TÔI CÙNG ANH TRỜI SINH MỘT CẶP


Cả ba người Đặng Quan nghe vậy thì không khỏi trợn to hai mắt, bọn họ trưng ra khuôn mặt không thể tin tưởng mà lắc đầu: "Phạm tướng quân làm sao có thể cần những phế vật như chúng tôi."
Nguyễn Hàn Minh gật đầu rồi lại lắc đầu: "Đúng vậy, các người của hiện tại đúng là phế vật."
"Nhưng sau này dưới sự giúp đỡ của tôi thì ai mà biết được các người sẽ như thế nào."
Cả ba người bởi vì câu nói đầu của cậu mà gục đầu xuống nhưng sau khi nghe câu nói thứ hai của cậu thì lại hung hăng ngẩn đầu, bọn họ thật sự không có nghe lầm.

Chàng trai mang dáng vẻ đầy tự tin, hai mắt sáng rực khuôn mặt xinh đẹp đến khó mà quên trước mặt này đang nói cho họ biết chỉ cần bọn họ đồng ý yêu cầu của cậu thì cậu sẽ biến bọn họ thành bộ dáng mà chính bọn họ cũng không ngờ đến.
Một điều kiện cực kỳ dụ hoặc, làm sao có thể không mong muốn đây.

Bọn họ muốn sức mạnh, muốn trở nên mạnh mẽ, muốn bảo vệ đồng tộc của bản thân.
Bọn họ muốn giết hết đám trùng tộc xấu xí cùng hung ác kia.


Để làm được những điều đó bọn họ cần nhất chính là sức mạnh, chỉ có sức mạnh mới khiến cho con người có dũng khí có tự tin, có thể thực hiện mong muốn cùng hoài bão đó.
Nguyễn Hàn Minh thấy bọn họ dao động liền tiếp tục nói: "Các người cũng biết tôi không cần các người.

Nhưng tôi lại nói chuyện nhiều như vậy với các người để làm gì?"
Nói xong cậu nhún vai rồi giơ ngón tay lên, trên ngón tay cậu bỗng nhiên bốc lên một ngọn lửa nhỏ vang lên tiếng lách tách nho nhỏ.
Ba người Đặng Quan nhìn cậu rồi theo ánh mắt cậu nhìn ngọn lửa thắp lên trên ngón tay thon dài mảnh khảnh của cậu.

Bọn họ cảm thấy đây giống như một màn ảo thuật cực kỳ siêu việt.
Làm sao một con người có thể làm ra được điều này, đừng nói cậu không lấy vũ khí ra, cho dù có nói thì từ trước đến nay cũng chẳng có người có thể điều khiển được nguyên tố đến mức này.

Mỗi người đều phải phụ thuộc vào vũ khí mà nguyên tố chỉ có thể xuất ra khi mượn vũ khí làm vật dẫn mà thôi.
"Thấy không..." Nguyễn Hàn Minh khẽ hỏi rồi chậm rãi nói: "Sinh mạng con người chính là nhỏ bé như thế nhưng lại rực sáng như thế."
"Tôi không thích những thứ nhỏ bé nhưng tôi hứng thú với ánh sáng mà nó tỏa ra.

Vì vậy các người sẽ để tôi nhìn thấy ánh sáng đó chứ."
Đặng Quan lúc này không nhìn hai người kia nữa, cậu ta biết chuyện này phải để bản thân mỗi người tự quyết định.


Cậu ta hai mắt nhìn chằm chằm ngọn lửa nhỏ bên trong đồng tử cũng phản chiếu ánh lửa rực rỡ như thế.
Mím môi, trong lòng bồn chồn cậu ta hỏi: "Hàn Minh, tôi thực sự có thể đi theo Phạm tướng quân làm một người anh hùng chân chính sao."
Nguyễn Hàn Minh: "Đúng vậy.

Tuy nhiên tôi không rõ anh hùng mà các người hướng đến là thế nào, nhưng tôi có thể đảm bảo thứ anh ấy bảo vệ và thứ các người muốn làm có cùng một điểm chung."
Hoàng Hào nghe xong liền không khỏi hạ quyết tâm, cậu ta là người không có quá nhiều lo lắng.

Cuộc đời của cậu ta đã là một con đường cụt nếu như có một con đường nhỏ đang hé mở trước mặt vậy thì sao cậu ta không đi thử, cho dù sau khi đi xong thì nó có là một con đường chết thì ít nhất cậu ta đã từng nhìn ngắm được một con đường khác trong cuộc sống ngắn ngủi này.
Nghĩ xong cậu ta cảm thấy cả người dường như thoải mái hơn vì vậy cậu ta là người đầu tiên đáp ứng: " Hàn Minh tôi chấp nhận lời đề nghị của cậu.

Chỉ cần không làm thứ gì trái với lương tâm của mình thì sự trung thành của tôi, mạng của tôi thuộc về cậu cùng tướng quân."
"Được, trao đổi của chúng ta thành lập." Nguyễn Hàn Minh gật đầu rồi nhìn hai người còn lại trong nhóm.

Dương Lệ Tú trong lòng cũng dao động cực kỳ, nhưng cô ấy lại có nhiều lo lắng cùng sợ hãi hơn hai người.

Cô ấy chỉ là một Spirit, đối với Power cùng Support thì chẳng khác nào một người hầu theo chân.
Người ta nói Normal chính là những người thuộc tầng lớp thấp nhất nhưng Spirit cũng không thanh cao hơn bao nhiêu, cuộc sống của một Spirit như cô ấy cũng chẳng thể ngẩn cao đầu cho dù là trước đây hay bây giờ.
Vì vậy cô ấy thật sự lo lắng, cho dù cô ấy thực sự trở lại như trước có thể điều khiển được chiến giáp cùng cơ giáp cấp cao thì còn có thể làm gì.

Trừ những Spirit có thể tạo ra chiến giáp thuần khiết giống như trong truyền thuyết xa xưa nhưng nó đã chìm vào quên lãng thì hầu hết những cơ giáp cao cấp cùng chiến giáp bình thường cũng chỉ được xem như những tấm khiên dùng trong chiến tranh mà thôi.
Vậy cô ấy còn có công dụng gì, có thể giúp đỡ gì, có thể làm được gì khi đi theo cậu theo tướng quân mà cô ấy cực kỳ kính ngưỡng kia.
Nguyễn Hàn Minh không lên tiếng thúc giục, cậu không tiếp tục đứng bên cạnh bọn họ nữa, sau khi quăng tấm thẻ cho Hoàng Hào thì cậu đi đến xác của quái thú..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi