TÔI CÙNG ÁNH TRĂNG SÁNG CỦA TRA CÔNG HE RỒI


Ngay từ đầu Thịnh Dư Hàng không ý thức được mình đang nằm mơ.
Người bình thường nằm mơ đều không biết mình đang mơ.
Anh có chút mờ mịt đứng giữa đường, không nhớ mình là ai, cũng không biết mình nên đi đâu.
Thế là anh di chuyển tầm mắt nhìn xung quanh, cố gắng tìm ra một chút manh mối.
Đây là một con đường đông đúc, mọi người lui lui tới tới, tiếng còi xe ở khắp mọi nơi, một khung cảnh náo nhiệt.
Đường phố xa lạ có chút sương mù ảm đạm, cho đến khi anh quay đầu đảo mắt nhìn qua đám người, liền bắt được một điểm màu sắc tươi sáng trong đó.
Đó là một nhà ba người, theo hướng dòng người đi về phía trước.
Ba mẹ trẻ thanh lịch và dịu dàng, nắm tay con trai mình.
Đứa trẻ đi ở giữa dáng người không cao, chưa đến nửa thắt lưng của ba mẹ, nhưng vẻ mặt có chút nghiêm túc, bước hai cái chân ngắn cố gắng theo sau, có chút khiến cho người ta bật cười.
Mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng khuôn mặt tinh xảo của đứa trẻ đã lộ ra vẻ phong hoa, bất cứ ai nhìn thấy cũng không nhịn được khen một tiếng xinh đẹp.
Đứa trẻ ngửa đầu, đôi mắt sáng đến kinh người, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể ôm lấy trái tim người ta.
Thịnh Dư Hàng có chút ngơ ngác nhìn đứa bé ánh mắt sáng ngời kia, anh cảm thấy gương mặt của đứa bé kia có chút quen mắt.
Anh theo bản năng nhấc chân lên, muốn đuổi theo.
Nhưng mà sau một trận trời đất quay cuồng, rồi có một nơi nào đó phía trước đột nhiên sáng lên.
Ngẩng đầu nhìn lên, hoàn cảnh xung quanh lại thay đổi, dường như họ đang ở trong một hội trường rộng rãi và tối tăm nào đó.
Chỉ có trung tâm của sân khấu từ từ phát sáng ra một chút ánh sáng, chiếu sáng một cây đàn dương cầm ở giữa.
Trong ánh đèn, đứa bé ngồi trước đàn dương cầm, tuổi tác hình như so với trước đó lớn hơn một chút, hai bàn tay trắng nõn xinh đẹp đặt trên phím đàn.
Đôi mắt đang rũ xuống kia vẫn lấp lóe ánh sáng như cũ, so với ánh sáng trên đỉnh đầu còn sáng ngời và có thần hơn.
Thịnh Dư Hàng hoàn hồn trong tiếng vỗ tay, anh vỗ tay theo, ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu, thấy cậu bé cúi đầu cảm ơn mọi người.
Lúc đứng thẳng dậy, cậu bé đối mặt với ánh mắt của Thịnh Dư Hàng đang ẩn nấp sau đám người.
Đứa bé cong cong mặt mày với anh, lộ ra một nụ cười tươi sáng tràn đầy hoạt bát và vui mừng.
Thịnh Dư Hàng cũng bất giác cười theo.
Những giấc mơ được xếp chồng lên nhau, đi càng sâu, thì càng đắm chìm vào trong đó, không thể phân biệt được đâu là thực và đâu là ảo nữa.
Thời điểm Thịnh Dư Hàng lấy lại chút ý thức lần nữa, là ở trong một con ngõ nhỏ vắng vẻ.
Lần này cảm thụ của anh so với cảnh vật sương mù mờ mịt trước đó chân thật hơn một chút, như thể anh vẫn luôn sống ở đây.
Trong tiềm thức, anh cũng rất quen thuộc với nơi này.
Đây là nơi anh sống.
Đây là đường về nhà từ trường học.
Lúc ngẩng đầu lên, anh vẫn có thể nhìn thấy lá cờ quốc kỳ tung bay phía sau bức tường của con ngõ nhỏ này.
Đó chính là hướng trường học —— một trường trung học cơ sở phổ thông, không có gì đặc biệt, chỉ là gần nhà hơn một chút.
Thịnh Dư Hàng ngơ ngác đứng tại chỗ một lát, mới hồi phục lại tinh thần ——
Hiện tại là thời gian tan học, anh hẳn là nên về nhà.
Vì vậy, anh nhấc chân lên, chuẩn bị đi về nhà.
Nhưng mà không đợi anh đi đến cuối ngõ nhỏ, đã nghe thấy bên cạnh góc truyền đến một trận ồn ào.
Nghe được thanh âm vang động lòng người, cũng không biết là xuất phát từ tò mò, hay là xuất phát từ trực giác kỳ diệu nào khác, anh dừng chân lại, chuyển hướng, rẽ vào trong con đường nhỏ bên cạnh.
Nơi đó có người đang đánh nhau.
Thịnh Dư Hàng ngơ ngác đứng ở đầu ngõ, ánh mắt lướt qua, trong nháy mắt đã có thể phân biệt được số người cùng thân phận của những người đó.
Một học sinh của trường, và một số học sinh ngoài trường, còn có vài người không mặc đồng phục, nhưng trông dáng vẻ lưu manh không đứng đắn lắm.
Nói chính xác, đây có lẽ là một một trận vây đánh - một nhóm học sinh từ trường khác bắt nạt một học sinh trường này.
Là bạn học, Thịnh Dư Hàng cảm thấy không thể khoanh tay đứng nhìn.

Thế là anh lấy điện thoại di động từ trong túi ra, chuẩn bị trực tiếp báo cảnh sát.
Nhưng khi anh chuẩn bị bấm số, anh đột nhiên có chút hoảng hốt.
Số điện thoại cảnh sát ở đây là bao nhiêu?
Khoan, sao anh lại nói là "ở đây"?
Khoảnh khắc sững sờ này khiến ánh mắt của Thịnh Dư Hàng dừng lại thêm một lúc trên đám người đang đánh nhau ở phía trước.
Học sinh bị đám người chặn ở góc rốt cuộc cũng lộ ra một chút chân dung trong khe hở.
Nhìn dáng vẻ còn mang theo không ít ngây ngô, ước chừng cũng chỉ mới lớp mười, mười một, nhưng sự hung ác và lạnh lùng hoà với vết máu đang chảy từ trán xuống trên gương mặt đó, lại khiến người ta tự dưng có chút sợ hãi.
Thực lực hai bên rõ ràng chênh lệch rất lớn, trên mặt, trên cổ và cổ tay, thậm chí là trên áo khoác cũng in ra vết máu nhìn thấy mà giật mình, nhưng trên mặt người bị chặn ở góc kia lại không có chút sợ hãi nào.
Từ trong đám người lộ ra một đôi mắt ẩn chứa ánh sáng âm u, giống như ngọn lửa bùng cháy, nhưng cũng chỉ còn lại một cái vỏ rỗng.
Trung tâm ngọn lửa ngoại trừ hố đen vô tận, thì cũng không còn lại gì nữa.
Một người vây đánh đưa tay túm lấy cổ áo cậu, vẻ mặt hung ác mắng chửi uy hiếp gì đó, cậu lại không hề bị lay động, mà hung tợn dùng đầu đập mạnh vào đầu người kia.
Người bị đập mất cảnh giác, vô thức buông tay, lảo đảo lui về phía sau vài bước.
Nhưng lui người này, những người khác cũng vây lại, tổng cộng mấy nắm đấm đều có thể rơi xuống trên thân người kia.
Nhưng cậu dường như không có cảm giác đau đớn, vẻ mặt lạnh lùng, không có chút biến hóa nào, chỉ là giống như chó điên, đụng phải người nào liền liều lĩnh xông lên không chút do dự.
Khi ánh mắt rơi vào đôi mắt kia, trái tim Thịnh Dư Hàng đột nhiên đập dữ dội.
"Cạch" một tiếng, điện thoại rơi xuống đất, anh không kịp suy nghĩ số cảnh sát là gì, liền không chút nghĩ ngợi lao về phía nhóm người.
"Dừng tay!"
Trên mặt người luôn luôn ôn hòa khó có được lộ ra toàn bộ gai nhọn, thậm chí còn mang theo chút ý tứ hung ác.
Giống như một con sói bảo vệ thức ăn.
Hai thiếu niên nằm trong ngõ nhỏ chật hẹp vắng vẻ, ngửa đầu nhìn bầu trời dần dần ảm đạm xuống.
Một người đầy máu, người kia cũng không khá hơn là bao, trên mặt trên cánh tay cũng đều là vết thương.
Người đầy máu kia mờ mịt nằm trên mặt đất, qua hồi lâu mới chậm rãi đứng dậy tựa vào tường, co chân, gập cánh tay, cúi đầu nhìn về phía một người xa lạ khác.
"Cậu là ai?" Cậu hỏi.
Một câu này liền bừng tỉnh Thịnh Dư Hàng đang lâm vào hoảng hốt, anh theo bản năng đưa tay ấn lên hốc mắt xanh đen của mình, không khỏi "xít" một tiếng, hình như rất đau.
Anh lập tức như nhớ tới cái gì đó, đột nhiên từ trên mặt đất nhảy dựng lên, nắm tay kéo thiếu niên đó ra ngoài.
"Làm gì vậy?" Thiếu niên không chút sức lực nâng mắt.
"Đi bệnh viện." Thịnh Dư Hàng chém đinh chặt sắt nói.
"Không đi." Thiếu niên lại trượt xuống, suýt nữa trực tiếp ngồi xuống đất.
Cậu quyết không nhúc nhích, dường như quyết định ở đây mọc rễ nảy mầm.
Thịnh Dư Hàng nắm lấy cổ tay đầy máu cũng không dám dùng sức.
Anh thậm chí còn không thấy rõ vết thương bên dưới vết máu kia rốt cuộc là ở đâu.
"Cậu đừng quản tôi, tôi nghỉ ngơi ở đây một chút là được rồi." Thiếu niên dùng tay không cọ xát vết máu còn chưa khô trên mặt, "Lỡ đâu lại bị những người đó đụng phải thì không tốt.”
Vẻ mặt thiếu niên tản mạn, rõ ràng tuổi tác không lớn lắm, nhưng từ biểu cảm đến ngữ khí đều lộ ra vẻ ông cụ non không sao cả.
Không biết yêu quý bản thân mình chút nào cả.
Thịnh Dư Hàng không nói tiếp, cũng không hề rời đi.
Sau khi dừng lại một lát, anh lui về phía sau nửa bước, dường như đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể mang thiếu niên đi.
Sau đó anh lại đi về phía trước hai bước, cúi người đưa tay, ngang qua đầu gối thiếu niên, vòng tay qua lưng cậu, dùng sức, trực tiếp ôm ngang cậu lên.
Thanh niên cho là anh muốn rời đi, không kịp đề phòng liền cảm thấy thân thể nhẹ bỗng, trên mặt rốt cuộc cũng hiện lên một tia kinh hoảng, theo bản năng đưa tay ôm lấy cổ người trước mắt.
"Cậu làm gì?!" Thiếu niên phát ra một tiếng nghi ngờ từ trong cổ họng.
"Cậu không chịu tự mình đi, vậy thì tôi chỉ có thể ôm cậu đi thôi." Thịnh Dư Hàng nghiêm trang đáp.
"Thả tôi xuống." Thiếu niên hung tợn siết cổ anh uy hiếp, "Bằng không tôi sẽ giết chết cậu!”

"Cậu làm đi." Mí mắt Thịnh Dư Hàng cũng không nhấc, lúc ôm cậu đi ra ngoài lại nhíu nhíu mày, "Cậu không ăn cơm à?”
Trọng lượng trong ngực nhẹ hơn nhiều so với anh tưởng tượng.
"Liên quan gì đến cậu! Mau chóng thả tôi xuống, nếu không tôi liền báo cảnh sát!"
"Cậu báo đi." Thịnh Dư Hàng dung túng nói, "Tôi nhiều nhất chính là thấy việc nghĩa hăng hái làm mà thôi."
"...!Rốt cuộc là cậu muốn làm gì?!"
"Đưa cậu đi bệnh viện."
"Tôi không đi bệnh viện! Cậu có bệnh đấy à! Rảnh rỗi như vậy sao không về nhà làm thêm mấy bộ bài thi đi!"
"Không được, miệng vết thương không xử lý tốt sẽ nhiễm trùng."
"Liên quan rắm gì đến cậu! Cậu là ai tôi cũng không biết, vậy mà lại rảnh rỗi quản nhiều chuyện như vậy? Mau thả tôi xuống!”
Thiếu niên giãy dụa rất lợi hại, Thịnh Dư Hàng nhìn thấy sắc mặt cậu quả thật rất khó coi, hình như là chán ghét bị người ôm như vậy.
Anh vẫn còn có chút mềm lòng, không khỏi khẽ thở dài một tiếng, ở giao lộ thả người xuống.
Nhưng anh vẫn nắm lấy tay thiếu niên không buông: "Tôi cõng cậu.”
Thiếu niên cau mày định hất tay anh ra, Thịnh Dư Hàng dùng chút sức lực nắm chặt: "Hay là còn muốn tôi ôm cậu đi?”
Nghe những lời này, thiếu niên cuối cùng cũng không giãy dụa nữa.
Thịnh Dư Hàng khom lưng trước mặt cậu, thiếu niên do dự một lúc rồi leo lên, vòng tay qua cổ anh.
Cả người đầy máu đứng ở ven đường chặn xe cũng không được, Thịnh Dư Hàng chỉ có thể cõng cậu chậm rãi đi về phía bệnh viện.
Cũng may có một bệnh viện gần trường học, chỉ cần băng qua hai con đường là đến.
Trên đường Thịnh Dư Hàng mới giới thiệu tên mình: "Tôi tên là Thịnh Dư Hàng, lớp 10/1, còn cậu?”
Người thanh niên phủ đầy gai còn đang tức giận, nghe vậy liền bực bội chế giễu một câu: "Không biết tên của tôi còn tới giúp tôi, đầu óc cậu có bệnh à?"
Bị chế giễu nhiều như vậy, Thịnh Dư Hàng cũng không tức giận, ngược lại nghĩ người này mở miệng trêu chọc mình so với bộ dạng vô hồn vừa rồi còn đáng yêu hơn nhiều.
Đại khái đầu óc anh đúng thật là bị hư rồi đi.
Thịnh Dư Hàng cười khẽ một tiếng.
"Có lẽ là duyên phận đặc biệt đi." Thịnh Dư Hàng nhẹ nhàng nói, "Tôi chỉ là có chút lo lắng cho cậu.”
Người đối mặt với lời nói lạnh nhạt của mình còn có thể bảo trì dịu dàng hiền lành cũng không nhiều, thiếu niên vốn không phải loại người thật sự phản nghịch không biết tốt xấu, thấy thế cũng ngượng ngùng không tiện nói gì nặng lời nữa, mà là bỏ qua mặt mũi, nhỏ giọng trả lời nghi vấn của anh.
"Tôi lớp 10/2, tên Tiêu Sở Dịch."
Lúc nghe được cái tên kia, trong lòng Thịnh Dư Hàng lại bắt đầu nhảy lên.
Dường như có một thứ gì đó ấm áp sắp trào ra khỏi trái tim anh.
Thiếu niên tên "Tiêu Sở Dịch" phát giác được anh dừng lại, không khỏi hỏi: "Sao vậy?"
Thịnh Dư Hàng hoàn hồn: "Không có gì, chỉ là cảm thấy, tôi hình như đã gặp cậu ở đâu rồi thì phải."
Tiêu Sở Dịch hừ hừ hai tiếng: "Chắc là nằm mơ đi, kiểu bắt chuyện này cũng quá cổ hủ rồi."
Thịnh Dư Hàng tốt tính cười cười: "Có lẽ vậy."
Buổi tối, bác sĩ cấp cứu nhìn thấy Tiêu Sở Dịch một thân đầy máu cũng bị hoảng sợ.
Cũng may lúc cẩn thận kiểm tra nguồn gốc vết máu, phát hiện cơ bản đều là một ít vết thương ngoài da, không ít đều là bị vật sắc nhọn quẹt trầy xước.
Từ góc độ dưỡng thương mà nói không tính là quá nghiêm trọng, nhưng khi những vết thương này xuất hiện trên người một học sinh trung học cơ sở, liền nhìn có vẻ hơi ghê người.
Bác sĩ suýt nữa báo cảnh sát ngay tại chỗ, bị Thịnh Dư Hàng khuyên ngăn.
Tin tức từ bác sĩ là cần phải tĩnh dưỡng, không được đụng vào đồ dầu mỡ cay độc, phải thường xuyên làm sạch khử trùng vết thương.
Tóm lại đều là những lời nói khách sáo, điều thực sự khiến Thịnh Dư Hàng để ý vẫn là vết thương trên cổ tay của Tiêu Sở Dịch.
Bác sĩ nói cổ tay Tiêu Sở Dịch trước đó đã từng bị gãy, bao gồm cả xương ngón tay cũng bị, đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, vẫn cần phải điều trị và tĩnh dưỡng thật tốt.
Ánh mắt Thịnh Dư Hàng rơi vào tay Tiêu Sở Dịch, không dời mắt được.

Bàn tay của người thiếu niên vẫn xinh đẹp như cũ, không nhìn ra chút vết tích bị thương nào, chỉ có khi dùng sức không kiềm chế được mà run rẩy mới lộ ra một chút manh mối.
Khi nói đến chuyện này, lông mày anh cau chặt, tầm mắt dời sang một bên, dường như không muốn nghe lại những lời này.
Thịnh Dư Hàng không hỏi nữa, nhưng trong lòng vẫn rất để ý.
Trên đường trở về, Thịnh Dư Hàng vẫn cưỡng ép cõng cậu ra ngoài, ánh đèn ven đường đã sáng lên, cũng có taxi chủ động dừng lại bên cạnh bọn họ.
Thịnh Dư Hàng không lên xe, Tiêu Sở Dịch cũng không nói gì, chỉ khép hờ hai mắt, ngẩn người.
"Tay cậu..."
“Bị mấy tên khốn kia đánh.” Tiêu Sở Dịch vùi mặt vào lưng Thịnh Dư Hàng, thanh âm có chút mơ hồ, “Dù sao cũng trị không hết, có thể dùng là được, không cần quá để ý."
"Ừm." Thịnh Dư Hàng nhẹ nhàng lên tiếng, không nói gì nữa.
Lúc đưa người đến cửa nhà, anh mới ngẩng đầu nhìn về phía người chuẩn bị mở cửa bước vào, mở miệng gọi cậu một tiếng.
"Sáng mai tôi tới đón cậu đi học." Thịnh Dư Hàng nói.
"Hả?" Lông mày Tiêu Sở Dịch lập tức nhíu lại, "Tại sao? Cậu rảnh rỗi như vậy à?”
"Không phải cậu không biết đường sao?"
"...!Làm sao cậu biết?" Tiêu Sở Dịch khẽ giật mình, lông mày nhíu chặt hơn.
"Ừm." Thịnh Dư Hàng suy nghĩ một lát, cười với cậu: "Có lẽ là ở trong giấc mơ đi.”
"..." Tiêu Sở Dịch trầm mặc không biết nên nói cái gì cho phải.
"Buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai gặp." Thịnh Dư Hàng nhẹ nhàng nói, "Ngủ ngon.”
"...!Ngủ ngon."
Ngày hôm sau khi đi học, Thịnh Dư Hàng mới biết vì sao Tiêu Sở Dịch lại bảo anh không cần quản cậu.
Tiêu Sở Dịch rất nổi danh ở trường học, một là ngoại hình xuất chúng cùng thân thế thê thảm của cậu, hai là được người khác vui sướng khi người gặp họa hoặc đồng tình.
Cũng không biết cậu kết nghiệt duyên từ nơi nào, sau khi ba mẹ qua đời, trong nhà gặp hỏa hoạn, thân thích liền coi cậu như bóng mà đá tới đá lui.
Người ghen tị chán ghét cậu giống như là tìm được bí quyết thắng lợi, kiên trì không kiêng kỵ gì mà dùng mọi con đường tắt để chèn ép cậu.
Tin đồn về việc cậu là ngôi sao tai họa đã lan truyền ra khắp trường.
Học sinh ở lứa tuổi này là giai đoạn dễ bị tin đồn xô đẩy nhất, một số đồn ra, số còn lại cũng không dám xen vào việc của người khác.
Lại thêm Tiêu Sở Dịch liên tiếp gặp phải bất hạnh, tâm trạng vốn đã không tốt, tính tình cũng rơi xuống mấy bậc thang, đối với ai cũng không có sắc mặt tốt.
Cậu còn thường xuyên mang theo một thân vết thương, thoạt nhìn gần như đã có thể móc nối cùng hai chữ "khủng bố".
Dần dà, cậu liền thật sự bị cô lập.
Bản thân Tiêu Sở Dịch dường như cũng không quá để ý điểm này, ở một mình hồi lâu cũng không thấy có một chút cảm xúc khổ sở nào.
Hoặc là chẳng bằng nói cậu giống như là đã bị rút cạn hết tất cả cảm xúc, ngoại trừ hiếm thấy phẫn nộ hay kinh ngạc một lát, gần như không nhìn thấy tâm tình chấn động nào khác.
Người nổi danh như vậy, tại sao trước kia anh lại không biết?
Nghi ngờ trong lòng Thịnh Dư Hàng lóe lên, rồi dường như có một ngoại lực không thể kháng cự nào đó thúc đẩy anh bỏ qua những hoang mang này.
Anh không thèm để ý những vấn đề nhận thức không rõ ràng kia, nhưng rất để ý đến bản thân Tiêu Sở Dịch.
Ngày hôm sau tin tức Thịnh Dư Hàng cùng Tiêu Sở Dịch đi học chấn động toàn trường.
May mà cách trường học khoảng hai, ba cái ngã tư, Tiêu Sở Dịch liền hung tợn siết cổ Thịnh Dư Hàng uy hiếp anh thả mình từ trên lưng xuống, nếu không mức độ oanh động của tin tức này có thể còn phải lên một tầng nữa.
Thịnh Dư Hàng một đường đưa Tiêu Sở Dịch đến cửa lớp, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy cậu ngồi vào chỗ của mình mới quay người trở về lớp.
Vừa ngồi xuống, bạn học ngồi bên cạnh đã không kịp chờ đợi chạy tới hỏi thăm tình hình: "Này Thịnh Dư Hàng, cậu và Tiêu Sở Dịch có chuyện gì sao? Sáng nay cậu vậy mà lại cùng cậu ta đến trường? Đã xảy ra chuyện gì à?"
Thịnh Dư Hàng chậm rãi thu dọn bàn học, vừa sắp xếp lại sách trên bàn theo màu sắc và kích thước, vừa thờ ơ trả lời: "Cùng bạn bè đi học có chỗ nào kỳ quái à?”
Biểu cảm cậu bạn đó nhất thời thay đổi, nhìn trái nhìn phải, lại thấp giọng: "Này, cậu không muốn sống nữa à, cậu đã quên lúc trước tên họ Lôi nói ai chơi với Tiêu Sở Dịch, hắn sẽ đối phó với người đó sao? Cậu quang minh chính đại như vậy, cẩn thận bị hắn để mắt tới."
Thịnh Dư Hàng nhíu mày: "Họ Lôi? Tại sao hắn lại muốn nhằm vào Tiêu Sở Dịch?"
Thanh âm cậu bạn thấp hơn, còn đưa tay che miệng lại: "Tớ nghe nói hai nhà bọn họ trước kia là đối thủ cạnh tranh, còn có Tiêu Sở Dịch vẫn luôn là con nhà người ta, hình như kích thích hắn không nhẹ, sau đó không phải là Tiêu gia xảy ra chuyện à, cái tên tâm thần kia liền đắc ý vênh váo không thôi, ngày nào cũng nhằm vào Tiêu Sở Dịch, nghe nói lúc trước còn tìm người đánh gãy tay Tiêu Sở Dịch..."
Nói xong, cậu bạn lại chậc lưỡi, tiếp theo cảm khái nói: "Chẳng qua Tiêu Sở Dịch kia cũng không phải đèn đã cạn dầu, nghe nói vừa xuất viện liền ở trước mặt cha mẹ người ta, trực tiếp nắm đầu họ Lôi kia đập, phải ở bệnh viện một tháng.

Tóm lại hai người này đều xem như nhân vật hung ác.”
"Hình như chính là sau khi đánh nhau xong, hai cừu oán này liền triệt để kết thành, chẳng qua hiện tại dù sao Tiêu Sở Dịch cũng không có hậu trường gì, khẳng định phải chịu thiệt một chút.

Tớ thấy cậu vẫn nên cẩn thận hơn, không phải là cậu sợ phiền phức nhất sao, tránh xa một chút tương đối an toàn.”
Thịnh Dư Hàng nhướng mày, nửa câu cuối cùng hoàn toàn không nghe vào, chỉ suy tư "họ Lôi" này là ai.
“Họ Lôi nào?” Thịnh Dư Hàng đẩy một quyển vở tới, “Tên viết thế nào? Lớp nào?”

Cậu bạn cùng bàn không để ý lắm, một bên phàn nàn có phải là anh bị mất trí nhớ rồi hay không, vậy mà cái này cũng không nhớ, một bên viết ra nội dung anh muốn biết.
"Sao cậu lại muốn cái này?" Cậu bạn nhịn không được nói, "Chuẩn bị đi tìm hắn một chọi một à?"
"Dĩ nhiên không phải." Thịnh Dư Hàng nhận quyển vở cảm ơn, sau đó mới nhẹ nhàng tiếp lời, "Chuẩn bị xem kịch.”
Cậu bạn cùng bàn:???
Tiêu Sở Dịch cũng gặp phải phiền não tương tự như Thịnh Dư Hàng.
Chẳng qua đãi ngộ của cậu không tốt như Thịnh Dư Hàng.
Người trong lớp sợ hãi lời cảnh cáo của một vị học trưởng họ Lôi, cũng không dám đi quá gần Tiêu Sở Dịch.
Ngẫu nhiên có mấy người muốn làm cho vị học trưởng kia vui vẻ, muốn nói doạ Tiêu Sở Dịch, nhưng cũng bị đánh bại trong ánh mắt lạnh lùng của đối phương.
Lúc này Tiêu Sở Dịch cái gì cũng không còn, chỉ còn lại một thân điên cuồng liều mạng.
Vết thương hôm trước được rửa sạch vẫn còn băng gạc, đáng lẽ là biểu tượng của sự mỏng manh, nhưng ở trên người Tiêu Sở Dịch lại là một loại cảnh cáo khác.
Người này mỗi ngày ở bên ngoài đều bị người vây đuổi chặn đánh còn có thể hoàn hảo không chút tổn hại gì trở về, tưởng tượng sâu bên trong, cũng không có ai dám đi chọc cậu.
Với lại động thủ trong trường học là vi phạm kỷ luật của trường.
Nhưng miễn cho bước động thủ, vẫn có không ít người châm chọc sau lưng Tiêu Sở Dịch.
Có vài người thậm chí còn cố ý trốn ở góc để có thể tùy ý nghe được thanh âm cao giọng nói chuyện phiếm, từng câu từng chữ đều đâm vào trong lòng Tiêu Sở Dịch.
Còn có một số nữ sinh nghe nói tin tức Thịnh Dư Hàng và Tiêu Sở Dịch đi cùng nhau, trong lòng vô cùng lo lắng, sợ nam thần trong mộng bị nhân vật phiền toái này hủy hoại.
Tan học, Tiêu Sở Dịch đang thu dọn cặp sách chuẩn bị về nhà, trên đường nghe thấy mấy nữ sinh trực lớp nói chuyện cầu nguyện trong góc.
"Thật là, sao Tiêu Sở Dịch lại đột nhiên đi cùng Thịnh Dư Hàng vậy, sẽ không phải là có âm mưu gì đấy chứ."
"Mặc kệ cậu ta có âm mưu dương mưu gì, tớ chỉ cầu mong cậu ta đừng hại nam thần tớ bị thương là tốt rồi."
"Buổi sáng tớ nhìn thấy cậu ấy liền phát hiện trên mặt cậu ấy hình như có vết thương, không phải là bởi vì Tiêu Sở Dịch chứ."
"Mặc dù Tiêu Sở Dịch cũng rất đáng thương, nhưng tớ thật sự hy vọng cậu ta đừng liên lụy người khác mới tốt."
"Nói không chừng là tin tức giả đi, lui tới gần hai năm bọn họ cũng không biết nhau, nào có đùng một cái đột nhiên quan hệ liền trở nên tốt hơn được, nhất định là trùng hợp."
...
Tiêu Sở Dịch không chớp mắt đi ngang qua đám nữ sinh kia, mang theo một trận gió.
Các nữ sinh dường như giật mình nhận ra cái gì đó, theo bản năng im miệng, ngẩng đầu, lại chỉ nhìn thấy một bóng lưng đã đi xa.
Lúc Tiêu Sở Dịch đi tới cổng trường, lại một lần nữa nhìn thấy Thịnh Dư Hàng.
Thiếu niên đang trong giai đoạn phát triển đã bắt đầu cao lớn trổ cành, dựa vào cổng trường, cũng mơ hồ có chút dáng vẻ đĩnh bạt.
Nhìn thoáng qua là một phong cảnh tuyệt đẹp, học sinh tan học tới lui không khỏi liếc mắt nhìn anh.
Tiêu Sở Dịch vốn định giả vờ không nhìn thấy anh, sau đó theo dòng người đang xối xả đi ra ngoài.
Nhưng mà kế hoạch rõ ràng đã thất bại.
Người mà hai mắt vốn đều dán vào điện thoại di động, trên đỉnh đầu dường như mọc ra một đôi mắt, không đợi Tiêu Sở Dịch đi tới trước mặt, anh liền như có cảm giác ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua đám người, chuẩn xác không sai tập trung vào trên người Tiêu Sở Dịch.
Tiêu Sở Dịch dừng bước, vẫn không chớp mắt, nhấc chân muốn tiếp tục bước ra ngoài cổng trường.
"Tiêu Sở Dịch." Thịnh Dư Hàng hơi nâng âm lượng gọi, "Chờ tôi một chút.”
Một đại danh như sấm bên tai vừa gọi ra, những người còn lại cũng ngẩng đầu theo, chuyển ánh mắt về phía người nói chuyện và người bị gọi tên.
Thịnh Dư Hàng lại không hề bị lay động, vững vàng đi xuyên qua đám người, đi tới trước mặt Tiêu Sở Dịch, nắm lấy cổ tay cậu, ngăn cản bước chân của cậu.
Tiêu Sở Dịch không thích cảm giác bị nhiều người chú ý, dùng sức vung tay vài lần cũng không thể thoát khỏi bàn tay như kẹo mạch nha kia.
Cậu nhíu mày, cuối cùng từ bỏ giãy dụa.
Sau đó cậu trở tay túm lấy tay Thịnh Dư Hàng, kéo anh bước nhanh về phía ngoài cổng trường, đi thẳng đến con hẻm ven đường, tránh ánh mắt của đám người.
Ở đầu ngõ vắng vẻ, Tiêu Sở Dịch dừng bước, ngẩng đầu nhìn về pía người trước mắt.
"Cậu lại muốn làm gì?" Tiêu Sở Dịch hỏi.
"Chờ cậu tan học cùng nhau về nhà đó." Thịnh Dư Hàng vẻ mặt vô tội trả lời.
"Chẳng lẽ không có ai nhắc nhở cậu sao?" Đừng đến quá gần tôi hay gì đó tương tự.
"Nhắc nhở cái gì?" Vẻ mặt Thịnh Dư Hàng mờ mịt, một lát sau lại biến thành hiểu rõ: "Họ Lôi à, tôi biết.”
"Vậy cậu còn gọi tôi lm gì?"
“Suýt nữa quên mất.” Thịnh Dư Hàng ung dung nói, “Vốn dĩ chờ cậu là muốn đưa cậu đi xem kịch, hôm nay chắc cậu không có nhiều bài tập lắm đi?”
"Xem kịch gì cơ?" Tiêu Sở Dịch có chút không hiểu phản ứng của anh.
"Kịch đánh nhau." Thịnh Dư Hàng mỉm cười với cậu, "Giúp cậu báo thù.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi