng cho Lục Đào, "Bố cũng vất vả nhiều rồi."
Lục Đào cảm thán, "Vẫn là con trai biết thương bố."
Tống Văn Thiến trừng mắt nhìn Lục Đào một cái.

Sau khi cắt cho Phó Hàn Chu một miếng, Tô Vân Cảnh nói nhỏ gì đó ở bên tai hắn.

Thấy hai tên nhóc kề tai nói nhỏ, Tống Văn Thiến thấy rất thú vị, cười hỏi, "Các con đang thì thầm nói gì đó?"
"Không có gì ạ." Sau khi nói xong Tô Vân Cảnh không chút hoang mang ngồi xuống.

Cậu chỉ nói với Phó Hàn Chu rằng, ăn ít bánh kem, nếu còn muốn ăn thì ngày mai cậu lại mang cho hắn.

Loại thức ăn như bánh kem này ăn nhiều không tốt cho tiêu hóa.

Phó Hàn Chu rất nghe lời, thật sự chỉ ăn một miếng.

Ăn xong cơm chiều, Tô Vân Cảnh trưng cầu ý kiến của Tống Văn Thiến, "Mẹ ơi, bây giờ còn chưa đến 8 giờ, có thể để con tắm cho Phó Hàn Chu ở nhà mình không ạ?"
"Con tắm cho Hàn Chu?" Tống Văn Thiến dở khóc dở cười, "Con vừa mới học được tự tắm rửa mà đã dám tắm cho người khác rồi hả?"

Tô Vân Cảnh: "......"
Cậu mang cái mác 8 tuổi, làm gì cũng bị người lớn nghi ngờ.

Nhưng Phó Hàn Chu không thích người khác chạm vào mình, Tô Vân Cảnh thân quen với Phó Hàn Chu đã không còn khiến hắn phản cảm nữa.

"Cậu ấy tự tắm rửa, con gội đầu cho bạn ấy.

Mẹ ơi, mẹ tìm cho con cái mũ tắm không thấm nước cho trẻ con cho con với ạ."
Dưới nhiều lần đảm bảo của Tô Vân Cảnh, Tống Văn Thiến mới đồng ý.

"Lúc tạo bọt thì để Hàn Chu cúi đầu xuống, như vậy thì dầu gội đầu mới không bắn vào mắt."
"Con biết rồi ạ."
"Lúc mở nước nhớ kiểm tra nhiệt độ, đừng làm Hàn Chu bị nóng quá."
"Vâng."
"Quần áo sạch sẽ mẹ sẽ lấy cho, mặc xong quần áo mới ra, đừng bị cảm."
"Dạ."
Tống Văn Thiến dặn dò Tô Vân Cảnh xong mới rời đi.

Tô Vân Cảnh vừa đi đến cửa buồng tắm thì Tống Văn Thiến lại quay lại, không yên tâm nói, "Hay là, vẫn là để mẹ tắm cho các con đi."
Tô Vân Cảnh: "......"
Lục Đào cũng không nghe nổi nữa, đi tới kéo Tống Văn Thiến đi.

Bản edit được đăng duy nhất tại: https://.wattpad.com/user/tieuly1
-
Tô Vân Cảnh đóng cửa lại, xoay người, bất đắc dĩ nói với Phó Hàn Chu, "Mẹ tớ là sợ tớ làm bắn vào mắt cậu."
Người làm mẹ đều thích nhọc lòng.


Phó Hàn Chu ngồi trên cái ghế nhỏ, ngẩng đầu nhìn Tô Vân Cảnh.

Ánh đèn màu cam ấm áp phủ lên mái tóc đen mềm mại của Phó Hàn Chu một vòng sáng xinh đẹp.

Đứa bé mặt mày tinh xảo, đôi mắt đen tỏa sáng nhưng không giống đôi mắt lạnh khiếp người ngày xưa mà ngược lại rất ngoan ngoãn.

Tô Vân Cảnh cảm thấy hôm nay bé khốc kiều giống như biến từ một con sói con hung hãn cao lãnh thành một chú sơn dương nhỏ bé mới ra đời.

Tim Tô Vân Cảnh cũng mềm đi vài phần.

Cậu ngồi xổm trước mặt Phó Hàn Chu, đội mũ tắm chuyên dụng cho trẻ em mà Tống Văn Thiến đưa lên cho Phó Hàn Chu.

Nhón chân gỡ xuống vòi hoa sen, Tô Vân Cảnh thử nhiệt độ nước trước.

Sau khi cảm thấy nhiệt độ thích hợp, cậu để Phó Hàn Chu cúi đầu xuống.

Ngay lúc nước từ vòi hoa sen rơi xuống, Phó Hàn Chu đột nhiên nhắm mắt lại, cắn chặt răng.

Cảm nhận được cơ thể Phó Hàn Chu căng chặt, Tô Vân Cảnh vội vàng dời vòi hoa sen đi, cậu hỏi, "Làm sau vậy? Là nhiệt độ nước không thích hợp sao, nóng, hay là lạnh?"
Nước là ấm áp, không phải lạnh thấu xương như Phó Hàn Chu tưởng tượng, điều này làm hắn mím môi.

Phó Hàn Chu lắc đầu, "Không lạnh cũng không nóng, rất tốt."
Nghe được lời này, Tô Vân Cảnh yên tâm, cậu dùng vòi hoa sen làm ướt tóc Phó Hàn Chu, sau đó đóng nước, lấy dầu gội đầu.

Tô Vân Cảnh tạo bọt ở lòng bàn tay trước rồi mới thoa lên tóc Phó Hàn Chu.

Móng tay của cậu bị Tống Văn Thiến cắt rất ngắn, ngón tay xuyên qua tóc Phó Hàn Chu, nhẹ nhàng xoa da đầu của hắn, không gây ra sự khó chịu.

Phó Hàn Chu rũ mắt, hơi nước mờ mịt lượn lờ nơi khóe mắt đuôi lông mày của hắn, gương mặt trắng nõn bị hơi nước hấp tạo ra một tầng đỏ ửng nhợt nhạt.

Chẳng biết có phải do nơi này nhiệt độ hơi cao mà Phó Hàn Chu cảm thấy đầu nặng chân nhẹ.

Xung quanh phủ lên một lớp màu xanh lục kỳ quái, Tô Vân Cảnh trước mắt cũng trở nên mờ ảo.


Trong lòng Phó Hàn Chu bỗng sinh ra một loại hoảng loạn sợ hãi.

Thanh âm Tô Vân Cảnh vô cùng mờ ảo, giống như cách hắn rất xa.

"Nhắm mắt lại nào, để tớ làm sạch bọt trên tóc cậu."
Phó Hàn Chu đau đầu hơn, không gian nho nhỏ vặn vẹo quái đản, hắn thấp giọng thở hổn hển.

Tô Vân Cảnh không chú ý tới dị thường của Phó Hàn Chu, cậu lần đầu tiên gội đầu cho người khác nên làm gì cũng thấy biệt nữu, điều chỉnh tư thế rất nhiều lần.

Đột nhiên, vạt áo của cậu bị Phó Hàn Chu nắm chặt.

Hửm?
Tô Vân Cảnh dò hỏi Phó Hàn Chu, "Vào mắt cậu sao?"
Phó Hàn Chu không nói chuyện, hắn dùng sức nắm chặt áo Tô Vân Cảnh sau đó thò lại gần, dựa lên vai Tô Vân Cảnh.

Giống một con chim mỏi về tổ.

Toàn bộ thế giới của Phó Hàn Chu đều yên tính, nhưng thứ vặn vẹo hỗn loạn đó đều biến mất hết.

Trên đầu hắn còn mang theo mũ tắm không thấm nước, nước nhỏ xuống làm quần áo Tô Vân Cảnh ướt một mảng lớn.

Tô Vân Cảnh nhìn bé khốc kiều quá mức dịu ngoan dựa vào trên vai mình, cậu nhịn không được xoa đầu hắn, "Làm sao vậy?"
Phó Hàn Chu nhẹ giọng nói, "Sinh nhật vui vẻ."
Đây là lần đầu tiên của hôm nay, cũng như trong cuộc đời, hắn chúc người khác sinh nhật vui vẻ.

Tô Vân Cảnh cười, "Cậu cũng sinh nhật vui vẻ."
Phó Hàn Chu nhắm mắt lại, lông mi ướt dầm dề đáp trên mí mắt, khóe miệng hơi nhếch lên.

Ừm, về sau hôm nay cũng là sinh nhật của hắn.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi