Phần 5 (END).
10.
Ngay trước mặt tôi, anh ấy lấy mười mấy bài thi từ trong cặp sách ra rồi nói: “Làm đề.”
Tôi không thể tin nổi mà nhìn anh ấy, “Không phải chứ người anh em, bầu không khí đã đến thế này rồi, anh đang đùa với tôi sao?”
Lục Hàn Trúc mở đề thi ra, nhét bút vào tay tôi, “Trước giờ anh chưa từng đùa, làm đi!”
Ai có thể hiểu chứ, tôi đã mặc chiếc váy thủy thủ siêu ngắn, trên chân còn đeo tất đen, uốn tóc xoăn sóng, đến cả môi cũng tô son đỏ rực rồi đó.
Dưới sự bức bách của Lục Hàn Trúc, tôi phải ngồi trên bàn mà làm đề thi.
Lục Hàn Trúc ngồi đọc sách bên cạnh tôi.
Sinh nhật năm mười tám tuổi, tôi rơi nước mắt mà cầm lấy mười tờ đề.
Lục Hàn Trúc kiểm tra xong bài thi, tôi tức giận nằm ườn trên giường.
Anh ấy nhanh chóng áp tới.
Trong khi tôi đang sững sờ, quần tất đã bị anh ấy xé rách.
Anh ấy thấp giọng bên tai tôi: “Bảo bối, hôm nay mặc thật là đẹp, nhưng dường như không mặc gì càng đẹp hơn.”
Đợi tôi phản ứng lại thì đã bị Lục Hàn Trúc c ởi sạch rồi.
Lần đầu tiên đã xảy ra dưới tình huống như vậy.
Lục Hàn Trúc của thời điểm đó có hơi non trẻ, không biết nặng nhẹ, ngày hôm sau chuyện tôi đi lại cũng là cả một vấn đề.
Lục hàn Trúc của lần này rõ ràng là đã dịu dàng hơn nhiều.
Cả quá trình, anh ấy đều quan tâm rất nhiều đến cảm xúc của tôi, còn để cho tôi cào một vệt dài trên lưng anh ấy.
11.
Sau khi quay lại với Lục Hàn Trúc, anh ấy đã triệt để biến thành chó con dính người, không đi làm cho tốt mà cứ theo tôi đến trường học.
Anh ấy mặc quần áo giản dị, đội mũ và đeo khẩu trang, nhìn qua một cái còn tưởng là người nổi tiếng.
Lục Hàn Trúc ngồi ở dãy cuối cùng, thân hình cao lớn rất nhanh đã thu hút được một nhóm nữ sinh, nhưng cuối cùng họ lại đều bị anh ấy lạnh lùng cảnh cáo mà rời đi rồi.
Khi tôi giảng bài, anh ấy không hề kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm tôi, dù tâm lý có mạnh thế nào thì cũng có chút không chịu nổi.
Tôi mượn cớ kiểm tra vở viết mà đi đến bên cạnh Lục Hàn Trúc.
Lục Hàn Trúc chỉ vào quyển vở, nói: “Cô giáo, bài này tôi không biết.”
Tôi sáp lại gần, trên cuốn vở được Lục Hàn Trúc ghi ba chữ:
“Anh yêu em.”
Sự lãng mạn đột ngột tới khiến cho khuôn mặt tôi ửng đỏ.
Tôi bịt mặt quay người lại, Lục hàn Trúc duỗi tay níu lấy góc áo tôi.
Tâm tình khó lắm mới bình phục lại, hiện giờ lại như tàu lượn siêu tốc vậy, lúc lên lúc xuống.
Hết tiết, tiếng chuông vừa vang lên đã lập tức có nữ sinh đỏ mặt đến xin wechat của Lục Hàn Trúc.
Tôi đứng trên bục giảng sắp xếp đồ đạc, trông thấy cảnh này thì làm bộ không để ý, nhưng trong lòng thì thấy không thoải mái chút nào.
Thấy tôi rõ ràng đã *ăn giấm rồi nhưng vẫn làm bộ không để ý, Lục Hàn Trúc chỉ cảm thấy thật đáng yêu.
*ăn giấm: ghen.
Anh ấy cố ý lớn tiếng bảo: “Thật ngại quá, bạn gái tôi là một hũ giấm, không cho phép tôi thêm wechat với người lạ!”
Nghe thấy Lục Hàn Trúc nói lời này, trong lòng tôi cảm thấy thật ngọt ngào.
Rất nhanh trong phòng học đã chỉ còn lại hai người là tôi và Lục Hàn Trúc.
Tôi chậm rì rì mà thu dọn đồ đạc, Lục Hàn Trúc đi đến, ôm lấy tôi từ phía sau.
Anh ấy nói: “Cô giáo Đường, tôi đã ngoan ngoãn ngồi nghe một tiết học, liệu có phần thưởng không?”
Tôi xoay người véo mặt anh ấy, hỏi: “Vậy có muốn ăn vả vào miệng không?”
Lục Hàn Trúc cười, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết. “Hóa ra bảo bối muốn hôn vào miệng anh rồi hả ~”
Anh ấy chu môi, chuẩn bị hôn tới.
Tôi dùng ngón tay kẹp miệng anh ấy lại, nói: “Rõ ràng là anh muốn giở trò lưu manh.”
Không cho Lục Hàn Trúc có cơ hội phản ứng, tôi đã ôm đồ chạy mất rồi.
Lục Hàn Trúc không không gấp gáp mà nhàn nhã đi theo sau tôi.
Có một cỗ máy hấp dẫn ánh nhìn như Lục Hàn Trúc, tôi cảm thấy mình như có được đãi ngộ của nữ minh tinh vậy.
Về đến phòng làm việc, chỗ ngồi của tôi đã có một vị khách không mời mà đến.
Trần Nguyệt Điềm - một người chẳng có quan hệ gì với tôi, hiện giờ đang ngồi ở chỗ của tôi mà lật xem đồ của tôi.
Sắc mắt tôi lập tức lạnh xuống, đi đến giật món đồ ở trong tay Trần Nguyệt Điềm.
Lúc này Lục Hàn Trúc cũng bước vào. Mấy vị giáo viên cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, thế là đều mượn lý do để rời đi.
Thấy Lục Hàn Trúc cũng ở đây, trong mắt Trần Nguyệt Điềm xuất hiện cảm xúc kinh ngạc. Cô ấy không ngờ Lục Hàn Trúc lại mặc quần áo bình thường đi theo sau tôi.
“Cô Trần, chẳng lẽ cô không biết chưa được sự cho phép đã lật đồ của người khác lên là rất bất lịch sự sao?”
Dường như đối với lời nói của tôi, Trần Nguyệt Điềm tỏ vẻ trào phúng như có như không. Ngược lại, lực chú ý lại hướng về người đang đứng bên cạnh tôi là Lục Hàn Trúc.
“Lục Hàn Trúc, anh đúng là biết tán nịnh người khác nhỉ. Những năm nay, sao tôi lại không biết anh có thể tán nịnh như thế chứ.”
Khi nói lời này, Trần Nguyệt Điềm còn dùng ánh mắt khinh miệt mà nhìn tôi một cái.
Tôi nghiêng người ôm lấy cánh tay Lục Hàn Trúc, “Chắc hẳn là cô Trần không được ai thích nhỉ. Nếu không sao lại có thể nói ra những lời như thế chứ.”
Sắc mặt Trần Nguyệt Điềm ngay tức khắc xanh lại.
Lục Hàn Trúc cúi đầu nhìn tôi, nâng tay xoa xoa đầu tôi.
“Trần Nguyệt Điềm, chút tâm tư đó của cô đừng đặt lên người tôi. Chuyện hợp tác của tôi với nhà cô cũng dừng lại tại đây đi.”
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Lục Hàn Trúc vẫn luôn đặt trên người tôi, thậm chí còn không liếc mắt nhìn Trần Nguyệt Điềm lấy một cái.
“Lục Hàn Trúc, anh đừng quên, ban đầu khi cô ta bỏ rơi anh, là tôi từng bước từng bước giúp anh đến được vị trí này.”
Trần Nguyệt Điềm trang điểm tinh tế, khuôn mặt bắt đầu hơi méo mó.
Lục Hàn Trúc cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: “Cô giúp tôi, trước giờ cô luôn ở bên cạnh tôi, bảo rằng giúp tôi tìm thấy Nhân Nhân, tôi mới để cô ở lại, chẳng lẽ cô không ý thức được sao?”
Lục Hàn Trúc cũng lười phí lời với Trần Nguyệt Điềm, trực tiếp gọi điện cho bảo vệ đuổi cô ta ra ngoài.
Tôi nắm chặt tay của Lục Hàn Trúc, ngẩng đầu nhìn anh ấy. “Anh cảm thấy cô ta có thể tìm thấy em sao?”
Lục Hàn Trúc véo véo mặt của tôi, “Có bệnh nên vái tứ phương thôi. Ai bảo người nào đó không chịu trách nhiệm, nói đi là đi.”
Buổi tối.
Lục Hàn Trúc cứ như đã đả thông kinh mạch vậy, giày vò tôi cả một đêm.
Tôi cắn tai anh ấy, “Ngày mai em còn có lớp.”
Lục Hàn Trúc bắt lấy bàn tay đang di chuyển linh tinh của tôi, ngữ khí ấm ức nói: “Cô giáo Đường, không phải đã nói là sẽ dạy tôi trước rồi sao?”
Anh ấy hoàn toàn mất đi hình tượng lạnh lùng trước đây.
Buổi sáng tôi làm bữa sáng, anh ấy nằm sấp trên bàn nhìn tôi, trong mắt tràn đầy tình ý.
Tôi đi đến hôn lên môi anh ấy, “Bảo bối, anh cứ nhìn chằm chằm em làm gì?”
Lục Hàn Trúc thuận thế ôm eo tôi, ôm chầm tôi vào lòng, “Đang nghĩ bao giờ cưới em về nhà.”
Tôi giả vờ không đồng ý, “Cưới em không dễ đâu, anh mặc đồng phục hồi cấp ba của chúng ta lên cho em xem trước đi đã.”
Tôi chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ rằng Lục hàn Trúc lại nghiêm túc rồi,
Tiết học vừa kết thúc, các nữ sinh đều lao ra ngoài.
Tôi bị làm cho hoang mang.
Đến khi đi ra cổng trường, nhìn thấy Lục Hàn Trúc thì tôi mới bừng tỉnh.
Lục Hàn Trúc mặc bộ đồng phục cấp ba, đứng ngược sáng, tay ôm hoa.
Dưới ánh nắng, khuôn mặt đẹp trai của anh ấy khiến người ta hoàn toàn không nhận ra, anh ấy đã là một người đàn ông trưởng thành hai mươi tám tuổi rồi.
Vào thời khắc ấy, dường như tôi đã được trở về quãng thời gian cấp ba.
Khu tan học, Lục Hàn Trúc cũng đợi ở trước cổng trường, trong tay c ầmly trà sữa mà tôi thích nhất.
Tôi kìm nén nước mắt chạy về phía Lục Hàn Trúc, nhào vào vòng tay của anh ấy.
Anh ấy hỏi: “Hiện giờ đồng ý gả cho anh chưa, cô giáo Đường?”
Tôi gật gật đầu.
Dưới ánh nắng, chúng tôi ôm lấy nhau, trao cho nhau nụ hôn nồng nhiệt.