TỐI CƯỜNG HỆ THỐNG

- Lão Đại, người không sao chứ?

Giờ khắc này bọn Sa Độc Long thấy Lão Đại giật mình một cái, trong lòng cũng có chút lo lắng vì vừa rồi chiến đấu thật sự là quá kịch liệt, không biết Lão Đại có bởi vì một trận chiến kia mà triệt để bị đánh ngốc hay không.

Trận chiến đấu vừa rồi dưới cái nhìn của bọn họ, thật sự là quá cường hãn, đời này không nhất định có thể nhìn thấy lần thứ hai.

Đó là nghịch thiên chiến đấu, là phi nhân loại chiến đấu.

Lão Đại rốt cuộc là vật gì a, giơ tay cái là trời long đất lở, đã cường hãn không có giới hạn.

Hàn Mai các nàng giờ khắc này co quắp ngã trên mặt đất, đã triệt để trợn tròn mắt.

Hàn Mai thân thuộc đại gia tộc, tầm mắt tự nhiên rất cao, thế nhưng trận chiến trước mắt này, đã để nàng không biết Đông Nam tây bắc.

Vẻn vẹn uy thế, liền đã làm cho nàng nội tâm tan vỡ.

- Không có việc gì, các ngươi vừa rồi đã nhìn rõ ràng? Đây chính là đánh cướp chí cao chi đạo, ngay cả gia hỏa tự nhận là trời, cũng bị ta đánh cướp một phen phải lưu lại một cánh tay, con đường sau này của các ngươi còn rất dài a.

Nội tâm Lâm Phàm bình phục một hồi.

Cuộc chiến đấu kia, quả thật là kinh thiên động địa khiếp quỷ thần sầu a.

Đám người Sa Độc Long giờ khắc này cũng là không tự chủ được mà gật gật đầu, đối với lời của Lão Đại, chỉ có tin tưởng không nghi ngờ, đối với đánh cướp chi đạo, bọn họ càng là tự tin hơn gấp trăm lần.

Phảng phất trước mặt họ là một cái quang minh đại đạo mở rộng, hoan nghênh bọn họ đi đến cùng.

- Nhìn rõ rồi Lão Đại, chúng ta nhất định tuân theo đánh cướp chi đạo, đem nó phát dương quang đại.

Đám người Sa Độc Long nói.

- Vậy thì tốt.

Lâm Phàm vui mừng gật gật đầu, bất kể như thế nào, ta không cô đơn a.

Giờ khắc này Lâm Phàm đi tới trước mặt Hàn Mai, đối với những người này, Lâm Phàm đúng là chẳng muốn làm gì cả.

Sau cái trận chiến kia sớm đã đem tâm tình kích động của Lâm Phàm san bằng.

Hàn Mai nhìn Lâm Phàm trước mắt, nội tâm đột nhiên sốt sắng lên, bởi vì dưới cái nhìn của nàng, người trước mắt này, là một nhân vật khủng bố a.

- Đại... Đại nhân.

Hàn Mai thấp kém cúi đầu xuống, không dám có bất kỳ càn rỡ nào.

Nếu như lúc trước đối phương đánh cướp làm cho nàng có chút phản kháng, thì hiện tại chính là một chút ý nghĩ cũng không có.

Lâm Phàm ở trong lòng nàng, thật sự là quá kinh khủng, loại khủng bố đó khiến lòng người sinh tuyệt vọng.

- Chúng ta chỉ đánh cướp không cướp người, các ngươi có thể đi.

Lâm Phàm khoát tay áo một cái nói ra.

- Vâng, vâng, đa tạ đại nhân.

Hàn Mai vội vàng gật đầu đáp.

Đối với người như thế, nàng một chút lo lắng đều không có, người có thực lực như vậy, không phải là nàng có khả năng lợi dụng.

- Đem cái miếng vải đen dài đang đắp kéo lên để cho ta nhìn bên trong là cái gì.

Lâm Phàm nói ra.

- Đại nhân...

Hàn Mai vừa nghe có chút do dự, đồ vật trong này, không phải là vật gì tốt, thế nhưng đối với Hàn Mai mà nói thì chỉ sợ người trước mắt này đột nhiên nổi thiện tâm, đem người ở bên trong thả ra, vậy bọn họ lần này có thể coi như mất toi công.

- Lão Đại chúng ta bảo ngươi xốc lên liền xốc lên, sao nhiều vấn đề như vậy.

Sa Độc Long lên trước không vui nói ra, sau đó một tay đem cái miếng vải đen kia xốc lên.

Khi thấy tình huống bên trong, Lâm Phàm cũng là hơi nhíu nhíu mày.

- Đại nhân, người này là người Thiên Hải Các cần, chúng ta chỉ là phụ trách đưa qua.

Hàn Mai nói ra.

Lâm Phàm không nói gì, lên trước tra xét một phen.

Bị giam giữ ở trong lao bên trong xe chính là một bé gái, nhìn dáng dấp cũng là bảy, tám tuổi, mà trong ánh mắt tiểu cô nương kia lập loè vẻ hoảng sợ, rất là sợ sệt nhìn Lâm Phàm co quắp tại một góc.

- Ồ...

Lúc này, Lâm Phàm nhìn thấy một món trang sức ở trên cổ tiểu cô nương kia, trong lòng rất là vui vẻ.

- Mảnh vỡ Chí Tôn Lệnh Bài.

Lâm Phàm không nghĩ tới sẽ lần thứ hai nhìn thấy một mảnh vỡ, tự thân bây giờ đã nắm giữ ba miếng, nếu như thêm vào một miếng này, chính là đã có bốn mảnh.

Mảnh vỡ Chí Tôn Lệnh Bài, tổng cộng là có sáu mảnh.

Nếu như tập hợp, như vậy thì có thể mang đi dung hợp ra Chí Tôn Lệnh Bài.

- Lại đây.

Lâm Phàm hướng về tiểu cô nương kia vẫy vẫy tay.

Tiểu cô nương kia như là rất sợ sệt Lâm Phàm mà không nhúc nhích co quắp tại nơi đó.

- Đại nhân, đây chỉ là một đứa nhỏ bình thường...

Hàn Mai sợ hãi rụt rè lên trước nói.

- Câm miệng, đừng nói nhảm.

Lâm Phàm hừ lạnh một tiếng, lúc tiểu gia cùng tiểu muội muội nói chuyện, ngươi dám chõ miệng vào.

Hàn Mai bị Lâm Phàm quát mắng một tiếng, cả người run rẩy một phen, không dám nói thêm câu nào.

Tiểu cô nương kia nhìn thấy Hàn Mai bị Lâm Phàm quát mắng, bất lực trong tròng mắt lại lập loè một tia hi vọng.

- Ngươi cùng các nàng là một bọn sao?

Lúc này tiểu cô nương kia mở miệng.

- Không phải.

Lâm Phàm nói ra.

Tiểu cô nương kia nghe nói như vậy, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Phàm.

Quần áo cũ nát, lộ ra cuộc sống bé gái có vẻ cũng rất là không tốt.

Thời điểm bé gái đi tới trước mặt Lâm Phàm, lập tức Lâm Phàm đem cái trang sức ở cổ tiểu cô nương nắm trong tay.

- Không muốn...

Bé gái nhìn thấy tình cảnh này, hai cái tay non nớt, gắt gao cầm lấy trang sức ở cổ:

- Không muốn.

Lâm Phàm khẽ cau mày.

Cái này đặc biệt có chút khó làm a.

Tiểu gia tu vi thông trời, chính là nhân vật đứng đầu trong vũ, đồ vật của đứa nhỏ, cũng sẽ không cướp trắng trợn a.

- Con vật nhỏ, đừng làm càn...

Sa Độc Long thấy một cô bé dám không cho lấy đi đồ vật, tức giận nói.

- Đi sang một bên, đừng nhiều chuyện.

Lâm Phàm liếc nhìn Sa Độc Long một chút nói ra.

Sa Độc Long nhìn thấy Lão Đại tức giận, liền ngoan ngoãn đứng ở một bên không dám nói thêm cái gì.

- Tiểu muội muội, vật này đối với ta rất trọng yếu, ca ca ta đây, cũng không phải loại người cướp đoạt trắng trợn, chúng ta làm cái giao dịch công bằng, chỉ cần ngươi nói ra sự tình, ca ca nhất định giúp ngươi hoàn thành, đánh đổi lại chính là trang sức trên cổ ngươi, như thế nào, công bằng chứ?

Giờ khắc này Lâm Phàm dường như là một con sói xám lớn, hướng mắt lên nhìn tiểu muội muội.

Bé gái cũng đã bảy, tám tuổi, tâm trí cũng dần dần thành thục, giờ khắc này con ngươi bất lực kia đang gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phàm, sau đó rơi vào trong trầm tư.

- Ngươi lợi hại sao?

Tiểu muội muội nhìn Lâm Phàm hỏi.

- Ngươi tiểu hài này, Lão Đại ta...

Sa Độc Long thấy cô bé này hoài nghi Lão Đại, vừa định nói chuyện, lại bị ánh mắt Lâm Phàm dọa sợ.

- Ngươi câm miệng cho ta.

Lâm Phàm nhìn Sa Độc Long một chút, ngứa răng a, trước đây làm sao không nhìn ra Sa Độc Long lại nhiều lời như vậy, sau đó mang theo vẻ tươi cười trên mặt nói:

- Tiểu muội muội, ca ca ta đây vẫn là rất lợi hại.

Bé gái nhìn Lâm Phàm, sau đó gật gật đầu:

- Tốt, giúp ta báo thù, ta liền đem cái này cho ngươi.

- Tốt, không thành vấn đề.

Lâm Phàm gật gật đầu, không có chút vẻ do dự, liền đáp ứng rồi.

Sau khi nghe xong yêu cầu của cô bé này, Lâm Phàm cũng cảm giác cũng không có bao nhiêu vấn đề.

Bất quá thân thế cô bé này, đích thật là có chút bi thảm. Cả nhà bị giết, cũng chỉ bởi vì một bản công pháp.

Tiểu cô nương này có phụ thân là Tông chủ một cái tiểu môn phái, nhưng nhờ số trời run rủi lại nhận được một môn công pháp’’thiên địa ngũ lôi chưởng’’.

Bất quá, Lâm Phàm đối với công pháp này, không hề có hứng thú quá lớn, bởi vậy cũng sẽ không hỏi tới.

Chỉ là không thể không nói, đây là một cái cố sự rất là máu chó.

Mà kẻ thù của cô bé này chính là Thiên Hải Các Các chủ.

- Tiểu muội muội, ngươi là muốn diệt cả tông môn, hay là chỉ giết một người?

Lâm Phàm tùy ý hỏi.

- Ta chỉ cần giết một người, những người còn lại đều là vô tội, ta không hận bọn họ.

Bé gái nói ra.

Lâm Phàm kinh ngạc nhìn cô bé này một chút, ghê gớm, này tư tưởng giác ngộ rất cao a.

Có tiềm chất làm nhân vật chính.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi